Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sự ghen tị khiến cho Thích Phong trở nên hung dữ. Hắn thầm nghĩ, kể cả trước kia hai người bọn họ có quen nhau thì hiện giờ Lăng Khả cũng chỉ thuộc về một mình hắn!
Nhưng không ngờ, ngay sau đó Lăng Khả lại chẳng hề do dự mà nói “không được”. Cậu ấy còn bảo, gặp mình trước cả gặp anh trai.
Thích Phong nán lại nghe thêm trong chốc lát. Lúc này, hắn mới nhớ ra, đúng là hắn có gặp một bé trai cùng tuổi khi đi thi dương cầm vào kỳ nghỉ hè một năm nào đó. Đối phương để lại ấn tượng rất tốt trong lòng hắn. Còn nhớ, hồi ấy, khi hắn hỏi Lăng Khả có thích dương cầm hay không, Lăng Khả đã đáp là “không thích”… Đó là lần đầu tiên hắn gặp một người kiên trì làm thật tốt một việc mình không thích. Nếu đổi lại là hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ công sức ra luyện tập. Vì thế cho nên, hắn cảm thấy Lăng Khả vô cùng lợi hại.
Hắn ghi số QQ của mình vào sách nhạc của đối phương, song tên kia mãi không chịu kết bạn với mình.
Dần dà, hắn cũng quên bẵng mất.
Làm sao hắn có thể ngờ, chẳng những Lăng Khả đã kết bạn QQ với hắn, mà còn để ý hắn nhiều năm như vậy…
Thật sự là không thể nào tin được!
Khi Lăng Khả nói chuyện với anh trai, giọng cậu rất nhẹ, có lẽ là không muốn để người thứ ba biết được. Nhưng Thích Phong vẫn nghe không sót một từ nào.
Hắn nhìn về phía người yêu đang giật mình kinh hãi, chậm rãi đi tới ghế sa lông…
— Cho nên, từ lần gặp mặt đầu tiên sau khi vào đại học, cậu đã nhận ra tôi rồi?
— Rốt cuộc thì cậu thích tôi từ lúc nào?
— Trước khi chính thức hẹn hò, cậu vẫn luôn giả vờ giả vịt?
…
Thích Phong ngồi xuống bên người Lăng Khả, si ngốc mà nhìn cậu. Rất nhiều nghi vấn quanh quẩn trong lòng, nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ hỏi duy nhất một câu: “Sao cậu lại có thể nhịn không nói cho tôi biết được?”
Lăng Khả im lặng. Lúc này cậu đã hoàn toàn choáng váng.
Dù đã quyết định sẽ nói chuyện này cho Thích Phong nghe, nhưng chắc chắn cậu sẽ tìm lí do để thoái thác. Có lẽ là cậu sẽ nói vòng vo một chút, hòng chừa cho mình vài phần tôn nghiêm và quyền chủ động…
“Thích Phong…” Lăng Khả nhìn người bên cạnh. Ngay lúc cậu bật ra cái tên này, Thích Phong bỗng giữ chặt gáy cậu mà hôn — ngay trước mặt anh trai của hắn.
Thích Phong không muốn nghe Lăng Khả giải thích. Hắn chẳng muốn biết cái gì cả.
Vì nghĩ hắn đã quên mất mình, nên Lăng Khả mới hờn dỗi rồi vờ như không quen biết hắn. Người này vốn rất kiêu ngạo mà.
Thích Dự liếc nhìn một màn cay mắt trước mặt, thầm tặc lưỡi ở trong lòng: chậc, còn công khai khẳng định chủ quyền… Nghĩ anh sẽ cướp người của mày sao?
Đương nhiên Lăng Khả không muốn làm những chuyện mất thể diện như thế ở trước mặt người xa lạ. Thích Dự nhìn ra cậu đang phản kháng. Nhưng những gì người này vừa nói, đến kẻ ngoài cuộc như hắn nghe xong còn thấy động lòng, huống chi là thằng em dại khờ si ngốc kia. Thích Phong không trực tiếp bổ nhào lên cũng xem như khách sáo lắm rồi.
… Ầy ầy, mà Lăng Khả bị hôn trong chốc lát cũng dần thuận theo…
Không, nếu nói thuận theo, không bằng nói cậu ta đang bao dung cho sự tùy hứng của em trai hắn.
Lăng Khả vươn một tay ôm cổ Thích Phong, nhẹ nhàng ve vuốt, giống như đang trấn an cảm xúc hỗn loạn của đối phương.
Thích Dự cười cười, cầm tách trà lên, vừa thưởng thức, vừa tiếp tục vây xem.
Chỉ là, nhìn thằng em trai giống mình như đúc đang hôn một người cùng giới, thật giống như đang nhìn mình làm gay, cảm giác có phần quái dị.
Thích Phong hôn Lăng Khả một lúc lâu nhưng vẫn không thấy anh trai tránh đi chỗ khác, đành buông người yêu ra, trừng mắt với ông anh mình: “Anh còn ngồi đây làm gì?”
Thích Dự thả lỏng bờ vai: “Chẳng phải mày muốn hôn cho anh nhìn à?”
Thích Phong & Lăng Khả: “…”
Thích Phong xấu hổ, buồn bực nói: “Về sau không được nói mấy lời kỳ quái với Lăng Khả nữa!”
Thích Dự đặt tách trà xuống, nhướng mày: “Cái này khó mà hứa chắc được. Hiếm lắm mới có một người có thể phân biệt chúng ta, anh sẽ thường xuyên giúp mày kiểm chứng tình cảm của cậu ấy.”
Lăng Khả: “… …” Người này… thật đáng sợ!
“Này!!!” Thích Phong tức đến muốn phát nổ. Hắn căng thẳng nắm chặt tay Lăng Khả. Dù biết có lẽ anh mình chỉ nói đùa thôi, song hắn vẫn không nhịn được cảm giác muốn mắng đối phương một trận.
Đúng vào lúc ấy, Khương Oánh từ trên lầu đi xuống. Cô cất tiếng đánh vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng: “Đều ở đây cả à?”
Thích Dự đáp lời, đứng lên nhường chỗ cho mẹ mình. Khương Oánh liếc thấy Thích Phong và Lăng Khả đang nắm tay nhau, cười cười, hỏi: “Làm hòa chưa? Sao thế? Sợ Lăng Khả nhận lầm anh trai con à?”
Thích Phong & Lăng Khả: “…”
Thích Dự cũng cười, nói: “Mẹ, Lăng Khả nhận ra được.”
Khương Oánh kinh ngạc: “Nhận ra?”
Thích Dự: “Vâng, ban nãy con đi mở cửa cho cậu ấy. Vừa liếc mắt một cái, cậu ấy đã nhận ra con không phải Tiểu Phong.”
Khương Oánh: “Lợi hại nha, đến mẹ còn thường xuyên nhận lầm hai anh em con đấy.”
Thích Dự: “Nhưng mà năm năm trước cậu ấy lại không nhận ra, cậu ấy tưởng con là Tiểu Phong.”
Khương Oánh buồn bực: “Năm năm trước?”
Mồ hôi Lăng Khả vã ra như mưa. Cậu cảm thấy chột dạ vì lời nói dối lúc trước của mình.
Thế nhưng Khương Oánh nghe Thích Dự kể đoạn chuyện xưa kia, cũng không trách cứ gì Lăng Khả. Cô còn ôm cánh tay cười mãi không ngừng: “Mẹ cứ bảo sao lại quen mặt đến thế, thì ra Lăng Khả rất có duyên với nhà chúng ta nha.”
Sau đó, cô lại quay sang hỏi Lăng Khả: “Cô vẫn thấy rất kỳ quái, tại sao lúc ấy con lại rút lui? Chẳng phải biểu hiện của con rất tốt à?”
Thích Dự nhanh miệng giải thích một câu: “Cậu ấy tưởng con là Thích Phong, nghĩ con đã quên cậu ấy, nên mới hờn dỗi cố tình thay đổi nhạc khúc giữa chừng, đúng không?”
Lăng Khả gian nan thừa nhận: “Ừm, khi đó tính cách của tôi không tốt lắm, nếu không…” Dừng một chút, cậu cũng chẳng biết nên xưng hô với Thích Dự thế nào, liền nói đại: “Nếu không phải khả năng ứng biến của cậu tốt, giúp tôi phối nhạc kịp thời, có lẽ chỉ có mình tôi biểu diễn thôi.”
Đúng vậy, thời điểm kích động qua đi, tuy cậu rất ảo não vì bị “lãng quên”, nhưng phần nhiều chính là cảm thấy không cam lòng vì thua kém trong khi phối hợp.
Khương Oánh gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Thích Dự mỉm cười, nói: “Cũng vì cậu chọn nhạc rất khéo, hai bản sonate kia tôi đều từng tập luyện với Tiểu Phong, nếu đổi thành bản khác, rất có thể sẽ không phối hợp được.”
Nghe xong lời này, Thích Phong lại nổi cơn ghen. Hắn nắm tay Lăng Khả chặt hơn, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói với anh trai mình: “Chuyện đó, đúng là rất cảm ơn anh.”
Thích Dự thản nhiên đáp: “Không cần khách sáo, xem như giúp đỡ em dâu thôi mà.”
Thích Phong & Lăng Khả: “…”
Bọn họ bị hai tiếng “em dâu” này làm cho giật mình một chút. Lăng Khả bị choáng đến toàn thân nổi kín da gà. Mà Thích Phong lại tương đối thích thú…
Nhưng hắn còn không thích đủ ba giây, đã chợt nghe Thích Dự cười nói với Lăng Khả: “Về sau cậu cũng có thể gọi tôi là anh hai.”
Lăng Khả: “…” Cái cách xưng hô này, hình như cậu đã từng dùng để gọi Thích Phong lúc ở trên giường…
Thích Phong: “…” Về sau tuyệt đối không thể để Lăng Khả gọi mình là “anh hai” khi lăn giường được!!!
***
Ăn cơm chiều xong, Thích Phong vội vã kéo Lăng Khả vào phòng mình, trực tiếp đẩy cậu xuống giường… đè lên.
Lúc ăn cơm, Lăng Khả luôn trong tình trạng mất tập trung, chỉ cần đối diện với ánh mắt của hắn là lập tức né tránh đi.
Đây là lần đầu Thích Phong nhìn thấy người kia thẹn thùng ra mặt như vậy… Biểu cảm của đối phương đáng yêu đến mức hắn chỉ hận không thể bỏ dở bữa cơm mà kéo cậu vào phòng.
Thích Phong cúi đầu hôn lên môi Lăng Khả. Trong lúc triền miên kịch liệt, dường như bên tai hắn không ngừng vang vọng lời thừa nhận thẳng thắn của Lăng Khả ở trước mặt anh trai.
Nghĩ đến tên này đã thích mình nhiều năm như vậy, Thích Phong liền nổi nóng…
Vì sao lại gạt tôi suốt bấy lâu? Để tôi hệt như thằng ngốc miệt mài toan toan tính tính, để tôi tự giày vò vì tưởng mình yêu đơn phương, rồi cuối cùng lại hả hê đắc ý vì tưởng bẻ cong được cậu… Thật là ngu hết sức!
Thích Phong hôn trong chốc lát, liền chống tay, từ trên cao nhìn xuống người yêu đang hoảng hốt mà không có chỗ trốn ở dưới thân, nói: “Tốt nhất là cậu nên thẳng thắn với tôi một lần đi, nếu không tôi sẽ thật sự tức giận và phớt lờ cậu đó.”
Lăng Khả bị bộ dáng nghiêm túc hiếm thấy của Thích Phong dọa sợ, mới nghe đối phương bảo sẽ giận, cậu đã vội vã nói: “Tôi không cố ý lừa gạt cậu…”
Thích Phong: “Cậu bắt đầu để ý tôi từ bao giờ?”
Lăng Khả: “Sau khi đàn được một năm, tôi mới nhìn thấy ID QQ cậu viết trong sách nhạc, sau đó tôi liền kết bạn với cậu.”
Thích Phong: “Đã kết bạn với tôi rồi, sao không nói chuyện với tôi?”
Lăng Khả há miệng thở dốc, chẳng lẽ cậu phải nói năm đó mình thấy Thích Phong toàn thân lấp lánh kim cương nên xấu hổ không dám nói chuyện? Mất thể diện quá rồi…
Cậu quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Thích Phong, nhưng lại bị đối phương trực tiếp nắm cằm vặn lại.
“Nói mau.” Thích Phong cúi đầu cắn nhẹ một cái lên môi cậu. Hắn vô cùng nôn nóng, chắc chắn muốn làm sáng tỏ vấn đề ngay đêm nay.
Lăng Khả cảm thấy mặt mình rất nóng, có lẽ đã ở trong tình trạng mặt đỏ tai hồng… cái gì cũng không giấu được. Cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn co rúm lại.
“Tôi…” Lăng Khả nhắm mắt, nói: “Bởi vì khi đó tôi đã thích cậu rồi…”
Lăng Khả cũng chẳng biết mình thích đối phương từ bao giờ, nhưng nếu “để ý” chính là bắt đầu thích, vậy cứ cho là thích đi… Chỉ cần Thích Phong thấy vui là được.
Quả nhiên Thích Phong mừng rỡ như điên, nhưng vẫn cố kìm nén không thể hiện ra ngoài. Hắn còn giả vờ hung dữ hỏi thêm: “Khi đó đã thích rồi? Cậu thích tôi ở chỗ nào?”
Lăng Khả: “Tôi để ý Qzone của cậu…”
Thích Phong trợn tròn con mắt, sợ run mất một giây đồng hồ, kinh ngạc hỏi: “Cái Qzone Phong の Dự kia?”
Lăng Khả “ừ” một tiếng, không rõ vì sao Thích Phong lại có vẻ mặt này.
Khuôn mặt điển trai của Thích Phong hơi vặn vẹo, hắn dùng hai tay ôm đầu cậu, kêu lên: “Đó là Qzone tôi dùng chung với anh trai! Bên trong không chỉ có ảnh của một mình tôi!!!”
Lăng Khả ngất. Đầu cậu như bị một tia sấm sét đánh trúng, toàn thân trên dưới nhanh chóng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Cậu cuống lên, hỏi: “Tôi… tôi chỉ chú ý Qzone của cậu hồi cấp hai, sau khi cậu có WeChat, tôi liền kết bạn với WeChat của cậu. WeChat chỉ là của một mình cậu chứ?”
“WeChat là của mình tôi.” Giọng điệu của Thích Phong dịu đi một chút. Chuyện này hắn đã tra ra được, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng đáng sợ. Hắn ghen tuông: “Cho nên rốt cuộc người cậu thích cũng không phải là tôi?”
Lăng Khả muốn trấn an Thích Phong, vội vàng ôm cổ hắn, liều mạng bày tỏ: “Thích cậu, thích cậu, chỉ thích cậu…”
Trái tim Thích Phong liên tục tăng tốc. Khi Lăng Khả nói thích hắn lần thứ ba, hắn đã không chịu nổi nữa, lập tức cúi đầu ra sức hôn lên môi cậu.
— Biết được nhiều bí mật “thú vị” như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho người này?
Lăng Khả đón nhận nụ hôn như mưa rền gió dữ của người yêu, lại miên man nghĩ, không biết trong những tấm hình mình dùng để quay tay năm nào, có tấm nào là của anh trai Thích Phong không… Tóm lại, bất kể như thế nào, đoạn lịch sử dùng ảnh thẩm du đầy đen tối này, có chết cậu cũng không nói với Thích Phong!
—
N hạc dạo:
Từ khi gặp em dâu, Thích Dự cảm thấy cuộc sống của mình thú vị hơn nhiều.
Dù sao đây cũng là lần đầu hắn gặp được một người có thể lập tức phân biệt rõ hắn và Thích Phong. Hắn rất tò mò, yêu thật lòng có thể khiến một người nhận ra sự khác biệt tận tâm hồn người khác hay sao?
Tuần kế tiếp, Thích Dự lục tung tủ quần áo của em trai, thường xuyên lắc lư trước mặt Lăng Khả, chơi trò “đoán xem tôi là ai”, để thử xem em dâu mình có “hỏa nhãn kim tinh” hay không!
(Lăng Khả: Tôi muốn chết!)
Vài ngày đầu, Lăng Khả còn có thể dựa vào trực giác để nhận ra. Về sau, Thích Dự lại bắt chước cái cách Thích Phong nhìn cậu, còn tìm em trai đòi đổi quần áo ngay trong ngày, lúc đi lừa Lăng Khả thì cố ý nhái cách nói chuyện của người kia: “Khả Khả, chúng ta nói tiếp đi!”
Lăng Khả: “Cậu là… anh trai, không, cậu là Thích Phong… cậu là…” (=_=) Tôi không chơi nữa!
Thích Phong nổi cơn ghen: “Khả Khả, thế mà cậu lại không nhận ra tôi! Có phải cậu không còn yêu tôi nữa không? QAQ “
Lăng Khả: “Cút hết!”
Thích Phong nhìn về phía Thích Dự bằng ánh mắt đầy hung dữ.
Thích Dự sờ sờ cằm: “Anh phát hiện hình như anh đã thích em dâu rồi.”
Thích Phong vác khẩu đại bác Italy của mình ra, nhắm ngay vào Thích Dự…