18.
Tôi nóng nảy, che mũi, nghiêng đầu lập tức đi về phía cửa.
“Để anh xem có chảy máu hay không.” Anh kéo tay tôi lại, không để ý đến sự chống cự của tôi, đè tôi xuống ghế sô pha ép tôi ngồi yên, mở đèn pin trong điện thoại di động lên rọi vào trong.
Tôi đưa tay ngăn cả mấy lần nhưng đều bị anh đẩy ra, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh.
“Cũng may không sao, sau này đi bộ đừng đi gần như vậy.” Anh nhìn thẳng tôi, ánh mắt sâu hút như biển.
“Nếu không phải anh dừng lại đột ngột, tôi cũng không đụng vào.” Tôi tức giận hừ hừ: “Rốt cuộc anh sao thế, tại sao lại đột nhiên nổi giận?”
Ánh mắt anh nhìn vào chiếc hộp, thấp giọng: “Không phải tức giận, chỉ là có hơi khó chịu.”
“Khó chịu?” Tôi tò mò nhìn anh.
“Em có thể hiểu chiếc hộp này là tuổi thơ của Tống Lân.” Anh vuốt ve chiếc hộp, giọng nhẹ nhàng ôn hoà: “Những thứ đựng trong hộp chính là tất cả đồ quan trọng nhất đối với Tống Lân vào thời điểm đó. Anh giao hết những thứ đó cho em, là hy vọng em có thể cất giữ những thứ quý giá trong tim, đừng bao giờ đánh mất hay quên chúng, nhưng em lại trả lại chúng cho anh…”
Anh còn chưa nói hết, tôi đã hiểu ra.
Trong mắt tôi, đây chỉ là những thứ nhỏ bé, linh tinh không đáng tiền, nhưng trong mắt Tống Lân đó lại là toàn bộ tuổi thơ anh, anh hy vọng tôi có thể trân quý tuổi thơ của anh.
Tôi trả chúng lại cho Tống Lân, chính là huỷ bỏ “anh” của quá khứ.
“Tôi không có ý chê…” Cổ họng tôi khô khốc: “Bọn chúng là đồ anh quý trọng nhất, tôi không muốn ích kỷ giữ làm của riêng.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa yên tĩnh lại vừa dịu dàng, ấm áp: “Từ trước đến giờ, thứ anh quý trọng nhất không phải là những thứ bên ngoài này.”
“Thế đó là gì?” Tôi ngây ngẩn hỏi lại.
“Em.” Anh nắm lấy tay tôi, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Từ trước đến nay chỉ có em thôi.”
Tôi xấu hổ đỏ mặt, nhưng cứng cổ không phục: “Nếu như thế, thế ban đầu tại sao anh lại chuyển đi?”
“Bố mẹ anh bị thuyên chuyển công tác, anh không còn cách nào khác…” Ánh mắt anh né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, giống hệt như khi còn bé.
Tôi giả vờ tức giận: “Nhìn vào mắt của em mà nói.”
Anh cúi đầu, không lên tiếng.
“Tống Lân, em phải nghe lời nói thật.” Tôi cầm lấy tay anh: “Rốt cuộc chân tướng việc anh dọn nhà đi là gì?”