Niềm Riêng Giấu Kín

Chương 6:




13.
Trong mắt tôi, Phó Lưu Xuyên là người vô cùng điềm tĩnh. Dù trước đó, anh cũng đốp chát với tôi không ít lần, nhưng chưa bao giờ anh đánh mất lý trí của bản thân.
Nhưng giờ đây, anh ngây người nhìn phong thư màu hồng.
Đầu ngón tay anh không kìm được mà run rẩy.
“... Liễu Liễu?”
Phó Lưu Xuyên nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, mở bức thư tình ra. Nó đã được tôi giấu kín dưới đáy hộp trang sức trong suốt một thời gian dài.
Những tưởng rằng, cả đời này, anh sẽ chẳng bao giờ có dịp đọc bức thư ấy…
“Anh có khinh bỉ em không? Đầu óc của em gái anh không bình thường chút nào.”
“Có những lúc, ngoài miệng em mỉa mai khiêu khích anh, nhưng trong lòng lại chỉ chăm chăm nghĩ cách lột sạch quần áo anh ra.”
“Anh ơi, toi rồi, hình như em thật sự là một kẻ biến thái đê tiện.”
“Em phải làm sao bây giờ, anh ơi…”
Tôi lơ lửng phía sau Phó Lưu Xuyên, lặng nhìn những nét chữ hơi phai mực trên tờ giấy ấy.
Như thể tôi bị vạch trần bản chất.
Tất cả tâm tư thầm kín ấy đều không giấu giếm được nữa.
Tôi hổ thẹn nhắm nghiền mắt.
Cũng may, bây giờ anh ấy không thể nhìn thấy tôi.
Bỗng nhiên, màu mực trên tờ giấy nhoè đi, những nét chữ loang lổ.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, bay tới trước mặt Phó Lưu Xuyên.
Lần đầu tiên, tôi thấy khoé mắt anh đỏ hoe.
“Anh à…”
Khi Phó Lưu Xuyên cầm sợi dây chuyền ruby trở về, đêm đã khuya.
Vẻ mặt anh vẫn hờ hững như mọi khi, không biểu lộ ra chút sơ hở nào.
Giang Dao lại gần, nũng nịu phàn nàn: “Anh đi đâu thế, sao giờ mới trở về?”
“Anh đi lấy vòng cổ cho em.”
“Em thử xong váy rồi, cái nào cũng thích nên lỡ vung tay quá trán, anh có trách em không?”
Phó Lưu Xuyên cụp mắt nhìn cô ta, nhếch mép: “Em thích là được.”
Anh bước về phía phòng tắm, bỗng khựng lại, như thể nhớ ra điều gì: “Sợi dây chuyền kia là bảo vật của nữ hoàng nước Anh, trên thế giới này chỉ có một không hai. Trước kia, anh đã tặng cho Phó Liễu Liễu. Em vẫn nên gọi em ấy tới đây, để em ấy đích thân tặng cho em.”
Vừa nói, anh vừa nhìn Giang Dao chằm chằm, im lặng dò xét.
Giang Dao không hề nhận ra. Tiến độ công lược tiến triển quá đỗi suôn sẻ, cô ta hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Khi nghe nói sợi dây chuyền quý giá như thế, ánh mắt cô ta tràn ngập sự tham lam.
“Không sao đâu.” Cô ta vội vàng đáp lại. “Chúng em là bạn thân, nhất định cô ấy sẽ bằng lòng tặng cho em.”
Phó Lưu Xuyên không nói một câu nào. Ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa sắc bén, tựa như một lưỡi d.a.o muốn r.ạch n.át từng lớp da lớp thịt trên khuôn mặt cô ta.
Trong giây lát, dường như tôi nhìn thấy nước mắt long lanh đọng lại nơi đáy mắt sâu thẳm như màn đêm vô tận của anh.
“Sao lại thế…?” Phó Lưu Xuyên khổ sở cất lời. “Ngay cả tiệc đính hôn của anh trai mà em ấy cũng không chịu tới sao?”
Giang Dao gật đầu, thảo mai: “Lưu Xuyên, anh đừng tức giận, để em thuyết phục cô ấy.”
“Khỏi.” Phó Lưu Xuyên thờ ơ: “Không cần. Anh sẽ có cách khiến em ấy buộc phải đến.”
Tôi bỗng dưng hiểu ra…
Anh trai năm lần bảy lượt muốn lợi dụng sự tiến triển trong mối quan hệ với Giang Dao để ép cô ta lôi tôi tới trước mặt anh.
Bởi lẽ, anh nghĩ tôi vẫn còn sống.
Anh vẫn hy vọng, chỉ nghĩ rằng tôi bị Giang Dao giam cầm ở một chỗ nào đó mà thôi.
Anh vẫn chưa biết.
Anh vẫn chưa biết được.
Tôi đã sớm rời xa cõi trần rồi.
14.
Là nhân vật đứng đầu Phó thị, đương nhiên, lễ đính hôn của Phó Lưu Xuyên cũng vô cùng hoàng tráng.
Du thuyền neo lại ở khơi xa, trong ánh đèn rực rỡ, anh mặc âu phục, đi giày da, gương mặt vốn lạnh nhạt giờ đây như dịu dàng hơn dưới vầng sáng ấm áp.
Giang Dao sánh bước bên anh, mặc váy đuôi cá sáng lấp lánh, trên cần cổ trắng ngần đeo một sợi dây chuyền kim cương lộng lẫy.
Cô ta đắc ý tột độ. Chỉ còn một bước nữa thôi là công lược thành công rồi!
“Sau đêm nay, cả thế giới sẽ đều biết tôi là vợ sắp cưới của Phó Lưu Xuyên! Anh ấy lấy quà sinh nhật 18 tuổi của Liễu Liễu để tặng cho tôi, chắc chắn là tại phát ớn cô ta rồi! Mà này, tôi tự dưng nghĩ rằng, nếu không cho cô ta lên bàn thờ, mà để cô ta tận mắt chứng kiến người anh mình luôn thầm thương trộm nhớ giờ đây lại yêu tôi say đắm, chắc chắn sẽ rất kịch tích!”
Cô ta xúc động: “Hệ thống à, tôi mãn nguyện vô cùng.”
Tựa như để hoà chung với niềm vui trong trái tim ả, pháo hoa rực rỡ nhuốm đầy vòm trời.
Ai ai cũng nói, đêm nay, Phó Lưu Xuyên đã đốt pháo hoa khắp thành phố, chỉ để lấy lòng người yêu.
Tôi trôi dạt trong màn đêm, thất thểu lặng nhìn.
Bỗng dưng, Triệu Ngạn chạy tới. Anh ta thở hổn hển, trong ánh mắt vẫn vương lại nỗi hoảng sợ. Anh ta liếc nhìn Giang Dao bên cạnh rồi nói nhỏ: “Anh Xuyên, công ty có việc gấp!”
Phó Lưu Xuyên đáp: “Anh đi xử lí một chút, sẽ quay lại sớm thôi.”
Giang Dao không phát hiện ra điều gì khác thường, dịu dàng nói: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.