Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 8: Hội chợ giảm giá cuối tuần 1




Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Bị hoàn cảnh bần cùng làm cho tâm tình thêm phiền muộn, Lạc bác sĩ vô lực thở dài. Vì sao bệnh viện thú y ở đầu phố kia thì đắt như tôm tươi mà nơi này của cậu thì ngay ruồi bọ cũng chả thèm bay vào cơ chứ?
Lúc trước ở trước cửa nhiều chim đến nỗi có thể giăng lưới bắt cả đám mà tại sao dạo gần đây ngay cả những con chim sẻ hay sôi nổi ồn ào trước bậc cầu thang cũng chẳng thấy đâu nữa. Không khí vì sao lại hiu quạnh như vậy a?
"Leng keng~" cậu lười biếng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắc y thanh niên đẩy cửa đi vào.
Trong tay hắn cầm một cái rổ đựng quần áo, bên trong chứa đầy những bộ quần áo đã được giặt sạch và phơi khô mang theo hương vị của ánh dương quang. Tâm tình Lạc bác sĩ hiện tại vô cùng bực bội lại ở trong nội tâm phun tào, cái gì mà gọi là hương vị của ánh dương quang cơ chứ, đó căn bản chính là hương vị của một đống vi sinh vật bị ánh nắng mặt trời đốt chết hỗn hợp với ô-zôn a!
Người đứng ở đó vóc dáng cao lớn, cả người lại tản ra hơi thở nhu hòa đủ để thuyết minh hắn chính là Or.
"Bác sĩ, tôi vừa nhận được một tờ thông báo được khu phố gửi tới"
Lạc Tái lúc này mới chú ý tới một tờ thông báo viết tay màu vàng ở trong tay hắn. Cậu liếc mắt một cái sau đó mới hữu khí vô lực nói "Là hội chợ bán đồ cũ"
"Đó là cái gì vậy?"
Thanh niên bình thường luôn có vẻ trầm ổn hiểu chuyện khó có lúc lại lộ ra tính tò mò.
Lạc Tái bây giờ mới nghĩ tới đối phương tuy rằng nhìn qua cái gì cũng thông thạo nhưng trên thực tế vẫn chỉ là một người từ bên ngoài tới mà thôi, hơn nữa còn là đến từ một dị thứ nguyên (không gian khác) hay được nhắc đến trong kinh thánh và truyền thuyết thời viễn cổ – Địa Ngục.
Thế là Lạc Tái giải thích cho hắn "Đây là một hoạt động để cho người dân ở quanh đây có cơ hội giải quyết hết đống đồ đạc cũ trong nhà mình. Bình thường đều tổ chức vào cuối tuần, nếu nhà ai có thứ gì cũ rồi không dùng được nữa thì có thể mang đến khu chợ đồ cũ tạm thời ấy bày bán"
"Ra là vậy a! Liệu chúng ta có thể đi xem được không?"
Thanh niên tựa hồ đối với hoạt động này rất hứng thú, ánh mắt có chút tỏa sáng nhìn về phía Lạc Tái.
Đáng tiếc cậu lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với việc này cả, trong nhà mọi thứ đều đã đủ dùng không cần phải đi đào bới mua về thêm một đống đồ cũ nữa. Hơn nữa dù những thứ đồ cũ này so với ở nơi khác đã rẻ hơn rất nhiều rồi nhưng vẫn phải trả tiền a, mà hiện tại trong ví của cậu đã khô cằn giống như đại lục Châu Phi vào mùa khôrồi.
Or đương nhiên nhìn ra cậu không muốn đi tham gia hoạt động này, liền không chờ cậu cự tuyệt đã vội vàng cười hối lỗi mà nói "Tôi chỉ nói đùa thôi mà, bác sĩ không cần để ý a. Kỳ thật cuối tuần này tôi đã sắp xếp không ít kế hoạch nha. Tôi không muốn lãng phí mặt cỏ trước nhà nên đang tính toán sẽ trồng một ít rau dưa ở đó, mà ngày đó ở siêu thị còn bán đại giảm giá nốt phần thịt bò sắp hết hạn nữa, không thể bỏ lỡ a"
Thanh niên nghiêm túc kể ra kế hoạch cuối tuần của mình cứ như thể đã tính toán như vậy ngay từ đầu rồi, nhưng Lạc Tái lại cảm thấy nụ cười trên mặt Or có chút miễn cưỡng.
Lạc bác sĩ không khỏi có chút mềm lòng, kỳ thật cũng chỉ là đi dạo xem một chút thôi mà, cũng đâu có nói là bắt buộc phải mua này nọ, Or mỗi ngày đều phải vất vả làm việc nhà, không ngại khó ngại khổ nấu cơm, quả thực là so với bảo mẫu còn tri kỷ hơn vậy mà hiện tại hắn chỉ yêu cầu đi dạo hội chợ bán đồ cũ một chút thôi mà mình lại không đồng ý, đúng là có chút hơi quá đáng thật.
Thấy thanh niên làm bộ như không có chuyện gì, xoay mặt đi nhưng trong mắt vẫn như cũ toát ra một chút thất vọng, trái tim của Lạc Tái liền có cảm giác co rút một trận. (lynz: có lẽ là nên áp dụng chiêu này với mấy con mèo lười nhà mình ( _ _ |||) ( Shoorin Yumi: zí ta thì hem tác dụng zì đâu ~ * lơ * (︶︿︶))
"Khụ khụ.....kì thật, cái kia, tôi cũng đang định đi dạo một chút, dù sao cuối tuần cũng là ngày nghỉ ở phòng khám...."
"Thật sao? Bác sĩ, nói như vậy là ngài có thể đem tôi đi cùng sao?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra cao hứng không chút che giấu khiến cho nụ cười miễn cưỡng trong nháy mắt biến thành ngày hè sáng lạn. Điều này khiến cho Lạc Tái cảm thấy mình vừa ra một quyết định vô cùng đúng đắn thế là cậu hăng hái mà đưa ra quyết định cuối tuần sẽ đi dạo khu hội chợ bán đồ cũ "Đương nhiên có thể!"
Trấn nhỏ ở trong cổ thành tuy rằng không náo nhiệt bằng tân thành, nhưng nói về đồ cũ thì tuyệt đối chính là rực rỡ muôn màu muôn vẻ. Đồ gia dụng cũ, sách báo cũ, đồ điện cũ, đồ ăn thì nhiều vô kể, nhưng thứ đồ cũ bị thời đại đào thải khác đều được người dân ngẫu nhiên tập hợp lại, phân loại một lần nữa mang ra bày bán nơi hội chợ.
Bởi vì giá đều rất rẻ, hơn nữa ngẫu nhiên cũng có thể tìm được một số thứ vẫn còn dùng khá tốt cho nên cũng có không ít người sẽ tới đây mua sắm.
Khi Lạc Tái vẫn còn là sinh viên cũng thường đến thăm những hội chợ đồ cũ như thế này. Đối với những đệ tử nghèo không để ý tới sách có mới hay không chỉ cần sử dụng được là tốt rồi mà nói thì ở nơi này có thể tìm được một số ít sách giáo khoa và sách tham khảo còn mới tận 80- 90% nhưng giá tiền lại vô cùng rẻ.
Hội chợ bán đồ cũ được tổ chức ở một quảng trường lộ thiên trong cổ thành.
Tuy rằng nói là quảng trường lộ thiên nhưng kì thật cũng chỉ là có một cái đài ở giữa cao hơn nhưng nơi khác một chút, mà xung quanh thì tùy tiện trồng một ít cây cối hoa cỏ. Trên thực tế một số cư dân lớn tuổi một chút vẫn có thể nhớ rõ nơi này đã từng là đài treo cổ để pháp viện tử hình phạm nhân.
Bọn họ tới hơi sớm cho nên người mua cũng không nhiều lắm. Trên quảng trường đã không thiếu những quầy hàng bày bán nhiều loại đồ cũ: như là cái bàn gõ có một chút hư hại, ghế sô pha cũ đã có lốm đốm ố vàng, chiếc xe đạp đã phai hết nước sơn, cái radio cũ kĩ và TV cỡ nhỏ cùng đủ các thứ hàng hóa khác. Mà thậm chí còn có một số đồ khá quỷ dị làm bằng thủ công, còn được chạm trổ lạ mắt, v..v.. còn có một số thứ không biết dùng để làm gì.
Or nhìn qua rất cao hứng. Mặc dù trên sạp chỉ bày bán những món đồ cũ thực bình thường, nhưng đối với hắn lại vô cùng thú vị cứ liên tục nhìn đông ngó tây, có vẻ rất vui vẻ và hào hứng. Rõ ràng cũng không mua bất cứ món gì nhưng vì một bộ bề ngoài thuần lương hơn nữa lại đang mặc chiếc áo T- shirt màu thâm lam và quần jean dài sậm màu khiến cho hắn nhìn qua tựa như một vị hàng xóm hữu hảo khiến người khác không ai có thể cự tuyệt được một thanh niên tốt như vậy, các chủ quán đều chủ động giới thiệu sản phầm của mình với hắn.
Mà Or cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa ra một ít nghi vấn mà những vấn đề hắn đưa ra đều luôn có thể dễ dàng khơi gợi lên kí ức của chủ quán khiến cho bọn họ lại càng nguyện ý cùng hắn nói chuyện, trao đổi thông tin nhiều hơn.
"Cái ghế dài này chất lượng rất tốt, làm việc nhà xong mà có thể ngồi lên đó nghỉ ngơi thì nhất định sẽ vô cùng thoải mái a"
"Đúng vậy, ánh mắt của cậu thực không tồi. Chiếc ghế này chính là quà mừng thọ của lão tổ mẫu của tôi. Hồi trước mỗi khi bà làm xong một món đồ thủ công nào đó thì nhất định sẽ phải ngồi ở trên chiếc ghế ấy nghỉ ngơi"
" Bộ đồ bằng bạc này thực xinh đẹp, bảo dưỡng không tệ nha! Chủ nhân của chúng nó nhất định từng vô cùng quý trọng chúng "
"Nga! Cậu nói đúng lắm! Bảo bối yêu quý của phụ thân tôi chính là nó đó "
"Tiên sinh, ngài bán thứ này không có vấn đề gì chứ? Cái chuôi của tiểu đao này đã được độn vô cùng nhiều, là vì đã cắt đứt rất nhiều yết hầu sao?"
"....Cậu, cậu....cậu nói đùa gì vậy chứ?!.....Tôi muốn dọn quán!!"
"..."
Lạc Tái cũng không đem lời nói này của Or coi là thật, dù sao mấy thứ cũ kĩ này cậu cũng không định mua. Trên thực tế đối với người Đông Phương mà nói, những vật cũ có tính di vật vẫn là có chút kiêng kị.
Bất quá nhìn Or cao hứng như vậy không ngừng đi hết quán này đến quán khác xem hàng, Lạc bác sĩ lại mạc danh kì diệu cảm thấy chính mình giống như chủ nhân mang theo chó cưng đi dạo. Đi theo thú cưng chạy hết nơi này tới nơi khác nhưng lại không cảm thấy mất kiên nhẫn tẹo nào.
Or ở một quầy sách cũ dừng lại, từng quyển sách đặt chồng lên nhau tựa như những tòa núi nhỏ. Có những bộ sách văn học, tiểu thuyết, còn có từ điển và một số sách tham khảo, tạp chí thời trang gì đấy, cũ mới đều có, loạn thất bát tao thành một đống lớn.
Thanh niên ngồi xổm xuống lật tới lật lui một hồi sau đó chọn ra một quyển sách lật lật vài tờ rồi lộ ra thần sắc kinh hỉ, tiếp đó quay đầu nhìn vế phía Lạc bác sĩ đứng ở bên cạnh. Tuy rằng không mở miệng nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn là đã hiểu rõ hắn đang muốn thỉnh cầu điều gì.
Cẩu cẩu có giáo dưỡng so với cẩu cẩu không nghe lời càng khiến người ta khó có thể cự tuyệt. Dù sao bình thường nó cũng thật sự rất nghe lời, chưa bao giờ cãi lệnh chủ nhân. Cho dù rất muốn cái gì đó cũng sẽ ngoan ngoãn đợi chủ nhân cho phép mà không tranh đoạt cho nên khi bị cẩu cẩu ngoan dùng cái loại ánh mắt khả ái sáng loáng biểu hiện rằng rất muốn rất muốn, nhưng nếu ngươi không cho thì ta cũng sẽ ngoan ngoãn không nháo loạn thì tuyệt đối không có kẻ nào có thể cứng rắn lạnh lùng cự tuyệt thỉnh cầu của nó.
Cũng... Cũng chỉ là một quyển sách thôi mà.
Lạc Tái nghĩ như vậy rồi mới cắn răng mở miệng hỏi chủ quán giá của quyển sách kia.
May mắn tuy quyển sách kia rất dày nhưng cũng quá mức cổ xưa đến nỗi cả đường chỉ nối cũng không thể liên kết các trang với nhau, trang sách cũng ố vàng mài mòn vô cùng, tên sách trên bìa cũng mơ hồ không rõ cho nên chủ quán cũng chỉ bán nó với giá hai bảng anh.
Quyết tâm lấy tiền mặt trong ví ra mua cho cẩu cẩu ngoan...à không là cho Or một quyển sách cũ.
Or cao hứng cầm lấy sách, Lạc Tái tò mò liếc bìa sách một cái. Tên sách trên mặt bìa rất nặng đã bị phai mờ không rõ nhưng một đồ án cổ quái cực lớn vẫn có thể miễn cưỡng nhìn xem được.
Lạc bác sĩ không kiềm chế được tâm hiếu kì, hỏi một câu "Đây là sách gì vậy?"
" [delomelanicon]"
Lạc Tái suy nghĩ một chút tựa hồ đã nghe qua ở đâu rồi, hẳn là một tác phẩm nổi tiếng đi? Cậu cũng không ngạc nhiên lắm nhưng vẫn thuận miệng hỏi thêm một câu "Tác giả là ai vậy?"
"Lucifer."
"......"
Ngày cá tháng tư đã qua lâu rồi, mà Halloween còn chưa tới có được hay không hả??
Or hoàn toàn không cảm thấy câu trả lời của mình có bao nhiêu kinh khủng "Đương nhiên không phải do hắn tự tay viết, mà là mượn tay một tín đồ đã phản bội lại chính tín ngưỡng của mình. Nhưng trên trang sách này có chữ ký do tự tay hắn ký nga! Nói chung sách mà có chữ ký của tác giả thì vô cùng đáng giá cũng giống như của nhân loại vậy a " hắn đè ép thanh âm giống như chia sẻ bí mật mà kề sát bên tai Lạc Tái thì thầm "Hắn đã từng hứa, chỉ cần cầm quyển sách này đứng giữa thánh điện trong vùng đất thánh thề ruồng bỏ thần vào đúng ngày phán quyết thì cửa Địa Ngục sẽ mở ra đón chào kẻ đốt sách a. Bác sĩ, ngài nhất định phải bảo quản tốt quyển sách này nha!"
Khốn kiếp! Đùa cái quỷ gì vậy!! Cứ cho là cậu tin tưởng Địa Ngục thì cũng là tin cái loại có 18 tầng địa ngục, nơi có Diêm La Vương lão đại trông giữ ý! Chứ không phải là loại có tên Lucifer quỷ vương nào đó a!
"Khụ khụ....không cần khách khí như vậy đâu. Quyển sách này cậucứ giữ lấy mà đọc là được rồi " ai mà muốn mạc danh kì diệu cầm một quyển sách có chữ kí của ma vương vọt vào thánh địa Vatican kêu la "Tôi tin ma vương không tin thần " cơ chứ? ( = = có cần giới thiệu Vatican hem nhỉ?) Kia không phải là muốn bị đánh mà là muốn tìm chết a!
Nga Nhĩ nháy mắt mấy cái "Kì thật ở nhà tôi đã có một quyển bản quyền tác giả rồi, quyển này là mua cho bác sĩ mà! Chẳng lẽ bác sĩ không muốn tới nhà tôi làm khách (ra mắt gia đình chồng) sao?"
Ai muốn đến thăm nhà của ngươi a! Ai muốn xuống địa ngục a!! Ai muốn a a a!!!
lynz: tên công này rất hắc ám, để dụ dỗ Lạc bác sĩ xuống địa ngục mà bất chấp "nhiều" thủ đoạn (_ _ ||)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.