Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 24:




Sau khi Lưu Quan Vũ bị cảnh sát bắt đi, cuộc thảo luận về vấn đề này trên Weibo cũng từ từ lắng xuống.
Cuộc sống của Tuân Lan trong đoàn làm phim cũng có xu hướng bình yên, ban ngày đóng phim, buổi tối xem phim với Kỳ Niên để nâng cao kỹ năng diễn xuất.
Suất diễn của Tằng Linh đã kết thúc từ lâu, cô ấy nói mình sẽ trở lại diễn xuất trong trạng thái tốt hơn sau một thời gian tĩnh dưỡng.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng Ngô Yến sẽ đến gặp Tuân Lan, nói với cậu về việc giám sát Lưu Quan Vũ.
Trước khi Lưu Quan Vũ lãnh án, cả bộ phim tiên hiệp gã đóng đều phải đóng máy, bây giờ vì có dính líu đến gã ta mà trực tiếp bị tẩy chay. Đoàn làm phim và Lưu Quan Vũ đã ký «Điều khoản nghệ sĩ gây ảnh hưởng xấu chắc chắn phải bồi thường thiệt hại», nên Lưu Quan Vũ cần phải bồi thường tổn thất hàng chục triệu cho đoàn phim. Sau đó, những sản phẩm gã ta làm đại ngôn, hình ảnh thương hiệu bị gã ta làm hỏng đều cần gã phải đền bù.
Bây giờ Lưu Quan Vũ nghèo đến mức thậm chí không đủ khả năng thuê luật sư, cộng thêm gã ta với tư cách là người của công chúng, việc làm không có đạo đức, làm bại hoại bầu không khí xã hội, gây ảnh hưởng cực kỳ xấu, cuối cùng chắc chắn sẽ bị kết án với mức hình phạt tối đa.
Đây chắc chắn là một tin tốt.
Rồi một ngày nào đó sau này, Ngô Yến lại tìm Tuân Lan một lần nữa. Khi đó Lưu Quan Vũ đã bị kết án rồi, Tuân Lan cũng đã quay xong từ lâu, đây cũng là lần cuối cùng Ngô Yến đến tìm Tuân Lan.
Cô đến để nói lời tạm biệt với Tuân Lan, cô cảm thấy mình nên đi rồi.
Tuân Lan cũng không hỏi cô đi đâu, chỉ mỉm cười chúc phúc cho cô: “Đi vui vẻ.”
Ngô Yến cũng nhờ Tuân Lan giúp cô chuyển lời cho Tằng Linh, Tuân Lan tự nhiên đồng ý.
Chờ đến khi Ngô Yến rời đi, Tuân Lan gọi liền một cuộc cho Tằng Linh, nói lại việc này.
Lúc đó Tằng Linh có vẻ hơi sững sờ khi nghe tin Ngô Yến rời đi.
Tằng Linh vẫn đã đang thực hiện liệu pháp trị liệu tâm lý, trạng thái của cô đã tốt hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ gặp ác mộng. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, mặc dù cô không nhìn thấy Ngô Yến, nhưng cô biết Ngô Yến nhất định đang bảo vệ cô ở đâu đó bên cạnh mình.
Đối với Tằng Linh mà nói, Ngô Yến là người bạn cô không nhìn thấy, cô chỉ nhìn thấy qua Ngô Yến trong ảnh chụp, thậm chí hai người cũng chưa từng thật sự nói chuyện với nhau. Nhưng Tằng Linh sẽ mãi luôn nhớ rõ từng có một cô gái như vậy đã dịu dàng bảo vệ cô thật lâu.
Hiện tại vẫn đang trong giai đoạn quay phim.
Ở phần sau cốt truyện, nam chính cắt bỏ mái tóc dài được cố tình nuôi dài do kỳ phản nghịch. Trong đoàn phim, Tuân Lan cũng phối hợp cắt ngắn mái tóc quá dài của mình, khi đạo diễn hỏi ý kiến của cậu thì cậu gần như đồng ý ngay tắp lự, sau khi cắt xong cảm thấy đầu mình như nhẹ vài cân, có cảm giác da đầu được giải phóng.
Lúc cậu cắt tóc thì Kỳ Niên đứng kế bên nhìn, nhìn những sợi tóc rơi trên mặt đất, Kỳ Niên không khỏi thất thần một lúc. Vốn dĩ anh đã có kế hoạch, nếu khi anh trở về cơ thể mình mà mái tóc dài của Tuân Lan vẫn còn, anh sẽ mua cho Tuân Lan thật nhiều dây buộc tóc nhỏ giống như những fans đó của Tuân Lan.
Bây giờ vẫn chưa rõ liệu anh có trở lại cơ thể của mình được hay không, nhưng điều đã rõ ràng là dây buộc tóc nhỏ của anh chắc chắn sẽ không phải dùng tới rồi.
Một ngày sau khi cắt tóc xong, Tuân Lan đi quay một quảng cáo, đây là hợp tác mà Lôi Tuấn đã định cho cậu.
Gần đây không biết Lôi Tuấn bị làm sao mà luôn chạy đến bên cạnh Tuân Lan. Trước đây Lôi Tuấn đều dành phần lớn thời gian đi theo Lâm Minh Hi, Tuân Lan cũng không có gì phàn nàn về chuyện này, mặc dù Lâm Minh Hi không phải là con cưng của Tử Quang, nhưng địa vị ở Tử Quang không tầm thường, Lôi Tuấn để tâm bên phía hắn ta là chuyện đương nhiên.
Bây giờ Lôi Tuấn dường như không quan tâm lắm đến Lâm Minh Hi, Tuân Lan cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Dù sao lúc trước Lâm Minh Hi cũng muốn cướp lượt đi catwalk W.M, nhưng lại bị Lôi Quân trực tiếp từ chối, sau đó hắn ta còn yêu cầu cấp cao can thiệp, đừng nói đến Lôi Tuấn, ít nhất Tuân Lan không tin bên Lâm Minh Hi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Quảng cáo được quay xong vào buổi chiều, Tuân Lan tạm thời không phải quay lại đoàn phim, nhân lúc vẫn còn thời gian, Tuân Lan cho Tiểu Chu đi về, rồi cậu gọi cho Lưu Phi.
Cơ thể Kỳ Niên đã được chuyển đến biệt thự Vân Sơn, Tuân Lan cũng không có thời gian rảnh để đi thăm. Lúc trước Lưu Phi đã mời mấy đợt đạo sĩ hoà thượng đến xem có thể đưa Kỳ Niên trở lại trong cơ thể hay không. Tất nhiên cuối cùng chẳng có tác dụng gì, Lưu Phi không nản lòng, chỉ phẫn nộ bày tỏ, có lẽ trăm phần trăm là hắn gặp lừa đảo rồi.
Hôm nay vừa hay Lưu Phi lại mời đến một nhà sư khác, nghe đâu là cao tăng của Thiền viện Nguyên An rất nổi tiếng ở địa phương. Tuân Lan và Kỳ Niên đi qua, đúng dịp cùng nhau nhìn thử luôn.
Khi Tuân Lan đến biệt thự Vân Sơn, Lưu Phi đang đợi ở cửa đón hai người họ, nói bọn họ vừa hay đến sau cao tăng một bước.
Pháp danh của cao tăng là “Định Trí”, khoảng 40 tuổi, khuôn mặt hiền từ, trên tay đeo một chuỗi tràng hạt, rất có khí chất nhà Phật. Khi nhóm Tuân Lan bước vào, Định Trí niệm tiếng A Di Đà Phật, cúi chào họ. Sau đó, ánh mắt hiền lành sáng tỏ dừng ngay bên phải của Tuân Lan, vừa hay Kỳ Niên mà người khác không thể nhìn thấy đang đứng nơi đó.
Vẻ mặt của Định Trí nói cho bọn họ biết một cách rõ ràng rằng, ở đây ngoài Tuân Lan thì Định Trí cũng có thể nhìn thấy Kỳ Niên.
Tuân Lan không lên tiếng, Kỳ Niên hỏi: “Đại sư có thể nhìn thấy tôi.”
Định Trí gật đầu, rồi cười nói: “Kỳ thí chủ.”
Lưu Phi ngạc nhiên, mà Tuân Lan thì lại có một cảm giác vui mừng vì rốt cuộc cũng tìm được người đồng đạo.
Lưu Phi vội vàng hỏi: “Định Trí đại sư, nếu ngài có thể nhìn thấy A Niên, vậy có phải cũng có cách khiến A Niên trở về cơ thể của mình đúng không ạ?”
Định Trí mỉm cười lắc đầu, ông lấy ra một sợi dây đỏ từ trong túi áo tăng đưa cho Lưu Phi, nói: “Đeo vào cổ tay cho Kỳ thí chủ đi, sau đó cứ việc thuận theo tự nhiên.”
“Là sao ạ?” Lưu Phi cầm sợi dây đỏ, có chút sốt ruột.
Thuận theo tự nhiên, ý là xem vận may, về được thì về, không về được thì thôi?
Định Trí dường như đã không định giải đáp những nghi ngờ của Lưu Phi nữa, ông lại lấy ra một sợi dây đỏ khác và đưa nó cho Tuân Lan.
Định Trí nói: “Vị thí chủ này, gặp nhau đã là có duyên, sợi dây đỏ này, có lẽ cậu cũng dùng đến.”
Tuân Lan chỉ sửng sốt một chút, cậu nhận lấy dây đỏ, nói: “Cảm ơn ạ. Đại sư đã nhìn ra gì rồi sao?”
Nếu Định Trí có thể nhìn thấy Kỳ Niên, vậy nên chắc cũng có thể nhìn ra sự khác biệt trên người cậu, Tuân Lan có ý muốn hỏi thăm tình huống của chính mình, nhưng giống như Lưu Phi, Định Trí cũng không định giải thích nghi vấn cho cậu, chỉ hơi mỉm cười, tràn đầy cảm giác thần bí “ngài tự mình đoán đi thôi”.
Tuân Lan bèn không hỏi thêm nữa, cậu nhìn sợi dây đỏ rồi tự đeo lên cổ tay.
Sau đó, đại sư Định Trí rời đi, tới cũng nhanh mà đi cũng thế, ở lại đây chưa đầy năm phút.
Lưu Phi gọi người đưa đại sư trở về chùa, sau đó đeo sợi dây đỏ trên tay lên cổ tay của cơ thể Kỳ Niên.
“Trước giờ tôi chỉ thấy có mỗi một người phát dây đỏ còn mỉm cười như vậy thôi.” Lưu Phi phàn nàn, khi nhận được ánh mắt dò hỏi của Tuân Lan, thì nói: “Nguyệt Lão đó.”
Tuân Lan: “…”
Ý tưởng thật phong phú, hạn hán lời luôn.
Hôm nay đại sư Định Trí đến đây một chuyến, không những không giúp giải quyết vấn đề, mà còn khiến Lưu Phi càng thêm muốn trọc đầu.
Kỳ Niên đã hôn mê gần một tháng, mặc dù họ không thiếu tiền, cũng chăm sóc cho cơ thể anh một cách tốt nhất, nhưng cơ thể của anh vẫn không tránh khỏi gầy đi.
“Đừng lo lắng quá.” Tuân Lan an ủi nói, “Có lẽ đại sư Định Trí cũng không phải nói đại đâu, ít nhất có thể chắc chắn Kỳ Niên nhất định sẽ tỉnh lại, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”
Những lời này an ủi Lưu Phi được phần nào.
Tuân Lan ở lại biệt thự ăn tối với Lưu Phi.
Lưu Phi cũng để lại một phòng khách cho Tuân Lan ở đây, nói với Tuân Lan giống như thể một người cha già đang ngóng chờ con gái trở về nhà mẹ đẻ: “Thỉnh thoảng cũng đưa A Niên của nhà chúng tôi về đây ở nhé.”
Tuân Lan đã nhìn ra từ lâu, Lưu Phi đang làm công việc trợ lý bên cạnh Kỳ Niên, trong tâm thì mang nỗi lo của người cha già, dám chừng đang bí mật chơi trò nuôi con trưởng thành quy mô lớn nào đó.
Không ai có thể từ chối lời năn nỉ như thế từ một người cha già cả, Tuân Lan chỉ đành đồng ý.
Tuân Lan quay tổng cộng hơn ba tháng, từ đầu mùa đông quay thẳng đến gần Tết Âm Lịch, mái tóc ngắn của cậu đã lại mọc dài rồi được cắt ngắn tiếp.
Bên cậu vừa đóng máy thì Lưu Phi đã gọi cho cậu ngay: “Chắc cậu sắp đóng máy rồi nhỉ, tiếp theo định làm gì? Phía W.M sắp ra mắt một loại nước hoa, có hứng thú làm người phát ngôn không?”
Hễ có ngày hội gì đến gần thì mọi thứ sẽ dồn lại với nhau, tối nay Tuân Lan sẽ phải đi dự một buổi tiệc, lúc này đang sửa soạn, cậu đáp: “Chuyện này anh liên hệ với người đại diện của tôi đi, anh ấy thấy phù hợp thì tôi sẽ nhận ”
“Được.” Lưu Phi nói, hắn không lập tức cúp máy mà hỏi: “Sắp đến năm mới rồi, cậu định đón tết cùng ai?”
Mấy tháng qua, Lưu Phi và Tuân Lan cũng quen thân hơn, nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Tuân Lan thật sự không nghĩ tới điều này, mấy ngày nay bận đi tham dự tiệc tối lu bù nên cũng không có hơi sức đâu để suy nghĩ những chuyện này. Bây giờ cậu cũng chỉ có một mình, liền trả lời: “Chắc là đón một mình.”
Lưu Phi thừa dịp nói: “Hay đến biệt thự Vân Sơn đi, ba chúng ta cùng đón năm mới luôn.”
Hắn cũng biết hiện tại Tuân Lan không còn người thân nào trên đời, vừa lúc hắn và Kỳ Niên cũng chỉ có một mình, hơn nữa Tuân Lan bận rộn lâu như vậy, cũng nên đưa Kỳ Niên về ở chứ, vừa đúng dịp có thể cùng đón Tết.
Tuân Lan liếc nhìn Kỳ Niên đang ngẩn người ngồi ở ghế phía sau, giọng nói hạ xuống một chút: “Hai người đều không về nhà ăn Tết à?”
Lưu Phi ở đầu kia cười lớn, chỉ nói: “Tới không nè? Để tôi cho người chuẩn bị trước.”
Tuy rằng Tuân Lan quen một mình, nhưng cũng thích náo nhiệt, bèn đồng ý luôn: “Tới chứ.”
Cúp mái, sửa soạn gần xong, Tuân Lan tỏ ý muốn đi toilet một chuyến. Lúc cậu đứng dậy, Kỳ Niên ngẩng đầu nhìn sang, Tuân Lan nháy mắt với anh.
Lần đầu tiên lúc bị Tuân Lan nháy mắt ra hiệu, Kỳ Niên còn tưởng rằng Tuân Lan chỉ đơn giản là nháy mắt với mình thôi, lúc đấy anh sững sờ một hồi. Mãi cho đến khi Tuân Lan nhìn anh với vẻ khó hiểu, chớp mắt liên tục với anh hai lần thì anh mới nhận ra là Tuân Lan có chuyện muốn nói với anh.
Bây giờ anh đã quen với cái nháy mắt của Tuân Lan, lập tức đứng dậy đi theo.
Trong toilet, Tuân Lan chỉnh lại cổ áo, nâng cổ tay lên để lộ một phần, sợi dây đỏ do đại sư Định Trí đưa cho đang nằm trên xương cổ tay hơi nhô lên của cậu.
Cậu nói với Kỳ Niên: “Lưu Phi đề nghị ba chúng ta cùng ăn tết, tôi đồng ý rồi.”
Thái độ của Kỳ Niên đối với bất kỳ lễ hội nào cũng toàn không có mong đợi và ý muốn tham gia gì.
Trước ngày đầu năm mới, Tuân Lan có dành chút thời gian đi tham gia chương trình, cuối cùng khi cả nhóm đếm ngược chào đón năm mới đến, Kỳ Niên đứng bên cạnh cậu, hoà giữa một đám người đang phấn khích nhưng sắc mặt anh vẫn thường thường, chẳng hề ăn khớp với xung quanh. Đến khi cậu nói tiếng chúc mừng năm mới với Kỳ Niên, thì cuối cùng Kỳ Niên mới như thể trở lại nhân gian, lịch sự trả lời cậu một câu năm mới vui vẻ.
Hiện tại, Kỳ Niên cũng chỉ gật đầu, nói: “Muốn ăn gì cứ nói cho Lưu Phi, để hắn chuẩn bị.”
Có người khác vào toilet, Tuân Lan ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, cùng Kỳ Niên đi ra ngoài.
Buổi tiệc bắt đầu lúc tám giờ, khi Tuân Lan đi theo Lôi Tuấn đến địa điểm, bên ngoài khách sạn đã có rất nhiều fans ngồi chờ.
Tối nay Tuân Lan mặc một bộ vest hơi giản dị màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi đen, cổ áo được stylist đặc biệt cởi hai cúc, để lộ ra đường chữ V hơi sâu một chút.
Vóc người cậu cao ráo, mấy tháng nay bận rộn nhưng cũng không quên rèn luyện khiến cậu trông không gầy gò như trước đây, áo sơ mi hơi rộng, vải lụa thỉnh thoảng dán vào vòng eo khi cậu bước đi, lờ mờ để lộ dáng eo thon gọn của cậu.
Cảnh này được camera nào đó chụp lại rồi tức tốc đăng lên Weibo khiến dân tình muốn chảy máu mũi.
Buổi tiệc này Lâm Minh Hi đương nhiên được mời tham dự.
Hắn mang theo “pet” của mình, cố ý lại đây chào hỏi Lôi Tuấn và Tuân Lan.
Cũng không biết Lâm Minh Hi đã làm gì mà Lôi Tuấn rất khó chịu với hắn, cho dù là trong dịp như vậy thì sắc mặt cũng không được đẹp cho mấy, nhanh chóng tìm cớ dẫn Tuân Lan đi.
Lâm Minh Hi cầm ly rượu đứng tại chỗ, vẻ mặt u ám khó dò.
Lúc này, một gã đàn ông trung niên cầm ly rượu từ phía sau đi tới gần Lâm Minh Hi, bóp mông hắn ta một cái trong lén lút.
Lâm Minh Hi bị giật mình, quay đầu lại thấy là người quen, trừng mắt liếc gã ta một cái, nhỏ giọng nói: “Chú ý hoàn cảnh, ông tém lại chút.”
Gã đàn ông trung niên thản nhiên cười, nhấp một ngụm rượu, nhìn theo hướng của Tuân Lan, hỏi: “Đó là người mới gia nhập của công ty các cậu à?”
Ánh mắt Lâm Minh Hi rơi vào trên bóng lưng Tuân Lan, một sự chán ghét lướt qua đáy mắt, đáp: “Coi như vậy, vào công ty cũng gần một năm rồi.”
“Trông được đấy.” Gã đàn ông trung niên cười sâu xa.
Lâm Minh Hi nói một cách mỉa mai, “Sao nào, nhìn trúng cậu ta?”
“Ghen à?” Gã đàn ông trung niên trêu ghẹo một câu, lực chú ý vẫn đặt trên người Tuân Lan, “Tìm thời gian giới thiệu bé đàn em của em cho tôi làm quen đi?”
Lâm Minh Hi nghĩ đến điều gì, cười ác ý, “Được thôi, tìm được thời gian thích hợp thì tôi sẽ báo cho anh.”
Gã đàn ông trung niên hài lòng nói: “Vậy tôi sẽ chờ tin tức của em.”
Lâm Minh Hi nâng ly với gã, “Yên tâm, sẽ không để anh đợi lâu đâu.”
Hai người bàn xong chuyện này chỉ trong vài câu, hoàn toàn không hay biết gương mặt nữ quỷ đứng bên cạnh bọn họ lúc này méo mó nhường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.