Những Năm Tôi Dùng "Phi Nhân Loại" Làm Diễn Viên

Chương 21: Phát lì xì




“Á á á á á!” Bàng Tâm Hạo vừa hét vừa chạy về phía máy quay.
Đã quay phim hơn một tháng, cậu ấy không chỉ không sợ máy quay nữa, mà mỗi lần nhìn về phía máy quay, đều sẽ không khỏi xuất hiện cảm giác an toàn.
Chủ yếu là vì để giúp Bàng Tâm Hạo, lúc cậu ấy quay phim thì Chung Cửu Đạo luôn đứng bên cạnh máy quay. Dần dà, trong đầu Bàng Tâm Hạo đã sinh ra một hiệu ứng mắt xích “máy quay phim = đạo diễn Chung = cuối cùng không cần quay phim nữa = an toàn”.
Đừng nói sợ ống kính, bây giờ cậu ấy nhìn thấy ống kính, thì sẽ thả lỏng cơ thể theo phản xạ có điều kiện, muốn hành động bao nhiêu tự nhiên có bấy nhiêu tự nhiên.
Hiệu quả trị liệu tốt như vậy, lúc tiếp tục quay cảnh với diễn viên con người, cũng không cần Thích Vãn Liên tự giúp đỡ nữa, bản thân Bàng Tâm Hạo đã có thể đóng rất tốt.
Cậu ấy vốn đã trải qua một khoảng thời gian nổi tiếng, rất hiểu vào thời kỳ bành trướng thì giới hạn cuối cùng của vài người sẽ trở nên rất ngắn, nắm bắt đúng kiểu nhân vật gặp phải một người là tình yêu và một người là chưa hết tình cảm, muốn đạp một hai ba bốn năm cái thuyền.
Cộng thêm trước đây Bàng Tâm Hạo trải qua một khoảng thời gian tồi tệ, cuộc đời thay đổi nhanh chóng, thấy hết tình người dễ đổi thay, trong diễn xuất lại mang thêm chút thấu đáo và đáng thương.
Cậu ấy biết mình là tên đểu, phụ tình cảm của mấy cô gái, cậu ấy cũng căm ghét hành động của mình.
Nhưng khiêm tốn nhận sai, lại kiên quyết không sửa quy tắc hành động của mình, cho dù tự trách bao nhiêu lần, lúc nhìn thấy Thích Vãn Liên mặc sườn xám trắng, ngoại hình trẻ trung xinh đẹp, diễn vai em gái ngây thơ của Phó Nguyệt, A Hạo trong phim lại đắm chìm.
Thích Vãn Liên trắng nói với A Hạo, hình như mẹ và chị đều bị bệnh rồi, họ trở nên rất đáng sợ, mong A Hạo có thể đưa cô ta rời khỏi đây.
A Hạo gặp được cô gái trẻ điềm đạm đáng thương như vậy, đương nhiên không thể từ chối. Hơn nữa lúc Phó Nguyệt tấn công bạn gái Tiểu Vân và Thích Vãn Liên trắng, A Hạo chọn đẩy Thích Vãn Liên trắng ra cửa trước, sau đó quay lại cứu bạn gái.
Cậu ấy muốn cứu cả hai, đáng tiếc lúc này bạn gái đã bị Phó Nguyệt kéo đi, để lại một bãi máu tươi trên đất.
A Hạo trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng cũng dẫn Thích Vãn Liên trắng chạy ra khỏi biệt thự, đoạn kết này giống trên kịch bản, nhưng mà tiếp theo Chung Cửu Đạo sẽ cải biên thích hợp.
Rời khỏi biệt thự, bên ngoài tối đen, mặt trăng rất tròn, A Hạo ngồi trên đất nghẹn ngào khóc nức nở, nói mình chẳng thể dẫn Tiểu Vân và Tiểu Nghiên chạy, cậu ấy có lỗi với họ.
Thế là Thích Vãn Liên trắng dịu dàng ôm A Hạo, nhẹ nhàng nói: “Đừng tự trách nữa, nếu như cho cậu thêm một cơ hội, cậu sẽ cứu họ, đúng không?”
“Đúng.” A Hạo khóc lóc nói: “Tôi yêu họ, ai bị thương tôi cũng không đành lòng. Nếu như có cơ hội, tôi sẽ đối xử với họ thật tốt, bảo vệ họ.”
“Vậy thì được, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội.” Thích Vãn Liên trắng cười quái lạ.
Khung cảnh thay đổi, Thích Vãn Liên thay trang phục đen và trang điểm lớn tuổi, lấy lại tư thế vừa ôm A Hạo, giọng nói trở nên nham hiểm: “Đến làm con của tôi, đi với tôi.”
Nói rồi bàn tay của cô ta thò vào trong người A Hạo, rút hết sinh khí của cậu ta, bản thân lại trở nên trẻ trung.
A Hạo chết rồi, linh hồn của cậu ấy nhìn cơ thể đã khô héo của mình, giờ mới hiểu, hóa ra Thích Vãn Liên trắng và Thích Vãn Liên đen là một người. Cô ta là người duy nhất có máu thịt còn sống trong biệt thự này, dựa vào hút sinh khí của người sống để duy trì ngoại hình trẻ tuổi.
Mà người bị Thích Vãn Liên hút sinh khí, sẽ bị cô ta trói buộc, linh hồn mãi mãi ở trong biệt thự của cô ta, bị cô ta gọi là “con”.
Tiểu Nguyệt vốn không phải con của cô ta, mà là sau khi bị Tiểu Vân và Tiểu Nghiên sỉ nhục, bị A Hạo mê gái vứt bỏ, cô ta đã đến biệt thự được gọi là “ngôi nhà sa đọa” này, chủ động dâng mạng sống, xin Thích Vãn Liên giúp cô ta báo thù.
Bây giờ họ đều ở trong này rồi, cậu ấy và ba cô gái, còn có Thích Vãn Liên trắng mà cậu ấy vừa thích, có thể mãi mãi, hạnh phúc, sa đọa sinh sống ở đây.
Cho đến khi linh hồn tiêu tan.
Sau khi A Hạo chết, biết bản thân đáng chịu tội, nhưng Tiểu Lạc là người vô tội duy nhất trong chuyện này, cậu ấy nên giúp Tiểu Lạc chạy thoát.
Thế là A Hạo trở thành linh hồn đánh liều mạng sống tấn công Thẩm Lạc Sơn, gọi Tiểu Lạc đã bị Thẩm Lạc Sơn đánh ngất chuẩn bị lột da tỉnh dậy.
Linh hồn của A Hạo bị Thẩm Lạc Sơn cắn nuốt, Tiểu Lạc liều mạng chạy. Nhưng mà biệt thự giống như mê cung, mỗi lần cậu đẩy cửa chính, trước mặt đều không phải đường rời khỏi, mà sẽ quay về trong biệt thự.
Tiểu Lạc không tìm thấy cửa ra, lúc này linh hồn của bạn gái Tiểu Nghiên xuất hiện, tuy mặt mày đáng sợ, nhưng dịu dàng chỉ hướng của cửa ra cho Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc chạy khỏi chỗ chết, lao như điên ở ngoài, Thích Vãn Liên áo trắng đứng trước cửa sổ tầng ba của biệt thự giống như lúc họ vừa vào đó, lẳng lặng nhìn bóng lưng của cậu.
“Tốt!” Chung Cửu Đạo vỗ tay: “Quay xong cảnh này rồi, ba người đã đóng máy.”
Tiểu Nghiên, Tiểu Vân và Bàng Tâm Hạo cùng vỗ tay, ký hợp đồng là ba tháng, nhưng mà họ tốn khoảng hơn năm mươi ngày đã quay xong tất cả cảnh phim, nếu như hậu kỳ có cần thì sẽ mời họ về quay thêm.
Họ quay xong, nhưng đoàn làm phim chưa hoàn toàn đóng máy, chỉ là kết thúc cảnh con người của ba diễn viên. Vì tiếp theo phải dùng ống kính đặc hiệu quay các ma quỷ, phần này nên quay trong nền xanh, sau đó mời người làm hiệu ứng.
Ngoài ra Lạc Hòe là người còn sống duy nhất, còn có cảnh sau khi may mắn sống sót, nên đóng máy muộn hơn diễn viên khác.
Ba diễn viên thu dọn hành lý xong, hôm sau Tiền Đa Quần sẽ dùng chiếc xe bán tải cũ của anh ta chở mấy diễn viên rời đi.
Buổi tối trước khi đi, Chung Cửu Đạo lấy lí do phải phát lì xì cho diễn viên diễn người chết, cho ba người họ mỗi người một bao lì xì rất lớn.
Sau khi họ về phòng mở ra xem, vậy mà bên trong đựng năm mươi nghìn tệ!
Con số này vượt xa phạm trù của bao lì xì, Tiểu Nghiên và Tiểu Vân là diễn viên bình thường, cát-xê không cao, khoản tiền này đã cao hơn cát-xê cả bộ phim của họ, đạo diễn Chung thật là tốt!
Bàng Tâm Hạo nhìn thấy tiền trong lì xì, lập tức cảm động khóc nức nở, trong bộ phim này cậu ấy được lợi ích lớn, khắc phục trở ngại tâm lý lớn nhất, lập lại nhân sinh quan, thế giới quan và quan điểm yêu đương, cậu ấy cần đưa phí trị liệu và phí học tập cho đạo diễn Chung, sao còn có thể nhận lì xì của anh chứ!
Bàng Tâm Hạo rút ra một trăm tệ từ xấp tiền mặt, làm lì xì an ủi mình diễn vai người chết, đây là quy tắc khi đóng phim, không lấy sẽ không may mắn. Cậu ấy muốn trả đủ số tiền còn lại, đoàn làm phim đã nghèo lắm rồi, tuyệt đối không thể để đạo diễn Chung tốn kém nữa!
Từ khi bị Thích Vãn Liên ám, Bàng Tâm Hạo chuyển phòng sang bên cạnh phòng của Lạc Hòe, phòng của Lạc Hòe lại giáp với phòng của đạo diễn Chung. Bàng Tâm Hạo vừa mở cửa, thì thấy Lạc Hòe đứng trước cửa phòng của đạo diễn Chung xua tay nói: “Không, không!”
“Không cái gì mà không, vào trong rồi nói!” Đạo diễn Chung không để ý sự vùng vẫy của Lạc Hòe, lợi dụng ưu thế người cao và sức lực để túm người ta vào trong phòng, đóng chặt cửa lại.
Bàng Tâm Hạo: “...”
Cậu ấy... cậu ấy nhìn thấy chuyện gì? Đạo diễn Chung chính nghĩa, tốt bụng, nhìn xa trông rộng, là đèn trấn hồn cho diễn viên của đoàn làm phim, đang làm gì người bạn Lạc Hòe của cậu ấy?
Lúc đó Lạc Hòe đỏ bừng mặt, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn bị đạo diễn Chung kiên quyết kéo vào phòng, trông vô cùng khó xử.
Bàng Tâm Hạo và Lạc Hòe là bạn học bốn năm, tình cảm luôn vô cùng vững chắc, đạo diễn Chung là thầy giáo tinh thần của cậu ấy, giúp cậu ấy bước ra bóng ma tâm lý và cuộc sống tồi tệ. Nếu thật sự là đạo diễn Chung muốn cưỡng bức Lạc Hòe đơn thuần, thì cậu ấy nên làm gì?
Bàng Tâm Hạo rơi vào đấu tranh.
Cậu ấy đau khổ nắm chặt nắm đấm, tưởng tượng Lạc Hòe ở trong phòng không có ai giúp đỡ.
Không được! Cho dù là vì Lạc Hòe hay đạo diễn Chung, cậu ấy đều cần đứng ra ngăn cản.
Vừa giúp Lạc Hòe thoát khỏi nguy hiểm, vừa có thể kéo đạo diễn Chung đi đúng đường, cho dù bị đạo diễn Chung cao lớn đánh bầm tím mặt mày, thì cũng phải làm vậy! Dù sao đạo diễn Chung cũng nghèo, không đền nổi tiền thuốc thang, nhất định không dám đánh nặng.
Bàng Tâm Hạo đấu tranh khoảng mười phút, cuối cùng lao đến, gõ mạnh cửa phòng của đạo diễn Chung: “Đạo diễn Chung, anh ra đây, anh dám kéo người vào, sao anh không dám ra đây hả?”
Lạc Hòe và Chung Cửu Đạo trong phòng: “...”
“Cậu đang hét gì đấy!” Lạc Hòe đỏ mặt nói, quay đầu muốn mở cửa cho Bàng Tâm Hạo.
Thừa dịp cậu không để ý, Chung Cửu Đạo nắm chặt tay của Lạc Hòe, ấn dấu vân tay của cậu lên điện thoại, mở khóa, mở tiếp phần mềm xã giao, giúp cậu nhận số tiền chuyển khoản một trăm nghìn tệ.
Hành động liền mạch lưu loát, hoàn toàn không cho Lạc Hòe cơ hội phản kháng.
Cậu hơi tức giận, đầu tiên là trừng Chung Cửu Đạo, sau đó quay người mở cửa cho Bàng Tâm Hạo, nói với Bàng Tâm Hạo đang điên cuồng gõ cửa bên ngoài: “Gõ cái gì mà gõ, biết cậu đã làm hỏng chuyện lớn thế nào không?”
Bàng Tâm Hạo giơ tay giữ tư thế gõ cửa: “...”
Cho nên vừa nãy Lạc Hòe chỉ làm bộ?
“Cất cái suy nghĩ trong đầu cậu rồi về phòng đi!” Lạc Hòe nói.
“Ò.” Bàng Tâm Hạo rụt cổ, ỉu xìu chạy về phòng, khóa trái cửa. Cậu ấy chui vào trong ổ chăn giả vờ ngủ, làm như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Giả tới giả lui, cậu ấy thật sự ngủ luôn.
Sau khi Bàng Tâm Hạo, Lạc Hòe đóng cửa lại, hơi tức giận nhìn số dư tài khoản nói: “Đạo diễn Chung, sao anh có thể làm như vậy? Tôi đã nói tôi sẽ không nói ra, tôi không cần số tiền này.”
Chung Cửu Đạo hít sâu một hơi, cố gắng giải thích với Lạc Hòe: “Cậu hiểu lầm rồi, số tiền này thật sự là cát-xê của cậu.”
“Tôi không tin, anh đâu có tiền, đoàn làm phim đã nghèo đến mức trồng rau rồi, có phải anh chuyển tiền mời hậu kỳ sang cho tôi không? Tôi nhận số tiền này rồi, sau này làm sao làm phim hả?” Lạc Hòe rất đau lòng.
Chung Cửu Đạo đau đầu mà đỡ trán, đúng là anh lấy tiền phối nhạc cho diễn viên, nhưng không phải người phối nhạc này không cần tiền sao? Hơn nữa bốn diễn viên con người trong phim thật sự cực khổ, mỗi ngày bị ma thật dọa, bị ma ám, nửa đêm bị ma lừa vào phòng suýt nữa chia xác. Trước đây anh túng thiếu, chỉ có thể nhịn ăn sống qua ngày, bây giờ dư tiền thì nên trợ cấp cho diễn viên.
Nguyên nhân cho người khác năm mươi mà cho Lạc Hòe một trăm, là vì Lạc Hòe có công lớn, cậu dùng cơ thể gọi ma dẫn Tưởng Phần đến, khiến Chung Cửu Đạo mời được một người phối nhạc miễn phí, còn có thu nhập.
Đúng vậy, Tưởng Phần không chỉ không lấy tiền, anh ta còn có thể đưa tiền,
Hôm đó Tưởng Phần bị Chung Cửu Đạo nhốt trong máy tính khóc nức nở, xin Chung Cửu Đạo tha cho mình, còn xin thiên sư mạnh mẽ này bảo vệ mình trong biệt thự, vì thế anh ta sẵn lòng giao tài khoản phần mềm âm nhạc cho Chung Cửu Đạo đại diện toàn quyền, bên trong còn có khá nhiều tiền do phần mềm dựa theo lượng phát ra và chia quảng cáo gửi cho anh ta, vậy là có thể rút tiền rồi!
Chung Cửu Đạo không phải người thừa nước đục thả câu, anh không lấy tiền trong tài khoản của Tưởng Phần, chỉ dùng việc tha cho anh ta để đổi Tưởng Phần phổ nhạc cho phim của họ.
Tất nhiên Tưởng Phần vui vẻ đồng ý, lập tức được Chung Cửu Đạo thả ra ngoài máy tính, vừa thả ra mới phát hiện, Tưởng Phần đã sắp hồn phi phách tán.
Anh ta vốn yếu ớt, ở trong “nhà” chỉ có thể trả lời tin nhắn cho Lạc Hòe, không có khả năng giao lưu với người khác. Dù anh ta xuất hiện trong hiện thực, thì không thể phát ra tiếng, không thể hiện hình, không thể vào giấc mơ.
Trước đó tốn nhiều hồn lực bán mạng chạy trong biệt thự, lại liên tục bị dọa, bây giờ đã rất khó duy trì hồn thể.
Để bảo vệ phối nhạc tương lai của bộ phim, Chung Cửu Đạo chỉ đành mở cửa sổ, dùng pháp lực trên người dẫn linh khí của trăng, giúp Tưởng Phần củng cố hồn thể.
Dẫn mãi mới nhận ra không đúng, Tưởng Phần không mặc quần áo.
Tưởng Phần nâng hai tay ôm ngực, co người đáng thương nói: “Không phải quần áo bị đốt chung với thi thể rồi sao?”
Chung Cửu Đạo: “... Linh hồn muốn quần áo vốn phải đốt đi, nguyên nhân anh không mặc quần áo là vì lúc thiêu hủy, linh hồn của anh chọn máy tính chứ không phải quần áo, với anh mà nói, máy tính tương đương với quần áo!”
“Thôi, tôi đốt một bộ cho anh.” Chung Cửu Đạo ngồi trước bàn sách, rút một tờ giấy A4 cao cấp ra bắt đầu vẽ quần áo.
Vì để vẽ kịch bản, anh từng chuyên tâm học vẽ, trình độ vẽ khá tốt, đến cả Thích Vãn Liên vô cùng kén chọn quần áo cũng thích đồ do anh vẽ, một bộ quần áo thường cũng chỉ là chuyện mấy phút.
Lúc đang vẽ, Tiền Đa Quần ở ngoài gõ cửa: “Đạo diễn Chung, mở cửa, anh có chuyện.”
Chung Cửu Đạo nhìn Tưởng Phần, thấy anh ta đang cố gắng hút ánh trắng ở cửa sổ, cắt ngang lúc này cũng không tốt. Dù sao lão Tiền biết chuyện về ma, để anh ta nhìn thấy cũng không sao.
Thế là Chung Cửu Đạo mở cửa phòng, vừa mở cửa đã trợn tròn mắt.
Tiền Đa Quần dẫn theo Lạc Hòe nói: “Tiểu Lạc nói cậu ấy liên lạc được với nhà soạn nhạc mà chú muốn tìm, vừa muốn nói với chú, kết quả bị chú bắt quả tang cậu ấy dẫn đồng nghiệp trong đoàn lén ăn vặt, nhất thời nóng lòng quên mất. Bây giờ muốn tìm cậu bảo một tiếng, nhưng vì trước đó bị cậu dạy dỗ nên hơi ngại, thế là tôi dẫn cậu ấy đến... ế? Trong phòng cậu có người?”
Chỉ thấy một người trần truồng trước cửa sổ, nhìn hai người xa lạ đứng bên ngoài. Anh ta sợ hãi hét một tiếng, “loạt xoạt” chui vào trong chăn của Chung Cửu Đạo, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.
Vừa hút ánh trăng xong, Tưởng Phần có thể hiện hình phát hiện có người nhận ra anh ta không mặc quần áo, xấu hổ tìm cái chăn che.
Lạc Hòe trợn trắng mắt, quay đầu bảo: “Đạo diễn Chung bận rộn, ngày mai tôi sẽ nói với anh chuyện nhà soạn nhạc, hơn nửa đêm, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi!”
Nói xong, cậu che mắt chạy về phòng.
Chung Cửu Đạo: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.