Bởi Hàm Văn
Vừa bước vào nhà, anh đã thấy dưới sàn la liệt nào là xoong nồi thúng mẹt, nào là quần áo, giày dép. Cô đang chúi đầu vào góc tủ tìm thứ gì đó với sự tập trung cao độ.
“Em đang tìm gì thế?” Vợ anh không trả lời. Không khí nặng nề, u ám bao trùm khắp nhà.
Đã từ lâu rồi, tình cảm vợ chồng họ rạn nứt. Anh vẫn luôn cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này nhưng người vợ lại không hợp tác. Nói theo cách của cô thì: “Mọi thứ đã lên đến đỉnh điểm rồi, chia tay là hơn!”
Cô đang tìm lại giấy đăng ký kết hôn ngày trước. Cô biết nếu không có tấm giấy hồng ấy, về mặt luật pháp, cuộc hôn nhân của họ thật khó mà chấm dứt.
Anh châm điếu thuốc hút, rồi từ tốn nói: “Em đừng tìm nữa, mười năm trước, lúc chuyển nhà, anh đã để lẫn vào trong đống rác vứt đi rồi!”
Cô tròn mắt vẻ nghi ngờ, đôi tay vẫn thoăn thoắt tìm trong đống giấy tờ ở góc tủ. Ngày hôm sau, họ ra phòng dân chính địa phương nhưng người phụ trách ở đó nói không có đăng ký kết hôn thì không thể làm thủ tục ly hôn được.
Cô cố gắng giải thích: “Nhưng chắc các anh vẫn lưu dữ liệu về mỗi cuộc đăng ký kết hôn chứ? Chúng tôi lấy nhau mười bốn năm rồi. Chắc chắn phải còn lưu giấy tờ gì đó!”
“Mười bốn năm ư? Thật không dễ dàng gì, sao hai người không nghĩ lại?” Người phụ trách thốt lên đầy kinh ngạc.
“Còn cách nào khác không?” Cô cố chấp hỏi.
“Tìm người chứng hôn năm đó thì có thể được. Không thì tìm phù dâu, phù rể cũng được.”
Người vợ miệt mài lần theo địa chỉ đi tìm người chứng hôn năm đó. Thật không dễ gì tìm được, nhưng khi đến nơi lại chỉ thấy bức ảnh đã bạc màu với khuôn mặt già nua của già Lý. Bà đã mất từ nhiều năm trước.
Cụ ông nói lại với cô rằng ngày ấy cụ bà đã cảm thấy rất vinh dự khi được mời làm người chứng hôn cho vợ chồng cô.
Người vợ lại miệt mài đi tìm phù dâu và phù rể năm đó. Họ là bạn học với nhau từ thời cấp ba. Người bạn trai đã ra nước ngoài lập nghiệp, từ lâu không còn tin tức. Người bạn gái sau khi nghe tin hai vợ chồng họ muốn ly hôn, vội lắc đầu từ chối. “Hai người nghĩ lại đi. Thật không dễ gì sống với nhau mười bốn năm, bây giờ lại nghĩ đến chuyện ly hôn. Hai người có biết trên đời này có bao nhiêu cặp vợ chồng sau khi ly hôn đã chẳng đủ tiền mà mua thuốc “hối hận” không? Thậm chí thế gian này còn chẳng đủ thuốc để mà bán cho họ nữa.”
Người vợ trở về trong thất vọng. Quyết tâm ly hôn của cô mặc dù vẫn còn đó nhưng sức nóng của nó dường như đã giảm bớt phần nào. Họ vẫn sống trong cuộc chiến tranh lạnh không đầu không cuối. Mặc dù cô vẫn luôn cảm nhận được sự quan tâm ân cần của anh, nhưng lại cố tình né tránh nó.
Trong thâm tâm, cô vẫn nung nấu ý định ly hôn. Chỉ có điều ngọn lửa ấy ngày một yếu ớt. Cho đến một ngày, anh trầm ngâm bên cửa sổ, nhẹ nhàng nói với cô: “Đằng nào cũng không tìm thấy giấy đăng ký kết hôn, chúng ta đừng ly hôn nữa, hãy cứ sống với nhau đi. Anh vẫn luôn yêu em như ngày nào.”
Người vợ đã lâu lắm rồi mới được nghe câu nói tình cảm mà chân thành từ người chồng. Cô nhìn sâu vào mắt anh, ngọn lửa quyết tâm ly hôn âm ỉ tàn dần.
Những giọt nước mắt làm dịu mát tâm hồn và làm tắt lụi những tàn lửa cuối cùng. Bóng họ tựa vào nhau trong chiều tím bên khung cửa sổ.
Mười bốn năm vợ chồng là mười bốn năm duyên nợ thế tục. Ở một góc nào đó trong ngăn tủ của người chồng, tấm giấy đăng ký kết hôn vẫn nằm ngay ngắn, lặng lẽ như chưa từng tồn tại. Đó mãi là bí mật không bao giờ được tiết lộ của người chồng.