Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 5:




Không hiểu sao Tuân Lan có dự cảm như Lôi Tuấn sắp ra tay với Trình Mân, "Anh muốn phản đòn?"
"Đương nhiên!" Lôi Tuấn đáp ngay, "Dù sao cũng nắm trong tay lịch sử đen của cậu ta mà, đã vậy còn là hàng xịn trăm phần trăm nữa chứ."
Tuân Lan ngáp một cái, "Lần này để cậu ta gậy ông đập lưng ông không phải hay hơn à?"
Lôi Tuấn suy nghĩ một chút, nháy mắt đã hiểu.
Anh cười khà khà, "Lan Lan, cậu nói đúng lắm, cái tên Tiểu Vương kia nếu đã dám bán đồ của cậu, có lý nào lại không bán của Trình Mân? Cái dòng ghê tởm này lại còn là tự cậu ta gấp gáp tìm về, vậy lịch sử đen cứ cất đó đã, sau này có dịp thì tung ra cũng không muộn."
"Tôi đi ngủ đây." Tuân Lan nói.
"Ngủ đi ngủ đi, mấy ngày nay dưỡng bệnh cho tốt vào."
Tán chuyện với Tuân Lan xong, Lôi Tuấn vừa định đi tắm, lại nghe wechat thông báo có tin nhắn tới, cầm lên mới biết hóa ra là Tuân Lan nhắn sang --
Tuân Lan: "Lần sau còn voice chat, cạp chết anh [cười mỉm]."
Lôi Tuấn: "..."
Tuân Lan "tĩnh dưỡng" ở nhà mấy ngày, mãi đến sáng nay mới đeo khẩu trang ra ngoài.
Hôm nay là tam thất của bà ngoại Tuân, nguyên chủ không ở đây, Tuân Lan chỉ có thể đi thay mặt cậu.
Lý do guyên chủ dấu thân vào giới giải trí chính là vì để kiếm tiền chữa bệnh cho bà ngoại, nhưng tính cách cậu ấy trước giờ đã định sẵn không hợp sống trong cái giới này, sau khi nổi tiếng thì bắt đầu phải chịu cảnh bị bốn phương công kích, khiến cậu lại càng sợ hãi nó hơn.
Nguyên chủ ngày một ghét sợ cái vòng này, cậu không muốn bị người ngoài làm phiền, nên lễ tang của bà ngoại cũng được tổ chức một cách im hơi lặng tiếng. Lần này nếu không phải do sự kiện quấy rối bị tuôn ra kéo theo một đống hệ lụy, thì người khác cũng không biết rằng nguyên chủ đang phải trải qua nỗi đau mất đi người thân yêu.
Tuân Lan mua một bó hoa, tự mình gọi taxi đi ra nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.
Để tài xế ở bên ngoài chờ mình, Tuân Lan men theo con đường trong trí nhớ nguyên chủ, tìm được mộ phần của bà ngoại, bên cạnh bà cũng là nơi ông ngoại Tuân an nghỉ. Trên bia là ảnh chụp của ông bà, ít nói ít cười, quả thực trầm mặc nội liễm, nghiêm túc như trong ký ức nguyên chủ.
Tuân Lan cũng không có nhiều điều để nói, yên lặng đứng ở cạnh phần mộ một hồi, đến lúc rời đi mới nhắn gửi một câu, "Hai vị trên trời nếu có linh, xin hãy phù hộ cho cháu trai của mình sớm ngày trở về."
Như vậy nói không chừng cậu cũng có thể trở về chốn cũ sớm hơn một chút.
Rời khỏi nghĩa trang, Tuân Lan lại lên xe trở về, kết quả xe mới lái được một lúc đã gặp sự cố phải ngừng ở trên đường.
Tài xế kiểm tra xe, xác định thật sự là không chạy được nữa, đành phải xin lỗi mà nói với Tuân Lan: "Cậu ơi, bây giờ chờ cứu hộ tới cũng phải mất nửa tiếng. Nếu cậu có việc gấp thì có thể đi lên phía bộ thêm vài phút, phía trước có một trạm xe bus đi vào nội thành, cậu cứ lên chuyến đó là được."
Đoạn đường này trước không thôn xã, sau không hàng quán, nếu muốn ở đây vẫy xe thì độ khó khá là cao, hoặc giả có đặt xe từ nơi khác tới cũng phải đợi lúc lâu.
Tuân Lan cảm ơn bác tài, sau đó đi về phía trước tìm trạm bus được chỉ cho.
Đi được khoảng năm phút, Tuân Lan lại gặp được một chiếc xe đang gặp phải vấn đề tương tự đang dừng bên vệ đường.
Cậu khảy khảy lọn tóc mái, trong lòng không khỏi dâng lên một tràng cảm giác kỳ lạ.
Cứ đi rồi lại đi thêm vài phút nữa, rốt cuộc cũng tìm được cái trạm bus trong lời bác tài. Chỗ trạm chờ cũng có hai người đàn ông đang đợi xe, một người cao một người thấp, cả hai đều trông rất trẻ.
Ban đầu Tuân Lan chỉ thấy được sườn mặt của hai người kia, mãi đến khi bọn họ nhận ra có người đang đi tới, thì đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu.
Có anh chàng trông hơi thấp hơi đậm người hơn một chút, vest vủng bảnh bao rất ra dáng người đàn ông thành đạt, lúc này đang quơ quơ điện thoại bắt sóng khắp nơi; còn cậu chàng trông cao hơn một chút kia thì lại thời trang và giản dị hơn nhiều, bên ngoài khoác một chiếc jacket đen, phối với hoodie xám bên trong, mái tóc hơi rối được giấu dưới lớp mũ áo, trên khuôn mặt là một cặp kính gọng vàng, cũng đeo khẩu trang như Tuân Lan, cả gương mặt chỉ để lộ một đôi mắt sắc sảo đầy vẻ cách xa.
Anh cảm nhận được tầm mắt của Tuân Lan, nhưng cũng chỉ tùy ý lướt mắt qua chỗ cậu một cái, rồi lại thản nhiên thu hồi.
Tuân Lan chậm rãi đi tới, bỗng nghe anh giai thành đạt dùng giọng điệu đầy nghi ngờ đề phòng hỏi mình, "Cậu là Tuân Lan?"
Tuân Lan nhướng mày, cậu còn đang đeo khẩu trang đó nha, vậy mà cũng nhận ra được à? Nhưng nghe cái điệu nói này không giống như quen nhau, cũng càng không thể là fan, chẳng lẽ là anti? Cậu ngước mắt lên nhìn anh giai phía trước, lòng càng nghiêng về khả năng bọn họ là đồng nghiệp trong giới giải trí hơn.
Hai mắt cậu cong cong, mỉm cười với hai người họ một cái, xem như là ngầm thừa nhận, cậu không biết hai anh chàng này, nên cũng không có ý định bắt chuyện với người ta. Mà anh giai thành đạt kia lúc này lại đang cực kì đề phòng, che chở trước mặt cậu trai cao ráo cứ như sợ Tuân Lan sắp làm gì anh ta tới nơi, che xong còn dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc như thể muốn soi ra vấn đề cho bằng được.
Tuân Lan làm như không nhìn thấy, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, vậy mà cũng sắp 11 giờ rồi. Ánh mắt cậu vô tình liếc qua vạch sóng di động thì không khỏi ngạc nhiên, tuy là đang ở ngoại ô thành phố, nhưng dù gì cũng là khu đô thị cấp 1 mà, tín hiệu có yếu chắc cũng không đến mức không hiện nổi vạch nào chứ nhỉ, hạ tầng thông tin liên lạc của thế ở này bộ kém đến vậy sao?
Tuân Lan đang nghĩ miên man, chợt cảm thấy trước mắt như bị một lớp sương đen phủ xuống, vừa lúc nghe được tiếng đỗ xe quen thuộc mỗi khi bus vào trạm truyền đến bên tai.
"A Niên, mau lên xe."
Tuân Lan ngẩng đầu đã thấy anh giai thành đạt đang chắn trước mặt mình, thúc giục cậu chàng còn lại nhanh chóng lên xe.
Cho tới lúc Tuân Lan nhìn rõ được tình hình chiếc xe phía trước, cậu không khỏi sửng sốt, vội vàng cản lại, "Chờ đã!"
Chàng trai cao cao kia đã lên xe, anh giai thành đạt vừa nghe Tuân Lan lên tiếng hãi cảnh sợ bị cậu quấn lên, trong nháy mắt biểu hiện vượt trội, đôi chân ngắn sải bước dài, một nhấc chân đã lên được hai bậc xe, phóng nhanh như thỏ vọt vào bên trong.
Ở cửa xe, người bán vé chỉ còn nửa thân phủ đầy quỷ khí nhìn chằm chằm Tuân Lan, âm trầm cất giọng: "Có lên không?"
Tuân Lan siết chặt điện thoại trong tay, trong mắt cậu bây giờ chiếc xe bus đằng trước đang bị màn sương đen dày đặc vây lấy, hai anh chàng kia vừa lên xe, đã hệt như bị màn sương ấy nuốt chửng, khiến Tuân Lan nhìn đến lạnh sống lưng.
Xuyên qua cửa sổ xe, mơ hồ có thể thấy hành khách bên trong có đứng có ngồi, nhưng dáng dấp lại rõ rành rành thê thảm chẳng phải người. Tầm mắt bọn họ không hẹn mà cùng hạ xuống hai người vừa bước vào xe kia, ánh nhìn rõ ràng không hề mang theo thiện ý.
Đây là một chiếc xe bus quỷ.
Anh giai thành đạt lúc này còn không sợ chết mà thúc giục tài xế cả người cháy đen, cánh tay không nguyên vẹn nhanh cho xe lăn bánh, cứ như sợ chặng đường đến Suối Vàng lại bị chậm thêm một giây vậy.
Thật lòng mà nói, bản thân Tuân Lan cũng không muốn lên chuyến xe này, toàn bộ quỷ nơi này khác biệt hoàn toàn với những quỷ hồn cậu từng gặp trong bệnh viện, thần sắc bọn họ dữ tợn không thôi, trên thân vẫn còn mang thảm trạng lúc vừa ra đi, tản mát ra dày đặc sự ác ý, chỉ nhìn qua đã biết không phải dạng hiền lành gì.
Nhưng nếu muốn Tuân Lan vờ như cái gì cũng chưa thấy, vậy thì lương tâm cậu lại không cho phép. Nhớ tới những quỷ hồn ở bệnh viện khi đó ai ai cũng sợ hãi mình, thế là quyết tâm đánh liều một phen.
Dưới ánh mắt thất vọng của anh giai thành đạt, Tuân Lan khẳng khái bước lên xe.
Cậu chú ý thấy rằng, lúc mình đi ngang qua "người bán vé" kia, đối phương như thể bước sang bên cạnh nhường đường cho mình, những quỷ hồn còn lại cũng không ngoại lệ, ánh mắt bọn họ nhìn Tuân Lan vẫn luôn mang theo sự đề phòng.
Bấy giờ Tuân Lan mới thấy nhẹ lòng hơn, một thân quỷ khí này xem ra cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Cậu nhìn thoáng qua bản đồ hành trình dán trong xe, sau đó dưới ánh nhìn của một xe đầy quỷ, dừng bước bên cạnh hai người sống vào xe lúc đầu.
Tuân Lan phớt lờ cậu giai thành đạt vẫn luôn đề phòng mình, nói khẽ với thanh niên cao ráo được gọi là A Niên: "Chờ lát nữa xe mở cửa thì lập tức xuống ngay."
A Niên nắm lấy tay cầm, thân thể lay nhẹ theo quán tính của xe, nghe được yêu cầu khiếm nhã của Tuân Lan vẫn cư xử như bình thường, "Vì sao?"
Tuân Lan hơi hơi nghiêng đầu về phía A Niên, "Bởi vì trên xe chỉ có ba người chúng ta còn sống."
A Niên quay đầu nhìn cậu.
"Sống chết cái gì, ban ngày ban mặt còn cực cho cậu kể chuyện quỷ ma!"
Anh giai thành đạt mạnh mẽ mà nhào vào giữa Tuân Lan và A Niên, cản Tuân Lan lại, "A Niên cậu mặc kệ cậu ta đi, tên nhóc này xuất hiện sao mà trùng hợp dữ, vừa nhìn là biết ngay vũ trang mà đến, nói không chừng lại kéo cậu xào scandal. Khai đi Tuân Lan, paparazzi đâu, người cậu tìm đến đâu rồi?"
Trong ba người sống, chỉ mỗi mình Tuân là nhìn thấu được bộ dạng nguyên bản của chiếc xe, Tuân Lan nhìn anh giai thành đạt kia một bên kêu gào, một bên duỗi tay lôi kéo ba lô của khách quỷ cả người cháy đen, ra điều phải tra rõ xem có camera ẩn hay không mới vừa lòng.
Tuân Lan trông mà thương cảm thay cho anh ta, rồi lại nói với A Niên: "Lương tâm tôi cũng chỉ được đến đây thôi, đã nhắc nhở các anh rồi, chờ lát nửa cửa xe mở ra tôi sẽ lập tức đi xuống, về phần hai vị, xin cứ tự nhiên."
Xe đi được một lát thì trên loa phát ra thông báo sắp đến trạm kế tiếp, Tuân Lan không do dự ấn chuông dừng xe, đồng thời cất cao giọng: "Bác tài, cho tôi xuống trạm này."
Anh giai thành đạt vừa nghe Tuân Lan muốn xuống xe, chưa kịp thở phào đã thấy xe tăng tốc chạy quá trạm Tuân Lan muốn xuống, tốc độ xe đã không giảm thì thôi, còn vọt nhanh hơn là ý gì?
Anh giai thành đạt: "?"
A Niên: "..."
Giai thành đạt ngờ vực hỏi, "Xe hỏng rồi?"
Tuân Lan nhàn nhạt nhìn anh ta, đáp, "Là tài xế hỏng rồi."
Tuân Lan ra hiệu A Niên và cậu chàng kia tránh sang bên cạnh, bản thân thì đến trước cửa xe, quay đầu nói với hai người: "Dưới đây là động tác nguy hiểm, bé ngoan xin đừng học theo."
Sau đó Tuân Lan dồn khí đan điền, một đạp anh dũng đáp lên cửa xe.
Rầm một tiếng, anh giai thành đạt bị dọa cho ngớ người. Trong xe cả người lẫn quỷ đều hướng mắt về phía Tuân Lan, nhưng cậu vẫn không hề biến sắc, đá liên tục mấy cú.
"Cậu thần kinh à!"
Anh giai thành đạt lúc này hoàn hồn mới mở miệng mắng, kéo A Niên ra xa thêm một chút, chỉ sợ bệnh của Tuân Lan sẽ phát đến chỗ bọn họ, vô cùng tiếc mạng hô lên: "Kiểm soát viên đâu, ở đây có người phá cửa xe, tổn hại người khác nè!"
Nhưng rồi anh giai cũng nhanh chóng nhận ra, dù rằng mình đã gào lên mấy tiếng, nhưng trong xe lại chẳng có ai thèm phản ứng gì. Anh nhìn những hành khách bên cạnh, mới lờ mờ nhận ra có điều không ổn, tại sao những người này, dù đã già hay còn trẻ, đang đứng hay đã ngồi, ai nấy cũng đều vô cảm, duy chỉ có đôi mắt là trừng trừng nhìn bọn họ.
Giống như... giống như những con rối không nhận thức được thế giới bên ngoài.
Một luồng hơi thở u ám phả vào trên mặt, anh giai bị chính tưởng tượng của mình dọa cho rùng mình, nhưng điều càng làm cho anh ta sợ hãi chính là xe lại qua thêm một trạm nữa, Tuân Lan đã đạp cửa xe yêu cầu được xuống, nút cũng đã bấm xong xuôi, nhưng xe lại ở ngay trạm dừng không ngừng tăng tốc ra chiều không còn muốn sống.
Khi Tuân Lan nói với A Niên câu "Bởi vì trên xe chỉ có ba người chúng ta còn sống" anh ta cũng nghe được, nhưng anh giai là người tin tưởng khoa học không hề tín chuyện quỷ thần, chỉ cho rằng do mình không cẩn thận mới kéo A Niên lên nhầm xe bọn cướp giật. Nhìn một cụ bà tay ôm cháu nhỏ, anh giai nghĩ thầm đã tới tuổi sao chưa chịu về hưu, còn bế cháu đi làm cướp làm gì, cũng thiệt là liều mạng quá mà!
Tác giả có lời muốn nói:
A Niên: Hello mọi người, tôi là chồng Lan Lan.
Wattpad: Biển Sương Hồng (biensuonghong).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.