Niềm Riêng Giấu Kín

Chương 3:




7.
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại trong chốc lát.
Giang Dao cứng đờ khi đối diện với ánh mắt sắc bén của anh.
Cô ta hoảng hốt hét lên trong lòng: “Hệ thống, mau khiến Phó Lưu Xuyên quên chuyện này đi!! Tôi muốn thay đổi ký ức đêm nay của anh ấy!”
“Thật lòng nhắc nhở ký chủ, điểm tích luỹ nhiệm vụ của cô phần lớn đều tiêu tốn lúc phi tang chứng cứ s.á.t h.ại Phó Liễu Liễu rồi.”
Hệ thống nói: “Đây là mười điểm cuối cùng đó, cô chắc chắn muốn dùng chứ?”
Giang Dao không chút do dự: “Chắc chắn!”
Một giây sau, ánh mắt Phó Lưu Xuyên bỗng dưng trở nên hờ hững.
Anh như thể không nhìn thấy Giang Dao, quay người bước vào phòng ngủ.
Sau đó, Phó Lưu Xuyên tỉnh lại, thẫn thờ thật lâu.
Vô số cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt anh.
Nhưng cuối cùng, chỉ còn sự thờ ơ đọng lại.
Tôi thấy anh cầm điện thoại gọi cho Giang Dao: “Xin lỗi cô về chuyện đêm qua, tôi lỡ quá chén.”
Anh khựng lại một chút, rồi tiếp tục: “Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Phó Lưu Xuyên cúp máy, đứng lên ra khỏi nhà.
Trong quán cà phê dưới lầu Phó thị, anh và Giang Dao gặp nhau. Tôi cũng đã ngộ ra, rốt cuộc ký ức đêm qua của anh đã bị ả thay đổi ra sao…
“Phó tiên sinh, em đã muốn rời đi ngay sau khi đưa anh về nhà, nhưng anh đột nhiên nhào tới ôm em, em… em không né kịp…” Giang Dao cúi gằm mặt, vành tai đỏ bừng.
Hệ thống tán thưởng: “Ký chủ, diễn xuất của cô xứng đáng đạt giải Oscar đấy!”
Phó Lưu Xuyên ngồi đối diện, cụp mắt.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, mơn trớn gương mặt anh, làn da dưới tia nắng gần như trở nên trong suốt, duy chỉ có đôi mắt vẫn thăm thẳm như xoáy nước chốn biển sâu.
Nghe vậy, anh khẽ giơ tay lên, nghiêng người về phía trước, giọng điệu ngập tràn áy náy: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu em không phiền, Giang tiểu thư, chúng ta ở bên nhau đi.”
8.
“Anh ơi…”
Tôi co rúm, lẩm bẩm, nước mắt giàn giụa.
“Đừng ở bên cô ta, anh ơi, chính cô ta đã g.i.ết em đấy…”
Giọng nói của tôi vang vọng trong không khí, nhưng chẳng ai nghe được, ngoại trừ chính bản thân mình.
Đương nhiên, Phó Lưu Xuyên cũng không nghe được.
Anh nở một nụ cười dịu dàng, không chút ngần ngại, dẫn Giang Dao trở về Phó thị.
Chỉ trong vòng nửa ngày, tin tức đã lan truyền khắp công ty.
“Trợ lý Giang muốn leo lên chức bà chủ đấy.”
“Nghe nói cô ta là bạn thân của em gái Phó tổng.”
“Nói mới nhớ, sao em gái Phó tổng lại không làm việc ở công ty chúng ta nhỉ?”
“Suỵt!!! Có lần tôi tình cờ nghe được trợ lý Giang nói chuyện điện thoại, hình như Phó tổng phát ớn với cô em đó luôn…”
Bởi vì những ký ức hỗn loạn đêm đó, dường như Phó Lưu Xuyên vô cùng hổ thẹn với Giang Dao. Anh giới thiệu cô với vòng tròn xã giao của mình, dẫn cô tham dự các bữa tiệc tối, làm quen với rất nhiều bạn bè quyền lực.
Anh chẳng hề giấu giếm khi đối mặt với sự tò mò phán xét của mọi người: “Đây là Giang Dao, bạn gái của tôi.”
Ngày còn sống, tôi thậm chí còn chưa từng được anh công khai như thế.
Trong ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc, Triệu Ngạn, bạn của Phó Lưu Xuyên, uống say khướt, buột miệng: “Mà này, anh Xuyên, lâu lắm rồi không thấy em gái anh đâu nhỉ?”
Giang Dao đứng cạnh Phó Lưu Xuyên bỗng dưng cứng đờ.
Một lát sau, cô ta mỉm cười: “Tôi là bạn thân của Liễu Liễu. Hiện giờ cô ấy đang làm việc ở tỉnh khác rồi, đã có bạn trai, sống hạnh phúc lắm.”
“Có bạn trai rồi sao?” Triệu Ngạn kinh ngạc, “Tôi còn tưởng là…”
Anh ta nói được một nửa, liếc nhìn Phó Lưu Xuyên rồi im bặt.
Giang Dao cau mày: “Là sao cơ?”
“Không, không sao cả.” Triệu Ngạn cười trừ, đánh trống lảng: “Tình cảm giữa anh Xuyên và Giang tiểu thư thật thắm thiết đó nha.”
Phó Lưu Xuyên đối xử tốt với Giang Dao, ai cũng cảm nhận được, đương nhiên, Giang Dao cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều… anh luôn lịch sự giữ khoảng cách với Giang Dao, thậm chí còn chưa từng hôn cô ta.
“Đêm hôm đó anh say mèm, lỡ lỗ mãng với em rồi.”
Rời khỏi bữa tiệc, Phó Lưu Xuyên né tránh nụ hôn của Giang Dao, thản nhiên cất lời trước khi cô ta kịp phản ứng: “Anh sẽ không chạm vào em nữa cho tới khi chúng ta chính thức kết hôn.”
Giang Dao sửng sốt vài giây rồi mới kịp phản ứng.
Giọng nói cô ta kích động đến nỗi run rẩy: “Anh muốn kết hôn với em ư?”
“Phải.” Phó Lưu Xuyên móc ra một chiếc nhẫn từ trong túi áo, chân thành nhìn cô ta say đắm.
“Dao Dao, cưới anh nhé, được không?”
Trong lòng Giang Dao mừng rỡ muốn phát điên, thầm ăn mừng với hệ thống vì tiến độ công lược quá đỗi thuận lợi, song trên mặt lại tỏ vẻ ngập ngừng: “Nhưng mà… Nếu Liễu Liễu biết chúng ta yêu nhau, liệu có phản đối hay không…”
Nhắc tới tôi, trong nháy mắt, Phó Lưu Xuyên trở nên lạnh nhạt.
Một lát sau, anh mới cất giọng hờ hững: “Em ấy và anh còn chẳng phải người thân ruột thịt, lấy đâu ra quyền can thiệp vào hôn nhân của anh chứ? Em cứ báo cho em ấy một tiếng, em ấy tới dự tiệc đính hôn của chúng ta là đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.