23.
Phó Lưu Xuyên chợt ngước lên.
Căn phòng trống rỗng, ngoại trừ anh ra, chẳng còn ai khác.
Nhưng rõ ràng… vừa rồi, trong giây lát, anh cảm nhận được hơi thở của Liễu Liễu, nghe được giọng nói xa xăm yếu ớt của cô ấy.
“Vĩnh biệt.”
Anh nghĩ chuyện này là do anh nhớ cô ấy quá nhiều.
Tất cả mọi người đều biết rằng ‘cái ch.ết ngoài ý muốn’ của Phó Liễu Liễu đã ảnh hưởng trầm trọng tới người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu Phó thị.
Khi mùa thu tới, một người phụ nữ lạ mặt dẫn theo con mình tới, chặn đầu xe Phó Lưu Xuyên lại.
“Tiểu Xuyên, chắc cháu nhớ cô đúng không, cô là dì Tô, lúc trước, cha cháu vốn dĩ muốn dẫn em tới gặp cháu.”
Bà ta cố ý mỉm cười nịnh bợ: “Chuyện gần đây của nhà cháu, cô cũng đã nghe qua, sao cháu lại nặng tình nặng nghĩa vậy chứ, con bé Phó Liễu Liễu kia cũng chẳng phải má.u m.ủ ruột rà với cháu, ch.ết cũng không tiếc. Đây, cháu nhìn Linh Linh đi, đây mới là em gái ruột của cháu.”
Vừa nói, bà ta vừa đẩy cô bé tên Linh Linh lên phía trước.
Phó Lưu Xuyên phát hiện ra, gương mặt non nớt của cô bé thực sự có vài nét hao hao mình.
Nhưng có ý nghĩa gì?
Anh nhếch mép, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi chỉ có một em gái, em ấy đã yên nghỉ rồi. Sao, bà muốn cho con gái bà xuống mồ cùng em ấy hả?”
Người phụ nữ tức giận đến nỗi ch.ửi bới om sòm. Phó Lưu Xuyên quay đi, sắc mặt không chút thay đổi, khởi động xe.
Âm nhạc trên xe ô tô tự động đăng nhập vào tài khoản của Phó Liễu Liễu, chắc là lần trước đi xe, cô đã nghe nhạc.
Phó Lưu Xuyên không thường xuyên lái chiếc xe này, nên mãi tới hôm nay mới phát hiện ra.
Anh mở danh sách phát mà Phó Liễu Liễu nghe nhiều nhất.
Bài hát cuối cùng là “Chiếc đồng hồ quay ngược” của Châu Kiệt Luân. Bài hát phát xong, nhưng không quay trở lại bài hát đầu tiên.
Trái lại, trong xe lại vang lên thanh âm quen thuộc của Phó Liễu Liễu.
“Nghe ‘Chiếc đồng hồ quay ngược’ một vạn lần, liệu có thể trở về quá khứ sao?
Nếu như có thể, Phó Liễu Liễu tôi muốn trở lại tuổi mười tám!
Dù hậu quả có ra sao, nhất định cũng phải dũng cảm một lần!”
Phó Lưu Xuyên đỗ xe ở ven đường, nhìn ra chân trời ngoài ô cửa sổ.
Những đám mây nhuốm màu hoàng hôn quạnh quẽ.
Nước mắt bất giác tuôn rơi.
24.
Anh đã dành bốn năm để xử lý đống tài sản khổng lồ của gia đình.
Anh lấy danh nghĩa Phó Liễu Liễu, thành lập một quỹ từ thiện, rồi lại phân chia một ít cổ phần công ty ra ngoài, còn lại đều giao hết cho quỹ đầu tư uỷ thác.
Sinh nhật lần thứ 30 của Phó Lưu Xuyên, trời hửng nắng.
Ánh mặt trời nương trong làn nước ấm áp của hồ bơi.
Lưỡi d.ao s.ắc bén xuyên qua da thịt, từng sợi m.áu hồng hoà vào làn nước trong suốt.
Anh nhắm nghiền mắt, chìm xuống dưới đáy hồ bơi.
Chất lỏng tràn vào lỗ mũi, lỗ tai, màng nhĩ rung lên, một âm thanh chói tai tựa bong bóng nổ vang lên trong não.
Ý thức dần mơ hồ.
Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên mông lung, tựa như sương mù dày đặc bao trọn lấy anh.
Trong màn sương voan mờ ảo, dường như anh đã trở về quá khứ, bước tới bức tường đầy hoa tường vi trong ngôi nhà cũ.
Đó là đầu hè tháng 5, hồ bơi trong sân ánh màu lấp lánh.
Cũng là sinh nhật 18 tuổi của Phó Liễu Liễu.
Ngày trước, khi tặng sợi dây chuyền đó cho cô, anh không dám đối diện với ánh mắt khinh bỉ ấy, bỏ chạy trối ch.ết.
Lần này, Phó Lưu Xuyên trở lại bức tường hoa.
Quả nhiên, Phó Liễu Liễu đang nắm chặt sợi dây chuyền ruby trong tay, ngồi thẫn thờ ở đó, tựa như một chú cún con ủ rũ.
“Phó Liễu Liễu ơi, rõ ràng mày muốn hôn anh ấy tới phát điên, mà lại lảm nhảm cái gì thế…?”
“Hay là chịu xuống nước một chút nhỉ?”
“Bỏ đi, nếu anh ấy mắng mình là biến thái thì mình đào hố chôn thân mất!”
Cô chần chừ, đi đi lại lại bên bức tường hoa, mãi vẫn không hạ quyết tâm được.
Phó Lưu Xuyên cất tiếng gọi: “Liễu Liễu!”
Thiếu nữ trước mặt lập tức ngước lên, trong ánh mắt sững sờ của cô dường như cũng chứa vài tia hy vọng.
Phó Lưu Xuyên vội chạy tới, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, ghì chặt trong lồng ngực.
Anh cúi đầu xuống, càng lúc càng gần.
Sương mù trước mắt dường như lại dày đặc hơn.
Một giây trước khi hai đôi môi kề sát vào nhau, cảnh tượng trước mắt vỡ vụn, tan thành tro bụi.
Chỉ còn lại bóng đêm mênh mông vô tận.
Phó Lưu Xuyên chợt bừng tỉnh.
Anh cũng sắp rời xa nhân thế rồi.
Đó chỉ là ảo giác cuối cùng khi anh hấp hối mà thôi.
Cuối cùng…
Anh cũng chẳng thể…
Anh cũng chẳng thể gặp lại người mình thương nhất.
[TOÀN VĂN HOÀN]