Niệm Xuân Quy

Chương 47: Dự tiệc (nhất)




Mùng mười tháng tám, tiết trời sáng sủa, gió mát hiu hiu, thật là một ngày đẹp trời.
Trương Thị sáng sớm liền rời khỏi giường, chờ mãi không thấy Mộ Niệm Xuân qua, không khỏi âm thầm lo lắng. Ngày quan trọng như hôm nay, sau Mộ Niệm Xuân có thể chậm trễ như vậy!
Vẫn nên đi Y Lan viện xem sao.
Trương Thị hạ quyết tâm, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, một giây tiếp theo, gương mặt nhí nhảnh liền xuất hiện trước mắt: “Mẹ, con đến rồi.”
Trương Thị thở dài, trách cứ: “Cuối cùng con cũng đến.”
Vừa nói vừa đánh giá Mộ Niệm Xuân từ trên xuống dưới. Hai búi tóc được buông xuống trước ngực, chiếc váy màu vàng nhạt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt long lanh, khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng, mọi điểm đều khiến người đối diện chói mắt.
Trương Thị càng xem càng cảm thấy hài lòng, cười nói: “Tay nghề của Đinh Hương lên cao rồi.”
Đinh Hương vội cười tiến lên: “Đa tạ phu nhân khen ngợi! Đây là việc nô tỳ phải làm.”
Trương Thị hài lòng sự thông tuệ lanh lợi của Đinh Hương, sai Bạch Lan lấy bạc thưởng. Đinh Hương lĩnh thưởng, gương mặt vui vẻ lui xuống.
Ra khỏi viện, nụ cười trên mặt Đinh Hương tắt ngấm, trong mắt hiện lên sự không cam lòng. Khó có dịp có thể đi phủ thái tử mở rộng tầm mắt thì Mộ Niệm Xuân chỉ cho Thạch Trúc cùng Ngọc Trâm đi.
“Niệm Xuân, hôm nay đi phủ thái tử dự Hà Hoa yến, sao con không phân phó Đinh Hương đi cùng?” Trương Thị có chút khó hiểu hỏi.
Đám nha hoàn bên cạnh Mộ Niệm Xuân, Đinh Hương có dung mạo phát triển nhất, tính tình cũng lanh lợi. Nhưng Mộ Niệm Xuân có vẻ không thích Đinh Hương nhiều lắm, hôm nay đi dự tiệc không gọi đi cùng.
Mộ Niệm Xuân thuận miệng cười nói: “Cô ấy cũng tốt, nhưng không hợp đi cạnh con.”
Cục diện ngày hôm nay, làm sao nàng có thể cho Đinh Hương đi cạnh.
Trương Thị chiều nàng, không vì việc nhỏ mà nói nhiều, cười thúc giục: “Không còng sớm, chúng ta tới Tu Đức đường thôi. Mau lại đây, mẹ đeo đồ trang sức cho con.”
Bước chân tới Tu Đức đường liền nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Mộ Uyển Xuân.
Tỷ muội vừa thấy nhau, đánh giá đối phương một phen, không khỏi vài câu khen ngợi lẫn nhau.
Mộ Uyển Xuân cười nói: “Tứ muội, hôm nay muội mặc bộ này thật xinh đẹp.” Chính là mang nhiều trang sức, khiến người nhìn loạn mắt.
Mộ Niệm Xuân lập tức đáp lại: “Muội làm sao so được với tam tỷ. Da tỷ trắng, mặc bộ màu hồng đào thật đẹp.” Chính là có chút rất chói mắt, trong đám quý nữ mà ăn mặc như vậy, đủ khiến Mộ Uyển Xuân nghĩ muốn tạo ấn tượng dữ dội.
Không lâu sau, Mộ Nguyên Xuân cũng tới.
Một thân áo màu thiên thanh dịu dàng, tà váy rộng nổi bật lên chiếc eo nỏ nhắn. Tóc búi lên một chút, còn lại buông trước ngực, trên đầu gắn chiếc tram tinh xảo, khuôn mặt gần như không thấy son phấn. Cổ tay phải đeo một chiếc vòng ngọc phổ biến.
Phong tư trác tuyệt ưu nhã động lòng người, nhất thời làm giảm sự chói mắt của Mộ Niệm Xuân và Mộ Uyển Xuân.
Mộ Uyển Xuân có chút tức tối, hừ một tiếng, nói nhỏ bên tai Mộ Niệm Xuân: “Nhìn tỷ ấy xem, hôm nay ăn mặc đơn giản thế kia, không sợ thất lễ sao.” Ngữ khí ghen ghét nồng đậm.
Mộ Niệm Xuân đứng tách biệt, lập tức phụ họa một câu.
Mộ Uyển Xuân có được đồng minh, cố ý chỉ nói chuyện với Mộ Niệm Xuân, coi như không thấy Mộ Nguyên Xuân một bên.
Mộ Nguyên Xuân mỉm cười đứng một bên, không nhúc nhích.
Chu Thị không hẳn yêu thương nhất đám tôn nữ này, nhưng cũng không khỏi âm thần tán thưởng. Tam tỷ muội sở hữu dung mạo khí chất rất tuyệt. Mộ Nguyên Xuân không nghi ngờ là người nổi bật nhất.
Chu Thị định thần, nói: “Trương Thị, Ngô Thị, hôm nay hai chị dẫn ba đứa nó đi phủ thái tử dự tiệc, nói chuyện hành động phải chu toàn cẩn thận, tuyệt đối không được gây ra lỗi lầm.”
Trương Thị Ngô Thị đồng thanh vâng lời.
Tới giờ, mọi người cùng lên xe ngựa, hướng phủ thái tử.
Trên xe ngựa dần dần có thanh âm huyên náo. Người đi đường, kẻ bán hàng, còn có tiếng tiểu nhị ân cần. Ở Mộ gia mọi thứ luôn bình lặng trong trẻo, bất đồng hoàn toàn với thế giới bên ngoài này.
Mộ Uyển Xuân không thể ngồi yên, thừa dịp Ngô Thị không chú ý, lặng lẽ vén mành nhìn ra ngoài. Vừa nhìn đã không muốn thu ánh mắt trở về.
Một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo cô ta, sau đó, tiếng cười của Mộ Niệm Xuân vang lên bên tai: “Tam tỷ, tỷ nên cẩn thận chút, nếu như bị thiếu niên nào nhìn trúng, khóc nháo tới cửa đòi cầu thân đó.”
Lúc này những thiếu nữ chưa chồng đều phải e dè, cười còn không thể lộ răng. Mộ Uyển Xuân như vậy là đã quá giới hạn.
Mộ Uyển Xuân đỏ mặt, nhanh chóng thả mành, chu môi với Mộ Niệm Xuân, cúi đầu nói: “Toàn nói luyên thuyên, bây giờ tạm bỏ qua cho muội, về sẽ tính sổ muội sau.”
Ngô Thị bị giọng nói của cả hai gây chú ý, cười nhẹ nói: “Uyển Xuân, hai đứa nói gì đó?”
Mộ Niệm Xuân cười đáp: “Không có gì ạ, chỉ là thảo luận bên ngoài xe ngựa.”
“Chúng con thảo luận chuyện Hà Hoa yến ạ.” Mộ Uyển Xuân vội cướp lời, sợ Mộ Niệm Xuân tố cáo chuyện cô ta vừa nhìn ra ngoài xe ngựa: “Không biết hôm nay có những ai đi dự tiệc.”
Mộ Niệm Xuân cười cười nhìn cô ta.
Xe ngựa đi hồi lâu, rốt cuộc tiến vào Duyên An phường.
Duyên An phường sát bên hoàng thành, ở chỗ này là phủ các gia tộc khai quốc, hoàn thân quốc thích hoặc là huân quý thế gia. Thái tử phủ ở Duyên An phường, Triệu vương phủ, Ngô vương phủ, Tấn vương phủ cũng đều ở Duyên An phường. Tề vương phủ lại kề bên thái tử phủ.
Tới chỗ này, bên ngoài đã thật huyên náo.
Hiển nhiên, sắp tới thái tử phủ rồi.
Mộ Uyển Xuân thu liễm đoan chính ngồi im, Mộ Nguyên Xuân lại càng không lên tiếng, thủy chung an tĩnh, lưng ai nấy thẳng tắp.
Mộ Niệm Xuân ngược lại rất bình tĩnh, cười tựa vào vai Trương Thị làm nũng: “Mẹ, ngồi trên xe ngựa lâu quá, chân con vừa tê vừa mỏi.”
Trương Thị cố nhịn cười: “Con xem con đi, ngồi nghiêm chỉnh vào, tới phu thái tử rồi không được hồ nháo, bằng không sẽ bị người khác cười chê.”
Giọng vừa dứt, xe ngựa liền dừng lại.
Người đánh xe cất tiếng: “Bẩm phu nhân, tiểu thư, phủ thái tử ở phía trước, nhưng trước cửa đã có rất nhiều xe ngựa, xe chúng ta không qua được ngay, phải chờ một lát.”
Trương Thị ừ một tiếng, nhấc mành nhìn ra chung quanh.
Mộ Niệm Xuân nhìn theo ánh mắt Trương Thị.
Hôm nay phủ thái tử đón khách, đặc biệt mở cửa chính.
Bãi đất trống trước cửa, quả nhiên đã chật kín xe ngựa. Những xe ngựa kia đều hoa lệ. Liền cả người đánh xe cũng đầy linh lợi.
Nhìn lại, thấy xe ngựa Mộ gia thật quá mộc mạc.
Trương Thị nhịn không được cất tiếng: “Năm trước ta đã nghĩ đổi xe ngựa, tổ mẫu các con không chịu.”
“Cũng không sao.” Ngô Thị cười nói: “Mộ gia chúng ta thư hương môn đệ, không thế giống những gia thế huân quý.”
Mộ gia của cải không quá dồi dào, Mộ thái phó cùng Chu Thị không hao phí, xe ngựa vài năm mới đổi.
Trương Thị không quen dáng vẻ này của Ngô Thị, bĩu môi không nói gì.
Đợi một hồi, một mama quản sự đi tới, lễ phép lại khách sáo cười đón: “Thỉnh hai vị phu nhân cùng nhóm tiểu thư theo nô tỳ tiến phủ.” Mama quản sự này tương mạo bình thường, nói năng cử chỉ thập phần lưu loát. Giọng nói cùng cử chí lịch sự không chút rụt rè hay kiêu ngạo.
Ngẫm lại cũng là khó tránh, hạ nhân trong phủ thái tử dĩ nhiên không đặt nữ quyến những gia môn bình thường trong mắt.
Trương Thị cùng Ngô Thị đúng là trong lòng không thoải mái, tuy nhiên ngoài mặt không biểu lộ ra, cười tiến theo quản sự vào phủ.
Mộ Uyển Xuân lần đầu tiên tiến phủ thái tử, nhịn không được nhìn bốn phía đánh giá. Mộ Nguyên Xuân thản nhiên tự tại hơn cô ta, thoải mái nhìn bốn xung quanh.
Mộ Nguyên Xuân đưa mắt nhìn sang bên, chợt nhíu mày.
Ngày thường tùy ý thì không tính, chỗ này là phủ thái tử, một đám người nhìn, không ngại mất mặt sao. Nếu là trước, cô ta sẽ đắc ý xem kịch. Nhưng hôm nay ba tỷ muội đi cùng nhau, Mộ Niệm Xuân cử chỉ vô ý, cô ta cũng sẽ bị đánh giá thấp.
“Tứ muội, muội thu liễm một chút.” Mộ Nguyên Xuân không nhìn, nhỏ giọng nhắc nhở.
Mộ Niệm Xuân không sợ chết cười nói: “Muội đã rất thu liễm.”
Mộ Nguyên Xuân: “…”
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân nổi cơn giận, lập tức ẩn xuống, lại mím môi mỉm cười.
Mọi người theo chân mama quản sự rất nhanh tiến vào chính đường đãi khách phủ thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.