Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 83: Cậu thần thánh thế này bạn gái có biết không? (3)




Editor: Hà Vĩ
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Mạc Y Phi
“Mấy ngày nay em không đọc tin tức à?” Anh ôm eo cô, “Hôm qua anh vừa thấy tin tức đứng đầu là “Xảy ra thủy triều đỏ (1) do Noctiluca scintillan (2), nước mắt xanh (3) lại xuất hiện ở Úc Loan”, tới sớm không bằng tới đúng lúc, số của anh cũng may lắm.”
(1) Thủy triều đỏ là tên gọi chung cho những hiện tượng được biết đến như là những đợt bùng phát tảo biển nở hoa, nó gây ra bởi một số loại tảo sống và nở hoa mang đến màu đỏ hoặc nâu.
(2) Noctiluca scintillans là một loài tảo giáp sinh sống tự do ở biển có khả năng phát quang sinh học.
(3) Có thể xem thêm hình ảnh về hiện tượng nước mắt xanh tại đây: https://bitly.com.vn/gdzcn
“Thì ra đây là nước mắt xanh, lần đầu tiên em thấy đấy… Thật sự... quá đẹp.” Chúc Cẩn Niên chắp tay trước ngực, vừa phấn khích vừa mới lạ ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt Nhiếp Vũ Tranh trông về phía biển, xung quanh đá ngầm ở đằng xa tập trung ánh sáng màu xanh, từng chấm nhỏ theo cơn sóng nhấp nhô trên mặt biển, giống như ngân hà rơi xuống biển cả, quả thật đẹp không sao tả xiết.
Chúc Cẩn Niên cởi giày, chân trần giẫm trên bờ cát. Dọc đường cô chạy chậm, tay vẩy nước biển, một vài ánh sáng màu xanh chuyển động trong lòng bàn tay rồi lại lập tức dập tắt, cô vớt nước lên rồi cứ lặp lại như thế. Chúc Cẩn Niên dứt khoát thò tay vào trong nước khuấy mấy cái, ánh sáng màu xanh theo gợn nước nhấp nhô rồi tỏa ra, nhìn như ánh sáng thần bí phóng ra từ tâm là tay cô vậy.
“Ơ ơ… Wow!” Cô ra sức khuấy nước biển rồi vui vẻ kêu lên, “Em có cảm giác em là tiên nữ! Thủy thủ mặt trăng! Đại diện cho mặt trăng tiêu diệt anh! Pằng pằng chíu chíu…”
Nhiếp Vũ Tranh im lặng đứng bên cạnh, ra vẻ “anh sẽ yên lặng nhìn em nổi điên”.
Chơi một lúc lâu vẫn chưa đã thèm, Chúc Cẩn Niên mới nhận ra giày của mình không biết đã bị ném đi đâu, cô tìm xung quanh thì thấy Nhiếp Vũ Tranh đang cầm giày, anh nhìn cô với vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.
Rất ít khi Chúc Cẩn Niên thả lỏng như vậy, có thể thấy hôm nay cô thật sự thoải mái.
“Vũ Tranh!” Cô chạy nhanh về phía anh, khi sắp đến gần thì vươn tay lao về phía trước rồi ôm lấy cổ anh, Nhiếp Vũ Tranh thuận tay ôm cô xoay nửa vòng tròn.
“Em rất vui!!!” Cô nhấn mạnh từng chữ một.
Hai người vai kề vai ngồi xuống đê biển, mười ngón tay vẫn đan vào nhau, cùng nhau nhìn kỳ quan nước mắt xanh mộng ảo phía xa, sự lãng mạn nhẹ nhàng này lại khiến trái tim Chúc Cẩn Niên như hóa thành nước, cả đời đều khắc ghi khoảnh khắc này.
“Uống bia không?”
“Anh có à?” Chúc Cẩn Niên hỏi.
Nhiếp Vũ Tranh vỗ lưng cô, một mình đi xuống đê biển, chỉ lát sau đã thấy anh quay lại, trong tay cầm thêm mấy lon bia, “Từ trước đến nay anh chưa bao giờ ra trận mà không chuẩn bị trước cả.”
“Nhưng anh uống bia thì lái xe thế nào được?”
“Úc Loan thiếu taxi với khách sạn à?”
Chúc Cẩn Niên bật cười, hóa ra trước khi đến đây người này đã có kế hoạch xong xuôi cả rồi, “Em mà biết anh định thế này thì sẽ đóng gói một suất tôm hùm chua cay mang đến, hai ta không say không về.”
“Cạn ly.” Nhiếp Vũ Tranh mở hai chai bia, cụng với cô.
Chúc Cẩn Niên uống một ngụm nhỏ, “Vũ Tranh, anh…”
“Gọi chồng nào.”
Cô sặc bia, ngại ngùng dùng cùi chỏ huých anh một cái.
“Có gọi không? Không gọi anh sẽ ném em xuống biển cho rong biển ăn đấy.”
Anh vừa dứt lời, bỗng nhiên cô bất ngờ đặt hai tay lên miệng làm thành loa rồi hét to về phía trước: “Chồng ơi em yêu anh!!!”
Lời thổ lộ đột ngột khiến Nhiếp Vũ Tranh đơ mất một giây, sau đó nhanh chóng hôn cô. Cô như thần tình yêu rơi xuống thế gian, vì một mình anh mà đến, trở thành tình yêu và tất cả cuộc đời của anh, kiên định không thay đổi.
“Mỗi người đều có một vài vấn đề tâm lý, đương nhiên em cũng biết vấn đề của mình ở chỗ không dám biểu đạt, không dám thể hiện tình cảm. Trước kia em cảm thấy thừa nhận thích một người là chuyện rất mất mặt, nhưng sau khi gặp anh, em lại thấy đấy là may mắn của mình.” Uống được hai lon bia, Chúc Cẩn Niên dám bày tỏ nhiều hơn, “Nói ra cũng không phải điều gì to tát lắm, ngay khi có thể cảm nhận được tiếng lòng chân thật của mình và đối phương, có dũng khí cất lời vẫn tốt hơn nhiều so với việc để thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, sau khi tình yêu tan biến mới nói một câu “đã từng thích anh”. Em rất thích bản thân bây giờ, cảm thấy mình thật hạnh phúc, có công việc yêu thích, có người mình yêu, có được cuộc sống dần dần trở nên tốt đẹp, em biết ơn tất cả! Vì nước mắt xanh, vì hôm nay, vì chúng ta, cạn ly!”
Nhiếp Vũ Tranh lẳng lặng nghe cô than thở, giơ tay cụng ly, một lần nữa trông về phía xa, đôi mắt cũng chất chứa niềm vui giống cô.
***
Qua quá trình điều tra mất ăn mất ngủ mấy ngày liền của các thành viên tổ chuyên án, đã xác định hung thủ sát hại Tào Nghĩa Lê là Tằng Đại Cường. Nơi chôn thi thể Tào Nghĩa Lê vừa đúng là khu vực Tằng Đại Cường phụ trách trồng trọt, công nhân làm cùng hắn lúc đó từng nhìn thấy có một buổi sáng sớm thấy hắn lái xe ba gác từ trong Tiêu Dao Du ra, hắn nói vận chuyển phân hóa học bị bẩn nên phải rửa xe. Lúc đấy bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Sau khi Tằng Đại Cường chết, chiếc xe ba gác kia được một người công nhân khác sử dụng, dùng luminol (4) để kiểm tra dấu vết thì đo lường được một lượng lớn phản ứng vết máu bên trong thùng xe.
(4) Luminol là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp.được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin.
Tào Nghĩa Lê từ nghi phạm trong vụ án Tằng Đại Cường biến thành người bị Tằng Đại Cường giết hại, cú xoay ngược quá lớn này đã khiến rất nhiều người khiếp sợ, trước đây những người biết chuyện đã từng chỉ trỏ hai mẹ con Trịnh Văn Tú, thoáng cái lại quay sang đồng cảm với hai người.
Trong cuộc họp phân tích vụ án lần thứ hai, Thẩm Tử Bình báo cáo kết quả điều tra của nhóm mình, việc Tằng Đại Cường tống tiền Tào Nghĩa Lê kéo dài ít nhất sáu năm, ba năm đầu, mỗi tháng Tào Nghĩa Lê sẽ lấy 1000 tệ từ tiền lương trong thẻ, vài ngày sau khi ông ta lấy tiền, trong tài khoản của Tằng Đại Cường sẽ nhận được 1000 tệ, tiếp theo số tiền trở thành 2000 tệ, liên tục cho đến nửa năm trước khi Tào Nghĩa Lê bị sát hại. Không biết vì sao mà Tằng Đại Cường không thỏa mãn với “số tiền cố định” mỗi tháng, lần đầu tiên mở miệng đòi năm vạn, tiếp theo thì đòi mười lăm vạn. Đáng chú ý là khoảng cách giữa thời gian Tằng Đại Cường bắt đầu tống tiền và thời gian Hòa Thi Nhụy mất tích là gần một tháng.
Còn việc rốt cuộc Tằng Đại Cường nắm trong tay nhược điểm gì thì trước mắt cảnh sát vẫn không thu hoạch được, hơn nữa không có bất cứ chứng cứ nào có thể chứng minh Hòa Thi Nhụy chính là nhược điểm kia.
Dường như bởi vậy mà vụ án rơi vào bế tắc, Nhiêu Tích nghĩ mãi không ra nên chậm chạp không sắp xếp công việc tiếp theo, anh ta mang theo chút hi vọng nhìn về phía Nhiếp Vũ Tranh, “Tổ trưởng Nhiếp, công tác phân tích tâm lý… có tiến triển gì không?”
“Tào Nghĩa Lê là một người ái vật.”
Nhiêu Tích vui vẻ ngồi thẳng người, kích động hỏi, “Đây chính là nhược điểm của ông ta à?”
“Không tính là nhược điểm nhưng sở thích này của ông ta rất có thể sẽ giữ gìn một số “thứ tốt” mà chúng ta không nghĩ đến. Ví dụ như thẻ nhớ trong máy ảnh bị tráo của Chương Tĩnh Minh, nếu là tôi thì chắc chắn tôi sẽ tiêu hủy nó đầu tiên, nhưng nếu như là Tào Nghĩa Lê thì không chừng ông ta vẫn còn giữ lại và cất giấu ở nơi nào đấy.”
Thẩm Tử Bình hít một hơi thật sâu, “Thật sao?”
Nhiếp Vũ Tranh liếc anh ta, “Không chắc chắn, chỉ có khả năng thôi.”
Anh ta chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Nhưng chúng ta không hề biết ông ta giấu ở đâu! Đã bí mật như vậy thì sẽ không công khai với đời sau, ngoại trừ Tào Nghĩa Lê và Tằng Đại Cường, trên thế gian này còn có người thứ ba biết sao?”
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt mờ mịt, có thể thấy trong quá trình điều tra không có ai phát hiện cứ điểm bí mật của Tào Nghĩa Lê.
Nhiếp Vũ Tranh thấp giọng nói: “Tôi biết.”
Thẩm Tử Bình sững sờ, có phần không rõ câu này của anh có ý gì.
“Tào Nghĩa Lê có sở thích gì? Bình thường hay đi chỗ nào?” Anh từ tốn hỏi.
“À…” Giả Á Liệt từng chịu trách nhiệm điều tra vụ án của Tằng Đại Cường, anh ta hắng giọng một cái mới nói, “Tôi nhớ Tào Nghĩa Lê thích bơi lội và đánh tennis, thời gian rảnh rỗi thường xuyên đến bể bơi trường học và sân tennis. Nhưng sau khi xảy ra vụ án của Tằng Đại Cường, để tìm kiếm nơi Tào Nghĩa Lê từng đi, chúng tôi đã đến hai nơi này rồi, cũng mở khóa ngăn tủ quần áo ở bể bơi và ngăn tủ để vợt trong khu nghỉ ngơi sân tennis của ông ta để điều tra, có điều không phát hiện được thứ gì đặc biệt.”
Nhiếp Vũ Tranh nhắc nhở: “Trong báo cáo điều tra năm đó có nói đến một chùm chìa khóa.”
“À, đó là đồ chúng tôi phát hiện trong tủ quần áo ở bể bơi của ông ta, từng kiểm tra đối chiếu với người nhà Tào Nghĩa Lê rồi, hai chìa để mở cửa nhà, một chìa mở cửa văn phòng, hai chìa còn lại thì không biết là chìa khóa của chỗ nào.”
“Cầm chùm chìa khóa đó đi theo tôi.” Dứt lời, Nhiếp Vũ Tranh đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa, anh dừng lại quay đầu mỉm cười: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé, cũng có khả năng không được gì đâu.”
Nhiêu Tích đứng lên, ra hiệu bằng mắt cho Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt để hai người bọn họ nhanh chóng đi theo.
Xe cảnh sát chạy nhanh vào Đại học Chính Pháp Đông Nam, sau khi liên hệ với giáo viên của phòng giáo dục, bọn họ được một giáo viên họ Trương ở trung tâm khảo sát dẫn vào phòng hồ sơ.
“Cảm ơn thầy, phiền thầy mở cửa với ạ.” Nhiếp Vũ Tranh đứng trước một trong số những cánh cửa ra vào, ra hiệu “mời”.
Thầy Trương tìm được một cái chìa khóa trong chùm chìa khóa lớn, “Vào đi, bên trong khá nhiều bụi, các cậu chịu đựng chút nhé.”
Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt theo Nhiếp Vũ Tranh đi vào, trong căn phòng này chất đầy bài thi, lật bìa ngoài lên nhìn thì là bài thi từ sáu, bảy năm trước rồi.
Thầy Trương cũng không rõ bọn họ tìm gì, nhiệt tình giải thích: “Theo nguyên tắc ở trường chúng tôi thì bài thi cuối kỳ hằng năm sẽ được bảo tồn trong sáu năm, hai năm sau, khi mỗi khóa sinh viên tốt nghiệp thì bài thi sẽ được tiêu hủy một lượt. Mấy đồng chí cảnh sát muốn tìm bài thi của sinh viên học viện nào thế?”
“Vũ Tranh?” Thẩm Tử Bình lên tiếng hỏi.
“Chúng ta không tìm bài thi.” Nhiếp Vũ Tranh chỉ tay vào tủ sách cực kỳ cũ kỹ sát tường, “Các cậu nhìn cái này đi.”
Thầy Trương nói: “Chiếc tủ này chuyển đến từ trường cũ, được sử dụng để đối phó với việc kiểm tạm thời năm ấy, vốn cũng không sử dụng mấy, nhiều ổ khóa đã gỉ hết rồi, lâu lắm không có ai mở ra. Có lần thanh tra đến kiểm tra tài sản cố định đã định vứt đi nhưng vẫn cứ kéo dài không xử lý. Tôi thật sự không biết chìa khóa chiếc tủ này ở đâu, các cậu xem…”
Nhiếp Vũ Tranh ra hiệu Giả Á Liệt lấy chìa khóa tìm thấy ở chỗ của Tào Nghĩa Lê ra, “Mười hai cánh tủ và hai chìa khóa, mặc dù lượng công việc không lớn nhưng vẫn đề nghị hai người phân công nhau nhé.”
Giả Á Liệt gật đầu, chọn ra hai chìa khóa không chủ rồi chia cho Thẩm Tử Bình một cái.
Thẩm Tử Bình cầm chìa khóa, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cẩn thận cắm vào ổ. Cánh tủ thứ nhất bên tay phải không đúng.
Cánh tủ thứ hai… không đúng.
Cánh tủ thứ ba… cạch, âm thanh chuyển động của ổ khóa vang lên.
Tim của anh ta như trào lên cổ họng, dồn sức kéo cánh cửa ra.
Thấy cửa được mở thuận lợi, ánh mắt Nhiếp Vũ Tranh thấp thoáng niềm vui đã tính từ trước, nghiêng đầu nói: “Thầy Trương, tốt nhất thầy hãy tránh đi một lúc.”
“... Được.” Mặc dù thầy Trương rất ngạc nhiên nhưng dù sao cũng là việc phá án của cảnh sát, không nên nhiều lời, chỉ có thể bước ra ngoài.
Ở bên cạnh, Giả Á Liệt cũng thuận lợi mở được một cánh tủ.
“Tổ trưởng Nhiếp… anh…” Nhìn trong tủ chất đầy những chiếc túi nhỏ được gói kín, còn ghi rõ tên các đồ vật, Giả Á Liệt không thể khống chế được nội tâm khiếp sợ và kích động, nói năng cũng không lưu loát, “Rốt cuộc… rốt cuộc sao anh đoán được…”
“Wow!” Miệng Thẩm Tử Bình mở lớn, lên tiếng phụ họa, “Cậu thần thánh thế này bạn gái cậu có biết không?”
Nhiếp Vũ Tranh khẽ cười, “Cậu còn có tâm trạng trêu tôi à?”
Thẩm Tử Bình cắn răng đeo găng tay, nhanh chóng cầm mấy chiếc túi trong ngăn tủ lật đi lật lại để quan sát, một lát sau lớn tiếng nói: “Hòa Thi Nhụy! Hai người xem đi! Trên đây viết: Đây là móng tay bị gãy của Hòa Thi Nhụy! Ngày được ghi trên đó là tháng 11 từ năm năm trước!”
Anh ta như bỗng dưng tìm được một hòm kho báu lớn, mở to hai mắt gom lấy gom để, “Còn cái này nữa! Khăn giấy Hòa Thi Nhụy đã dùng! Toàn bộ mấy thứ này đều là đồ của Thi Nhụy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.