Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 2: Uống rượu…




Đinh Hạo cầm hai hộp quà lưu niệm đi dạo một vòng, nhận ra không còn gì có thể lấy nữa, ngân nga ca hát về lại chỗ đỗ xe. Nhóm người của Bạch Bân kia có lẽ sau khi hoàn thành nghi thức đặt móng còn phải đi thăm hỏi này nọ, khẳng định không thể thoát thân đến trước giờ ăn trưa. Đinh Hạo nghĩ mình đã cầm quà của Lý Thịnh Đông, tốt xấu gì cũng nên tới khách khí vài câu với người ta trên bàn cơm, nói lời cảm tạ.
Mang suy nghĩ như vậy, Đinh Hạo tự giác ở lại chuẩn bị đi ăn ké cơm.
Lúc này bãi đỗ xe không có ai, Đinh Hạo chui vào ghế phó lái nghỉ ngơi một lúc, sáng hôm nay bị Bạch Bân ép buộc một trận, ngủ chưa đủ.
Đang chụp mũ che kín mặt chuẩn bị ngủ, bên cạnh chợt có động tĩnh. Đỗ bên cạnh là một chiếc Land Rover, loại xe này có không gian khá lớn, vận tốc cao, thiết kế ấn tượng. Trong chiếc Land Rover kia, mới đầu là âm thanh bang bang đè ép nho nhỏ, sau thoáng nhẹ một chút rồi tốc độ lại càng nhanh hơn, vô cùng có quy luật.
Đinh Hạo kéo mũ xuống, nheo mắt nhìn sang bên cạnh, đang ban ngày ban mặt chẳng lẽ có người không nhịn được vậy sao? Cửa sổ xe việt dã tối đen như mực, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy, nhưng nghe động tĩnh liền biết đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhìn trái nhìn phải không thấy ai, Đinh Hạo nhẹ nhàng xuống xe đi ngó biển số xe người ta, cậu cảm thấy chiếc xe này nhìn khá quen mắt. Đến lúc nhìn thấy số ‘PK110’ trên biển đuôi xe kia, Đinh Hạo liền xác định được chủ nhân của nó. Đứng bên cạnh tươi cười rạng rỡ gõ gõ cửa kính, bên trong có lẽ vẫn đang bận rộn, không nghe thấy, Đinh Hạo lại lịch sự đá thêm mấy đá.
Lần này âm thanh rất lớn, bên trong nghe thấy được, tạm dừng một chút mở cửa xe thò đầu ra, người bên trong một đôi mắt xếch hơi cúi, nhìn đã biết không có ý tốt, thấy Đinh Hạo còn nở nụ cười: “A, Đinh Tiểu Hạo, nhớ anh đây à? Còn theo đuôi một đường đến tận bãi đỗ xe sao, chậc chậc!”
Đinh Hạo đánh giá vị kia ngay cả cúc áo sơ mi vẫn chưa cài xong, cũng tươi cười: “Không có gì, tôi vừa nhận được quà đang muốn cám ơn cậu, trùng hợp gặp phải…” Đinh Hạo cố gắng ngó vào xem, ở trong không có cô nàng xinh đẹp lộng lẫy nào như trong tưởng tượng của cậu, chỉ có một cô gái đeo kính quy củ ngồi trên ghế phó lái, thấy Đinh Hạo nhìn mình còn gật đầu chào hỏi cậu.
Lý Thịnh Đông ngồi phía sau vạt áo mở rộng, vừa cử động liền có thể nhìn thấy khuôn ngực màu đồng cổ, trên cổ còn có một chiếc vòng da nạm bạc, vô cùng tương xứng với gương mặt tà khí của hắn, nhìn rất khiêu gợi. Lúc này ngay cả nói chuyện cũng có chút lười biếng: “Đừng nhìn, anh đây là người đứng đắn, sao có thể ban ngày ban mặt làm loại chuyện cầm thú ấy!”
Đinh Hạo vô cùng hoài nghi lời của hắn, quả nhiên vị kia cài khuy tay áo xong lại thêm một câu: “Tối hôm qua ông đây phải công tác, ban ngày tăng ca nên vẫn chưa có thời gian rảnh…”
Lần này nói coi như tiếng người, Đinh Hạo miễn cưỡng tin tưởng. Hơn nữa vừa rồi lúc cậu gõ cửa, con gái nhà người ta áo quần chỉnh tề nghiêm chỉnh ngồi phía trước, âm thanh vừa rồi có lẽ do Lý Thịnh Đông thay quần áo tạo thành, săn sóc hỏi han: “Hôm qua không về à?”
Lý Thịnh Đông mặc một thân quần áo trang trọng, lại khôi phục bộ dáng bại hoại tô vàng nạm ngọc bên ngoài, đưa quần áo cũ cho cô gái ngồi phía trước, nghe Đinh Hạo hỏi liền trả lời: “Ừm, hôm qua phải ở lại làm ca đêm, quên mất phải tiếp đón người hôm nay, chết tiệt, thiếu chút nữa để quên đồ ở văn phòng…”
Bộ quần áo cởi ra trên xe việt dã kia nhăn nhúm đến không thành hình, nghĩ đến là gấp gáp thay đồ, khó trách có trận âm thanh vừa rồi trên xe. Nhìn vài món quần áo lòe loẹt kia, Đinh Hạo vô hạn đồng tình nhìn Lý Thịnh Đông: “Lý Thịnh Đông, cậu có thể mua vài món đồ tốt được không, cả ngày mặc loại đồ sặc sỡ này không tăng cấp bậc được đâu…”
Lý Thịnh Đông biết cậu luôn giận dỗi vì chuyện tranh khối đất này, cố tình thích xem bộ dáng Đinh Hạo buồn bực muốn mà không chiếm được, Đinh Hạo càng mất hứng, hắn càng cao hứng.
Đinh Hạo phê bình xong quần áo lại bắt đầu phê bình chiếc xe của hắn, vẻ mặt nghiêm túc chỉ rõ nhược điểm: “Xe này không ổn, quá nữ tính.”
Lý Thịnh Đông vui vẻ, ôm vai Đinh Hạo đi về phía đại sảnh, còn một bên kích thích cậu: “Đinh Tiểu Hạo, nếu cậu nhìn trúng cái xe này, anh đây tặng cho cậu chơi vài ngày nhé?” Hắn thấy thích nhìn thấy vẻ mặt Đinh Hạo như nuốt phải nho chua: “Đúng lúc hợp với bộ quần áo nữ tính này của cậu, chậc chậc, eo thật nhỏ!”
Đinh Hạo lé mắt nhìn hắn, khóe miệng cong lên: “Lần trước tôi về nhà có gặp dì, bảo tôi truyền đạt mấy câu này cho cậu.”
Ông chủ Lý Thịnh ở cạnh nhà bà nội Đinh Hạo, hai người từ nhỏ đã quen thân, nghe Đinh Hạo nói vậy không nghi ngờ gì, còn hỏi: “Nói gì vậy?”
“Khụ, con à…”
“Cậu mẹ nó gọi bên kia ấy! Đừng không có việc gì đi chiếm tiện nghi tôi!”
…………….
Hai người một đường đi tới đại sảnh, Lý Thịnh Đông cũng nghĩ Đinh Hạo hôm nay đến mục đích chính là xả tức. Giống như lúc trước Bạch Bân phạt tàu chở dầu của hắn, Đinh Hạo muốn trả đũa nên tới, hắn và Đinh Hạo đã có thói quen hại nhau, nhưng chưa bao giờ gây ra việc gì thật sự nghiêm trọng.
Người trong đại sảnh rất nhiều, hướng dẫn viên đang giảng giải văn hóa xí nghiệp và tương lai phát triển cho các vị lãnh đạo, bên cạnh còn có máy ảnh chụp tanh tách. Bạch Bân không gần không xa đi phía sau thị trưởng Tào, thấy hai người Đinh Hạo bước vào còn thoáng vuốt cằm hỏi thăm, Lý Thịnh Đông ôm chặt bả vai Đinh Hạo không buông tay, nhếch miệng cười cười.
Đinh Hạo gạt móng vuốt của hắn xuống, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhỏ giọng hỏi Lý Thịnh Đông: “Cậu đừng trêu chọc Bạch Bân, cẩn thận người thành thật mà nổi giận lên thì lợi hại lắm đó.”
Lý Thịnh Đông vô cùng kinh ngạc: “Bạch Bân là người thành thật?” Hắn không quên lần trước Bạch Bân phạt hắn một đống tiền, đó là Bạch Bân dùng máu và nước mắt dạy dỗ hắn cái gì gọi là chịu thiệt.
Đinh Hạo bảo trì mỉm cười không nói chuyện, Lý Thịnh Đông vẫn còn nhớ giáo huấn, thỉnh thoảng gợi lại chuyện thương tâm của hắn là thú vui hàng đầu của Đinh Hạo.
Bữa trưa Lý Thịnh Đông tự mình tiếp khách, thị trưởng Tào phải về sớm, để lại người phụ trách giao tiếp với Đông Đạt. Bạch Bân trước mặt người khác cũng không để lộ quá nhiều tin tức và bối cảnh, nhưng vì Đông Đạt thuộc khu khai thác trong phạm vi quản lý, đương nhiên anh cũng ngồi ở bàn Lý Thịnh Đông. Dường như sợ không đủ náo nhiệt, Lý Thịnh Đông còn kéo Đinh Hạo tới, ấn cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
Hết ba ly rượu thì mọi người bắt đầu quen thuộc nhau, danh thiếp trong tay Đinh Hạo đã vơi bớt một xấp, không nhìn kỹ người, đến cả Bạch Bân cũng thuận tay đưa ra, đến lúc phản ứng kịp thì Bạch Bân đã nhận lấy. Lỗ tai Đinh Hạo nóng bừng, Lý Thịnh Đông không nói sai, Bạch Bân chẳng phải người thành thật, nhân cơ hội còn nhéo cậu một cái nhắc nhở cậu chú ý chừng mực.
Vài năm nay Lý Thịnh Đông đã được tôi luyện tỉ mỉ, có hai thứ vượt trội rõ ràng, một là trình độ nói chuyện, hai là tửu lượng. Đến khu khai thác cùng Bạch Bân là một cán bộ nhỏ tầng giữa họ Hồ, người này có biệt hiệu là Hồ ba ly, rượu đế đều tính theo lượng ba ly một, đang đấu với Lý Thịnh Đông, hai người uống có thể coi như kỳ phùng địch thủ.
Đinh Hạo ngồi dịch ra xa, sợ Lý Thịnh Đông không kiểm soát nổi phun lên người mình, mấy năm nay cậu theo Bạch Bân nên cũng có chút khiết phích nhỏ, ngoại trừ Bạch Bân thì người ngoài đều khó thích ứng. Lúc này nhìn thấy bắt đầu chuyển sang tự do mời rượu liên lạc cảm tình, liền lén lút trốn vào toa lét, Bạch Bân không thích cậu uống rượu, cậu luôn tận lực giảm bớt tối đa trường hợp cần phải uống.
Rửa mặt thanh tỉnh một chút, nghe thấy có người bước vào liền trốn vào gian vệ sinh riêng, người đi theo cậu cũng cùng vào, vươn tay đóng cửa lại, ghé vào vai cậu dùng sức cọ cọ: “Hạo Hạo, hình như anh uống say…”
Đinh Hạo ngửi thấy vị rượu trên người Bạch Bân cũng chỉ cảm thấy thân cận, không phản cảm như với người ngoài. Bạch Bân từ nhỏ đi theo ông Bạch rèn luyện, tửu lượng không tệ, nhưng sau khi công tác mới phát hiện ra một vấn đề, người này không thể uống rượu hỗn hợp. Một khi trộn rượu vang, rượu đế hoặc bia linh tinh cùng nhau uống, không đến nửa chén đã bắt đầu say.
Bạch Bân nói uống say, đương nhiên là đã uống phải rượu hỗn hợp. Đinh Hạo cũng thông cảm cho anh, một bàn người kia có vài người không dễ đối phí. Nhìn Bạch Bân hiện tại chơi xấu bám dính lấy cậu, trong lòng lại ghi sổ đám người kia một vạch, về sau nhất định phải tính toán đòi về!
“Nếu không để em lái xe, chúng ta về trước nhé?”
Bạch Bân ghé vào vai cậu lắc lắc đầu, nói chuyện đọc nhấn từng chữ một nhưng vẫn rất rõ ràng, nhìn không ra chút men say nào: “Không, chiều còn muốn tới văn phòng, phải phê văn kiện.”
Đinh Hạo nhìn ánh mắt anh ngày càng mông lung, trong lòng hơi sợ hãi, lần này say không nhẹ! Đành phải vỗ về anh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Vậy chúng ta nghỉ ngơi khoảng nửa giờ, lúc ấy chắc tiệc cũng sắp xong, rồi em đưa anh đi làm việc…”
Bạch Bân vươn tay muốn xem đồng hồ, Đinh Hạo lập tức hoảng sợ ngăn cản anh! Người này uống rượu còn tỉ mỉ hơn cả bình thường, nếu cậu nói nửa giờ thì anh sẽ an tĩnh đúng nửa giờ, thêm một phút đồng hồ cũng không chịu! Tháo đồng hồ Bạch Bân nhét vào túi áo mình, lại cam đoan với anh: “Đến giờ em nhất định gọi anh, nhé!”
Bạch Bân nhìn nhìn Đinh Hạo, như muốn xác nhận là ai, xem rõ ràng mới gật đầu: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.