Những Năm Tôi Dùng "Phi Nhân Loại" Làm Diễn Viên

Chương 34: Ông già




“Ngôi nhà sa đọa” chiếu ngày thứ sáu, phòng vé hôm đó vượt qua một trăm triệu, hơn nữa tuyên truyền của “Thủ Chính Lục” cũng ùn ùn kéo đến.
Khác với “Ngôi nhà sa đọa” lặng lẽ chiếu, vội vàng tuyên truyền, “Thủ Chính Lục” đã tuyên truyền từ trước khi mở máy.
Từ đạo diễn đến chọn vai rồi quay phim hậu trường, mỗi hành động đều có thể lên mấy hotsearch, đã sớm có rất nhiều fan theo dõi bộ phim này, tuyên truyền bên rạp chiếu cũng nhiều.
Tốn năm trăm triệu, đạo diễn nổi tiếng, ngôi sao thực lực, quay hết ở cảnh thật, phim trường lớn, bộ phim cấp bậc sử thi, khai phá kiểu phim điện ảnh quỷ thần 3D trong nước, vô số từ ngữ lớn lao ghi trên áp-phích của “Thủ Chính Lục”, khiến bộ phim này chưa chiếu đã hot, nhất thời dường như tất cả người thích điện ảnh đều bị việc tuyên truyền của bộ phim này bao vây.
Thật ra theo ý của đạo diễn và ekip chế tác, tốt nhất bộ phim này nên chiếu vào mùa xuân. Vì với họ mà nói, thời hạn tuyên truyền vẫn gấp gáp, vẫn chưa đủ nhiều. Nhưng mà không biết nhà đầu tư của “Thủ Chính Lục” bị gì, nhất định đòi chiếu vào ngày Quốc khánh, kiên quyết muốn đấu với “Ngôi nhà sa đọa”.
Nói thật, trong mắt của ekip “Thủ Chính Lục”, bộ phim “Ngôi nhà sa đọa” vẫn chưa đủ nổi trội.
Người ngoài nghề xem cho vui, người trong nghề xem cách thức. Người trong nghề có thể nhìn ra, “Ngôi nhà sa đọa” rất nghèo nàn, phim trường chỉ ở một căn biệt thự, diễn viên cũng không có tiếng tăm, chỗ dụng tâm cũng chỉ có trang phục, nhưng cũng không đáng mấy đồng, tính thế nào thì đầu tư nhiều nhất cũng chỉ có mười triệu.
Có điều cách quay phim của đạo diễn đó hơi thú vị, có thể nhìn ra là một hạt giống tốt, cho người đó thời gian trưởng thành học tập, đợi một thời gian cũng có thể trở thành một đạo diễn xuất sắc.
Cho dù bây giờ phòng vé của “Ngôi nhà sa đọa” cao thì sao? Chiếu sáu ngày cũng chỉ được hai trăm năm mươi triệu phòng vé, chỉ bằng một nửa đầu tư của “Thủ Chính Lục”. “Thủ Chính Lục” ít nhất chạy được 3 tỷ phòng vé, thật sự so sánh hai bộ phim, “Thủ Chính Lục”chỉ cảm thấy cấp bậc của mình bị kéo xuống.
“Thủ Chính Lục sắp chiếu rồi, nhất định lịch chiếu của chúng ta sẽ giảm mạnh, phòng vé cũng sẽ bay đi, hức hức hức.” Tiền Đa Quần ôm ngực đau lòng mà nói.
Lạc Hòe hỏi: “Vậy phòng vé của chúng ta sẽ tụt đến mức nào?”
Tiền Đa Quần mở app dự đoán phòng vé gì đó nói: “Theo dự đoán trên này, hôm Quốc khánh phòng vé của chúng ta sẽ đạt đến một cao điểm nhỏ, cao nhất có thể vượt qua một trăm triệu, sau này sẽ dần dần tụt xuống, nếu ngày đầu tiên “Thủ Chính Lục” vượt phòng vé bốn trăm triệu, chắc chắn lịch chiếu của chúng ta cũng sẽ giảm 10-20%, đến lúc đó một ngày chỉ có ba bốn mươi triệu, chút tiền đó thôi!”
Lạc Hòe: “Nhưng đạo diễn Chung nói chúng ta chỉ đầu tư mấy triệu, cho dù giảm thì vẫn kiếm được tiền mỗi ngày. ”
Tiền Đa Quần được lời nói của Lạc Hòe miễn cường an ủi, anh ta gật đầu nói: “Cũng phải, rơi xuống đáy thì chúng ta cũng kiếm được tám trăm triệu rồi, hơn nữa sẽ có trang web mua bản quyền của chúng ta, bây giờ đã có mấy trang web liên lạc với tôi rồi, tôi đang suy nghĩ nên chiếu nhiều nền tảng hay là một nền tảng. ”
Ra khỏi phòng chiếu, Thẩm Lạc Sơn nghe thấy hai người Tiền và Lạc nói chuyện, bèn lặng lẽ đến bên cạnh Chung Cửu Đạo, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Chung, tiếp tục như vậy thì không được, chúng ta phải nghĩ cách. ”
“Tiếp tục thế nào thì không được, chỗ nào không được?” Chung Cửu Đạo khó hiểu nhìn ác ma toàn ý kiến xấu xa.
Thẩm Lạc Sơn: “Bộ phim của chúng ta xuất sắc như vậy, sao có thể nhanh chóng bị người ta chen lấn. Thế này đi, 34 con ma chúng tôi chịu khổ, chạy đến các rạp chiếu phim dọa người xem đổ bệnh luôn. Không phải Tưởng Phần có thể di chuyển qua điện thoại khác nhau sao? Bảo cậu ấy mở nhạc kinh dị trong phần mềm âm nhạc lúc người xem xem phim, dọa chết họ, phá hỏng danh tiếng của “Thủ Chính Lục”, như vậy chúng ta có thể tiếp tục kiếm tiền rồi.”
Chung Cửu Đạo: “Anh biết cả nước có bao nhiêu rạp chiếu phim không? Các anh chỉ có 34 ‘người’, cho dù chạy gãy chân cũng chỉ dọa được một phần nghìn người xem, không hề ảnh hưởng đến tiếng tăm của cả bộ phim.”
“Vậy chỉ có thể giải quyết tận gốc!” Thẩm Lạc Sơn nói, “Chúng tôi đi tìm người có quyền quyết định nhất của bộ phim này, dọa nạt tên đó, khiến tên đó gặp ác mộng, ám lên người rồi ép tên đó trì hoãn chiếu phim!”
“Anh đã biết dùng từ trì hoãn chiếu phim rồi?” Chung Cửu Đạo nói.
Thẩm Lạc Sơn sâu xa cười: “Học nữa học mãi mà, đã đến xã hội mới, tất nhiên phải học tập nhiều thứ. Tôi khác những con ma ngu dốt không biết tiến thủ, tôi có rất nhiều thứ để theo đuổi. Gần đây đang học một vài nguyên nhân thay đổi của xã hội, tôi nghe Tưởng Phần nói là tư tưởng chủ nghĩa duy vật khoa học gì đó? Đạo diễn Chung có thể chi trước chút tiền lương không? Tôi muốn mua mấy quyển sách. ”
Chung Cửu Đạo: “…”
Thẩm Lạc Sơn muốn xem sách chủ nghĩa duy vật khoa học, anh ta không sợ xem xong sẽ siêu độ mình luôn à!
Chẳng trách thời đại này đã không tìm được ác ma nào như vậy, nhìn những nhân viên trong công ty của anh đi, vốn là kết quả thảm thương do thời đại hỗn loạn gây ra, lại bị thiên sư luyện hóa, còn hại chết hơn nghìn người. Đám ác ma có nghiệp chướng nặng nề này, sau khi đến thời đại mới, con nào con nấy cũng chủ động tiêu trừ oán khí tự mình siêu độ, thời đại như vậy thì cần thiên sư làm gì!
Chung Cửu Đạo âm thầm cảm thấy, giới thiên sư nên cải cách tư tưởng một lần.
“Đạo diễn Chung, anh cảm thấy thế nào? Nếu anh đồng ý, tôi sẽ đến nhà của người đầu tư, khiến tên đó trì hoãn chiếu phim.” Thẩm Lạc Sơn xoa găng tay, mong đợi mà hỏi.
Chung Cửu Đạo: “…Anh đến nhà người ta, còn chưa biết là người ta trì hoãn chiếu phim hay là anh hồn phi phách tán. ”
Bên đầu tư lớn nhất của “Thủ Chính Lục” chính là nhà họ Chung, cho dù bây giờ giới thiên sư ngày càng suy yếu, nhưng dù sao nhà họ Chung cũng là thế gia hơn nghìn năm, nếu Thẩm Lạc Sơn dám đến nhà họ Chung gây chuyện, có lẽ còn chẳng chống đỡ nổi rừng đào trước cửa.
Đã như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Sau buổi tối xem phim đó, Tiền Đa Quần và Bàng Tâm Hạo quyết định đặt phòng tại khách sạn mà đoàn làm phim của Lạc Hòe ở, Chung Cửu Đạo dẫn cả công ty ở chung với Lạc Hòe như thường lệ.
Về khách sạn, Kế Phán mang sắc mặt tái xanh dẫn trợ lý đi đến phòng của Chung Cửu Đạo, vô cùng miễn cưỡng nói: “Tôi không biết anh chuốc thuốc mê gì cho Thích Vãn Liên, nhưng nếu cô ấy đã khăng khăng ở lại công ty của anh, tôi cũng không khuyên nổi cô ấy.”
“Nhưng anh không thể để công việc nào cũng bắt cô ấy nhận, bây giờ “Ngôi nhà sa đọa” có danh tiếng nhỏ, đủ loại hợp tác sẽ tìm đến, những công ty đó tốt xấu lẫn lộn, công ty của các anh vào nghề muộn, không hiểu chuyện trong giới, rất dễ bị lừa.”
“Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đưa tới một bảng danh sách cho anh, hợp tác nào có thể nhận, hợp tác nào nên từ chối ngay, phía hợp tác nào không dễ trêu chọc, cần biết cách từ chối, tôi sẽ ghi rõ từng cái cho anh, phải đối xử tốt với cô ấy. ”
Kế Phán nói hết thì nước mắt sắp rơi xuống, khó chịu giống như giao con của mình cho Chung Cửu Đạo.
Chung Cửu Đạo thấy cô ta vừa ở ổ ma sợ hãi đến nỗi lửa dương sắp tắt, không khỏi đổ một bát canh từ bình giữ nhiệt trên bàn, đưa cho Kế Phán: “Tôi không có gì để cảm ơn ý tốt của cô, ăn canh đi. ”
“Buổi tối tôi phải giữ dáng, không thể ăn…” Kế Phán từ chối khéo léo, nhìn bát canh này cũng không ngon.
Lạc Hòe vội vàng khuyên: “Phán Phán, cô cứ ăn đi, đây là canh đặc chế của đạo diễn Chung. Nghe con gái ở đoàn làm phim trước đây của chúng tôi nói, mỗi ngày ăn một bát canh, trong tình huống đặc biệt cũng không đau nữa, họ đều tranh nhau uống. Đạo diễn Chung thấy tôi quay phim khá mệt, nên mỗi ngày nấu một bình cho tôi bồi bổ sức khỏe đó.”
“Thật sao?” Tiếp đón nhiệt tình khó mà từ chối, Kế Phán cũng nửa tin nửa ngờ mà ăn canh, lúc này mới về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau “Thủ Chính Lục” chiếu trên cả nước, chỉ bán trước đã có một trăm triệu phòng vé, vô số fan đạo diễn, fan diễn viên và fan hiệu ứng tràn vào rạp chiếu phim đầu tiên, sáng nay phòng vé của “Ngôi nhà sa đọa” rất ế ẩm, cả buổi sáng cũng chỉ có ba mươi triệu.
Nhưng đến buổi tối, tình hình đột nhiên xoay chuyển, tốc độ tăng phòng vé của “Thủ Chính Lục”càng ngày càng chậm, số lượng phòng vé của “Ngôi nhà sa đọa” lại tăng lên thẳng tắp.
Tất cả thay đổi bắt nguồn từ hàng loạt bình luận mắng chửi trên mạng.
[“Thủ Chính Lục” có hai tiếng rưỡi, tôi xem đoạn đầu đã ngủ luôn, lúc đầu chỉ thấy một ông già đang vẽ bùa, đến đoạn kết thì tỉnh, vẫn thấy ông già đó đang vẽ bùa, là tôi bỏ lỡ tình tiết ngoạn mục nào rồi sao?]
[Người không ngủ nới với cô, không có.]
[Tôi thấy không nên xem phim của đạo diễn này, tất cả phim anh ta quay đều là cảnh trọn màn, quay chậm, không có lời thoại, hai diễn viên chính yên lặng nhìn nhau, phối hợp với âm nhạc hay và kết cục cụt lủn, cho dù là quay phim đề tài gì, xem đến cuối vẫn vắng lặng!]
[Cũng không phải không có điểm tốt, quang cảnh vô cùng đẹp, hiệu ứng cũng rất xuất sắc, có thể nói là hiệu ứng tốt nhất ở điện ảnh trong nước, trông có vẻ đã bỏ ra công sức lớn.]
[Cốt truyện đâu? Ai đến nói cho tôi biết rốt cuộc cả phim nói về cái gì? Mở đầu có một ông già đang đọc thơ, còn không phải bài thơ mà chúng ta biết, nói gì mà đầu tiên là bí mật không thể truyền của gia tộc thiên sư, đoạn giữa là năm nghìn năm của giới thiên sư, kết thúc là kêu gọi kế thừa văn hóa cổ xưa, tôi muốn vào phái Mao Sơn thì tôi sẽ xem cái này!]
[Nghe giống phim tài liệu có hình ảnh đẹp chế tác hoàn hảo.]
[Nói nó là phim tài liệu thì còn xem được nó, anh từng thấy phim tài liệu nhà ai tách rời từng đoạn chưa? Bộ phim này luôn cho tôi cảm giác hình như tôi xem sót mười mấy phút, nhưng tôi vốn không bỏ sót! Rốt cuộc là chuyện gì, sao biên kịch có thể viết được kiểu không ăn khớp như vậy?]
[Có lẽ biên kịch không biết biên kịch khác viết thế nào, tôi lên mạng tra rồi, bộ phim này có mười mấy biên kịch.]
[Không phải nói có mấy nam nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc diễn sao? Có họ vẫn không được à?]
[Nếu như cô đang nói đến mấy diễn viên nổi tiếng đầm đìa máu tươi, tan tành vụn nát, ruột treo trên đầu, bị ông già ở đoạn đầu một phát đập chết, vậy thì xin lỗi, thật sự chẳng có tác dụng gì.]
[Tôi cứ cho rằng đây là một phim có hiệu ứng đặc biệt, nghe mọi người miêu tả thì thấy là phim tài liệu, bây giờ nhìn lại, lẽ nào là phim kinh dị sao?]
[Nếu khiến người xem thấy buồn nôn tính là phim kinh dị, vậy nó thật sự là phim kinh dị.]
[“Ngôi nhà sa đọa” của người ta cũng là phim kinh dị, nhưng có rất ít hình ảnh đáng sợ! Đến cả hình ảnh chị Thích liếm nước sốt cà chua, cũng là vẻ đẹp trong sự sợ hãi, thứ đáng sợ nhất của nhất của nhất cũng chỉ có con mắt trong bát, ngoài ra đều dựa vào hiệu ứng âm thanh và diễn xuất của diễn viên, không có nhiều hình ảnh đẫm máu ruột chạy đầy đất!]
[“Ngôi nhà sa đọa” là điện ảnh chia cấp độ, phải xác thực chứng minh thư, dưới mười sáu tuổi không được vào, 16-18 tuổi cần có người lớn đi cùng, trải nghiệm vô cùng tốt, dù là chỗ đáng sợ nhất thì người xem cũng chịu đựng không hét. “Thủ Chính Lục” quay cảnh đẫm máu còn không chia cấp, lúc tôi xem phim, cả phòng có mười mấy đứa bé cùng khóc, trải nghiệm rất tệ.]
[Xem mọi người miêu tả, may mà tôi ngủ mất, ông già cũng rất ngầu đó.]
[Mọi người luôn nói ông già ông già, rốt cuộc ông già đó là ai diễn? Là diễn viên chính của phim à?]
[Quả thật ông già là diễn viên chính, thanh cao như thần tiên. Nhưng mà tôi đi xem danh sách diễn viên, thì ông ấy không phải diễn viên, chỉ viết hai chữ ông Chung, cũng không biết diễn viên được mời từ đâu.]
Để biết người biết ta, cũng để học tập cách quay phim của đạo diễn khác, Chung Cửu Đạo cũng mua vé xem bộ phim này, mới mở đầu phim đã khiến đạo diễn Chung kinh ngạc, vì vai chính của bộ phim này là bố của anh.
Chung Cửu Đạo: “…”
Chủ nhà họ Chung không chỉ tự đầu tư, tự đốc thúc mà còn tự đóng phim, để khiến anh sốc, để anh về nhà, cũng để người đời biết sự thần bí của giới thiên sư, bố anh thật sự rất dụng tâm.
Nhưng đáng tiếc, chuyện hoàn toàn không phát triển theo kế hoạch của chủ nhà họ Chung.
Trước 18 giờ ngày đầu tiên “Thủ Chính Lục” thu được hai trăm triệu phòng vé, tổ chế tác đã bắt đầu chuẩn bị ăn mừng, vốn nên là một đêm có sức ảnh hưởng cao nhất, nhưng khoảng thời gian từ 18 giờ đến 24 giờ, chỉ có năm mươi triệu phòng vé.
Mà buổi sáng “Ngôi nhà sa đọa” chỉ có ba mươi triệu phòng vé, sau 18 giờ lại thu được một trăm triệu!
Ngày Quốc khánh thứ hai rạp chiếu phim hơi điều chỉnh lịch chiếu, giảm lịch chiếu của “Ngôi nhà sa đọa”, để tăng buổi chiếu của một bộ phim hoạt hình hay vào ngày Quốc khánh.
Nhưng rõ ràng lịch chiếu giảm thấp, ngày thứ hai phòng vé của “Ngôi nhà sa đọa” lại vượt qua hai trăm triệu, không giảm mà còn tăng, “Thủ Chính Lục” thì chỉ có một trăm triệu.
Ngày thứ ba, cũng là ngày Lạc Hòe đóng máy, phòng vé của “Ngôi nhà sa đọa” là 230 triệu, “Thủ Chính Lục” là 40 triệu.
Lúc này rạp chiếu phim đã sắp xếp xong lịch chiếu ngày thứ tư, buổi chiếu của “Thủ Chính Lục” giảm mạnh một nửa, đây là tín hiệu bên rạp chiếu phim đã chuẩn bị từ bỏ bộ phim này.
Các trang web dự báo phòng vé cũng đổi số liệu mới, dự đoán phòng vé của “Thủ Chính Lục” là 800 triệu, “Ngôi nhà sa đọa” là 3 tỷ.
Lạc Hòe vui vẻ thu dọn hành lý, lúc chuẩn bị bắt đầu lộ trình chỉ có ba tiếng nghỉ ngơi vào ngày mai, Chung Cửu Đạo nhận được cuộc gọi của anh họ Chung Hồng Nghiên.
“Đầu tiên anh chúc mừng bộ phim của em thành công.” Chung Hồng Nghiên nói, “Nói thêm một tin, gia chủ vừa phun máu ngất xỉu rồi, nếu gần đây em có thời gian thì về nhà thăm người bố già đi. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.