Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang

Chương 7: Không nhận được đồ ăn




Vừa đi đầu phố, Nhan Bố Bố đã trông thấy một hàng người đang xếp hàng rất dài.
“Cậu chủ ơi, bọn họ đến nhận đồ ăn kìa.” Hai mắt nhóc sáng rực cả lên.
“Tôi thấy rồi.”
Hai người xếp phía sau, di chuyển về đằng trước theo dòng người.
Hai chiếc xe quân dụng chạy bằng bánh xích dừng ở đầu, binh sĩ đang đưa thức ăn xuống, những người đến đây đều có thể nhận hai chai nước và hai ổ bánh mì. Bảy tám binh sĩ đứng xung quanh duy trì trật tự, bên hông đều cài súng.
Chỉ một lát sau đã sắp đến lượt hai người họ, Phong Sâm nhìn thấy phía trước có binh sĩ cầm thiết bị kiểm tra, mỗi người tiến lên phải đưa cổ tay ra để thiết bị tiến hành kiểm tra lý lịch.
Thứ được dùng để chứng minh thân phận mỗi người ở Liên Bang là một con chip nhỏ được cấy vào bên dưới làn da ở cổ tay, chỉ cần đặt lên máy kiểm tra tiến hành rà quét là tất tần tật các thông tin lý lịch của một người sẽ hiện ra hết.
“Ngô Phàm, người dân thành phố Lule, sao anh lại tới thành phố Hải Vân?” Binh sĩ ngẩng đầu, đánh giá người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông vội nói: “Tôi đến thành phố Hải Vân để thăm bạn, nhưng không may gặp phải động đất, bây giờ, cũng chỉ có thể ở lại đây thôi.”
“Anh trai anh là Ngô Tấn, là trung sĩ của Đông Liên Quân ở thành Lule đúng không?” Binh sĩ cúi đầu nhìn thiết bị kiểm tra.
Người đàn ông kinh ngạc hỏi: “Anh trai tôi đúng là người của Đông Liên Quân, không lẽ người thân của Đông Liên Quân không thể đến chỗ các anh nhận đồ ăn sao?”
“Không nói là không được, dù là Đông Liên Quân hay Tây Liên Quân thì chúng tôi cũng đều đang cống hiến hết sức mình cho Liên Bang, không có gì khác biệt cả…” Sau khi binh sĩ nói ra một câu mà chẳng ai tin nổi xong, khóe miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười lạnh: “Thế nhưng anh vẫn còn một người em trai nữa, người này hiện đang tham gia vào Hội Thánh Andinga nhỉ?”
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt: “Tôi… em trai tôi… Hai người chúng tôi đã không còn liên lạc từ rất lâu rồi…”
Binh sĩ chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt u ám: “Đến thành phố Hải Vân thăm ai? Vì sao trong kho lưu trữ không hề có thông tin đi lại của anh?”
Người đàn ông ngó nghiêng khắp nơi, dường như đang muốn tìm sự trợ giúp từ những người xung quanh, nhưng tất cả mọi người đều im lặng không nói, anh ta đành phải dời ánh mắt về.
“Trưởng quan, tôi thật sự không còn liên hệ gì với em trai nữa, tôi cũng không biết cái Hội Thánh Andinga gì gì đó, tôi chỉ đi theo đoàn du lịch đến đây thôi…”
“Đứng sang một bên đi.” Binh sĩ lạnh lùng cắt ngang, “Đợi một lát tiến hành điều tra xong rồi nói tiếp.”
Những binh sĩ duy trì trật tự ở bên cạnh cũng để ý thấy tình hình phía bên này, bọn họ cảnh giác bước đến, vừa đi vừa rút súng giắt bên hông xuống.
Cuối cùng người đàn ông không dám nói thêm gì nữa, yên lặng bước khỏi hàng đứng sang một bên.
Nhan Bố Bố cảm giác thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình siết chặt lại, nhóc ngẩng đầu nhìn về phía Phong Sâm. Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, bờ môi mím lại thành một đường thẳng.
“Đi thôi.”
Nhan Bố Bố bị Phong Sâm lôi kéo, im lặng không một tiếng động theo cậu rời khỏi hàng người đang xếp hàng.
Hai người bước nhanh đến đầu một con hẻm nhỏ gần đó, cũng không làm những người khác chú ý tới bên này, nhưng khi cả hai sắp bước vào trong con hẻm, một binh sĩ đứng gần đó nhất bất ngờ quay đầu lại, vừa lúc trông thấy bóng lưng của Phong Sâm.
Vào những lúc như thế này sẽ không có một ai chưa nhận được đồ ăn mà đã bỏ đi, trong lòng binh sĩ nọ dâng lên sự cảnh giác, hắn nhanh chóng đuổi theo.
Binh sĩ đi đến đầu con hẻm, phát hiện bên trong đã sớm không còn bóng người nào, hẻm nhỏ quanh co lòng vòng dẫn thẳng về trước, trên mặt đất chỉ có lác đác một ít gạch ngói vỡ vụn.
Tay hắn sờ lấy gậy điện cài bên hông, tay kia rút súng ngắn ra, cẩn thận nhìn vào trong một mảng tường đổ.
Đằng sau bức tường không có người, binh sĩ giơ súng bước chậm từng bước một đi về phía trước.
Nhan Bố Bố trốn phía sau một tấm bê tông, nhóc dán sát vào người Phong Sâm, nghe tiếng bước chân sàn sạt truyền đến sau tấm bê tông, nhóc cũng không dám thở mạnh.
Từ khi còn nhỏ nhóc đã hiểu rất rõ, binh lính trong thành phố được chia làm hai phe, là Đông Liên Quân và Tây Liên Quân. Lúc mẹ dẫn nhóc ra ngoài, khi được kiểm tra thân phận xong, nhóm binh lính Đông Liên Quân sẽ đối xử rất khách khí với bọn bọ. Còn thái độ của binh sĩ Tây Liên Quân lại rất lạnh lùng, mẹ cũng sẽ nhanh chóng dẫn nhóc rời khỏi đó.
Tuy là Tây Liên Quân có hơi hung dữ, nhưng ngày thường có gặp bọn họ cũng không cần phải tránh né, bây giờ cậu chủ lại dẫn nhóc trốn đi, điều này khiến nhóc cảm thấy nếu như mình bị bắt thì nhất định sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
“Này, tôi đã nhìn thấy cậu, đừng trốn nữa, mau ra đây.” Giọng nói của binh sĩ kia vang lên ngay phía sau tấm bê tông.
Nhan Bố Bố bị dọa sợ đến nổi cả người run lên, Phong Sâm siết chặt lấy tay nhóc, nhìn nhóc lắc đầu một cái, ra hiệu im lặng.
Nhan Bố Bố vội vàng lấy tay áo bịt kín miệng mình lại.
“Không cần biết trước đó cậu đã từng phạm phải tội gì, hiện tại thảm họa quan trọng hơn, đợi sau khi chuyện này kết thúc rồi nói tiếp. Mau ra đây đi, yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cậu…” Giọng nói của binh sĩ rất chậm rãi nhẹ nhàng, song tiếng đạn lên nòng lại vang lên lạch cạch.
Phong Sâm cong lưng, thò đầu ra từ phía sau bức tường.
Bởi vì động tác này nên chiếc áo sơ mi của cậu bị kéo lên một đoạn, để hở ra vòng eo gầy dẻo dai, hệt như một chú báo săn đang vào thế chuẩn bị tấn công, mỗi một thớ cơ bắp đều căng chặt sẵn sàng hành động.
Tên binh sĩ kia giống như đã cảm giác được gì đó, vừa muốn quay đầu thì ngay vào lúc này Phong Sâm đã nhảy ra ngoài.
Nhan Bố Bố bị dọa run lên, song phía sau mặt tường chỉ truyền đến một tiếng vang trầm đục, ngoài ra không còn bất cứ tiếng động nào nữa. Nhóc vội vàng leo ra khỏi chỗ mảng bê tông, nhìn thấy một người binh sĩ ngã nhào dưới đất không nhúc nhích, còn Phong Sâm lại đang đứng sững sờ bên cạnh.
“Cậu, cậu chủ ơi.” Nhan Bố Bố mở miệng gọi cậu, âm thanh cũng hơi thay đổi.
Phong Sâm không trả lời, vẻ mặt của cậu rất kỳ lạ, nhìn nhìn nắm tay phải của mình, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi chỉ đánh anh ta có một quyền…”
“Cậu, cậu chủ ơi, cậu đánh chết anh ấy rồi ạ?” Nhan Bố Bố đứng thẳng người, lấy chân đá bay cây súng rơi trên đất, cố gắng đá đi xa chút.
Phong Sâm hồi thần, nói: “Không có, là do đánh trúng huyệt Thái Dương nên anh ta ngất đi thôi.”
Một giọng nói truyền ra từ bộ đàm để bên hông binh sĩ: “Lý Bản, Lý Bản đâu rồi? Lý Bản, nghe thấy mau trả lời.”
Sắc mặt Phong Sâm thay đổi: “Đi mau, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây tìm người, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây.”
Cậu vòng ra sau tấm bê tông cầm lấy ba lô, nắm lấy tay Nhan Bố Bố chạy thẳng vào trong con hẻm nhỏ kia. Vừa mới chạy ra khỏi hẻm thì bên kia lập tức truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Nhan Bố Bố chạy không nhanh, Phong Sâm dứt khoát nắm lấy cổ áo phía sau của nhóc, nhấc bổng người lên bắt đầu chạy, cơ thể nhóc bị treo lơ lửng giữa không trung, chỉ có phần mũi chân là có thể chạm được tới mặt đất.
Áo khoác vest quá lớn, cơ thể Nhan Bố Bố dần trượt xuống, cuối cùng chỉ còn mỗi đôi mắt là lộ ra ở bên trên. Nhóc sợ mình sẽ rơi ra khỏi áo khoác, nên vừa liều mạng hoạt động hai chân chạy theo, muốn bắt kịp tốc độ của Phong Sâm, lại vừa đảo mắt nhìn quanh khắp nơi.
Phía bên trái ở đằng trước có một dãy nhà trệt ngã sụp, trong đó có một gian gần nhất vẫn còn kiên trì đứng vững, nhưng nó cũng đã lung lay nghiêng thành một góc rất nguy hiểm. Cửa chính của gian nhà đó đã bị lấp kín, nhưng phía chân tường bên phải lại có một cái lỗ nhỏ, độ rộng vừa đủ cho một người chui qua.
“Cậu chủ, cậu chủ ơi.” Nhóc vội vàng gọi to, đưa tay chỉ vào cái lỗ kia, “Cậu mau nhìn kìa.”
Người đằng sau đã sắp sửa đuổi theo ra khỏi hẻm nhỏ, Phong Sâm không kịp nghĩ nhiều, túm lấy Nhan Bố Bố vọt đến chỗ đó, nhanh tay nhét nhóc vào trong cái lỗ kia.
Nhan Bố Bố cũng rất nhanh nhẹn, động tác mau lẹ bò vào trong. Phong Sâm theo sát ngay sau nhóc, cậu lại luồn tay ra ngoài sờ lấy hai khối đá vụn kéo tới che kín cửa hang lại.
Tiếng bước chân hỗn loạn dừng lại ngay gần đó, một đoạn nói chuyện ngắn truyền đến chỗ hai người.
“Chạy đâu rồi? Quanh đây không nhìn thấy người nào cả, cũng đâu có chỗ nào để trốn nhỉ.”
“Đằng kia có một căn nhà, lại đó xem thử đi.”
“Cửa chính bị chặn kín rồi, trông nó như có thể đổ sập bất cứ lúc nào ấy, đừng lại gần quá.”
“Được.”
Nhan Bố Bố và Phong Sân dựa sát vào vách tường, lẳng lặng nghe tiếng bước chân đến gần, sau khi đi vòng quanh căn nhà một vòng xong thì dừng lại ngay chỗ cửa hang.
Hai khối đá dùng để chặn cửa bị người xốc lên, một ít tia sáng rọi vào trong, tiếp đó ánh sáng bị bóng người chặn lại, có người ngồi xổm xuống muốn ngó vào trong nhìn.
Nhan Bố Bố nắm chặt lấy góc áo của Phong Sâm, nhìn cậu rón rén kéo balo xuống, giấu vào một góc ít người để ý, sau đó thuận tay cầm ít đồ che lại, nhóc chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như sắp sửa vọt ra khỏi cổ họng.
Đúng lúc này, căn nhà bất ngờ lung lay mạnh hơn, bốn phía vang lên tiếng ầm ầm vang dội.
“Mẹ kiếp vẫn còn dư chấn nữa, nhanh lùi lại, cẩn thận đấy, căn nhà này sắp sụp rồi.” Một người ở cách đó không xa hét lớn.
Những người khác cũng lớn tiếng phụ họa: “Đi thôi, có lẽ tên đó vẫn còn trốn trong hẻm chưa ra đâu, quay lại tìm lần nữa xem.”
Người ngồi ở cửa hang lên tiếng đáp lại rồi rời đi, tia sáng từ bên ngoài lại rọi vào trong.
Nhan Bố Bố vẫn tiếp tục nín thở tập trung, mãi cho đến khi âm thanh của người bên ngoài biến mất hoàn toàn, nhóc mới giật giật góc áo Phong Sâm, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu chủ ơi, bọn họ đi hết rồi.”
Phong Sâm không trả lời, Nhan Bố Bố quay sang nhìn cậu, nhóc thấy cậu đang ngửa đầu nhìn chằm chằm vào trần nhà, vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như phát hiện ra có thứ gì đó bất thường.
Nhóc cũng ngẩng đầu nhìn theo, song lại chỉ thấy mấy khối bê tông sắp sửa rơi xuống, còn lại chẳng thấy gì nữa.
“Cậu chủ ơi.” Nhóc chẳng hiểu gì lên tiếng gọi.
“Ừ, chờ một lát.” Phong Sâm vẫn ngửa đầu như cũ.
Ánh sáng hắt vào từ phía trên trần nhà, đan xen bên trong những khe nứt là những sợi dây màu xanh đậm rất nhỏ. Nhưng những sợi dây nhỏ này lại không thẳng, chúng uốn lượn bám vào bề mặt bê tông, có nhiều đoạn còn cắm sâu vào trong lớp xi măng, hệt như chúng được sinh ra từ trong đó vậy.
“Đèn pin.” Phong Sâm vươn tay ra.
Nhan Bố Bố vội vàng mở balo để ở trong góc tường ra, lấy đèn pin đặt vào tay cậu.
Phong Sâm mở đèn chiếu lên trần nhà, bấy giờ mới nhìn rõ đó cũng không phải dây mảnh gì, mà chúng là những sợi dây leo màu xanh đậm, ở giữa còn đan xen những chiếc lá hình trái tim.
Hình như là cây trầu bà.
Thân cây trầu bà mọc uốn lượn vươn ra khắp nơi, có những nhánh quấn lấy mấy khối đá vụn. Câu nương theo thân cây to nhất nhìn xuống, bên cạnh tường căn nhà có một cái chậu đã vỡ, rễ cây trầu bà mọc dài ra cắm sâu xuống đất.
Câu đưa tay kéo thử, thân cây cực kỳ rắn chắc, bám rất chặt, cố giật mấy lần đều không hề nhúc nhích tí nào. Trong đầu cậu bỗng xuất hiện một suy nghĩ khó tin, căn nhà này sau khi động đất xảy ra vẫn mãi không sập xuống, có khi nào là do cây trầu bà này đã nâng nó lên không?
Nhưng trận động đất khi đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, trừ phi cây trầu bà này cũng lập tức tăng trưởng trong vòng mấy giây động đất đó thì mới có khả năng.
Nhưng cậu lại lập tức phủ nhận suy nghĩ này của mình, dù sao nó cũng là tình tiết chỉ xảy ra trong phim, không thể áp dụng nó vào thực tế được. Nhưng có thế nào thì cây trầu bà này cũng rất kỳ quái, khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả người.
“Đi, ra ngoài.” Phong Sâm nói với Nhan Bố Bố.
Nhan Bố Bố nhìn chằm chằm vào cậu, tuy nhóc không hiểu gì hết, nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy lo lắng theo. Bây giờ cậu nói đi ra, nhóc lập tức xoay người chui ra luôn.
“Cậu chủ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Đợi Phong Sâm cũng chui ra, Nhan Bố Bố hỏi.
Phong Sâm đeo balo sau lưng, đưa mắt nhìn quanh, cậu nói: “Đến nhận thức ăn phải tiến hành kiểm tra thân phận qua chip, chúng ta hết cách rồi. Bây giờ chỉ có thể đến chỗ khác tìm ít đồ ăn.”
“Dạ vâng, tìm đồ ăn, đi thôi.” Nhan Bố Bố đưa tay sờ sờ cái bụng tròn trống rỗng.
Nhóc không hề hỏi phải đi đâu tìm đồ ăn, chỉ cần là lời Phong Sâm nói, nhóc đều sẽ nghe theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.