Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 11: Miêu quốc vương (2)




Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
"Cayce gần đây có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lạc Tái kiểm tra thân thể của con mèo tên Cayce kia một lần, nhưng lại không phát hiện ra cái gì dị thường cả.
Jerry nhìn qua có vẻ vô cùng lo lắng " Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Gần đây nó ăn rất ít, trước kia cho dù là loại thức ăn cho mèo rất bình thường thì cũng có thể ăn được cả một bàn lớn " cậu không có ý tứ liếc Lạc Tái một cái "Trên thực tế tôi đã đưa nó đi khám qua rất nhiều bác sĩ thú y. Bọn họ đều nói Cayce ngoại trừ có hơi béo một chút nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng tôi lại cảm thấy Cayce tựa hồ...có chút mất hứng..."
"Mất hứng?"
"Vâng..." đại khái là bị phủ định nhiều lần lắm rồi cho nên Jerry có vẻ không tự tin lắm, nhưng vì Cayce cậu vẫn cố gắng kiên trì quan điểm của mình " Dường như là nó đang sinh khí. Tôi cũng không biết là vì cái gì..."
"Cậu có nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào thì nó có loại biểu hiện này không?"
Jerry nghe được câu hỏi của Lạc Tái có vẻ có chút ngoài ý muốn. Thật không ngờ vị bác sĩ trẻ này cư nhiên lại tin cậu, hơn nữa còn nghiêm túc hỏi và ghi lại. Các bác sĩ ở những bệnh viện lớn lúc trước cũng sẽ không nguyện ý lãng phí thời gian lắng nghe một tiểu hài tử nhìn qua không có chút khả năng có thể chi trả được chi phí khám và dược liệu quý báu như cậu.
Cậu liền nghiêm túc suy nghĩ một chút "Hẳn là nửa tháng trước... khi tôi về nhà và giống như bình thường thay cát cho mèo, cho ăn, chải lông, ân....cũng thuận tiện cắt móng và dùng bông vệ sinh lau mắt..."
"Nghe qua cũng không có chỗ nào có thể khiến cho Cayce tức giận" Lạc Tái nhìn con mèo ở trên bàn khám một chút "Cậu suy nghĩ kĩ hơn chút nữa đi? Có chuyện gì đã phát sinh mà sau đó Cayce xảy ra biến hóa rất lớn không?"
Jerry dừng lại suy nghĩ thật lâu, toàn tâm suy tưởng, rồi mới bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó " Đúng rồi! Bởi vì ngày đó tôi vừa được lĩnh tiền lương ở cửa hàng tạp hóa cho nên đã mua một bao cát và bánh bích quy cho mèo như bình thường, hơn nữa còn mua thêm một quả bóng plastic và một cái đĩa đựng đồ ăn mới"
"Tôi nghĩ vấn đề chính là ở đây"
"Như vậy không tốt sao?"
"Cũng không hẳn là không tốt. Nghe này, đối với con người mà nói thì dùng đồ mới đương nhiên là tốt nhưng mèo lại không nghĩ như thế, đặc biệt là đĩa đựng đồ ăn. Đối với bọn chúng thì đồ mới không bao giờ bằng đồ cũ, bỗng nhiên thay đổi sẽ khiến chúng cảm thấy khẩn trương, thậm chí còn ảnh hướng tới sức khỏe"
Jerry vô cùng giật mình, cậu nhìn về phía con mèo của mình "Tôi không biết sẽ thành ra như vậy...chỉ vì tôi thấy khay đựng đồ ăn của Cayce đã cũ quá rồi. Phải biết rằng khi nó mới tới, sinh hoạt của tôi thật sự có chút...túng quẫn, không có tiền mua khay đựng đồ ăn cho nó nên đành phải dùng thau tráng men của tôi cho nó dùng. Cho nên gần đây hơi dư dả một chút tôi liền muốn mua cho nó đĩa đựng thức ăn tốt hơn..."
"Tôi nghĩ Cayce có thể hiểu được tâm ý của cậu cho nên cũng không cự tuyệt đồ ăn, đúng không nào?" Lạc Tái nhẹ giọng an ủi thiếu niên có chút uể oải " Kì thật thau tráng men cũng không có gì không tốt. Tráng men dùng thực bền, hơn nữa bên trong cũng không khắc hoa văn sẽ khiến cho Cayce ăn phải chất hóa học vào bụng. Mà quan trọng nhất là đối mới loài mèo lông ngắn Anh quốc mà nói, mặt của chúng nó to mà bẹp, đĩa đựng đồ ăn nông hoặc có góc sâu sẽ khiến cho chúng nó khó ăn, dùng thau ngược lại càng thích hợp hơn"
"Nguyên lai là như vậy a..." Jerry nhịn không được ôm lấy đại miêu mễ béo ú, đem mặt chôn ở đám lông mềm mại, lòng tràn đầy xin lỗi không ngừng giải thích "Rất xin lỗi, Cayce. Xin cậu tha thứ cho tôi được không? Tôi thực sự là quá ngu ngốc mà..."
"Mieo~~"
Mèo Cayce chậm rãi kêu một tiếng, một bộ quốc vương đại nhân khoan hồng độ lượng không so đo như tiểu nhân mà tha thứ thần dân của nó.
Jerry cao hứng nhìn về phía Lạc bác sĩ tỏ vẻ cảm tạ. Sau đó từ túi quần rút ra mấy tờ tiền lẻ trên mặt đầy nếp nhăn nói " Thật sự cảm ơn bác sĩ, xin hỏi cần trả bao nhiêu tiền ạ?"
Lạc Tái cầm lấy hồ sơ bệnh án nhìn kĩ một chút sau đó đơn giản nói "Cậu không cần trả tiền khám lần này đâu"
"Điều này sao có thể?!" Jerry thực ngạc nhiên. Cậu đã từng đi qua những chỗ khám thú y khác. Cayce mới ngồi ở trên bàn khám bệnh chưa tới 2′ đã phải trả 30-40 bảng Anh phí kiểm tra rồi, mà phòng khám nhỏ này của Lạc Tái tuy rằng thực sạch sẽ, chỉnh tề nhưng vẫn có thể nhìn ra được sinh ý cũng không phải tốt lắm "Bác sĩ, tôi không cần sự thương hại. Tôi có thể trả tiền khám bệnh"
" Thương hại? Nga, không phải, cậu hiểu lầm rồi ". Lạc Tái đẩy đẩy mắt kính, ánh sáng phản xạ qua thấu kính lạnh lùng làm cho cậu nhìn qua có một loại chuyên nghiệp không cho phép nghi ngờ "Vừa rồi tôi cũng chỉ làm vài kiểm tra nhỏ cho nó thôi. Mà hơn nữa gần đây vì để mời chào khách hàng, phòng khám đang tổ chức miễn phí kiểm tra thân thể cho thú nuôi. Nhưng sau này khi kì ưu đãi chấm dứt, cậu mang Cayce đến đây kiểm tra sẽ phải trả tiền đó"
Cho dù bên ngoài cửa cũng không có bất cứ tờ quảng cáo ưu đãi miễn phí kiểm tra sức khỏe nào, nhưng ngữ khí khẳng định của Lạc Tái lại thật sự có thể lừa người. Thiếu niên thuần lương lập tức tin tưởng, cậu cao hứng ôm lấy mèo Cayce " Cayce, chúng ta thực may mắn nha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.