*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Trên tờ lịch có một ngày được đánh dấu bằng hình quả bí đỏ rõ ràng, nhưng kỳ thật cũng không cần đặc biệt ghi chú, bởi vì vào ngày đó khắp trấn nhỏ đã treo đầy đèn lồng bí đỏ và đủ loại trang trí kỳ quái do người dân hưng phấn chuẩn bị. Bấy nhiêu đủ để nhắc nhở Lạc Tái Halloween đã đến rồi.
So với tập tục đeo mặt nạ và ăn mặc quần áo lố lăng để đóng giả thành ma quỷ thì Lạc Tái vẫn thích những ngày hội của Trung Quốc, như Nguyên Tiêu thì ăn chè trôi nước, lễ đoan ngọ thì có bánh chưng và Trung Thu thì ăn bánh trung thu. Hơn nữa còn có múa lân, múa rồng, cưỡi ngựa, đèn cung đình và nhiều màu đẹp hơn là đem một quả bí đỏ khoét rỗng ruột để làm đèn lồng.
Bất quá nhập gia tùy tục, Lạc Tái cũng không muốn khi bọn nhỏ chạy tới đòi kẹo lại phải tay không trở về, cho nên cậu vẫn chuẩn bị sẵn một túi kẹo.
Màn đêm còn chưa buông xuống đã có thể nhìn thấy khắp đường cái những người mặc áo in hình bộ xương khô hoặc là quái vật đi tới đi lui, tự tiêu khiển nhân tiện còn đi dọa người một chút cho vui. Mọi người đều có vẻ hưng trí bừng bừng, lúc này thành cũ so với tân thành càng thêm náo nhiệt. Nơi này đứng sừng sừng những tòa nhà bị lịch sử vứt bỏ, ngõ nhỏ tối tăm không nhìn rõ hướng đi, tựa như một mê cung khiến người ta có cảm giác mình đã đi nhầm vào thời kì Trung Cổ.
Bởi vì có không ít đèn đường bị hỏng còn chưa kịp sửa chữa nên các con đường càng thêm tối tăm, những ngọn đèn bí đỏ trở thành công cụ chiếu sáng duy nhất, từ xa nhìn lại giống như một đám vật thể có biểu tình kỳ quái phát ra ánh sáng lơ lửng giữa không trung.
"Bác sĩ không đi tham gia sao?"
Thanh niên đem bát canh bưng lên bàn, ở trên tạp dề lau tay một chút. Đi đến bên người Lạc Tái, cúi người xuống, tò mò xuyên thấu qua cửa sổ nhìn tình huống náo nhiệt bên ngoài "Nhìn qua cũng rất thú vị. Tuy rằng loại ý tưởng có thể giả dạng thành quỷ quái để hù dọa ác linh rất thiên chân (hồn nhiên ngây thơ), nhưng theo một khía cạnh nào đó thì hành động này đối với một ít ác linh, tiểu quái cấp thấp vẫn có hiệu quả!'
Nếu quái vật đều giống như Or vừa có thể giặt quần áo, vừa có thể nấu cơm và làm việc nhà thì cũng không tất yếu xua đuổi...Lạc Tái ngửi mùi cơm thơm ngào ngạt trong không khí, còn có mùi thịt kho tàu nồng hậu. Gần đây Or nấu đồ ăn Trung Quốc càng ngày càng ngon, rất có tiềm năng kế tục chân truyền của lão mẹ cậu..
Bởi vì vấn đề chiều cao nên Or tựa hồ rất thích cúi đầu đem cằm gác ở trên vai Lạc Tái, có chút nặng, nhưng cũng không quá khó chịu nên Lạc Tái cũng không có đẩy ra Đỗ Tân khuyển đang dính sát vào chủ nhân tỏ vẻ thân thiết.
"Nhưng bác sĩ cũng không cần lo lắng, có tôi ở đây, trừ phi là cấp bậc đại ma thần, nếu không sẽ không có thứ gì dám tới gần phòng khám"
"....."
Nếu là cấp bậc đại ma thần thì thế giới đều bị hủy diệt rồi đúng không?! Một cái phòng khám nhỏ xíu này thì tính cái gì hả...Lạc Tái thực sự vô lực không nói được lời nào.
"Thực sự không ra ngoài đi một chút sao, bác sĩ?"
Quay đầu nhìn ánh mắt cố gắng nhẫn nại lại tràn đầy mong đợi của Or, hoàn toàn giống như một chú cún miệng ngậm khúc xương ngồi xổm dưới đất, cái đuôi lại vẫy vẫy liên tục cầu xin chủ nhân mang nó ra ngoài đi dạo một vòng. Ánh mắt lóe sáng lấp lánh kia tuyệt đối là nháy mắt K.O (K.O = nốc ao = một kích tất sát)
"Được, ăn cơm chiều xong liền đi ra ngoài một chút, thuận tiện tiêu cơm cũng tốt..."
Ngã tư đường bình thường an tĩnh đến ngay cả tiếng mèo kêu đều có thể nghe rõ ràng, hiện tại lại đầy người chen chúc nhau, ăn mặc trang phục dọa người, nào là phù thủy, quỷ hút máu, xương khô, ác ma.. linh tinh lang tang... đương nhiên những người trên đầu đội một quả bí đỏ to cũng không phải là số ít. Ngược lại Lạc Tái và Or cứ ăn mặc bình thường tiêu sái đi ở trong biển người lại biến thành ngoại tộc.
Cũng có mấy người tưởng trêu đùa bọn họ liền nhảy qua kêu "A ô!" nhưng mặc kệ bọn họ làm thế nào cũng không thể tới gần thân thể nhỏ bé của người Trung Quốc kia. Thanh niên cao lớn khí chất thiện lương đi song song với cậu luôn có thể không dấu vết ngăn cản những "quái vật" muốn nhào qua dọa Lạc Tái, hơn nữa tính tình của hắn cũng rất lịch sự, mở miệng nói "Thực xin lỗi, người bạn này của tôi hơi nhát gan, không cần hù dọa đến cậu ấy, cảm ơn"
Sau đó "bọn quái vật" mới đánh giá Lạc Tái được Or che chở liền nhận ra bất luận là thân hình vẫn là khí thế đều có vẻ nhỏ bé yếu ớt, bọn họ cũng rất hảo hữu gật đầu sau đó lại hi hi ha ha chạy đi.
Nhát gan cái đầu ngươi! Không cần trông mặt mà bắt hình dong được không hả?!
Đừng tưởng rằng đổ lên trên đầu ít tương cà chua, bỏ thêm hai miếng thịt bò, mặc quần áo rách nát sau đó đeo thêm cái găng tay liền rất dọa người, nhảm nhí thì có! Nhìn bên kia đường mà xem! Cô bé mặc một bộ đồ trắng, đi tới đi lui ở bên kia nhìn không phải rất dọa người sao, đám kia hoàn toàn không có được một nữa tài năng của người ta!
Tức lên Lạc Tái một phen giữ chặt cánh tay của Or, ưỡn ngực bước nhanh đi về phía trước.
Đi đến gần bờ sông nhân tạo có mấy quán bar nhỏ cậu quen biết. Những căn phòng cũ kỹ cải tạo lại làm bar cũng rất có phong cách phục cổ. Nơi này luôn luôn là nơi gặp gỡ của bạn bè và các đôi tình nhân, không khí cũng không tệ lại nằm ở giao giới giữa thành cũ và tân thành, người trẻ tuổi tới đây cùng nhiều một ít, sinh ý coi như không tệ. Trước đêm Halloween, nơi này càng thêm náo nhiệt, hơn nữa chủ quán bar cũng nhân cơ hội bán đi một ít rượu Cocktail đặc biệt nên rất được hoan nghênh.
Nhìn xem bên kia một vị "quỷ hút máu" vẻ mặt trắng bệch đang vui vẻ uống một ly chất lỏng đỏ tươi như máu, còn cố ý để trào ra khóe miệng một chút trông rất kinh khủng. Mà một phía khác một vị ma quái thì lại đang dùng dĩa ăn đăm vào một cái bánh ngọt hình tròng mặt, thoải mái nhấm nháp.
"Bác sĩ không đi uống rượu sao?"
Lạc Tái lắc đầu, trong quán bar chút rượu đó chính là đắt gấp 3 lần bình thường. Gần đây tuy sinh ý của phòng khám có chút khởi sắc, nhưng cách lúc có thể xa xỉ chạy vào quán bar tiêu phí hơn 20 bảng Anh vẫn còn kém xa.
Or tựa hồ hiểu được cậu lo lắng cái gì, săn sóc tiến đến bên tai giỏ giọng nói cho cậu "Không sao đâu bác sĩ, tiền thuê nhà, phí điện nước tháng này đều đã thanh toán xong rồi. Hiện vẫn còn dư một chút, anh có uống một chén cũng không sao"
Bị sủng vật dung túng mà chủ nhân một chút tự giác đều không có, hơn nữa còn trở nên cao hứng hỏi "Thật sao?"
"Chỉ một ly thôi nha! Nếu bác sĩ say tôi sẽ dẫn anh về nhà, đừng lo lắng"
Cứ việc nói như thế nhưng Lạc Tái cũng chỉ gọi một cốc Gold Cider bia. Màu vàng óng ánh xinh đẹp, tản mát ra mùi vị ngọt ngào, đặt ở bàn tròn lộ thiên, dưới lớp thủy tinh trong suốt của thân cốc có thể nhìn rõ từng cái bong bóng dâng lên.
Đi cùng Or, Lạc Tái đương nhiên không cho hắn mua rượu rồi!
Phải biết rằng cái tên thân cao mã đại này chỉ cần nửa chai bia liền gục tại chỗ. Uống say xong liền phải đi ngủ, đổi thành Thrus rõ ràng không uống miếng nào mà bắt đầu mượn rượu làm càn. Càng đáng sợ là cuồng khuyển uống say cũng không giống như mấy người bình thường khác thích đập phá hoặc đánh nhau, mà là...thích đem đầu hướng trong lòng cậu cọ a cọ, rồi lại không cho phép cậu biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Vô luận là tìm lấy cớ gì cũng không được, dù cậu có muốn đi toilet hay tắm rửa đi ngủ đều không đáp ứng, dính còn hơn cả bã kẹo cao su!
Cái bàn có chút thấp, Or hơi cong thắt lưng, tay chống cằm, hơi nghiêng đầu hoàn toàn không chút hứng thú với cốc nước trái cây trước mặt, ngược lại tò mò nhìn cốc bia của Lạc Tái "Bác sĩ, đây là cái gì?"
"Đây là một loại bia từ trái táo lên men"
"Trái táo sao?" Or có hứng thú nói "Nếu bác sĩ thích thứ này, ngày mai ta đi siêu thị mua một ít táo về làm thử một chút xem"
"Hử? Cậu biết làm sao?"
"Không biết có thể học mà! Tôi nghĩ nó có phức tạp thế nào thì cũng không thể so được với món đinh hồ đêm nay nấu đi?"
"..." phức tạp tới nỗi không thể nhớ rõ nguyên liệu. Riêng quy trình chuẩn bị, nhặt rửa các nguyên liệu đã phiền phức tới mức làm cho người ta muốn té xỉu rồi. Ngay cả lấy hạt sen cũng phải dùng ống trúc nhỏ để lấy tâm sen. Sau khi xử lý các nguyên liệu xong liền phân biệt là bạch khuẩn, hoa cô, trúc tôn, tiên cô, hoàng nhĩ, hạt sen, nấm, duẩn hoa và mộc nhĩ. Tất cả cho vào trong một cái bát lớn, theo thứ tự phân tầng. Sau khi nhồi xong liền đổ lên đĩa tạo thành hình ngọn núi. Thật sự là nấu một món ăn thôi cũng có thể đòi mạng như vậy.
Nhưng nếu một món phức tạp như thế Or vẫn có thể xử lý được, Lạc Tái liền có chút chờ mong.
"Vậy cậu có muốn nếm thử hương vị một chút không?"
"Có thể chứ?" Or rất do dự. Biểu tình có chút giống một học trò ngoan không hiểu thế sự bị một vị lão sư xấu xa đưa tới quán bar lừa uống rượu say sau đó liền bị mang đi khách sạn làm chuyện xấu.
Hắn cũng không để Lạc Tái gọi một cốc khác nữa mà lấy luôn cốc bia đã uống hơn phân nửa của cậu "Tôi uống từng này là được rồi". Or uống một ngụm, chua chua ngọt ngọt, chất lỏng lạnh lẽo khoan khoái, cũng không có vị chua và đắng của bia thường, hơi có chút giống champagne, chỉ là không có nhiều bọt khí như champagne mà thôi "Ừm, hương vị không tệ!"