Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

Chương 13:




15.
Sau khi ăn sáng tôi, tôi nhảy về nhà, bà Lâm liếc tôi một cái, vô cùng ổn định.
Tôi nhìn thẳng bà ấy: “Con ở qua đêm tại nhà của một người đàn ông xa lạ, mẹ chẳng có chút lo lắng gì sao?”
“Nói đi, chuẩn bị khi nào dọn đi?” Bà Lâm đảo lật sách trong tay, dửng dưng như thường.
"Dọn đi, tại sao phải dọn đi?”
Ở chung với Tống Lân?
“Mẹ nghĩ gì thế?” Tôi chỉ chỉ vào mặt mình: “Con gái của mẹ bị liệt cơ mặt cấp độ hai, mỗi đêm Tống Lân đều xoa bóp cho con, tôi hôm qua con chỉ vô tình ngủ quên thôi.”
Tôi và Tống Lân hiện giờ cùng lắm chỉ nắm tay, ôm nhau một cái, cách ở chung còn xa lắm.
“Chỉ có thế?” Bà Lâm nghi ngờ bất mãn.
“Chỉ có thế thôi, mẹ còn muốn thế nào?” Tôi bất mãn lầm bầm.
“Được rồi.” Bà Lâm tùy ý khoát tay một cái.
Tôi: “…”
Tôi cảm thấy kể từ sau khi Tống Lân xuất hiện, địa vị của tôi trong gia đình tràn đầy nguy hiểm.
Không, phải là đã không còn địa vị.
Tôi mở điện thoại di động lên, đưa tấm ảnh “giấy xử phạt” mình chụp được cho bà ấy xem, định dò xét địa vị của Tống Lân trong lòng bà ấy một chút.
Bà ấy quan sát tôi một lượt từ trên xuống, cười híp mắt: “Khoảng thời gian này, con đến bệnh viện châm cứu, ban đầu hai giờ chưa ra khỏi cửa, sau đó ngân nga về nhà. Sao nào, còn sợ kim không?”
Tôi ngây ngẩn nói không nên lời, bà ấy đây là… phụ huynh của Tống Lân sao?
“Lúc con còn bé, con không chỉ nói một lần, khi lớn nếu không phải anh Giá Đỗ thì sẽ không lấy chồng.”
Đuôi mắt bà Lâm xếch lên, quở trách tôi: “Bây giờ người ta vì để gặp con, cuối tuần thay mặt người tiêm thuốc, cuối cùng lại bị con tố cáo đóng phạt, con kiếm được một món hời lớn đấy/.”
“Không phải anh ta thì không lấy chồng?” Tôi nổi da gà: “Con tố cáo anh ta có hơi không hợp tình hợp lẽ, thế nhưng việc anh ta doạ con đã là chuyện không thể thay đổi, hoà nhau.”
“Tiêu chuẩn của con chỉ có một, nghiêm khắc với người khác nhưng lại nhân hậu với chính mình, đúng là không tệ.” Bà Lâm nhếch mép.
Tôi lấy chiếc vỏ điện thoại có hình thần tượng Toshiko của tôi, mồ hôi đổ như thác,
“Thằng bé Tiểu Tống này là môtj lựa chọn không tồi, theo lý thuyết chuyện tình cảm của hai đứa mẹ không nên hỏi tới nhiều.” Bà Lâm suy tư một chút: “Nhưng nếu con đã quyết tâm ở chung với thằng bé, có chuyện gì mẹ phải nói một tiếng.”
“Chuyện gì?” Cô tò mò nhìn bà ấy.
Cô hơi nhíu mày: “Còn nhớ trước khi nhà dì Tống dọn đi đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nhớ.” Tôi chột dạ che giấu: “Tống Lân bị dị ứng trứng gà, nằm viện…”
“Là chuyện này.” Bà ấy nhìn thẳng vào tôi: “Dì Tống của con từng nói, ở nhà Tống Lân chưa bao giờ ăn trứng gà. Người khiến thằng bé bị dị ứng trứng gà là con đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.