Những Năm Tôi Dùng "Phi Nhân Loại" Làm Diễn Viên

Chương 4: Ngốc nghếch




Chung Cửu Đạo là người quả quyết, sau khi ra quyết định thì sẽ làm ngay.
Anh xé ba trang trống trên quyển ghi chép xuống, tay trái cầm bút vẽ hình vẽ thần bí lên trên, sau đó thuần thục cuộn ba tờ giấy lại, tay tạo linh quyết nhẹ nhàng ấn về phía tờ giấy, ba cuộn giấy lập tức bốc lên ngọn lửa nho nhỏ.
Bầy ma đang đánh nhau túi bụi vì nhân vật trong phim lập tức dừng lại, bầy ma khịt mũi, không tự chủ mà chảy nước miếng: "Nhang này thật thơm!"
Từ khi không nhận công việc thiên sư nữa, Chung Cửu Đạo đã cầm toàn bộ đạo cụ của thiên sư như mực đỏ, giấy vàng, nhang, kiếm gỗ mà mình mang theo từ nhỏ trả lại dòng họ, không để lại chút gì.
Nhưng là người có thiên phú mạnh nhất của nhà họ Chung mấy trăm năm qua, làm sao Chung Cửu Đạo cần những vật bên ngoài đó. Tay anh cầm bút linh, người có pháp lực, có thể vẽ bùa trên không khí, gấp giấy làm kiếm.
Mặc dù không phải dùng nguyên liệu chuyên nghiệp để làm nhang, nhưng trong tờ giấy có bùa thông linh mà Chung Cửu Đạo lấy pháp lực vẽ ra, cũng có tác dụng truyền hương khói.
Sau khi đốt nhang, Chung Cửu Đạo cầm kịch bản lên, nhân lúc giấy nhang còn chưa cháy hết thì nhanh chóng đốt sạch kịch bản.
Hơn ba mươi con ma, phát cho mỗi con ma một bản thì sẽ lãng phí bao nhiêu giấy với mực. Lấy linh pháp chuyển đi, chỉ cần ba tờ giấy trắng trên quyển ghi chép thôi, đã tiết kiệm quá nhiều.
Huống chi những con ma của xã hội cũ này đa phần không biết chữ, thật sự phát cho họ một bản, còn phải dạy họ biết chữ, tốn thời gian tốn hơi sức. Thông linh đốt kịch bản, có thể chuyển hóa tin tức trong kịch bản thành tin tức mà các quỷ quái có thể hiểu, để họ từ từ xem là được.
Xác nhận tất cả ma đều nhận được kịch bản, Chung Cửu Đạo nói: "Trong phim của tôi chỉ cần năm nhân vật ma, còn lại phải dùng diễn viên là người sống. Các người lựa chọn nhân vật thích hợp với mình, tôi cho các người một buổi sáng để chuẩn bị, tối mai thử sức."
Đã là hơn ba giờ sáng, cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Chung Cửu Đạo cảm thấy hơi buồn ngủ, nên anh chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, còn những ác ma đó sẽ cạnh tranh như thế nào, thì xem bản thân họ.
Lúc từ tầng ba xuống tầng hai, Chung Cửu Đạo nghe thấy tầng một truyền tới tiếng lật sách "loạt xoạt".
Chung Cửu Đạo đi thêm mấy bước nhìn xuống tầng một, thì thấy trước mặt ma nữ mặc âu phục đang dán lên nguồn điện cũng có kịch bản, cô ta đang khó khăn lật xem.
Ma nữ mặc âu phục nhận ra tầm mắt của Chung Cửu Đạo, cô ta khó khăn ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Đại nhân, tôi cũng muốn thử sức, làm diễn viên, có phải sẽ không cần chịu cực hình này nữa không?"
Chung Cửu Đạo không phải người độc ác, cho dù là ma vô cùng hung ác thì anh cũng rất ít hành hạ, bình thường đều sẽ đánh cho hồn phi phách tán hoặc là siêu độ luôn. Hôm nay dùng ma nữ mặc âu phục cũng là kế tạm thời bất đắc dĩ, nếu không anh đã sớm tăng sức mạnh của bùa ngũ lôi đưa ma nữ mặc âu phục đến vùng cực lạc rồi.
Đều là tiết kiệm, bớt tiền điện và bớt cát-xê không có gì khác nhau. Chung Cửu Đạo gật đầu, nói với ma nữ mặc âu phục: "Thử sức thành công thì có thể khỏi bị hành hạ."
"Cảm, cảm ơn đại nhân, tôi sẽ dốc hết sức." Trong mắt ma nữ mặc âu phục lộ ra ánh sáng kiên định.
Chung Cửu Đạo bị ý chí chiến đấu của cô ta làm cảm động, cảm thấy trong kịch bản thật sự có nhân vật vô cùng thích hợp với ma nữ cố chấp điên cuồng này, nên thả cô ta xuống ngay.
"Chuẩn bị cho tốt, tranh thủ sớm rời khỏi nguồn điện." Chung Cửu Đạo khích lệ nói.
Ma nữ mặc âu phục gật đầu thật mạnh, ôm kịch bản chịu khó nghiên cứu.
Sau khi Chung Cửu Đạo trở về phòng, anh ngủ một giấc đến chín giờ sáng, bị điện thoại đánh thức.
"Đạo diễn Chung, chú thuê địa điểm ở đâu đấy? Gửi định vị cho anh cái, anh đưa đạo cụ tới rồi." Một giọng nói truyền tới trong điện thoại.
Người này là Tiền Đa Quần, người mang đạo cụ, phục vụ cho đoàn làm phim và cả nhà sản xuất phim ở phim mới của anh, một mình kiêm mấy chức, còn không nhận tiền, chỉ cần chia chút tiền phòng vé.
Lúc Chung Cửu Đạo thực tập ở đoàn phim đã quen biết Tiền Đa Quần, gia cảnh của anh ta bần hàn, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì chạy tới căn cứ điện ảnh đi làm, từng làm đủ loại việc vặt, trà trộn vào trong các đoàn làm phim, giúp đỡ phục vụ. Anh ta lăn lộn trong cái giới này suốt mười năm, mặc dù từ đầu đến cuối không có tiếng tăm gì, nhưng quen biết rất nhiều người, có thể lấy khá nhiều đồ với giá thuê rẻ.
Năm đó Tiền Đa Quần trúng tà, ấn đường biến thành màu đen, Chung Cửu Đạo nhìn ra mấy ngày nữa Tiền Đa Quần sẽ gặp tai bay vạ gió, nên anh thuận miệng chỉ bảo mấy câu, giúp Tiền Đa Quần phá tà.
Dưới áp lực của dòng họ, Chung Cửu Đạo không nhận tiền, cũng trước sau không chịu thừa nhận thân phận thiên sư, chỉ nói mình thấy thuyết pháp mê tín trên sách, không ngờ thật sự giúp được Tiền Đa Quần, chỉ là trùng hợp thôi.
Tiền Đa Quần lại cho rằng Chung Cửu Đạo là một người giấu nghề, từ đó về sau cứ mở miệng "đạo diễn Chung" ngậm miệng "đạo diễn Chung" với Chung Cửu Đạo, tin chắc Chung Cửu Đạo có thể trở thành một đạo diễn xuất sắc.
Lý do cũng không phải cảm thấy kỹ thuật của Chung Cửu Đạo tốt cỡ nào, mà là cho rằng Chung Cửu Đạo biết thuật đổi vận, nhất định có thể lợi dụng pháp thuật để mình nổi tiếng.
Lần này anh ta chủ động ra tay giúp Chung Cửu Đạo giải quyết khó khăn, mục đích chủ yếu nhất vẫn là đầu tư. Tiền Đa Quần coi trọng tiềm lực của Chung Cửu Đạo, sẽ chờ cùng Chung Cửu Đạo lên như diều gặp gió.
Chung Cửu Đạo lơ mơ gửi định vị cho Tiền Đa Quần, biết người này còn phải lái xe một lúc nữa mới có thể đến biệt thự, nên anh nằm xuống muốn ngủ thêm nửa tiếng.
Vừa nằm xuống, Chung Cửu Đạo lại chợt mở mắt ra, bật dậy trên giường.
Trong nhà này không chỉ có một mình anh, còn có hơn ba mươi dân ở sẵn hung ác, bản thân Chung Cửu Đạo có thể trấn được những ác ma đó, nhưng không có nghĩa Tiền Đa Quần cũng làm được.
Tiền Đa Quần trà trộn phố phường nhiều năm, trên người dính quá nhiều hơi thế tục, mặc dù chưa từng làm chuyện quá xấu, nhưng cũng chiếm kha khá món hời nhỏ, tiêu hao không ít vận mệnh của bản thân, là thể chất dễ bị tà ma chạm vào.
Kiểu thể chất này, cho dù các ác ma trong nhà không chủ động hại anh ta, thì âm khí cũng sẽ bất tri bất giác ăn mòn thân thể của anh ta, khiến Tiền Đa Quần trở nên yếu ớt nhiều bệnh.
Tiền Đa Quần đảm nhận quá nhiều vị trí trong đoàn làm phim nghèo túng này, anh ta không thể bị bệnh.
Chung Cửu Đạo đứng dậy, định đợi anh ta ở ngoài cổng, lúc thấy Tiền Đa Quần sẽ vẽ một bùa bảo vệ trên người anh ta, tạm ngăn cản âm khí trong ngôi nhà ma. Sau đó anh lái xe đến thành phố mua vài nguyên liệu nấu ăn đầy đủ dương khí, thêm bùa chú giúp đỡ, nấu chút canh, sau này mỗi ngày người trong đoàn làm phim đều phải uống một chén, đề phòng âm khí vào cơ thể, hao tổn tuổi thọ.
Anh vừa đi ra phòng ngủ, đã ngửi thấy một mùi thơm, Chung Cửu Đạo chưa ăn cơm sáng bị mùi thơm này kích thích đến cái bụng kêu "ọc ọc".
Mùi thơm bay ra từ phòng ăn tầng một, Chung Cửu Đạo men theo mùi thơm đi tới phòng ăn, thấy trên bàn ăn bày các loại thức ăn như bánh bao, cháo trứng gà.
Thím Dương hiền lành mà đứng trong góc phòng ăn, sau khi thấy Chung Cửu Đạo thì nói: "Không biết đại nhân thích ăn cái gì, nên tôi làm theo truyền thống, nếu không phải hợp khẩu vị, đại nhân cứ dặn dò, tôi sẽ chuẩn bị món mới ngay."
Chung Cửu Đạo nhìn bữa sáng đầy đủ màu sắc hương thơm trên bàn, anh nhíu mày, đây không phải vấn đề thích ăn hay không, mà là những món ăn này từ đâu ra!
"Thím lấy được nguyên liệu nấu ăn từ đâu?" Chung Cửu Đạo hỏi.
Thím Dương ngoan ngoãn trả lời: "Hai năm trước chủ nhà vào ở, đã mua rất nhiều loại bột gạo thịt trứng, sau đó bọn họ chuyển đi, nhưng không mang theo nguyên liệu nấu ăn, tôi lấy nguyên liệu đó làm chút thức ăn."
Chung Cửu Đạo: "..."
Bột gạo có thể để lâu, dự trữ hai năm cũng miễn cưỡng ăn được, nhưng thịt và trứng bỏ hai năm, còn ăn được không?
"Đại nhân không cần lo lắng, nguyên liệu nấu ăn đều do quản gia Lâm dùng âm khí bảo quản. Xác ướp được âm khí tưới tát có thể nghìn năm không thối, vẫn rất sống động, chỉ là xác động vật mới bỏ hai năm nên còn tươi lắm." Thím Dương nói.
Chung Cửu Đạo: "..."
Rất tốt, lời nói của thím Dương không chỉ khiến anh không dám đụng vào thức ăn trên bàn, càng không thể nhìn thẳng thức ăn từ thịt!
"Ban ngày thím cũng có thể hiện hình? Còn có thể thấy lửa sao?" Chung Cửu Đạo quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện âm khí giữ tươi, anh đổi mạch suy nghĩ, tránh sau này thấy thịt đều sẽ nhớ tới bữa sáng hôm nay.
Thím Dương khiêm tốn nói: "Chúng tôi thành ma nhiều năm, cũng có vài cách bảo vệ cơ thể, chỉ cần không phơi nắng vào giữa trưa dương khí cực nặng sẽ không sao. Căn nhà này có âm khí mạnh, cây cối che chắn đã lâu không thấy ánh sáng, ngoài việc không thể đến nóc nhà phơi nắng, thì được đi lại tự nhiên ở các phòng khác."
Nếu như vậy, các quỷ quái mà anh thuê cũng có thể quay phim vào ban ngày, còn sẽ không bị những nhân viên khác nghi ngờ.
"Đại nhân? Cậu không ăn cơm sáng sao?" Thím Dương ngẩng đầu lên hỏi.
Là ma thì có chấp niệm, Chung Cửu Đạo thoáng nhận ra, có lẽ chấp niệm của thím Dương đang đặt lên món ăn, không biết bà ấy chết như thế nào, khi còn sống bởi vì nấu cơm mà gặp phải chuyện gì, vì sao có chấp niệm bảo người khác dùng thức ăn như vậy.
Tất nhiên Chung Cửu Đạo sẽ không ăn bữa sáng này, anh rời khỏi phòng ăn trong ánh mắt thất vọng của thím Dương. Chung Cửu Đạo đứng trong đại sảnh cất cao giọng nói: "Lát nữa có người đi tới đây, họ cũng tới đóng phim, là đồng nghiệp của mọi người, hai ba tháng sau đều sẽ ăn ở ở đây. Mọi người phải ngoan ngoãn, tuyệt đối không được gây hại cho những đồng nghiệp đó."
Mấy chục cơn gió tà thổi qua trong phòng khách, là sự bảo đảm của những âm hồn.
"Nếu như có ai không nhịn được..." Ánh mắt của Chung Cửu Đạo liếc qua cầu dao tầng một, cười khẩy một cái: "Quay phim rất tốn điện."
Mấy chục cơn gió tà sợ hãi run rẩy, rối rít đảm bảo.
Sau khi dặn dò, Chung Cửu Đạo mới đi ra khỏi nhà, thấy hoa nở rộ tối qua đã héo tàn hết, trong vườn mang một vẻ suy tàn.
Chỉ có đường lát đá trước cửa vẫn sạch sẽ, không có một chiếc lá rụng.
Chung Cửu Đạo đứng trước cổng đợi hơn mười phút, Tiền Đa Quần lái chiếc xe chở hàng đậu trước cổng.
Anh ta là người đàn ông có ngoại hình bình thường, vóc người vừa phải, năm nay hai mươi tám tuổi, nhưng nhìn giống như người ba mươi bốn mươi, nhiều năm làm việc dưới tầng thấp nhất khiến trên mặt Tiền Đa Quần thêm chút sương gió và già nua.
Trên xe không chỉ có một mình Tiền Đa Quần, còn có một người trẻ chân dài, gương mặt khôi ngô, ánh mắt trong sáng, khí chất nhẹ nhàng xuống xe. Sau khi cậu thấy Chung Cửu Đạo thì vô cùng lễ phép nói: "Chào đạo diễn, tôi tên là Lạc Hòe, anh Tiền giới thiệu tôi tới thử vai, mong đạo diễn có thể cho tôi cơ hội."
Chung Cửu Đạo nhìn về phía Tiền Đa Quần: "Cậu ấy là..."
Tiền Đa Quần vội vàng kéo Chung Cửu Đạo sang một bên, nhỏ giọng nói: "Anh lừa tới đó, cậu ấy là một người ngốc nghếch, quay phim ba tháng chỉ cần cát-xê mười nghìn tệ, còn rẻ hơn diễn viên quần chúng."
"... Làm sao anh lừa được?" Chung Cửu Đạo hỏi.
Ngoại hình của Lạc Hòe rất đẹp, đáng quý nhất là còn khí chất học sinh trẻ trung, đây là năng lực mà dùng diễn xuất cũng không thể bù đắp. Diễn viên có khí chất bên ngoài như vậy, cho dù lấy bản sắc để diễn, cũng có thể diễn một vai quan trọng trong bộ phim thanh xuân đang thịnh hành, cát-xê có thể sẽ không cao lắm, nhưng chắc chắn không đến nỗi thấp tới mức này.
"Anh nói với cậu ấy, chú là đạo diễn rất có thế lực sau lưng, nhất định bộ phim sẽ "hot", thế là cậu ấy ngoan ngoãn đi với anh. Dù là phim kinh dị thì cũng cần một nhân vật lót nền, cậu ấy có ngoại hình đẹp, đến lúc đó chụp thêm mấy tấm cận cảnh trên áp- phích, dùng mặt cũng có thể gạt chút người đến xem." Tiền Đa Quần nói.
Chung Cửu Đạo độc ác với bầy ma, nhưng rất hiền với người lương thiện. Anh thấy Lạc Hòe ngây thơ bị Tiền Đa Quần lừa tới, thì có hơi không đành lòng, thấp giọng nói: "Cát-xê thật sự quá thấp."
"Cậu ấy có thể đến đoàn quay phim của chúng ta, cũng là may mắn rồi!" Tiền Đa Quần thấy Chung Cửu Đạo do dự, vội vàng nói: "Lúc anh vừa gặp cậu ấy, cậu ấy đang bị một tên ma cô nổi tiếng xấu xa lừa đi thử vai đấy. Tên đó... Chậc chậc, nhân phẩm quá tệ, diễn viên từng gặp tên đó không một ai có kết quả tốt. Anh đây cũng xem như cứu Lạc Hòe một mạng, bớt cát-xê coi như tiền cảm ơn đi."
Nói xong, Tiền Đa Quần bỏ lại Chung Cửu Đạo, đi tới trước mặt Lạc Hòe bảo: "Đạo diễn Chung nói cậu trẻ quá, xem ra diễn xuất sẽ rất non, không muốn dùng cậu. Tôi nứt da miệng mới thuyết phục cậu ấy dùng cậu, cậu phải biểu hiện tốt vào, bình thường lanh lợi chút, trong mắt phải có công việc, biết chưa?"
Quả nhiên Lạc Hòe là một cậu bé ngốc nghếch, nghe Tiền Đa Quần nói như vậy, thì vui vẻ cúi người về phía Chung Cửu Đạo: "Cảm ơn đạo diễn Chung cho tôi cơ hội này."
Dứt lời, Lạc Hòe chạy đến trên xe khiêng hai va li lớn xuống, hỏi Chung Cửu Đạo: "Những đạo cụ này phải đặt ở nơi đâu ạ?"
Chung Cửu Đạo: "... Trước tiên không cần dọn đạo cụ, lái xe vào trong sân đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.