Những Năm Tôi Dùng "Phi Nhân Loại" Làm Diễn Viên

Chương 26: Kiếm gỗ đào




Một bầy ma “phần phật” bay đi, nhào về khắp nơi của phim trường như con hổ xổ lồng.
Chung Cửu Đạo biết rõ tính cách của phi nhân loại dưới quyền mình, không trói buộc mà để họ ngoan ngoãn ở trong phim trường là chuyện không thể, hơi sơ suất là sẽ chạy đến đoàn làm phim bên cạnh hù dọa người khác.
Để tránh bầy ma này thoát dây cương chạy lung tung khắp nơi, Chung Cửu Đạo lấy ra một thanh kiếm gỗ đào lén giấu trong đai lưng dưới áo sơ mi.
Mỗi người nhà họ Chung đều có kiếm gỗ đào thuộc về mình, từ nhỏ tự tay trồng cây đào, cẩn thận chăm sóc dưới sự chỉ bảo của người lớn. Đợi đến lúc mười tám tuổi thì chặt một cành đào thích hợp xuống, tự tay điêu khắc thanh kiếm của mình, bên trên khắc trận bùa mình muốn dùng nhất.
Thế gia thiên sư bình thường đã không dùng cách này làm kiếm gỗ đào nữa, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, kiếm gỗ đào tự tay làm còn không bóng loáng bằng thợ làm, không mài mượt chuôi kiếm còn làm lòng bàn tay của thiên sư bị thương. Chỉ còn nhà họ Chung tiếp tục dùng cách này, năm đó để trồng cây nên đã bao luôn cả một ngọn núi, thuận tiện mở nghề buôn bán hoa quả, mỗi năm chỉ riêng tiêu thụ quả đào mật đã có thể kiếm khá nhiều tiền cho nhà họ Chung.
Đây là sự kiên trì và mơ mộng thuộc về nhà họ Chung.
Chung Cửu Đạo chưa bao giờ phủ định thân phận thiên sư của mình, bảo vệ chính nghĩa tiêu diệt tà ma, anh chưa từng quên trách nhiệm này.
Nguyên nhân anh cố gắng như vậy, là để chứng minh với dòng họ, kế thừa dòng họ và ước mơ chưa bao giờ trái ngược nhau, bây giờ ở thời đại Mạt Pháp, vì sao hai điều không thể cùng tồn tại?
Chung Cửu Đạo nói với Tiền Đa Quần rằng mình học lại ba năm cấp ba chỉ là cái cớ, nguyên nhân thật sự là anh rề rà ba năm mới đi học cấp ba.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh dùng ba năm để tu hành, đợi đến mười tám tuổi tự tay làm ra kiếm gỗ đào của mình, sau khi thực hiện mơ mộng chỉ thuộc về người nhà họ Chung, anh mới tham gia thi và trở thành một học sinh cấp ba.
Đáng tiếc cây kiếm gỗ đào do Chung Cửu Đạo tự tay khắc vô số bùa văn trận pháp, đến giờ chưa từng ra khỏi vỏ.
Chung Cửu Đạo âm thầm tính toán hình dạng lớn nhỏ của cả phim trường, buổi sáng anh thừa dịp làm trợ lý đạo diễn đã hiểu rõ phim trường, sau đó anh ấn mũi kiếm xuống đất, dễ dàng vẽ bản đồ phim trường trên đất.
Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, ánh trăng ngày mười sáu tháng bảy trong sáng hơn hôm qua, Chung Cửu Đạo dùng tay trái vẽ bùa, tay phải chĩa kiếm lên trời, dẫn linh khí của trăng sao vào kiếm gỗ đào.
Sau khi niêm phong linh khí trong kiếm, tay Chung Cửu Đạo kéo ra một đường ánh sáng từ kiếm, cắm kiếm gỗ đào vào giữa bản đồ phim trường, linh khí dồi dào tuôn ra từ trong kiếm, lan rộng khắp chu vi của phim trường.
“Phong!” Chung Cửu Đạo nhẹ nhàng hô một chữ.
Đến lúc này, cả phim trường đã hoàn toàn bị niêm phong, cho dù ác ma của biệt thự hay tà ma trốn trong phim trường cũng không thể chạy thoát.
Nếu như có con ma dám không nghe anh chỉ huy, sợ là phải chịu khổ rồi.
“Ai ôi!”, “Ối giời!”, “Đau quá!”
Quả nhiên, chưa qua mấy phút, xung quanh phim trường đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có lẽ có con ma không từ bỏ, làm trái mệnh lệnh của đạo diễn Chung, nên bị trận pháp khống chế.
Chung Cửu Đạo chưa đi được mấy bước, thì thấy Thẩm Lạc Sơn dính trên bước tường ngoài phim trường, sức mạnh trên người bị trận pháp rút đi.
“Đạo diễn Chung, cứu mạng! Tôi sắp bị trận pháp siêu độ rồi!” Thẩm Lạc Sơn thấy Chung Cửu Đạo bèn lập tức cầu cứu.
Chung Cửu Đạo: “Trận pháp này dẫn linh khí của trăng làm năng lượng bảo vệ trận, sẽ không hút oán khí của anh, nhiều nhất chỉ hút hết linh khí của trăng mà tối qua tôi bổ sung cho các anh, yên tâm, sẽ không đi đầu thai đâu.”
Vì trong quá trình quay phim đạo diễn Chung quá nóng nảy, khiến hôm qua một đống xác chết nằm la liệt trong biệt thự, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm đạo diễn Chung. Ngay cả hai con mắt luôn đi theo Tiền Đa Quần cũng chạy đến dưới chân Chung Cửu Đạo, trong ánh mắt tràn đầy khó tin, hoàn toàn không thể ngờ đạo diễn Chung cũng không khác Tiền Đa Quần, toàn là nhà tư bản bóc lột giá trị thặng dư của ác ma!
Dưới sự tố cáo này, Chung Cửu Đạo hiếm khi có lương tâm, nhân lúc tối qua ranh giới của cửa âm phủ mở rộng, bố trí trận tụ linh cho họ, giúp bầy ma lấy lại sức mạnh, nên hôm nay mới có một đám nhân viên ma tràn đầy sức sống.
Nhưng mà ý tốt của đạo diễn Chung chỉ cho nhân viên nghe lời, nhân viên ma không chịu kiềm chế như Thẩm Lạc Sơn, lấy được sức mạnh kiểu gì thì trả về kiểu đó.
Chung Cửu Đạo không để ý mười mấy con ma dính trên tường, tiếp tục tìm tung tích của anh linh[1] trong phim trường.
[1]Anh linh: Linh hồn còn nhỏ, linh hồn trẻ con
Anh linh này hơi kỳ lạ, nếu là ma quỷ bình thường, buổi sáng Chung Cửu Đạo đã có thể nhận ra vị trí của nó, thừa lúc người khác không chú ý mà tiện tay tiêu diệt. Nhưng anh linh này giống như không có hình dáng cố định, rải rác mọi ngóc ngách trong phim trường. Nếu không phải thể chất của Lạc Hòe đặc biệt, có thể dẫn lượng lớn oán khí của anh linh lên người mình, thêm trang sức trừ tà của Chung Cửu Đạo, cho dù đoàn làm phim tìm bao thiên sư đến cũng không thể chấm dứt tai họa.
Chung Cửu Đạo đến phòng trang phục, thấy Phó Nguyệt ngồi trong đó, cẩn thận xem từng bộ trang phục. Đoàn làm phim phim tiên hiệp này đầy đủ kinh phí, trang phục cũng mời người ta làm, đường thêu trên mấy trang phục của vai chính do thợ cả thêu từng đường từng mũi, giá thành rất cao.
Phó Nguyệt nhìn những trang phục này, đánh giá một câu: “Cho dù là quần áo của bất kỳ triều đại nào, dung hòa nét đặc sắc của các triều đại và thẩm mỹ của thời đại mới, quần áo mà tôi làm vẫn kém hơn, có không gian tiến bộ.”
Phó Nguyệt say mê chuyên ngành không còn cáu kỉnh nữa, mà có vẻ đẹp chuyên tâm và cố chấp. Chung Cửu Đạo thấy vậy nói: “Tôi quay phim sớm muộn gì cũng cần số lượng trang phục lớn, đợi công ty kiếm được tiền, sẽ đưa cô đi học kỹ thuật mới, làm ra quần áo tốt hơn.”
“Thật sao?” Phó Nguyệt sáng mắt lên.
“Chuyện có thể tiết kiệm tiền, lẽ nào còn giả được?” Chung Cửu Đạo đùa giỡn.
Ngay sau đó anh đi khắp phim trường, thấy ma nam mặc âu phục tò mò dụng cụ quay phim, có thím Dương chỉ trỏ máy hút bụi cỡ lớn, còn có Thẩm Lạc Sơn đã bị dán trên tường vẫn kiên cường chui đầu ra ngoài xem thế giới ngoài kia.
Chỉ có nữ chính Thích Vãn Liên không có trong bầy ma.
Chung Cửu Đạo điều động pháp lực, cảm nhận vị trí của người giấy mới tìm được Thích Vãn Liên. Cô ta ở trong phòng trang điểm, yên lặng ngồi trên vị trí trang điểm của nữ chính, lặng lẽ nhìn chiếc gương không chiếu được hình dáng của mình.
Cô ta có hơi khác trước đây, Chung Cửu Đạo cảm thấy cô ta đã phát hiện gì đó: “Có phải cô cảm nhận được vị trí của tà ma không?”
“Không phải tà ma.” Thích Vãn Liên nói nhỏ: “Đó là trẻ con, một đứa trẻ chưa được sinh ra.”
Có Thích Vãn Liên nhắc nhở, cuối cùng Chung Cửu Đạo cũng hiểu vì sao anh không tìm thấy vị trí của anh linh. Một đứa nhỏ chưa được sinh ra mà đã chết, vẫn chưa nhận biết rõ bản thân, đương nhiên không có hình dáng cơ thể. Chính vì nó là trẻ con, nên có thể núp trong cơ thể của bất kỳ diễn viên nữ nào ở đoàn làm phim, từng trốn dò xét của thiên sư trước đây và Chung Cửu Đạo.
“Chẳng lẽ nó theo diễn viên nữ nào đó rời khỏi phim trường rồi?” Chung Cửu Đạo hỏi.
“Không có.” Thích Vãn Liên lắc đầu, “Nó có hận thù với đoàn làm phim này, không phá cả bộ phim thì sẽ không rời đi.”
Có vẻ Thích Vãn Liên rất hiểu anh linh này, nét mặt cũng không ung dung như trước, mà là vô cùng đau buồn.
“Đạo diễn Chung, lúc anh bảo tôi một mình diễn vai mẹ con, anh đã nghĩ thế nào?” Thích Vãn Liên luôn khiêm tốn lễ độ, lúc này nói chuyện có hơi cứng ngắc.
Chung Cửu Đạo im lặng một lúc mới nói: “Để tạo nhân vật của mỗi diễn viên, tôi đều dựa theo tính cách riêng của họ để viết. Cơ thể cô mang hai linh hồn, có một anh linh chưa thành hình luôn ở trong người cô. Nhưng nó quá nhỏ bé quá yếu ớt, mà chấp niệm trước khi chết của cô lại quá mạnh mẽ, sau khi chết oán khí của cô chiếm đoạt anh linh, oán khí không tiêu tan, anh linh vô tội đó mãi mãi không được siêu sinh.”
Thích Vãn Liên nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng nhỏ bằng phẳng, thản nhiên bảo: “Tôi có thể nghe thấy giọng nói của anh linh đó, nó trốn trong sự che chở của mẹ, tất nhiên đạo diễn Chung không nhìn thấy nó.”
Nói xong, Thích Vãn Liên lấy ra một túi trang điểm trên bàn trang điểm của nữ chính, mở túi trang điểm ra, bên trong đặt một vài kẹp tóc không có giá trị, dây buộc tóc và một con heo bông nhỏ xấu xí làm thủ công.
Thấy con heo bông đó, Chung Cửu Đạo theo bản năng vẽ bùa phong ấn, đề phòng anh linh trốn trong heo nhỏ lại chạy đi.
Sau khi niêm phong heo nhỏ, Chung Cửu Đạo mới cầm lấy nó, nhưng thấy bên ngoài heo nhỏ không hề có oán khí, cho dù bị anh cầm trên tay, nó cũng có thể thoát khỏi thiên nhãn.
Xuất hiện tình trạng này chỉ có một khả năng, chính là anh linh chưa được ba tháng trốn trong đồ vật có liên quan tới mẹ hoặc là trong người mẹ, dưới sự bảo vệ của mẹ thì không ai nhìn thấy được.
“Anh linh chưa sinh ra, nhất là đứa trẻ dưới ba tháng, không thể có oán khí mạnh thế này.” Chung Cửu Đạo mang vẻ mặt nghiêm trọng: “Trừ khi có người ra sức luyện hóa anh linh, tăng oán khí của nó, mới trở nên như vậy.”
“Hình như là phương pháp của thiên sư.” Thích Vãn Liên nói.
Chính vì là phương pháp của thiên sư, Chung Cửu Đạo mới càng tức giận. Từ xưa đến nay, luôn có thiên sư tà đạo sai khiến ma làm hại nhân gian. Mà đến thời đại Mạt Pháp, vì thế gian trở nên ít ác ma, nghề thiên sư ngày càng suy yếu, có một vài thiên sư chính đạo lại nghĩ ra cách luyện hóa linh hồn bình thường thành ác ma, từ đó khiến dân chúng bình thường kính nể thiên sư.
Nếu tìm thấy anh linh này trên bàn trang điểm của nữ chính, xem ra mẹ của anh linh này chính là nữ chính của bộ phim, kết hợp những chuyện đoàn làm phim gặp phải, Chung Cửu Đạo nhanh chóng đoán ra sự thật đằng sau.
Chuyện này không tách khỏi lợi ích, chắc là có công ty đối thủ của đoàn làm phim không muốn bộ phim này thuận lợi chiếu, nên đã dùng cách xấu xa.
Nữ chính vừa nhận được phim này có thai lại phá, nhất định là cô ta bí mật làm chuyện này, nhưng người có lòng muốn điều tra chắc chắn sẽ tra ra. Có người tìm được hài cốt của đứa bé, luyện hóa nó, lúc đoàn làm phim quay phim thì thả nó đi tìm mẹ, từ đó gây ra bao nhiêu tai nạn.
Anh linh quá vô tội, vốn không thể ra đời, còn bị người khác lợi dụng, nếu thật sự hại đến mạng người, dính vào nhân quả sẽ khó đầu thai.
May mà Lạc Hòe đến đoàn làm phim đúng lúc, vì cậu hút đi lượng lớn oán hận của anh linh, mới khiến hai bên đều tránh được tai họa lớn.
“Đạo diễn Chung, nó đã là oán linh rồi, do không hiểu việc đời nên chấp niệm sâu hơn ma quỷ bình thường, không thể siêu độ, anh muốn đánh nó hồn phi phách tán sao?” Thích Vãn Liên hỏi.
“Giữ lại bên cạnh siêu độ thêm mấy ngày giờ, oán khí chín mười năm sẽ tiêu tan thôi.” Chung Cửu Đạo nói.
“Để nó hồn phi phách tán, sẽ khiến người dùng thuật bị cắn trả, cũng có thể dạy dỗ thiên sư đang âm thầm gây rối.” Trông Thích Vãn Liên như đang khuyên Chung Cửu Đạo đánh anh linh này hồn phi phách tán.
“Không cần phiền phức như thế.” Chung Cửu Đạo nói: “Tìm người nghe ngóng công ty đối thủ của đoàn làm phim, rồi bảo người của giới thiên sư giúp thăm dò gần đây có ai qua lại tiền bạc với công ty đó, thì có thể tra ra ai làm loại chuyện tàn nhẫn này. Thế kỷ 21 rồi, có kỹ thuật tên là điều tra hình sự.”
Thích Vãn Liên cười cười: “Là thiếp thân lỗi thời rồi. Đạo diễn Chung, anh đưa oán linh cho tôi đi, tôi hút oán khí của nó, vừa có thể tăng thực lực vừa có thể giúp nó vãng sanh, chuyện vẹn cả đôi đường như này, ác ma chúng tôi làm quen hơn thiên sư.”
Chung Cửu Đạo giao heo con anh linh cho Thích Vãn Liên, cô ta xoa đầu heo nhỏ, nhẹ nhàng đặt mũi lên mũi heo.
Một oán khí đáng sợ truyền vào người Thích Vãn Liên, Chung Cửu Đạo thấy gương mặt xinh đẹp của cô ta nổi gân xanh, dưới mạch máu tuôn ra oán khí màu đen, mặt mày trở nên vô cùng đáng sợ.
Hút oán khí cũng không đơn giản như Thích Vãn Liên nói, chiếm đoạt giữa ác ma là một mất một còn, Thích Vãn Liên vừa muốn che chở anh linh vừa rút oán khí là một chuyện khó, hơi sơ suất sẽ bị anh linh cắn trả.
Chung Cửu Đạo giơ kiếm gỗ đào, mũi kiếm ấn nhẹ lên heo nhỏ, sức phản kháng của anh linh bị anh trấn áp, Thích Vãn Liên suôn sẻ hút oán khí.
Dưới làn da nhợt nhạt của cô ta giống như có vô số rắn đen chuyển động, khiến gương mặt của cô ta trở nên vô cùng đau đớn, may mà trong người có máu thịt của thiên sư, có thể trấn tà, giúp cô ta thành công ép oán khí của anh linh.
Qua một lúc, Thích Vãn Liên mở mắt ra, trước mắt lóe tia sáng âm u, thể hiện cô ta trở nên mạnh hơn rồi. Chung Cửu Đạo nhìn đạo hạnh của Thích Vãn Liên, cảm thấy cho dù ngày sau ác ma này có đi lại nhân gian cũng sẽ giống như người sống, cũng không biết như vậy là tốt hay xấu.
“Đạo diễn Chung, trước khi siêu độ anh linh, tôi muốn đưa nó đi gặp mẹ.” Thích Vãn Liên cầm heo con nói.
“Được.” Chung Cửu Đạo cất kiếm gỗ đào, trận pháp ngoài phim trường cũng theo đó biến mất, hơn nữa ba mươi hai người giấy bị linh khí lôi kéo, bay đến bên cạnh Chung Cửu Đạo.
Chung Cửu Đạo nhét họ vào trong ví, đưa Thích Vãn Liên đến khách sạn mà Lạc Hòe ở.
Heo con trong tay Thích Vãn Liên tự có chỉ dẫn, có thể đưa cô ta đến phòng của mẹ. Cô ta “vụt” một cái biến mất, để lại một mình Chung Cửu Đạo đứng trước cửa thang máy.
Chưa đăng ký ở khách sạn thì không thể đi thang máy lên tầng, Chung Cửu Đạo lại không thể để một mình ác ma như Thích Vãn Liên chạy lung tung trong khách sạn, anh vội vàng gọi điện thoại cho Lạc Hòe, nói mình đã chuyển qua đây.
Lạc Hòe đang chuẩn bị đi ngủ vội khoác thêm áo đi xuống tầng đón đạo diễn Chung, bây giờ cậu chưa nổi tiếng, vốn không có tay săn ảnh chụp trộm, hành động vô cùng tự do.
Cậu vui mừng mà dẫn Chung Cửu Đạo lên tầng: “Điều kiện ở của tôi rất tốt, họ dựa theo tiêu chuẩn của diễn viên nam trước đây để sắp xếp phòng cho tôi. Là một phòng xép, bên trong có giường lớn, bên ngoài có giường nhỏ, đến lúc đó đạo diễn Chung anh ở bên trong, tôi ở bên ngoài.”
Lạc Hòe và nữ chính ở cùng một tầng, tiện giám sát hành động của Thích Vãn Liên, Chung Cửu Đạo không kháng cự mà đồng ý luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.