Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 39:




“Ngoan Ngoan!”
Bác gái hét lên, chạy đến bế chú chó lên.
Chú cún con kêu ẳng ẳng trong vòng tay bác, trông cực kì làm người ta thương.
Bị chó cưỡi chân, đổi thành ai cũng khá xấu hổ, mặc dù phản ứng của An Nguyệt Linh hơi quá lớn, nhưng thực ra cũng có thể thông cảm được.
Nhưng là chủ của chú cún, bác gái thì lại không thể chấp nhận được.
Một tay bác ôm cún, tay kia muốn túm lấy quần áo của An Nguyệt Linh, “Đồ súc sinh nhà cô, nó nhỏ như vậy, làm sao cô có thể dùng chân đá nó, đá xa như vậy là cô muốn giết luôn hay gì, quá độc ác!”
Giản Tranh Bình và Chiêm Nhược Lan vội khuyên nhủ bác gái bằng những lời tốt đẹp, nhưng cả hai đều là người văn nhã, mặc dù trong lòng bác gái còn ôm một chú chó thì hai người cũng không phải đối thủ của bác gái, dễ dàng bị bác gái dạt sang một bên.
Mục tiêu của bác là An Nguyệt Linh, không đánh được cô là không bỏ qua.
Sao mà An Nguyệt Linh ngoan ngoãn đứng đó mặc bác đánh mắng cho được, cô đã chạy từ lâu rồi.
Trong cửa tiệm có một phòng nghỉ, bên trong là nơi nhân viên và đạo diễn của tổ chương trình làm việc, thấy rõ những gì đã xảy ra vừa rồi qua ống kính của con bướm nhỏ, họ cũng vội vàng chạy ra can ngăn.
Nơi nào có người là An Nguyệt Linh sẽ trốn sang nơi đó, khi bác gái đẩy Chiêm Nhược Lan ra chuẩn bị đuổi theo thì cô kéo Tuân Lan đến bên cạnh, chặn trước người mình.
Cô cũng rất tức giận, nấp sau vai Tuân Lan nói vặn lại với bác gái: “Bà mới là súc sinh, nó là con súc sinh, bà là súc sinh già! Dữ cái gì mà dữ, ai bảo bà không quản được chó của mình, chết rồi thì bồi thường là được chứ gì, một con chó thôi thì quý giá được bao nhiêu.”
Các nhân viên êkip đã chạy đến, cố gắng chặn lại trước mặt người bác gái. Vóc người của bác gái không nhỏ, sức chiến đấu cực mạnh, cách Tuân Lan, bác và An Nguyệt Linh chửi nhau chí chóe. Phương ngữ của bác gái lẫn lộn với tiếng phổ thông, Tuân Lan chỉ có thể nghe hiểu sơ sơ, nhưng giọng nói của bác gái rất sắc bén, ngay cả móng tay cũng vậy, trông rất hung dữ, những ngón tay cũng sắp chọc vào mặt Tuân Lan.
Tuân Lan bị kẹp ở giữa, nghiêng mặt qua, mới bắt đầu vẫn rất bình thản thuyết phục: “Hai vị, có chuyện gì từ từ nói, chị Nguyệt Linh, chị buông tôi ra trước.”
Nhưng An Nguyệt Linh phớt lờ cậu, dùng cậu làm lá chắn để cậu gánh công kích của bác gái giúp cô.
Tính tình Tuân Lan tốt đến đây là hết, cậu nắm lấy tay An Nguyệt Linh kéo xuống, kéo người đi lên phía trước, hai người đổi vị trí.
Bàn tay của bác gái thuận thế nắm lấy tóc An Nguyệt Linh rồi sau đó kéo.
An Nguyệt Linh đau đớn la lên, buộc phải nghiêng đầu.
Tuân Lan nhanh chóng ấn một vị trí nào đó trên cánh tay bác gái, bác gái chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, lực tay buông lỏng, cuối cùng An Nguyệt Linh cũng cứu được mái tóc của mình về, lần này cũng không dám trốn sau lưng Tuân Lan nữa mà lùi lại vài bước, tránh thật xa.
Khung cảnh hỗn loạn cuối cùng cũng hơi lắng xuống, bốn nhân viên êkip thở hồng hộc, vây quanh bác gái luôn miệng an ủi, Giản Tranh Bình và Chiêm Nhược Lan lòng hãy còn sợ hãi mà đứng bên cạnh uống nước để bình tĩnh lại, khuôn mặt đầy biểu cảm hôm nay thật k.ích thích.
An Nguyệt Linh hai mắt long lanh xoa xoa da đầu bị kéo đau, cô tức giận trừng Tuân Lan: “Vừa rồi cậu làm gì vậy hả! Tóc của tôi cũng sắp bị bà ta giật xuống luôn rồi!”
Tuân Lan chậm rãi đeo tạp dề không thấm nước, cười tủm tỉm liếc nhìn cô, “Có phải trên mặt tôi có viết in hoa mấy chữ “rất dễ ức hiếp” không?”
Hô hấp của An Nguyệt Linh sượng lại.
“Không muốn bị kéo tóc nữa thì đừng lúc nào cũng muốn tìm việc cho tôi.” Tuân Lan cảnh cáo một câu, buộc tạp dề lại, không thèm ngó ngàng tới An Nguyệt Linh.
Sắc mặt An Nguyệt Linh lập tức không dễ nhìn, cô còn tưởng rằng Tuân Lan cũng không bỏ được sĩ diện giống như những nam nghệ sĩ trong các gameshow mà cô từng tham gia, có bị cô sai bảo thế nào cũng ngại nói, nhưng không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, cô chỉ mới thử hai lần đã không nể mặt rồi.
Khi Tuân Lan đi qua, bác gái đã được tổ chương trình xoa dịu, họ cho người đi cùng bác gái đến bệnh viện thú cưng để làm kiểm tra cho chó con, mọi chi phí khám đều được chi trả, còn có thêm chi phí dinh dưỡng để bồi thường cho chó con.
Chương trình vừa mới bắt đầu quay, ê-kíp chương trình đã phải bỏ ra một khoản chi phí không nằm trong ngân sách, điều này cũng hơi đau đầu.
Cuối cùng, bác gái ôm cún mắng mỏ rời khỏi cửa tiệm, An Nguyệt Linh cũng được nhân viên êkip hòa nhã gọi sang một bên để nói chuyện.
Sau đó, hai nhân viên tạm thời Tuân Lan và An Nguyệt Linh mặt ngoài hài hòa đi theo Giản Tranh Bình và Chiêm Nhược Lan dạo xung quanh cửa tiệm một lượt, nhớ rõ việc cần làm ở từng khu vực.
Họ đi đến một căn phòng lớn sáng sủa, nơi thú cưng được gởi nuôi. Ngay khi cánh cửa mở ra, Tuân Lan nhìn thấy một con mèo lông dài màu trắng đang duỗi mình ở giữa phòng, trông như vừa mới tỉnh dậy.
“Meow…”
Bé mèo nhìn thấy bọn họ cũng không hề sợ, ngược lại đi đến cọ tất cả mọi người một lần. Lúc cọ đến An Nguyệt Linh thì bị An Nguyệt Linh dùng chân đẩy ra.
“Đừng tới làm phiền tôi, đồ quái vật rụng lông, dơ chết đi được.”
Tuân Lan nghe thấy An Nguyệt Linh thấp giọng lẩm bẩm, cậu đi tới ôm mèo con vào lòng. Lông lưng của mèo con vừa mềm vừa mượt, có cảm giác như sờ tơ lụa.
Chiêm Nhược Lan liếc nhìn An Nguyệt Linh, nói đầy ẩn ý: “Con mèo này tên là Tiểu Bảo, là mèo mà chủ cửa tiệm mèo này đã nuôi mấy năm, trong thời gian ghi hình ở đây, chúng ta phải chăm sóc tốt cho nó.”
Bây giờ thú cưng được gởi nuôi ở đây có bốn con mèo và ba chú chó, cộng thêm con mèo của cửa hàng này, tổng cộng có tám con vật nhỏ, nhiệm vụ hàng ngày của bọn Tuân Lan là chăm sóc ăn, uống, tiêu tiểu cho chúng. Một số con mèo vẫn đang được gởi nuôi lâu dài, định kỳ cần rửa lỗ tai cho chúng nó, đặc biệt bây giờ thời tiết nóng, các động vật đang dần bắt đầu thay lông, nhóm mèo đều phải được chải lông ít nhất một lần một ngày.
Sau đó đến khu vực bán đồ dùng cho thú cưng, Tuân Lan để ý thấy trong cửa hàng còn có đồ trang trí thú cưng bằng nỉ len được bày bán, đều là tạo hình mèo con và chó nhỏ, nhỏ nhắn dễ thương.
Thấy Tuân Lan nhìn nhiều hai lần, Giản Tranh Bình nói: “Cái này có thể tự mình chọc, trong cửa hàng có vật liệu.”
Tuân Lan gật đầu, cậu biết.
Sau khi dạo xong thì là đến thời gian để thực hiện nhiệm vụ riêng của mỗi người.
Sau khi bác gái rời đi lại có thêm hai vị khách nữa đến tắm cho chó, nhưng lần này đều là chó bự, khi bước vào trong tay đều cầm dây dắt, một con golden, một con husky.
Chiêm Nhược Lan tiếp tục trông cửa hàng, còn Giản Tranh Bình thì dạy Tuân Lan và An Nguyệt Linh cách tắm rửa cho cún. Khi tắm, bé golden rất ngoan, tắm cực kì dễ. So với nó, husky lại cực kì tăng động, luôn mãi la ẳng ẳng, nhích tới nhích lui chẳng yên được giây nào.
Tuân Lan phụ trách tắm cho husky, cuối cùng, lông của husky còn chưa ướt hẳn mà tóc cậu đã ướt mem rồi.
An Nguyệt Linh thấy cậu nhếch nhác như vậy thì vui vẻ ngâm nga hát.
Kỳ Niên đứng bên cạnh Tuân Lan, nhìn chó rồi lại nhìn người, cuối cùng nói: “Cô ấy có hơi phiền…”
Tuân Lan lập tức bật cười, có thể khiến một Kỳ Niên luôn thờ ơ với mọi thứ nói ra câu này, An Nguyệt Linh còn khá “vinh hạnh” ấy chứ.
Việc kinh doanh của cửa hàng nhỏ này khá tốt, sau khi tắm cho husky xong, sau đó Tuân Lan lại tắm thêm hai bé nữa, hiện tại cậu đã thành thạo kỹ thuật tắm và sấy lông rồi.
Đến khi xong hết việc thì thời gian đã đến chập tối, bữa tối hôm nay là do Tuân Lan nấu.
Tuân Lan cởi tạp dề chống thấm nước, chuẩn bị ngồi một lát rồi đi làm bữa tối. Lúc này, cậu nhìn thấy Tiểu Bảo chạy vụt ra khỏi phòng thú cưng, lao vèo qua cậu, cơn gió đưa đến mang theo mùi thối.
Sau đó mùi đó càng lúc càng nồng, Tuân Lan ngửi ngửi, nói: “Mùi gì mà thúi vậy.”
Trong tiệm có hai khách hàng đang mua thức ăn và cát cho mèo, Giản Tranh Bình đang chuyển hàng ra ngoài, Chiêm Nhược Lan đang thu tiền, An Nguyệt Linh đang ngồi bên cạnh uống nước. Chiêm Nhược Lan nói: “Chắc là Tiểu Bảo đi vệ sinh xong không lấp ấy, Tiểu Lan cậu đi dọn WC cho nó đi.”
Tuân Lan vâng một tiếng, đặt cốc nước xuống rồi đi đến phòng thú cưng. Kỳ Niên ở phía sau muốn nói lại thôi, mà trước khi kịp nói gì thì Tuân Lan đã bước vào phòng thú cưng rồi vừa lúc hít một hơi.
—— cảm giác đó, muốn thăng thiên luôn!
Tuân Lan bị mùi hôi thối này xộc cho choáng váng, cậu đỡ khung cửa, lui ra ngoài cửa mới dám thở.
Kỳ Niên thấy trong ánh mắt cậu viết hai chữ hãi hùng chói lọi, giống như đang nói: “Cái này — sao mà thúi dữ vậy!”
Chiêm Nhược Lan thu xong tiền, cô bật cười haha, đưa cho Tuân Lan một cái khẩu trang, “Không thấy Tiểu Bảo cũng bị mùi thối của chính nó làm chạy sao, sao mà cậu đi thẳng vào luôn thế.”
Tuân Lan đeo khẩu trang, lúc này mới bước vào lại, máy lọc không khí trong góc đang ù ù hoạt động, nhưng vẫn có mùi thối nồng như vậy. Hóa ra đây là sức mạnh của shit mèo, là cậu bất cẩn…
Sau khi hốt phân xong, Tuân Lan trở lại ghế ngồi một lúc mới tìm về được linh hồn nhỏ bé bị mùi thúi doạ chạy, chậm rãi lên lầu làm bữa tối.
Sau bữa tối, Giản Tranh Bình và Chiêm Nhược Lan kiểm kê hàng hóa, thu nhập và chi tiêu ngày hôm nay, An Nguyệt Linh bắt đầu lau dọn toàn bộ tầng của cửa hàng ở tầng một với vẻ mặt không vui, còn Tuân Lan thì đang ở trong phòng thú cưng, chải lông cho mấy chú mèo con.
Tuân Lan ngồi khoanh chân trên sàn nhà, mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trên đùi cậu, nhìn búi lông đã được chải xuống, Tuân Lan chợt hỏi: “Kỳ Niên, anh có thích mèo không?”
Kỳ Niên cũng ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, anh nhìn bé mèo thoải mái grừ grừ trên đùi Tuân Lan, nói: “Cũng tạm…”
Trước kia, dì vì bệnh của anh nên cũng có nuôi một con mèo để nó bầu bạn với anh. Con mèo kia giống như bây giờ, cũng luôn rất bám người, ban đêm còn sẽ lẻn bò vào chăn của anh. Sau đó nó đột ngột ngã bệnh rồi qua đời, thậm chí anh còn không gặp mặt được lần cuối cùng.
Câu trả lời này theo Tuân Lan hiểu thì là không ghét, cậu nói: “Anh cũng đã giúp tôi rất nhiều, không có gì để cảm ơn anh, tôi dùng đám lông mèo này chọc một con mèo con tặng anh, lấy về đặt ở đầu giường của anh nhé.”
“Được, cảm ơn.” Kỳ Niên nói.
Sau khi chải lông cho mấy chú mèo con, bao gồm cả Tiểu Bảo xong, Tuân Lan thu hoạch một đống lớn lông mèo, trắng, vàng và xám có cả, được cậu thu thập rồi cho vào một túi kín.
Sau đó, Tuân Lan lấy một bộ dụng cụ từ cửa hàng, nói Chiêm Nhược Lan tính trên tài khoản của mình. Sau khi trở về phòng, Tuân Lan lấy lông mèo ra bắt đầu chọc.
Tuân Lan chọc chọc một hồi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thì thấy Kỳ Niên đang nhìn chằm chằm vào mình, mỉm cười hỏi: “Đàn ông con trai mà làm việc này, có phải hơi kỳ lạ không?”
Kỳ Niên lắc đầu: “Không có...”
Anh chỉ ngạc nhiên trước việc đến chọc nỉ lông mà Tuân Lan cũng biết thôi, hơn nữa có vẻ còn rất giỏi.
Tuân Lan lại hơi nhếch môi, nói: “Trước đây... từng có lúc tôi rất tuyệt vọng, giống như có một quả bom chôn trong lòng, vì không để bom phá hủy mình nên tôi đã thử qua rất nhiều thứ.”
Miễn là có thể khiến cậu đắm mình trong đó, không thèm nghĩ về những thứ phiền toái đó, hoặc miễn là nó có thể làm cậu phân tâm một chút, thì trong mắt cậu đó đều là đáng giá để cậu phí thời gian thử.
Thời điểm đó, Tuân Lan học đấm bốc, học Forrest Gump* chạy bộ không ngừng nghỉ trong thời gian dài; từng tiếp xúc với các môn thể thao cực kì mạo hiểm, đồng thời còn từng tập thái cực quyền với các dì chú trong công viên, nhảy quảng trường...
* Forrest Gump là một bộ phim điện ảnh của Mỹ nói về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75. (Được chuyển thể từ một tác phẩm văn học cùng tên của Winston Groom.)
Thậm chí cậu còn đến công trường bóc gạch, cảm thấy chỉ cần khiến bản thân mệt mỏi đến mức chẳng thể nhúc nhích nổi một ngón tay nào, không có thời gian để suy nghĩ về những thứ đó, là có thể giải thoát bản thân khỏi cảm xúc tuyệt vọng.
Và cuối cùng, cậu cũng đã dựa vào phương pháp này cùng với sức mạnh của thời gian để tự cứu thành công.
Chọc nỉ len là học từ một cô gái ở quán boxing trong đoạn thời gian đó, lúc bắt đầu những gì Tuân Lan chọc ra đều cực kì tăm tối, sau một thời gian dài trôi qua, nội tâm cậu được giải phóng một ít, thứ trong tay mới bắt đầu thay đổi và từ từ trở nên nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên nói muốn chọc mèo con tặng cho Kỳ Niên, chỉ là bất chợt nổi hứng thôi.
Cậu hy vọng rằng một chú mèo con mềm mại có thể tái sinh trong trái tim Kỳ Niên, một lần nữa tràn ngập tò mò với thế giới này, sau đó lại háo hức khám phá nó.
Đống lông mèo thu thập được đêm đó, qua đôi tay Tuân Lan chọc ra một con mèo mướp nhỏ mập mạp, đầu tròn, thân hình ú nu, cái đuôi nhỏ vểnh cao, được Tuân Lan đặt ở bên chỗ Kỳ Niên ngủ.
Lúc rạng sáng, Tuân Lan đã ngủ rồi, Kỳ Niên nằm nghiêng bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn con mèo mướp nhỏ kia.
Tuân Lan không chọc biểu cảm cho mèo mướp nhỏ mà chỉ chọc ra vùng đặc điểm ngũ quan bằng màu sắc khác nhau. Kỳ Niên nhẹ nhàng vuốt ve con mèo mướp nhỏ, đầu ngón tay thất bại từng lần rồi từng lần, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, anh lại sinh ra cảm giác chạm vào chân thực.
Đó là cảm giác khi dì nắm lấy tay anh chạm vào chú mèo con lần đầu tiên khi bế chú mèo con về vào năm đó.
Mềm mại, ấm áp.
Và vì để chọc thêm một con lớn khác cho Kỳ Niên mà trong ba ngày tiếp theo, Tuân Lan chải lông cho những chú mèo con được gởi nuôi trong cửa hàng thú cưng hai lần một ngày, gom góp của từng con một, Giản Tranh Bình nhìn mà cũng không nhịn được muốn nói, Tuân Lan, làm người đi.
Mặc dù Tuân Lan cũng bận rộn cả buổi chiều ngày hôm trước, nhưng chỉ có thể vừa qua thời gian thử việc, ngày hôm sau mới là ngày nhân viên tạm thời cậu đây chính chức làm việc.
Nhưng ngày đầu tiên này, cửa tiệm nhỏ của họ đã chào đón một buổi sáng không thể nào tốt đẹp.
Tuân Lan dậy sớm chạy bộ, khi mở cửa thì nhìn thấy có một hộp giấy được đặt ở cửa. Bên trong có một con mèo con, nó rúc vào một góc thùng carton kêu meo meo không ngừng, dù nhìn thấy Tuân Lan cũng không ngừng kêu.
Đi kèm với thùng carton còn có một tờ giấy, trên đó viết rằng chủ cũ không nuôi được, hy vọng sẽ có người tốt bụng nhận nuôi nó.
Xem ra con mèo này bị người ném đến đây, Tuân Lan tìm kiếm hai bên cửa hàng nhỏ nhưng không thấy dấu vết của ai.
Tuân Lan trở lại cửa cửa hàng, ngồi xổm xuống đưa tay ôm mèo con ra ngoài, mèo con lập tức ôm lấy tay cậu.
Đây là một con mèo tam thể, không cần nhìn, chắc là mèo cái rồi.
Tuân Lan nghĩ như vậy, tay cũng thuận theo ý nghĩ mà lật mèo con lại nhìn cái đuôi của nó, sau đó ấy mà nhìn thấy hai quả bi nhỏ!
“Gặp may rồi…” Tuân Lan đưa cho Kỳ Niên bên mình xem, “Vậy mà là mèo tam thể đực.”
* Theo quan niệm xa xưa, mèo tam thể là giống mèo mang lại may mắn và tài lộc. Khi có một con mèo tam thể vào nhà bạn, đặc biệt là mèo đực thì đó là dấu hiệu của sự phát tài.
Kỳ Niên không hiểu về cái này lắm, sự chú ý của anh chỉ trên ngón tay Tuân Lan không ngừng búng hai hòn bi của bé mèo.
Tuân Lan lại nhìn mặt mèo con, trong lòng nảy sinh một chút cảm giác kì diệu, “Kỳ Niên anh xem này, nó rất giống với con mà tôi làm cho anh tối qua ấy.”
Thay thế màu đen trên người nó thành màu xám thì sự phân bố màu sắc hoàn toàn giống y nhau.
Kỳ Niên nhìn chằm chằm con mèo hoa nhỏ ở đầu giường gần suốt đêm qua, lúc này tự nhiên cũng nhìn ra.
“Gặp nhau tức là duyên...” Tuân Lan cười khẽ rồi ôm mèo nhỏ bước vào trong tiệm.
Tiếng kêu của mèo con rất có lực xuyên thấu, chẳng mấy chốc Giản Tranh Bình và Chiêm Nhược Lan cũng đi xuống.
“Từ đâu ra vậy?” Chiêm Nhược Lan hỏi.
“Nhặt ở cửa ạ, không biết ai bỏ ở đây.” Tuân Lan nói.
Giản Tranh Bình tặc lưỡi, “Aizz, tình huống kiểu này cũng không ít.”
Bây giờ mọi người trên khắp thế giới đang nuôi mèo online, mà có nhiều người không muốn chỉ nuôi online thôi, một phút bốc đồng liền mang mèo con về nhà, rồi kết quả chợt nhận ra rằng chăm sóc một con mèo không phải là một chuyện đơn giản gì. Rất nhiều người chỉ ngay trong ngày đón mèo về nhà đã không thể chịu đựng được tiếng kêu không ngừng của mèo nhỏ vì mới bước vào hoàn cảnh xa lạ, càng chưa kể đến lông mèo đang bay tứ tung ngay khi mùa thay lông đến. Còn có việc ăn uống của mèo, những khoản tiền tiêu này đều là phần nhỏ, trong trường hợp mèo bị bệnh thì vừa tốn thời gian tốn sức vừa tốn tiền.
Tuân Lan nhờ tổ chương trình thông báo cho Tiểu Chu đến đưa con mèo đi kiểm tra tổng thể, sau đó nói với Chiêm Nhược Lan: “Chúng ta dán thông báo tìm người nhận nuôi nó đi?”
Cửa hàng thú cưng này trước đây đã gặp phải dạng tình huống này rất nhiều lần, trước đó chủ tiệm có nói trong tiệm có bản mẫu nhận nuôi. Chiêm Nhược Lan tìm được bản mẫu, làm giấy thông báo tìm người nuôi rồi dán ở cửa.
Tiểu Chu cũng đến mang mèo nhỏ đi.
Khoảng hơn chín giờ, Tiểu Chu ôm mèo con trở về, nói: “Tất cả đều ổn...”
Ngón tay Tuân Lan chọc nhẹ đầu mèo của bé mèo tam thể, “Là một nhóc con khỏe mạnh.”
Bé tam thể kêu meo meo hai tiếng, ôm lấy ngón tay Tuân Lan.
Bé tam thể sức khỏe tốt nên mọi người trực tiếp để nó chơi trong cửa hàng, Tiểu Bảo chạy ra tò mò vây xem mèo con.
Nguyên một buổi sáng, Tuân Lan đi đâu là bé Tam Thể sẽ theo cậu đến đó, có mấy lần Tuân Lan suýt thì giẫm trúng nó.
Con mèo con này khá thông minh, nó dính lấy Tuân Lan, cũng không sợ Giản Tranh Bình và Chiêm Nhược Lan, nhưng thỉnh thoảng vô tình đụng phải An Nguyệt Linh, không đợi An Nguyệt Lăng mắng nó thì tự nó đã xù thành một quả bóng lông, vừa lăn vừa bò chạy khỏi An Nguyệt Linh.
Vẻ né tránh còn không kịp này khiến An Nguyệt Linh càng thêm tức giận.
Lúc gần trưa, một vị khách dẫn hai con mèo đến tắm. Người chủ đặt con mèo ở quầy rồi đi ngay, nói lát sẽ quay lại đón.
Tuân Lan và An Nguyệt Linh mỗi người xách một túi mèo vào phòng tắm.
Khi người chủ rời đi có nói hai con mèo của hắn đều có tính cách rất tốt, nhưng Tuân Lan cảm thấy con mèo của hắn có lẽ là nhát người, khi được ôm ra lông cũng xù hết lên, nhưng không kêu, khi Tuân Lan lấy nước tắm cho nó thì mới kêu hai tiếng.
Bên Tuân Lan thì thuận lợi, nhưng bên An Nguyệt Linh lại không như thế.
Con mèo ở bên cô không biết bị làm sao, ở trong túi mèo cũng vẫn an tĩnh, song ngay khi An Nguyệt Linh duỗi tay ra thì nó bắt đầu kêu khe khẽ, giơ một vuốt lên làm tư thế phòng thủ.
An Nguyệt Linh trừng con mèo, cũng có chút không biết làm sao, cô thấy con mèo trong tay Tuân Lan ngoan ngoãn nên nói: “Tuân Lan, chúng ta đổi mèo tắm đi.”
Lần này Tuân Lan cũng không từ chối, mèo không giống chó, rất dễ căng thẳng, lỡ đâu chạy lung tung thì họ không dễ bắt, rất dễ làm bị thương người khác.
Hai người đổi vị trí, Tuân Lan tìm súp thưởng cho mèo ăn một chút, sau khi thử một lúc thì thành công ôm mèo ra ngoài. Sau đó con mèo này được thấm nước cũng ngoan ngoãn, không hề hung dữ như trước.
Sau đó bên An Nguyệt Linh lại ồn ào, con mèo trong tay cô đột nhiên kêu ré lên, duỗi móng vuốt ra cào An Nguyệt Linh, An Nguyệt Linh cũng xem như rút tay nhanh, nhưng vẫn bị cào trầy.
“Con mèo đáng chết này!”
An Nguyệt Linh cầm đầu vòi hoa sen trong tay muốn đánh con mèo kia, Tuân Lan vội duỗi tay ngăn cản, “Chị đi ra ngoài bôi thuốc đi, để tôi làm.”
Những người chủ thú cưng này thật ra không phải tự dưng đến, họ đã được nhóm chương trình sàng lọc từ trước rồi, nếu không khi gặp phải tình huống mèo cào người, nhóm khách mời bị thương thì tổ chương trình cũng không biết giải thích làm sao. Hai con mèo trước mặt này thật ra đã được cắt móng rồi, vết xước trên tay An Nguyệt Linh cũng không mấy nghiêm trọng, chỉ để lại một vết đỏ, cùng lắm ngày mai sẽ tan hết thôi.
An Nguyệt Linh tức giận còn muốn đánh con mèo kia thì đã bị Giản Tranh Bình nghe thấy động tĩnh nên đi vào kéo ra ngoài.
Tất nhiên, cũng không thực sự để Tuân Lan tắm cho con mèo kia, mà do một nhân viên êkip của tổ chương trình đến tắm.
Nhân viên êkip là một cô gái nhỏ gầy, cô cũng không có kinh nghiệm, khi tắm rửa cô hơi xách con mèo lên, dùng cách nhéo da sau gáy mèo sai lầm mà xách mèo.
Con mèo kia dù sao cũng nặng bảy tám cân (~5-6kg), nào có thể chịu được kiểu xách này, ngay lập tức cảm thấy khó chịu, vung chân giãy giụa, sau đó đạp vào bàn tay đang cầm đầu vòi hoa sen của cô gái, trên cổ tay cô gái lập tức có thêm vết móng cào, lần này thì trực tiếp chảy máu.
Lần tắm này thực sự là một bước ngoặt bất ngờ, xong việc cô gái còn phải đến bệnh viện tiêm ngừa.
Có lẽ vì điều này mà ê-kíp chương trình đã sàng lọc mèo ra, những vật cưng đến tắm ở đây vào buổi chiều đều là chó.
Tuân Lan cũng cảm thấy khá tốt, khi trước quả thật là an toàn có tồn tại nguy hiểm ngầm, cào tay cũng tốt, lỡ cào mặt thì sao? Mèo là một loài sinh vật rất dễ thương, nhưng dù lực hạ vuốt có nhẹ đến đâu thì làn da mỏng manh của con người cũng không thể đỡ được.
Cậu phải thừa nhận rằng vừa rồi cậu tắm cho mèo cũng rất sợ mèo sẽ đột nhiên vùng lên cho cậu một vuốt.
Ngày đã trôi qua trong việc tắm cho thú cưng.
Ban đêm, Tuân Lan bước vào phòng, lầu một yên tĩnh lại, bé Tam Thể chơi với Tiểu Bảo một lúc, nó không tìm thấy giọng nói của Tuân Lan đâu nữa thì bắt đầu đi tìm kiếm cậu khắp nơi, vừa kêu vừa tìm cậu.
Thanh âm truyền tới lầu 3, chỉ có Tuân Lan không nghe thấy, bởi vì cậu đang mang tai nghe xem video, mãi đến khi một tiếng đập cửa rầm rầm vang lên.
An Nguyệt Linh ở ngoài cửa nói: “Tuân Lan, quản mèo của cậu đi!”
An Nguyệt Linh không nói tỉ mỉ, sau khi Tuân Lan tháo tai nghe xuống chỉ nghe thấy tiếng kêu của bé Tam Thể, cho rằng nó có chuyện gì nên vội vàng đi xuống lầu một. Ngay khi Tuân Lan vừa xuất hiện ở cầu thang thì bé Tam Thể đã phát hiện ra cậu, lập tức kêu meo meo chạy đến chỗ cậu, mặc dù đã bị hàng rào chắn chặn lại.
Tuân Lan ngồi xổm xuống trước hàng rào chắn, một người một mèo bắt đầu nói chuyện.
Tuân Lan: “Em sao thế?”
Bé Tam Thể: “Meow meow!”
“Đến giờ đi ngủ rồi…”
“Meow meow.”
“Không được, em không thể đi lên.”
“Meow meow…”
Kỳ Niên không đi xuống lầu, anh dựa đầu vào tường, nhìn Tuân Lan nói chuyện với mèo con, trong lòng có một cảm giác khó hiểu, giống như bị thứ gì đó phớt qua.
Tuân Lan dỗ dành bé Tam Thể một hồi, nhưng vẫn không dỗ được bé. Cậu chợt nảy sáng kiến, quay lại cầm một bộ quần áo của mình xuống, bỏ vào ổ mèo nơi bé Tam Thể ngủ buổi chiều, sau đó đặt bé Tam Thể vào.
Bé Tam Thể đi vào cúi đầu ngửi hai cái, bắt đầu lim dim nhào bột.
Lần này Tuân Lan thử rời đi, bé Tam Thể đưa cậu đến hàng rào chắn, mặc dù sau khi không nhìn thấy Tuân Lan vẫn kêu một hồi, nhưng sau đó lại yên tĩnh lại.
“Loại cảm giác được ỷ lại này, đúng là một gánh nặng ngọt ngào.” Tuân Lan nói với Kỳ Niên.
Kỳ Niên chưa từng trải qua, mặc dù anh cũng được ỷ lại, ví dụ như người dì đã khuất của anh, Lưu Phi, nhưng cảm giác này chắc chắn khác với sự ỷ lại mà Tuân Lan nói.
Ngày thứ hai chính thức làm nhân viên cửa hàng thú cưng, Tuân Lan dậy sớm như thường lệ.
Cậu vừa xuống lầu, bé Tam Thể đã ngồi xổm trước rào chắn, ngưỡng đầu nhỏ, khi nhìn thấy cậu thì ngọt ngào kêu: “Meow...”
Giản Tranh Bình cũng đứng dậy, nói: “Con mèo này bám cậu lắm, sau khi cậu đi thì nó phải làm sao đây?”
Tuân Lan gãi gãi cằm bé Tam Thể, “Hy vọng có thể tìm được người nuôi nó trước khi em đi.”
Nhưng mãi cho đến cuối chương trình, bé Tam Thể vẫn chưa được nhận nuôi.
Thật ra cũng có người hỏi, nhưng sau khi biết bé Tam Thể chỉ là một con mèo ta bình thường thì hết hứng thú.
Khi show kết thúc, họ thử hỏi chủ tiệm, chủ tiệm nói với cậu, nếu bé Tam Thể mãi không tìm được người nhận nuôi thì họ sẽ triệt sản rồi sau đó thả vào tự nhiên.
Tuân Lan chuyển một khoản tiền cho chủ tiệm, nhờ hắn nhất định phải tiếp tục tìm người nhận nuôi cho bé Tam Thể, thật sự không được thì cứ để nó ở lại làm mèo của tiệm cũng được, coi như là Tuân Lan gởi nuôi dưỡng dài hạn, cậu sẽ trả tất cả các chi phí.
Khi kéo vali rời đi, dường như bé Tam Thể có linh cảm mà đi sau chân Tuân Lan kêu meo meo. Khi Tuân Lan đi ra ngoài, nó bị nhốt lại sau cánh cửa kính, hai bàn chân cứ luôn cào cửa kính. Tuân Lan cũng đã đi được một khoảng xa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của nó.
Tuân Lan nhíu lại mi.
Kỳ Niên nói: “Hình như nó không muốn xa cậu.”
Tuân Lan nói: “Tôi không nuôi được…”
Bé Tam Thể rất đáng yêu, trước khi ngủ sẽ đưa cậu lên lầu, sáng sớm cũng sẽ ngồi xổm bên cầu thang để chờ cậu, thỉnh thoảng còn chủ động ngậm đồ chơi đến tìm cậu chơi, nhưng với tình trạng bận rộn hiện tại, hoàn toàn không cho phép cậu nuôi bé Tam Thể, nuôi bé Tam Thể thì nó cũng sẽ chỉ luôn ở một mình trong căn hộ suốt thôi.
Đợi nó thích nghi với tình huống không nhìn thấy cậu trong hai ngày là tốt rồi.
Nhưng Tuân Lan không ngờ rằng vào ngày thứ ba sau khi ghi hình kết thúc, cậu chợt nhận được một cuộc gọi từ chủ tiệm, nói từ khi cậu rời đi thì bé Tam Thể cứ kêu suốt, kêu đến khàn tiếng, còn không ăn không uống, đến bệnh viện kiểm tra thì không có bị bệnh, nghĩ tới bé Tam Thể rất bám Tuân Lan, vậy nên hỏi Tuân Lan có muốn đến thăm không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.