Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 43: Mộng yểm hắc mã (2)




Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Kha Đốn bất an dùng ngón tay đang kẹp xì gà chỉ vào một con ngựa màu nâu "Chính là con này, Tiểu Lôi Ti"
Một nhân viên nuôi dưỡng liền dắt con ngựa kia ra. Tư thế đi đường của nó có vẻ không ổn, vẫn luôn cúi đầu, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ.
Đối mặt với vị bác sĩ thú y xa lạ, hiển nhiên là nó cảm thấy bất an, liên tục đá đạp chân.
Or đứng ở phía sau vô thanh vô tức đi qua, vươn tay đặt lên cổ ngựa, vuốt ve bờm của nó, ghé sát bên tai nó nói thầm vài câu. Không ngờ con ngựa kia rất nhanh liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn nhận kiểm tra.
Điều này khiến cho Kha Đốn tiên sinh lộ ra một tia kinh ngạc.
Mà Lạc Tái cũng không để ý nhiều như vậy, cậu bắt đầu lưu loát mà cẩn thận làm kiểm tra cho con ngựa.
"Các đốt xương bị thương sai khớp, tại sao không lập tức làm phẫu thuật chỉnh lại?"
Kha Đốn không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, bàn tay to như quạt hương bồ vỗ vỗ đầu ngựa "Nếu Tiểu Lôi Ti bị thương, tuy rất thương tâm nhưng tôi vẫn không thể không hạ quyết định, để cho nó chết không phải chịu đau đớn. Chuyện này cần phiền đến bác sĩ rồi"
Lạc Tái tưởng hắn không nghe rõ liền nói lại chuẩn đoán của mình, nói "Không cần thực hiện cái chết nhân đạo làm gì, loại trình độ sai khớp này có thể thông qua trị liệu khôi phục khả năng đi bộ bình thường"
"Khôi phục khả năng đi bộ? Nếu vậy có thể khôi phục đến trạng thái giành được thành tích xuất sắc trong những cuộc đua ngựa như lúc trước hay không?"
Lạc Tái sửng sốt một chút "Kha Đốn tiên sinh, tôi cũng không phải là người huấn luyện ngựa chuyên nghiệp, mà là bác sĩ thú y. Tôi chỉ có thể nói cho ngài biết con ngựa này có thể khôi phục hoạt động bình thường. Còn việc nó có khả năng tiếp tục thi đấu nữa hay không thì tôi không thể khẳng định được"
"Nếu đã như vậy thì xin cậu cứ dựa theo yêu cầu của tôi mà làm đi!" Kha Đốn cũng không cảm thấy quyết định của bản thân là đang định đoạt sự sống chết của một sinh mệnh, mà chỉ tầm thường như gọi một phần đồ ăn trong nhà hàng, sau đó bởi vì không hài lòng mà yêu cầu nấu lại mà thôi "Hãy để nó đi đến nơi thuộc về nó, tôi nghĩ thượng đế nhất định sẽ yêu thương nó"
Nhưng bác sĩ Lạc cảm thấy thái độ của đối phương ngoại trừ qua loa, còn có dự mưu. Xem ra vị Kha Đốn tiên sinh này tìm cậu tới đây căn bản không phải vì trị liệu ngựa, mà là vì giết chết con ngựa bị thương không còn khả năng tiếp tục tham gia cuộc đua nữa.
"Tôi nghĩ tôi không thể đáp ứng thỉnh cầu này"
Kha Đốn tựa hồ không quen bị người cãi lời. Hắn rút điếu thuốc, nhả ra một vòng khói "Bác sĩ, tôi nghĩ đây cũng không phải là một thỉnh cầu"
Ngay cả chủ nhân của mã tràng đều đã quyết định muốn bỏ mặc con ngựa, mà bác sĩ thú y lại vẫn kiên trì chữa trị thì bản thân có điểm quá mức không thức thời. Nhưng Lạc Tái vẫn ngoan cố "Kha Đốn tiên sinh, làm một vị bác sĩ thú y, tôi cảm thấy không cần thiết phải tiến hành cái chết nhân đạo. Ngài có thể suy xét lại một chút không?"
"Suy xét? Ha ha ha...." Kha Đốn đem tàn thuốc bắn xuống mặt đất, ánh mắt nhìn Lạc Tái như nhìn một đứa ngốc "Bác sĩ Lạc, có lẽ cậu còn không biết được một mã tràng xuất sắc vì sao có thể tồn tại được. Để tôi nói cho cậu biết, ngựa của chúng tôi phải là ưu tú nhất, chỉ có bán đi những con ngựa có thể không ngừng đạt được thành tích xuất sắc trong những cuộc đua ngựa. Bảo trì loại kỷ lục tuyệt vời này mới có thể khiến cho mã chủ (người mua ngựa) ưu ái. Bởi vậy, ngựa ở nơi này không phải là cái loại ngựa dành cho mấy vị thiếu gia tiểu thư đi dạo vài vòng thoải mái ở trong sân. Công dụng duy nhất của chúng nó chính là tham gia trận đấu, đạt được thắng lợi! Nếu một con ngựa đua không thể tham gia thi đấu, đối với tôi mà nói, nó hoàn toàn không có chút giá trị nào nữa rồi"
"..." Lạc Tái yên lặng.
Có lẽ đối với một mã tràng tư nhân mà nói, việc tiến hành đào thải những con ngựa bị thương hay tàn tật, tuổi quá lớn hoặc không thể sinh nở nữa chỉ là một quy tắc buôn bán bình thường mà thôi. Dù cho quyền sinh tồn của động vật vẫn luôn được chú ý, ủng hộ, nhưng nhiều lúc, con người luôn tự cho mình cái quyền đứng ở trên đỉnh sinh vật mà quyết định sự sống chết của những sinh mệnh khác.
"Việc này hẳn là không khó làm, đúng không bác sĩ?"
Đúng là không khó, chỉ cần vài phút, tiêm thuốc gây tê ngăn chặn động mạch của ngựa, cuối cùng khiến nó chết vì sốc.
Thấy Lạc Tái không nói gì, Kha Đốn tăng thêm dụ hoặc "Ha ha ha... Bác sĩ Lạc, kỳ thật bác sĩ thú y chuyên khám chữa cho mã tràng của tôi gần đây tạm rời cương vị công tác, tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nếu lần này có thể khiến tôi vừa lòng, thì tôi nguyện ý ký hợp đồng cho cậu trở thành bác sĩ thú ý riêng cho mã tràng của tôi. Phải biết rằng, mã tràng này của tôi mỗi năm đều bồi dưỡng ra không ít ngựa tốt, nhưng đương nhiên cũng có nhiều con bị đào thải. Bác sĩ Lạc có thể suy xét một chút, chuyện này bác sĩ cũng sẽ kiếm được không ít..."
"Kha Đốn tiên sinh" Lạc Tái cắt lời hắn.
Khuôn mặt mập mạp của Kha Đốn lộ ra tia đắc ý. Xem đi, không ai có thể cự tuyệt được tiền tài dụ hoặc cả! Huống chi là bác sĩ của một phòng khám nhỏ cơ chứ?
"Sao, cậu đồng ý rồi?"
"Xin ngài suy xét lại một lần nữa, con ngựa này chỉ cần tiến hành phẫu thuật chỉnh lại khớp xương liền không cần chết hay chịu đựng đau đớn gì"
Lạc Tái tiếp tục kiên trì khiến cho Kha Đốn mất đi kiên nhẫn "Bác sĩ Lạc, mong cậu lập tức dựa theo yêu cầu của tôi mà làm đi, nếu không đừng mơ tưởng tôi sẽ trả tiền thù lao cho cậu!!"
"Kha Đốn tiên sinh, tôi có thể miễn phí tiến hành phẫu thuật chỉnh lại khớp xương cho ngựa của ngài, nếu như vậy, có lẽ có thể..."
"Bác sĩ Lạc, cậu có biết nuôi một con ngựa mỗi ngày tốn bao nhiêu bảng Anh không? Tôi nguyện ý chi nhiều tiền như thế trên mỗi con ngựa là bởi vì muốn nó trở thành một con ngựa đua xuất sắc!"
"Nếu tôi kiên trì?"
"Hừ!" Sắc mặt của Kha Đốn vô cùng khó coi. Hắn vứt mẩu xì gà còn chưa cháy hết xuống đất, dùng chân đá vào đám cỏ khô "Tùy cậu! Nhưng tôi sẽ không trả thù lao cho cậu, dù là một xu cũng không. Hơn nữa, tôi cũng nói luôn cho cậu biết, sau khi được chữa khỏi mà con ngựa này vẫn không đạt được thành tích tốt, thì sẽ có một vị bác sĩ thú y khác đưa nó đi gặp Thượng Đế!"
Nói xong hắn xoay người nghênh ngang rời đi, bảo vệ cũng lười quan tâm Lạc Tái, đi theo phía sau Kha Đốn.
Còn những nhân viên nuôi dưỡng thì đứng chết lặng ở một bên. Dù sao trong mắt họ, những con ngựa bị thương sau đó bị bỏ mặc giống như vậy cũng xảy ra nhiều lắm rồi, căn bản là không cần thiết phải bi thương khổ sở nữa.
Lạc Tái thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Or, lại phát hiện Or đang lặng yên nhìn bóng dáng rời đi của Kha Đốn. Ánh mắt hắn có chút cổ quái, cặp mắt luôn luôn ôn nhu kia giờ phút này lại mang theo một loại sắc bén khác thường, thậm chí còn có chút...hung ác? Trong nháy mắt cậu suýt chút nữa tưởng rằng Thrus đã tỉnh lại.
"Or?" Lạc Tái thử kêu một tiếng.
Thanh niên thu hồi tầm mắt, ánh mắt cổ quái vừa nãy tựa như chỉ là ảo ảnh biến mất không thấy bóng dáng. Hắn mỉm cười tựa như không chịu bất kì ảnh hưởng nào "Cần giúp gì sao, bác sĩ?"
Sau khi làm phẫu thuật chỉnh lại khớp xương cho con ngựa, không những không nhận được chút tiền thù lao nào, mà ngay cả xe đưa đón cũng bị cắt mất, Lạc Tái mệt rã rời đi ra khỏi mã tràng.
Nhìn quốc lộ trước mặt, đâu chỉ là dài, đây rõ ràng chính là dài thăm thẳm đó....OTL
Bất đắc dĩ lại thật có lỗi quay đầu nhìn Or đi theo phía sau mình "Xúc động là ma quỷ!"
Or nở nụ cười, cũng không có một tia trách cứ. Nâng tay quơ quơ hộp đựng bánh sandwich và thùng bia "Như vậy chúng ta vừa lúc có thể tìm một vị trí an tĩnh ở ven đường để dùng cơm trưa rồi!"
Lạc Tái cảm động bạo phát! Nếu không phải Or vẫn đang ở hình người, thì cậu nhất định đã lao qua ôm lấy cẩu cẩu đáng yêu nhà mình cầu an ủi rồi...
Sự trung thành của loài chó vẫn luôn được con người yêu mến. Chúng nó không để ý chủ nhân là tốt hay xấu, vô luận chủ nhân đưa ra quyết định như thế nào, đúng hay sai, chúng nó đều vĩnh viễn không rời không khí (chán ghét, vứt bỏ) thủ hộ ở bên cạnh chủ nhân.
Buổi tối, sau khi Lạc bác sĩ lết hai giờ đi bộ mới về tới nhà, dù không có mệt chết thì cũng là mệt ngất ngư rồi.
Trong phòng ngủ an tĩnh thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách,Lạc bác sĩ nằm ở trên chiếc giường sạch sẽ, ngủ say, an tường trong mộng đẹp.
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, thân ảnh cao lớn của thanh niên xuất hiện ở cửa.
Hắn chậm rãi rảo bước tiến vào phòng ngủ, bước chân không phát ra chút tiếng động nào. Tiếng vải cọ xát nho nhỏ, thanh niên vừa đi vừa nhẹ nhàng giải khai từng cái cúc áo, chiếc áo phông thuận theo rơi xuống đất, lộ ra nửa người quang lỏa. Mở khóa quần, kéo quần xuống, lộ ra quần lót màu trắng. Gót chân đạp trên ống quần bò, ngón tay phụ trợ kéo xuống lưng quần. Cái quần thuận lợi lướt qua mông, trượt trên hai chân thon dài, rơi xuống sàn nhà.
Thân thể tuổi trẻ cũng không rắn chắc như mấy vị vận động viên thể dục thể hình. Đường cong cơ thể tràn ngập sức bật, đi dưới ánh trăng =_=. Thanh niên chậm rãi đi đến bên giường tựa như vị thần mặt trời Apolo bị tình yêu bắt làm tù binh mà truy đuổi theo cô gái đẹp Daphne do nhà điêu khắc người Ý Bernini sáng tạo ra.
Phiến vải dệt nho nhỏ kia (quần lót (¬‿¬)) cuối cùng cũng tùy theo tư thế khom lưng của hắn mà rớt khỏi mông. Thanh niên trần trụi, lặng im chăm chú nhìn, trong mắt tràn ngập mâu thuẫn và rối rắm. Hắn chậm rãi quỳ xuống bên giường, khuôn mặt để sát vào gương mặt đang say ngủ của bác sĩ. Cũng không đụng vào mà chỉ dùng cái mũi nhẹ nhàng để sát vào những sợi tóc phân tán ở bên gối.
Sau đó hắn đứng thẳng dậy, ngã xuống bên cạnh....biến thành một con chó Doberman hai đầu.
Đúng vậy.
Đây là một con chó cưng biết là không được cho phép nhưng lại muốn cùng chủ nhân thân cận nên thừa dịp chủ nhân ngủ say liền lén lút tiến vào phòng ngủ, nhưng cuối cùng lại không dám trèo lên giường nên đành phải... núp dưới sàn nhà.
.......
Kim giờ lơ lửng ở giữa 11 và 12, mà kim phút đã đến vị trí 53.
Đương nhiên đây chẳng phải là thời gian đặc biệt gì, chỉ là Lạc Tái đặt đồng hồ chậm hơn 7 phút so với giờ chuẩn, nên thời gian chính xác bây giờ là đúng 12 giờ đêm.
Hai đôi tai trên hai cái đầu đang gác trên chân trước đồng thời run lên, cũng nhạy bén dựng thẳng lên. Ánh mắt mở ra mang theo khí thế lợi hại mà hung ác, trừng mắt nhìn về một phương hướng.
Ở góc tường hắc ám kia, không gian giống như bị vặn vẹo hiện ra một cái lốc xoáy, từ giữa đột nhiên nhảy ra một con ngựa cao lớn. Bộ lông tối đen giống như màn đêm không ánh sao, bờm và đuôi lại đỏ rực tựa như ngọn lửa hừng hực phiêu động. Thân thể cường tráng khổng lồ, nhưng bốn vó lại hoàn toàn không đạp dưới mặt đất, mà là nổi lơ lửng trong không trung, tựa như có một tầng lực lượng nằm ở dưới chân của nó.
Địa Ngục song đầu khuyển nằm ở dưới giường cũng đứng lên. Một cái đầu trong đó nửa cúi xuống, lộ ra sắc bén răng nanh và phát ra những tiếng gầm gừ cảnh cáo, hoàn toàn không chút che dấu khí thế, cảnh cáo con ngựa màu đen đột nhiên xuất hiện này không cần vọng tưởng tới gần bên giường nửa bước.
Ngựa đen run run bộ bờm tựa như hỏa diễm của nó, thân thể tối đen sáng bóng mang theo mị lực tà ác của ác ma khiến người sợ hãi lại mê say không thể tự kiềm chế.
Nó tựa hồ không ngờ được sẽ gặp phải đối thủ, nhưng hiển nhiên nó biết sự lợi hại của Orthurs, cũng không dám tiến tới gần, chỉ ở tại chỗ đạp đạp chân, ánh mắt mơ ước lại vẫn chăm chú nhìn về phía nhân loại đang yên giấc trên giường, không cam lòng cứ như vậy rời đi.
Cái đầu còn lại cũng không lộ ra biểu hiện công kích, chỉ là nâng lên cổ, há mồm phun ra lời thầm thì khàn khàn như băng ghi âm của ác ma [Mộng Yểm (nightmare: ác mộng), ngươi không muốn đi đến một nơi càng thích hợp với ngươi hơn sao?]
Tà ác có thể hiểu được tà ác.
Lời nói của Or dễ dàng khiến cho Hắc mã kia an tĩnh lại, nó cũng không tiến lên, đôi mắt u lam lộ ra hứng thú dào dạt.
[Bi thương, sợ hãi, phẫn nộ, tuyệt vọng, tử vong. Giấc mơ của kẻ tạo ra hết thảy những điều này mới là thiên đường của ngươi]
Tựa như một con ngựa ăn cỏ khô đến ngán, bỗng nhiên phát hiện cả một thùng xe củ cải tươi ngon, Mộng Yểm hưng phấn rướn lên cái cổ thon dài, khẩn cấp ở tại chỗ đạp chân, tông mao trên người thiêu đốt càng thêm xinh đẹp.
Cũng may hỏa diễm hư ảo cũng không thể tạo thành hỏa hoạn, mà ngay cả khói đen toát ra cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Or thực vừa lòng gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Tái vẫn ngủ say như cũ. Bác sĩ tháo xuống mắt kính đã không còn lớp vỏ ngụy trang khôn khéo như bình thường, lông mi thanh tú bình tĩnh an tường, chỉ có cái mũi ngẫu nhiên nhăn lại, hoàn toàn không phát hiện mọi việc đang phát sinh ở đầu giường.
Loài chó cũng không có biểu tình gọi là mỉm cười, nhưng trong mắt của chó Doberman lại mang theo sâu đậm ôn nhu.
"Đêm nay ác mộng sẽ cách ngài rất xa. Bác sĩ, chúc anh có một giấc mơ đẹp..."
Tư liệu tham khảo: Nightmare [ thú ác mộng] Một loại ma thú có hình dáng con ngựa màu đen, anngư lực khống chế tia chớp và xuyên qua mộng cảnh, thích áp chế linh hồn của người nằm mơ, làm cho người này bị ác mộng quấn thân. Tác giả: những chương trước Thrus rất manh nha,...tiếp theo có muốn đến lượt Or hay không na~? ha ha ha.......bạn nhỏ Or cầu bao dưỡng nha~~~~ 8(>///

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.