Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 27:




Vài ngày sau, Max và Sara ở trong phòng khách của Longfield để giải quyết đống thư từ liên lạc. Họ đang đợi luật sư của họ đến để ký và đóng dấu thoả thuận hôn nhân. Sara nhìn qua vai Max, đọc những gì chàng viết.
“Chàng không bị gout!” Nàng nói.
“Đó là mật mã,” chàng trả lời. “Bạn bè ta sẽ biết đó là gì.”
“Và nó có nghĩa là gì thế?”
“Nó có nghĩa là,” chàng nhìn lên nàng và cười, “những ngày rong chơi của ta đã kết thúc. Ta đã thực sự bị xích chặt lại rồi.”
“Kỳ cục,” nàng nói, “em cảm thấy ngược lại. Kết hôn với chàng làm em cảm thấy thoát khỏi mọi xiềng xích. Em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian.”
“Quay về đọc thư của em đi, Sara, hoặc là sẽ không chịu trách nhiệm những việc xảy ra tiếp theo đâu.”
Nàng cười và quay về bên chỗ ngồi cạnh cửa sổ, khi nàng co tròn lại và mở thư của nàng ra. “Nó từ Bea,” nàng nói. “Em đã viết ngay cho bà và kể về quý ngài Ivor. Đây là thư hồi đáp.”
Max xoay ghế lại để chàng nhìn Sara rõ hơn. Nói rằng chàng bệnh gout của chàng đã chuyển biến sang tình trạng xấu là cách để giải thích với bạn chàng rằng tình yêu của đời chàng tác động đến chàng biết bao. Chàng không phải nhà thơ và nếu chàng nói cho họ biết chàng thực sự cảm thấy thế nào thì họ sẽ nghĩ chàng là kẻ khờ dại.
“Ừm?” chàng nói. “Bà Beattie nói gì vậy?”
“Ừm?” Sara nhìn lên. “Ồ, chàng hiểu Bea mà. Bà nghĩ chàng là Hoàng tử Quyến rũ. Bà luôn biết chàng là điều đúng đắn dành cho em, kiểu thế. Bà thậm chí còn chẳng sốc khi biết rằng chàng là chủ Người Đưa Tin. Bà nói rằng Chúa hành động theo cách bí ẩn. Chà, chúng ta có thể xác nhận điều đó. Em nói với bà chúng ta sẽ sống ở London, và bà nói ngay sau khi chúng ta ổn định, bà sẽ đến thăm.”
Chàng nói dịu dàng, “Em không phiền vì phải sống ở London đấy chứ? Ta biết tim em ở đây.”
“Giờ, nói điều đó thật ngốc nghếch. Tim em không ở đây.”
“Vậy nó ở đâu?”
Nàng gấp thư của bà Beattie lại và đút vào túi, rồi đi đến phía chàng. Cầm lấy tay chàng, nàng đặt chúng lên tim mình. “Dù chàng ở bất cứ nơi đâu, thì tim em ở đó.”
Chàng cầm tay nàng đưa lên môi và lật nó lại, dịu dàng hôn vào lòng bàn tay nàng. “Ôi tình yêu đáng quý nhất của ta-”
Chàng ngừng lại khi cửa mở ra. Anne lướt vào phòng. “Max,” nàng nói, “Drew muốn có vài lời với anh. Chàng ở trong thư viện.”
Sara nhìn vào đồng hồ. “Luật sư tới à?”
“Không,” Anne nói. “Drew muốn nói chuyện với Max trước. Và em muốn nói chuyện với chị, Sara.”
Max đứng lên. “Tôi đã mong chờ điều này.” Rồi với Sara, “Chuẩn bị em sắp bị sốc đấy Sara. Em không phải người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian đâu.”
“Cái gì?”
Max rời đi, và Sara nhìn em gái mình. Sắc mặt Anne hồng hào; mắt nàng lấp lánh. Nàng tiến đến phía Sara với những bước chân ngập ngừng và chậm rãi.
“Ồ, Sara, em sẽ cưới Drew,” nàng nói. “Chàng vẫn yêu em. Sau tất cả những năm đó, chàng vẫn yêu em. Em quá hạnh phúc, em gần như không chịu nổi. Nói chị cũng hạnh phúc vì em đi.”
Sara nhìn Anne không chớp. Cuối cùng nàng thở ra hơi thở kìm nén. “Tất nhiên, chị hạnh phúc vì em nhưng em không thấy điều này quá đột ngột ư? Em yêu anh ấy từ bao lâu rồi?”
“Ồ, từ khi em ba tuổi. Thế đã đủ lâu chưa?” Anne cười, nhìn vào đôi mắt hoang mang của Sara. “Tình yêu không luôn luôn dễ dàng, Sara, như đối với chị và Max. Không có gì ổn cho cả Drew và em nhưng rốt cuộc chúng em có thể bên nhau. Đừng có bực bội vì ghen tị với hạnh phúc của chúng em.”
Sara nói vẻ tôn nghiêm, “Ồ, tình yêu của chị, chị sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể thế. Em xứng làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian. Đó là điều chị luôn luôn mong muốn.”
“Sara, đó không phải bi kịch đâu! Đừng khóc!”
“Chị không bao giờ khóc,” Sara nói và gạt tay em gái mình ra như thể tim nàng sẽ vỡ mất.
Số mới nhất của tờ Người Đưa Tin đến chiều hôm đó bằng người đưa tin đặc biệt, đi thẳng từ xưởng in ở London và khiến toàn bộ ngôi nhà như ong vỡ tổ. Có đủ bản sao cho tất cả các thành viên trong gia đình, và Peter Fallon tự mình phát cho họ.
Simon là người đầu tiên đọc nó và chàng lao vội vào phòng em trai mình. Vài phút sau họ phóng sang phòng mẹ họ và tìm thấy Constance đang mặc đồ chuẩn bị ăn tối.
Bà cầm tờ báo bị dúi vào mũi mình và đọc dòng tít. “Quý ngài Ivor bị bắt vì tội sát hại con trai mình.”
“Không phải cái đó,” Simon kích động nói. “Đọc tiếp. Đoạn thứ ba.”
Constance làm theo. “Sara Carstairs, người đã được tuyên trắng án vì tội giết hại William Neville ba năm trước đã tìm thấy phòng chứa bí mật ở trong nhà quý ngài Ivor. Cùng với chồng, Đức ngài Maxwell Worthe, người phát hành Người Đưa Tin và là người thừa kế của hầu tước...” cằm bà rơi xuống, “...Lyndhurst.”
Bà nhìn các con mình. “Cái này là sao?”
“Nó nghĩa là,” Martin nói, “đây thực sự là cuộc hôn nhân vì tình yêu và Max không phải kẻ đào mỏ.”
Simon nhăn nhó và vỗ vào vai em mình. “Điều đó nghĩa là, Martin,” chàng nói, “chúng ta sẽ không phải đến gặp Sara nhẫn tâm khi chúng ta bị kẹt. Chúng ta sẽ đến gặp Max. Anh ấy dễ thông cảm hơn. Và anh ấy có nhiều tiền hơn Sara.”
Constance không bị thuyết phục. “Mẹ đã nghe về Lyndhurst. Không phải họ sống trong toà lâu đài đổ nát giữa Winchester và Aylesford sao? Họ có thể có tước hiệu nhưng mẹ chưa từng nghe là họ có tiền.”
“Đó là kiểu của tiền cũ,” Simon nói, làm điệu bộ người-đàn-ông-hiểu-biết. “Tin con đi, Mẹ. Ở Oxford, tất cả bọn con đều biết về Đức ngài Lyndhurst. Nếu không phải là ông thì một nửa các trường đại học phải đóng cửa vì thiếu tiền rồi.”
Martin huýt sáo khe khẽ. “Ý anh, cha Max là Lyndhurst đó à?”
“Tất nhiên! Từ những gì anh nghe được, ngài ấy và quý bà Lyndhurst đều hơi gàn gàn một chút.” Simon chạm ngón tay trở vào đầu chàng. “Chú biết đấy, lập dị nhưng họ là người máu cũ và cũng nghĩa là tiền cũ*.”
(Deco: Tiền cũ và máu cũ chỉ sự giàu có và người giàu có truyền từ đời này sang đời khác)
Constance với lấy khăn tay và xì mũi. “Max mới ở đây và nói rằng tất cả chúng ta nên có Hội Mùa ở London nhưng mẹ từ chối. Không có quý bà Neville đỡ đầu, mẹ chẳng thấy có cơ hội nào.”
“Quý bà Neville!” Simon nhìn vẻ kinh ngạc. “Bà ta không cùng thứ bậc với quý bà Lyndhurst. Nếu con là mẹ thì con sẽ nói với Max rằng con đã thay đổi suy nghĩ rồi.”
Martin nói, “Chẳng phải các luật sư chiều nay đến để soạn thảo thoả thuận hôn nhân sao?”
“Thì sao?”
“Em chỉ tự hỏi Sara quyết định ra sao về tương lai chúng ta. Có lẽ chị ấy sẽ nói chúng ta nghe trong bữa tối.”
Có tiếng gõ cửa và cô hầu bước vào. “Đức ngài Maxwell,” cô nói, “sẽ muốn gặp tất cả các vị ở thư viện.”
Constance nhìn quanh tìm khăn choàng vai và khi bà ngẩng lên thì thấy chỉ còn một mình bà. Simon bước vào thư viện vung vẩy tờ Người Đưa Tin trên đầu. “Sara,” chàng la lên, “chị là nữ anh hùng. Chị đã đọc mẩu tin đó trong Người Đưa Tin chưa?”
“Chị không biết nó ở đây.”
“Và anh nên thấy xấu hổ, Max,” Simon nói tiếp, “vì đã để tất cả chúng tôi hoá thành những kẻ ngốc.”
“Simon,” Constance nói, “ngồi xuống và giữ mồm.”
Max đợi đến khi cả gia đình tập hợp đầy đủ. Peter Fallon sẽ tham dự bữa tối cùng họ nhưng đây là việc gia đình và chỉ có người trong gia đình mới được mời, bao gồm cả Drew Primrose.
Max đứng dựa lưng vào lò sưởi. Khi mọi người đã ngồi xuống, chàng gật đầu với người hầu có nhiệm vụ đưa khay bạc với những ly rượu champagne đá phân phát một vòng.
“Champagne?” Mắt Lucy mở to như cái đĩa.
“Đây là dịp đặc biệt,” Max nói. “Và tôi có một việc tôi cần thông báo. Anne và Drew sẽ kết hôn ngay khi sắp xếp xong.”
Im lặng choáng váng rồi tất cả mọi người đều nói cùng một lúc và chúc mừng. Max liếc nhìn Constance. Chàng muốn có vài lời với bà trước cho bà chuẩn bị đón tin này nhưng Drew đã đi trước chàng. Bà không làm chàng thất vọng. Nụ cười của bà thanh thản; lời chúc của bà có vẻ thành thật. Anne và Drew trông thư giãn và hạnh phúc. Đến lúc này mọi thứ đều tốt đẹp.
Max nâng ly. “Vì Drew và Anne,” chàng nói. “Sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”
“Vì Drew và Anne,” mọi người nhắc lại. “Sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”
Max gật đầu vời người hầu, anh ta rời phòng. “Có một lý do khác để chúc mừng,” Max nói. “Hôm nay vợ tôi cảm thấy rằng cô ấy đã hoàn thành nghĩa vụ thiêng liêng của mình, nhưng tôi sẽ để Sara tự mình nói.”
Sara nhìn mỗi đứa em của mình một vòng. Mặt nàng rực sáng vì hạnh phúc. “Trước khi cha mất,” nàng nói, “Cha yêu cầu chị chăm sóc tất cả các em. Hôm nay, khi chị và Max ký vào thoả thuận hôn nhân, chị cảm thấy vô cùng hạnh phúc, biết rằng chị đã thực hiện được tâm nguyện cuối cùng của cha.” Nàng cười với Max. “Có lẽ điều em làm không khôn ngoan nhưng nó đúng đắn. Cám ơn Max vì đã cho phép em làm điều đó.”
Tất cả các con mắt quay sang Max chờ đợi. “Chung quy là,” chàng nói, “tài sản của cha mọi người được chia đều cho cả con đẻ và con kế. Và tôi muốn thêm vào rằng Anne là người được ưu tiên trong sự sắp xếp này.” Chàng ngừng lại rồi tiếp tục, “Nhưng trước khi tất cả các người mê mẩn vì những mưu đồ vĩ đại trong việc sử dụng phần chia của mình thế nào, hãy để tôi cảnh cáo các người rằng tôi và cha tôi, Đức ngài Lyndhurst sẽ là người giám hộ cho đến khi các người đủ 25 tuổi. Đó là khi các người nhận được tiền của mình và nó sẽ vẫn còn nguyên vẹn. Tôi đã nói rõ chưa?”
Trông họ như thể chàng vừa báo tử cho gia đình này nên chàng nhân cơ hội nói thêm. “Tôi sẽ nói với các người những gì mà cha tôi nói với tôi khi tôi thừa hưởng tiền của mình. Tiền các người có được là đại diện cho sự hi sinh và lao động cực khổ của người khác. Nếu các người hoang phí thì các người đang làm nhục người ấy.”
Simon nháy mắt với em trai mình trước khi quay sang Max. “Đến lúc này,” chàng nói, “tất cả chúng em đã nghe về điền sản của cha chúng em được giải quyết thế nào. Là chủ gia đình, em có quyền biết anh đã lập những điều khoản nào cho chị em.”
“Khá đúng,” Max nói, nhấn chìm vẻ quở trách gay gắt của Sara. “Có lẽ Drew, luật sư của Sara sẽ không phiền trả lời câu hỏi này.”
“Tôi không ngần ngại nói rằng,” Drew nói, “Sara đã được chu cấp rất tốt. Tài sản để lại cho Sara khi Max chết bao gồm tất cả thu nhập từ Người Đưa Tin và tất cả các lợi nhuận từ công việc kinh doanh khác của Đức ngài Maxwell. Và, tất nhiên, như những người vợ goá khác, mọi người biết đấy, một phần ba thu nhập từ đất đai và sự sản mà Đức ngài Maxwell nắm giữ.”
Simon đang cố tính tổng trong đầu mình, nhưng từ bỏ khi chàng đi đến vô cùng. Chàng gật đầu không nói gì.
“Trông chị có vẻ không ấn tượng lắm, Sara,” Martin nói, tò mò nhìn nàng.
Sara đang nhấm nháp champagne, nghĩ rằng nàng có quá nhiều thứ để bắt kịp cuộc sống và Max chính là người đàn ông giúp nàng thực hiện nó. “Chị bị ấn tượng,” nàng nói. “Chị giàu trong những thứ thật sự quan trọng.” Nàng liếc nhìn Max. “Tiền là gánh nặng. Giờ đây chị hạnh phúc hơn khi không phải gánh nó. Max đã dạy chị điều đó. Ngoài ra, có vẻ như chị sẽ không phải đi giặt thuê để kiếm sống. Chị bằng lòng.”
Mọi người đều khi đó là câu nói đùa cực kỳ buồn cười và họ cười ầm lên. Max nhìn Sara với vẻ úp mở.
Nàng nói vui vẻ, “Chúng ta đi ăn tối chứ?”
Nàng bước vào phòng kiếm khăn choàng và thấy một tờ Người Đưa Tin trên chiếc bàn cạnh giường. Nàng nhặt nó lên và mới đọc đoạn đầu tiên khi Max đi vào. Chàng đến sau nàng và kéo nàng vào vòng tay mình.
“Ta chưa được ở một mình với người vợ xinh đẹp của ta từ khi luật sư tới đây,” chàng nói.
Nàng xoay lại trong vòng tay chàng và hôn chàng. “Em biết. Sẽ có thời gian khi chúng ta đi ngủ.”
Vòng tay chàng ôm chặt lại khi nàng định chuồn đi. “Sara-”
“Vâng, Max?”
“Em vẫn yêu ta nếu ta là giàu chứ?”
Nàng cười khe khẽ trong cổ. “Giờ gì điều ngày dẫn đến cái gì đây?”
“Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi.”
Nàng xem xét câu hỏi một lúc. “Như chính chàng đã nói, Max, chúng ta giàu ở mọi điều đáng kể. Chúng ta có sức khoẻ. Chúng ta có nhau. Chúng ta có đủ tiền để sống từ thu nhập của Người Đưa Tin và thừa kế của em. Và chàng là người đã không ngừng nói với em rằng tiền không là vấn đề gì. Không, em thích chàng chỉ bởi chàng là chàng.”
Chàng nhíu mày khi nàng đẩy mình ra khỏi vòng tay chàng và lang thang vô định quanh phòng, chạm vào hết cái này đến cái khác. Nàng đột ngột nhìn lên và cười. “Ít nhất bây giờ không ai có thể gọi chàng là kẻ đào mỏ, Max. Em chỉ đáng một mảnh nhỏ trong những gì em được hưởng khi em thức dậy sáng nay. Chàng biết em nghĩ gì không? Em nghĩ gia đình chàng sẽ nghĩ em là ả đào mỏ. Điều đó không mỉa mai sao?”
Chàng bước một bước về phía nàng. “Gia đình ta?” chàng thận trọng hỏi.
“Chàng biết đấy, Đức ngài và quý bà Lyndhurst, người sống trong toà lâu đài đổ nát ở bên kia Winchester, và là người chỉ thấp hơn hoàng tộc một bậc.”
Chàng cười giả vờ. “Thực tế, là hai bậc so với hoàng tộc, và họ chính xác như gì ta đã miêu tả với em. Cha ta quản lý điền sản còn mẹ ta là sự giúp đỡ to lớn của ông. Và ta chưa bao giờ nói rằng lâu đài Lyndhurst bị đổ nát. Thực tế, nó trong tình trạng hoàn hảo. Mẹ ta sẽ không bao giờ để nó ở trạng thái khác.”
Chống nạnh, nàng căm phẫn nói. “Em nhớ rõ ràng chàng nói ở bàn ăn tối rằng cha mẹ chàng sống trong một nơi đổ nát.”
“Và nó cũng vậy, ở bên ngoài. Nhưng một khi em đi qua bức tường bị phá huỷ, nó trong trạng thái hoàn hảo.”
“Và chàng không kể với em là tài sản của em không thấm tháp gì so với của chàng.”
“Ô hô! Cuối cùng thì em cũng đoán ra. Trong phạm vi của mình, tình yêu nhất đời của ta, không được xem là lịch sự khi khoe khoang của cải. Thực tế mà nói, Sara, ta chưa bao giờ nghĩ về nó. Ngay từ đầu, em đã hạ thấp ta xuống làm gã thích phiêu lưu không xu dính túi, một gã Corinthian vô giá trị và ấn tượng đó đã đóng dấu vào đầu em.”
“Có gì không ổn với việc là một gã thích phiêu lưu chứ? Thực tế, em đang hi vọng chàng dạy em trở thành một ả thích phiêu lưu đây.”
Chàng bắt gặp một tia sáng thích thú trong mắt nàng. “Và vì thế, ta sẽ, tình yêu của ta, ta sẽ (dạy nàng). Bắt đầu từ ngay bây giờ.”
Nàng thét lên khi chàng bổ nhào xuống nàng. Với một tiếng cười lớn, chàng ném nàng lên giường.
Nàng chiến đấu điên cuồng nhưng chàng sớm đánh bại nàng.
“Nàng đã nghĩ ra điều đó thế nào?”
“Quý bà Neville mắng nhiếc em về địa vị cao của chàng. “Người họ Worthe của Lyndhurst,’ bà ấy gọi gia đình chàng như vậy. Như thể nhà Carstairs chẳng là gì! Rồi thư của Bea hôm nay nữa. Bà nói, người thừa kế của Đức ngài Lyndhurst là chàng trai độc thân đủ tư cách nhất nước Anh, và em nên hôn giày chàng vì đã lấy em. Ha! Sao chàng dám cười em, Max Worthe! Em đến từ Carstairs của Longfield, và em cũng tốt như chàng từng chút một. Cha của ông cố của em, để em kể chàng nghe-”
Chàng hôn nàng để giữ im lặng. Cười xuống với nàng, chàng nói, “Cha mẹ ta sẽ yêu em. Em không thực sự lo lắng phải không Sara?”
Nàng chạm ngón tay vào nơ cổ của chàng. “Ừm, ban đầu, em thất vọng. Em chưa từng muốn kết hôn với quý tộc. Em nghĩ, nếu cha mẹ Max là bất cứ người nào như quý ngài Ivor và quý bà Neville, em sẽ li dị anh ta.”
“Họ không!” Max nói, ngăn lại cơn rùng mình.
“Vâng, tất nhiên, họ không, hoặc chàng sẽ không là chàng.”
Lời nịnh nọt đó xứng được thưởng thêm nụ hôn khác và chàng tặng nó cho nàng.
Nàng ngước lên mỉm cười với chàng, trái tim nàng thể hiện trong mắt nàng, và nàng thì thầm, “Và bởi vì chàng là chàng, chàng sẽ không bao giờ có thể làm em thất vọng. Giàu hay nghèo, dù chàng là bất cứ ai, chàng là người đàn ông dành cho em. Em yêu chàng, Max Worthe, với tất cả trái tim em. Thực tế-”
“Em sùng bái ta,” Max nói và lại hôn nàng.
Tiếng cười vọng lên đến cầu thang. Cánh cửa đóng sầm lại dọc theo hành lang. Ai đó bắt đầu chơi dương cầm. Max và Sara không nghe thấy. Thế giới bên ngoài chính họ đã bị lãng quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.