Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 19:




Hạ tuần tháng tư, hệ vật lí bắt đầu thực tập Kim Công ( công nghệ kim loại). Đây không hề giống như đi học, không thích đi còn có thể trốn, đây bắt buộc phải đi, nếu không sẽ không có điểm học phần. Hơn nữa còn giống như người đi làm hành chính, buổi sáng tám giờ đi làm, buổi chiều năm giờ rưỡi mới có thể tan ca. Mọi người oán thán không thôi, mỗi ngày đều khởi động các loại công cụ máy móc loại hình lớn học tập các loại lưu trình, dựa theo bản vẽ thiết kế làm các kiểu linh kiện kim loại, tiếng kêu phát ra từ công cụ máy móc loại hình lớn thay nhau vang lên bên tai, giống như tiếng dã thú gầm rú, làm cho ai nấy đều choáng váng đầu óc.
Nhưng vẫn rất thú vị, Tô Thố rất yêu thích thực tập. Vì thao tác an toàn, tất cả đều mặc đồng phục lao động màu xám xanh kiểu dáng cũ xưa, nữ sinh buộc tóc lên, nhét vào bên trong mũ bảo hộ; bối cảnh đằng sau là nhà xưởng rất rộng lớn, bụi ám đầy vách tường, máy móc cơ giới, nhìn qua sẽ khiến cho người ta có ảo giác: Thời gian đảo ngược, năm tháng trôi ngược chiều, nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, liền quay trở về thập niên 80 đã trôi qua.
Không riêng gì làm việc ở thập niên 80, mà tư tưởng của họ cũng quay lại niên đại đó luôn rồi. Trong trường học đang diễn ra Đại hội thể dục thể thao tưng bừng, năm nay giải thi đấu giao lưu bóng rổ cũng bắt đầu đánh trống khai mạc. Những sự kiện này, tất cả đều vô duyên với bọn họ.
Nếu không phải nhìn thấy nhiều loại cờ màu sắc rực rỡ tung bay, Tô Thố cũng chưa ý thức được một mùa xuân nữa lại về, tháng hoạt động sôi nổi nhất của đại học; thậm chí Dương Tuyết đều bận rộn đến nỗi quên luôn giải đấu bóng rổ, tuy rằng trước khi giải đấu bắt đầu cô bạn đó đã nhờ Tô Thố mua vé giúp. Báo cáo về thực tập Kim Công của Dương Tuyết viết ra rất có vấn đề, viết loạn xị ngậu nên không đạt yêu cầu, cho nên dưới tình huống bị ép buộc bất đắc dĩ phải đi cùng Tô Thố đến phòng tự học để viết lại.
Trước nay Tô Thố đều là một người độc lai độc vãng đi tự học, hiện tại có thêm một Dương Tuyết, cảm giác luôn có chút kì quái. Nhưng Dương Tuyết đối với cô có cảm giác còn quái lạ hơn nữa, cô buồn bực sao cô bạn mình lại có thể ngồi yên không nhúc nhích, mỗi khi ngồi xuống là ngồi vài tiếng đồng hồ, đồng thời lại còn không thất thần không ngủ gật, chẳng lẽ là đã từng theo cao tăng học ngồi tĩnh tọa?
Tô Thố đem bản báo cáo đã sửa lại nội dung và số liệu đưa cho Dương Tuyết.
“Chữ của mi viết thật tốt, vừa lớn vừa đẹp, như là một tác phẩm nghệ thuật ấy, trực tiếp lấy bản thảo này đi nộp lên phỏng chừng điểm sẽ cao hơn của ta luôn đó.” Dương Tuyết có chút ghen tị nói, “Mi có luyện viết chữ qua hả?”
“ Uhm, có luyện qua hai năm thể chữ Nhan.”
Dương Tuyết dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào cô.
“ Nhìn cái gì?” Tô Thố sờ hai má, “Trên mặt ta nở hoa hả?”
Phòng học ít người, đa số họ đều đi xem trận đấu bóng rổ hết rồi, có thể không cần nhỏ giọng nói chuyện. Dương Tuyết ghé sấp trên bàn, biểu tình có chút thảm thiết: “Ta hâm mộ mi biết bao, cái gì cũng có thể học tốt như thế. Ngay cả môn vật lí thâm sâu phức tạp này, vấn đề phức tạp khó đến mấy mi chỉ cần vài ba cái là đều giải quyết xong xuôi. Ta nghe thấy các thầy giáo trong khoa đều khen mi rất nhiều lần.”
“Vật lí rất thú vị, cho nên học giỏi không khó.”
“Đối với cậu mà nói là thú vị.” Dương Tuyết cười khổ, “Dù sao ta khẳng định sẽ không học vật lí nữa, ta chuẩn bị thi vào học viện tin tức để học nghiên cứu sinh.”
Tô Thố bỗng nhiên hiểu ra: “Khó trách môn điện tử kỹ thuật học của mi tốt như thế. Chậm đã, bạn trai cũng học học viện tin tức đúng chứ, chẳng lẽ mi vào đó để tiện cho việc chàng chàng thiếp thiếp?” Nhìn thấy Dương Tuyết đỏ mặt, cô cười bổ sung: “Nói giỡn mà thôi. Chỉ cần mi thích, ngay cả thi hệ tiếng Trung cũng không vấn đề.”
“Mi thì sao?” Dương Tuyết hỏi cô: “À, mi chắc cú là được trường cử đi học. Nếu ta có thể thi đậu, đến lúc đó chúng ta vẫn được học chung trường, thật tốt quá.”
Tô Thố nhẹ nhàng cười.
Nhìn xung quanh phòng học một vòng, Dương Tuyết bắt đầu thở dài: “Ta cũng muốn đi xem trận đấu để ngắm soái ca a, nhưng chính cái báo cáo đáng chết kia ép ta không thể đi xem, thật đáng buồn. Mi đâu cần ở đây chịu tội với ta đâu, đi xem thi đấu đi. Có anh mi ở đó, khi nào vào xem mà chả được .”
Lấy ra trong cặp sách một bức thư, Tô Thố cười nói: “Ta trả lời thư.”
Dương Tuyết liếc phong thư một cái, mặt trên là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bút tích trẻ con, địa chỉ trên bì thư cô liếc thấy rõ ràng là một tỉnh ở miền Tây, phần thông tin tiếp theo thì đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Tô Thố. Cô nghi hoặc hỏi: “Người viết thư chính là trẻ con sao? Thư viết gì thế? Tính ra cứ đứt quãng vài ngày mi cũng nhận được vài bức rồi nhỉ. Thời buổi này còn có người viết thư nữa ư, ta thực giật mình.”
“ Sao lại không có? Không phải ai trong thiên hạ đều giống chúng ta đều có máy tính, di động dùng,” Tô Thố lấy bút gõ đầu cô bạn: “Mau chép lại đi, nhiều trang thế này, mi lại muốn ngày mai bị cô giáo mắng một trận nữa sao? Lần này cô giáo cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mi đâu.”
Nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của cô giáo, Dương Tuyết không rét mà run, hạ bút như bay bắt đầu chép lại báo cáo.
Mùa hè trôi qua nhanh như gió, thời tiết cũng nóng dần lên, trong không khí luôn tràn ngập hơi thở mùa hè hanh khô nhưng ý vị, theo mùa mà đến, lại có một đám sinh viên sắp rời xa mái trường.
Khi đó Tô Thố đã hoàn toàn chấm dứt làm việc ở phòng thí nghiệm Bạch Tế Lâm, quả thật không cần thiết phải có mặt cô nữa, cô chọn thời điểm mọi người đều có mặt đầy đủ đem chìa khóa trả về cho phòng thí nghiệm, thuận tiện gặp đầy đủ mọi người, xem như là cáo biệt.
Từ văn phòng Bạch Tế Lâm đi ra, Tô Thố đều lần lượt chào tạm biệt tất cả các sư huynh sư tỷ. Hai vị đàn anh thì bình thường, vẫn như trước hay nói giỡn với Tô Thố, chắp tay thi lễ thở dài nói cái gì như là “Non xanh nước biếc sau này còn gặp lại” vân vân và vân vân, nhưng thật ra là vẫn còn học chung một học viện, không có nỗi buồn ly biệt; Lưu Phỉ dựa vào bàn nhìn Tô Thố, ánh mắt thương cảm. Cô không định học tiếp tiến sĩ nên một tháng sau sẽ tốt nghiệp rời trường. Sau một lúc lâu sau cô nở nụ cười, xoay mặt sang một bên, nói: “Hiện tại em lo chuẩn bị tốt môn tiếng Anh đi, kì nghỉ đến chị sẽ đi tìm em chơi.”
Tô Thố nhẹ nhàng gật đầu.
Tháng cuối cùng của năm hai đại học rốt cuộc cũng lững thững mà đến, kì thi cũng đến theo. Kỳ thật các môn khác đều không vấn đề, Tô Thố nhức đầu nhất chính là tiếng Anh, đã thế còn phải thi tiếng Anh vượt cấp nữa. Linh hồn cô như con thoi xuyên qua xuyên lại ở hai nơi phòng tự học và thư viện, tự cảm thấy đây là một tháng mà từc lúc cô học đại học đến giờ vất vả trầy trật nhất. Khi ở phòng tự học ôn tập tiếng Anh cô từ trước tới nay lần đầu tiên phẫn hận môn ngoại khóa của mình, các môn khác tùy tiện cho môn tiếng Anh vài điểm cũng sẽ không đến nỗi rơi xuống bước đường này.
Vào lúc này, sự xuất hiện của Ưng Thần đối với cô mà nói quả thực chính là chiếc cọc cứu mạng. Vốn tuần thi sắp tới rồi, chủ ý của Tô Thố khẳng định là sẽ không muốn làm chậm trễ thời gian quý giá của chị ấy, nhưng Ưng Thần thề sống thề chết nói chị ấy đã ôn tập xong hết rồi, bảo Tô Thố ngàn vạn lần không cần lo lắng cho mình.
Đều nói đến mức đó rồi, Tô Thố làm sao cự tuyệt được nữa. Cô lặng lẽ hỏi Tô Trí: “Là ý của anh hả?”
“Không phải,” Tô Trí cười phủ nhận, “Là cô ấy nghĩ đến các em năm nay phải thi vượt cấp, chủ động nhắc tới muốn phụ đạo giúp em. Trước đó anh tuyệt đối không nhắc đến.”
Tiếng Anh của Ưng Thần đích xác không có gì để nói, hơn nữa còn sở hữu một loại khẩu ngữ Anh – Anh, nghe thấy Tô Thố thán phục không thôi, ánh mắt nhìn Ưng Thần tựa như fan nhìn thần tượng minh tinh ngưỡng mộ vô cùng. Ưng Thần cũng kinh ngạc sự lĩnh ngộ của Tô Thố ở lĩnh vực tiếng Anh, vừa cười vừa than nói với Tô Trí: “Khó thấy được có môn A Thố học không tốt, nghĩ lại vẫn thật sự thấy cân bằng tâm lý a.”
Vài ngày đó Tô Thố đi theo bọn họ tự học ở phòng tự học của Tây Đại. Tây Đại đối đãi với sinh viên rõ ràng tốt hơn, trong phòng có điều hòa, khi tự học ở Hoa Đại không có đãi ngộ này, Tô Thố ghen tị đến mức á khẩu luôn. Đa số lúc, Trần Tử Gia cũng sẽ đến tự học cùng, bốn người liền chiếm cứ một góc phòng, trở thành một nơi thu hút sự chú ý nhất trong tòa lầu.
Buông cuốn sách từ vựng xuống, Tô Thố nhìn thấy bọn họ đều đang chuyên tâm học, bèn thật cẩn thận nhẹ nhàng đứng lên đi ra khỏi phòng tự học. Khi đó đã là ngày cuối cùng trước khi có cuộc thi môn tiếng Anh.
Thời điểm quay lại cô không đi vào phòng, đứng ở cửa sau xem một hồi. Mễ Thi không biết đã đến đây khi nào, ngồi ở vị trí bên cạnh Trần Tử Gia, nghiêng đầu yên lặng đánh giá Trần Tử Gia; trong tay Trần Tử Gia cầm một quyển sách, nhưng lại không đọc, ánh mắt dừng trên cây dâm bụt ở ngoài cửa sổ kia; Tô Trí ngồi sau bọn họ một hàng ghế, cũng không đọc sách, cúi thấp đầu nhìn tờ giấy trong tay, biểu tình âm trầm giống như dông tố sắp kéo đến; Ưng Thần ngồi xích lại một ghế để dựa sát vào anh, cũng đang nhìn tờ giấy kia, nhìn thấy cũng không khỏi lộ ra thần sắc không thể tin, hai cái đầu chụm lại nhau thấp giọng nói chuyện.
Trong phòng học không ngừng có người hướng về bọn họ nhìn, mấy người kia đã sớm quen với việc bị chú ý, hoàn toàn không phát hiện ra tiếp tục làm chuyện của chính họ, nhưng không ai học hành gì hết.
Tô Thố thật cẩn thận đẩy nhje cửa sau trở về chỗ ngồi, trong phòng học vô cùng mát mẻ, sự nóng bức trong cô hoàn toàn lập tức chạy trốn hết. Khi cô ngồi xuống ánh mắt của tất cả mọi người xoẹt một cái chuyển qua trên người cô, những ánh mắt kì lạ. Tô Trí sắc mặt âm trầm đem tờ giấy kia vo viên ném lên bàn. Quả nhiên là thành viên đội bóng rổ của trường, động tác chuẩn xác nhanh nhẹn.
Nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp chớp mắt, tựa như mưa gió kéo đến. Tính khí của Tô Trí cô cực kì hiểu, sắc mặt âm trầm đến bước này, đây vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng Tô Trí lần này lại không nổi cáu lên. Nhìn chằm chằm mặt Tô Thố mất vài phút, anh cuối cùng lại cúi đầu xem sách. Tô Thố rõ ràng cảm giác được Ưng Thần và Trần Tử Gia ngồi bên cạn nhẹ nhàng thở ra.
Ưng Thần cố ý nói xen vào, đem đề thi thử đã sửa lại đưa qua: “A Thố, nếu dựa trình độ này, cuộc thi chắc chắn sẽ không vấn đề gì.”
Đúng như lời cô nói, cuộc thi vượt cấp tiếng Anh của Tô Thố thuận lợi cực kỳ, lần đầu tiên cô cảm thấy được tiếng Anh của mình có thể thông qua. Kéo theo sau là tuần lễ thi cử, cũng vội vàng chấm dứt.
Trong trường lập tức liền vắng vẻ, đa số sinh viên trong trường đều đã rời trường, ngoại trừ các sinh viên của hệ vật lí công trình. Khóa học hè liên tiếp nối đuôi nhau tới ba bốn khóa vừa mới bắt đầu.
Ở dưới nhiệt độ ngày hè nóng nực thế này mà phải đến trường thì quả thực là không có đạo đức mà, Tô Thố cùng Dương Tuyết ở trong kí túc xá cảm khái. Trong phòng chỉ còn hai cô gái sống nương tựa vào nhau. Hai người họ mới từ phòng thí nghiệm về, nhiệt độ ở nơi đó và kí túc xá phải cách nhau mười mấy độ, hai người nóng đến mức muốn ngất xỉu mất, liền đi mua cái quạt điện nhỏ quạt cho mát, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Lưu Phỉ gọi điện thoại cho cô: “Ngày mai là cuối tuần, không có tiết đúng chứ. Đi trượt băng thấy sao?”
Tô Thố nhìn thoáng qua Dương Tuyết, nói: “Em còn có bạn –”
“Cùng nhau đến đây đi.” Lưu Phỉ dứt khoát nói.
Tô Thố cứ nghĩ Lưu Phỉ sẽ đi cùng rất nhiều người đến sân trượt băng, nhưng khi đến nơi cô mới phát hiện ra, chỉ có mỗi chị ấy. Sân trượt băng rất sang trọng thoải mái, tiền thuê mỗi tiếng đều không rẻ chút nào, nhưng gần đây có một loạt những hoạt động, giá cả cũng rẻ đi được một nửa, cho nên người đến đây cũng không ít. Cũng may nơi này rộng lớn đến khó tin, sẽ không thấy đông đúc chật chội.
Thời điểm đeo giày Tô Thố mới phát hiện Dương Tuyết căn bản là không biết trượt băng, giúp cô bạn đi giày trượt băng vào, Tô Thố hỏi một cách khó tin: “Mi là người Đông Bắc lại cư nhiên không biết trượt băng?”
Lưu Phỉ buộc dây giày, cười rộ lên: “Ai nói người phương Bắc phải phải biết trượt băng?”
Dương Tuyết cảm kích nhìn Lưu Phỉ một cái, bĩu môi với Tô Thố: “Khóa huấn luyện nghỉ hè thật sự là quá buồn bực đi. Có cơ hội đi ra ngoài đổi gió nhất định phải đi, còn chuyện không biết trượt băng…… Không phải có người thầy như mi sao.”
Sau đó Tô Thố liền thành thầy giáo miễn phí của Dương Tuyết. Tô Thố dìu cô, dẫn cô đi dọc theo đường lan can chậm rãi bắt đầu hoạt động, đồng thời chỉ điểm động tác cần chú ý, cô cảm thấy bản thân bất luận thế nào cũng coi như là một người thầy tiêu chuẩn, chỉ là Dương Tuyết sau khi rất anh dũng ngã hai lần trên mặt băng, chết sống cũng không chịu tiếp tục bước vào sân băng nữa.
Tô Thố phủ phục trên lan can, đối diện với người đang ngồi ăn vặt là Dương Tuyết kia vẫy tay, nghĩ đến tình trạng thảm thiết của cô bạn mình vừa bị ngã, nhịn không được trên mặt lộ ra nụ cười mỉm.
Lưu Phỉ trượt đến bên người cô, dựa vào lan can: “Các em thật thân thiết.”
“Dương Tuyết vô cùng đáng yêu, tính cách nhanh nhẹn, không câu nệ tiểu tiết. Thêm nữa, cả hệ vật lí chỉ có mỗi hai tụi em là nữ, không thân cũng khó.”
“Tuyệt đại song kiêu của hệ Vật lí công trình.”
Tô Thố có một phần tóc che ở trên mắt, Lưu Phỉ giơ tay vén tóc cô ra khỏi mắt, nhìn thấy một đôi mắt với ánh sáng trong veo, sau đó bàn tay như không thể khống chế, nhẹ nhàng chạm lên hai gò má cô. Lòng bàn tay Lưu Phỉ rất nóng, như là một quả cầu lửa. Tô Thố vẫn lẳng lặng đứng yên đó, ánh mắt nhìn thẳng vào chị.
“Từng có một người cũng đã dẫn chị đến sân trượt băng này. Khi đó chị mới học năm nhất, mà cô ấy lúc đó học nghiên cứu sinh.”
Tô Thố không nói, chờ chị nói tiếp.
Lưu Phỉ thở dài khe khẽ, chậm rãi khép mắt lại, mở miệng nói, “Cô ấy không xinh đẹp bằng em, nhưng ánh mắt hai người lại giống nhau như đúc, linh khí bức người, nhìn thấu đáo mọi chuyện. Cô ấy ít nói, nhưng cái gì cũng biết, mỗi chuyện cô ấy nói ra, không có chuyện nào là không chính xác. Khi đó cô ấy đã có người trong lòng, chị không thể tới gần, chỉ có thể hy vọng các cô ấy hạnh phúc.”
Tô Thố nhẹ giọng nói: “Mấy hôm trước chị đã gặp cô ấy?”
Cả người Lưu Phỉ chấn động, đem tay đặt trên gò má của Tô Thố hạ xuống, chống tay xuống lan can ngồi xuống bậc thềm.
“Đúng vậy. Gặp cô ấy thì mới biết được, các cô ấy sau đó đã chia tay. Cô ấy hiện tại là một luật sư vô cùng thành đạt, chồng cô ấy là kiểm sát viên, con đã ba tuổi rồi, là một bé gái, kế thừa đôi mắt của cô ấy.”
Tô Thố ngồi xuống không phát ra tiếng động, đây là một câu chuyện xưa khác ư? Cô không biết.
Bỗng nhiên từ nơi xa có một giọng nói trong trẻo gọi cô: “A Thố, bạn ở trong này? Thật tốt quá, chúng tôi vẫn tìm bạn suốt.”
Lối vào có người ngoắc tay với cô.
Lưu Phỉ liếc mắt đến chỗ cửa vào, thản nhiên nói: “Tô Thố, trốn không thoát đâu, nên gặp mặt sẽ phải gặp thôi. Khi đó chị khuyên em ít tiếp xúc với bọn họ, rốt cuộc cũng vì tư lợi cho chính mình thôi.”
Mặt chị hiện ra thần sắc thê thảm, giọng nói bất đắc dĩ như thế, Tô Thố không đành lòng nghe tiếp, cười khổ lảng tránh ánh mắt, lộ ra cái gáy trắng như tuyết. Lưu Phỉ nghe được trong lòng có một thanh âm vang lên “Xem đi, chỉ có một lần thôi”, không khỏi hai tay phát run, nâng má Tô Thố lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, sau đó liền vội vã rời đi.
Nhìn bóng dáng chị ấy lướt qua, Tô thố cúi đầu điều chỉnh biểu cảm của mình một chút, sau đó cười khanh khách lên, trên chân hơi dùng một chút lực, đi về hướng người mới tới.
“Đó là Lưu Phỉ?” Mễ Thi trượt băng không giỏi, dựa vào Trần Tử Gia đang đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lưu Phỉ vừa rời đi, biểu tình có chút rung động.
Tô Thố “Uhm” một tiếng trả lời.
Mễ Thi vốn đang có vấn đề cần hỏi, nhưngnhìn thấy thái độ không mặn không nhạt của Tô Thố, lập tức ngậm miệng.
Tô Trí y nguyên bày ra bộ mặt lạnh lùng nhìn Tô Thố; Ưng Thần kéo áo hắn, thấy hắn không có phản ứng, xấu hổ cười một tiếng, đem ánh mắt cứu trợ nhìn về phía Trần Tử Gia. Trần Tử Gia trở lại bình thường, cũng không để ý đến Tô Trí, lập tức nói với Tô Thố: “Hứa Nhất Hạo cũng sắp rời trường, mọi người hẹn nhau ra ngoài tụ tập một bữa. Kết quả lại không tìm thấy em ở đâu, cũng may gặp được em nơi này. Thật sự là đi mòn gót giày không gặp được lại bất ngờ gặp được ở đây.”
Tô Thố ngẩn ra, Hứa Nhất Hạo cũng có mặt?
Mễ Thi chỉ vào lối ra: “Anh ấy vừa nãy mới nhìn thấy bạn và Lưu Phỉ…… Cho nên chậm một chút.”
Một khúc nhạc mới đước phát ra, giai điệu vô cùng tươi đẹp, mọi người rất nhanh trượt ra sân. Tô Thố ngồi ở trên bậc thang, toàn cảnh trên sân trượt băng đều nhìn rất bao quát rõ ràng. Mễ Thi và Ưng Thần đều không biết trượt gì mấy, mấy lần suýt nữa ngã sấp xuống, Tô Trí và Trần Tử Gia ở bên cạnh tận tâm dạy, tiếng cười lanh lảnh truyền lại; Hứa Nhất Hạo trượt một mình xung quanh giáp sân băng, hai tay đút trong túi áo, không có động tác không có biểu tình, tốc độ không mau không chậm, nhìn rất tiêu sái, giống như không vướng bận bất kì điều gì.
Khúc rẽ ngoặt, Ưng Thần thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống, cô căm tức trừng mắt với bạn trai mình: “Anh dạy kiểu gì vậy hả?”
Tô Trí hừ một tiếng: “Vậy em đi tìm Tô Thố dạy cho đi. Nếu em có thể mời được nó thì mới nói,”
“ Tô Thố trượt băng rất giỏi sao?”
“ Nếu con bé đó mà chủ động muốn cho người ta biết, thì rất giỏi.”
Ưng Thần đột nhiên chán nản: “Anh có thể đừng như vậy hay không hả?”
“Nếu em là anh, em sẽ không tức giận?” Tô Trí nhìn chằm chằm cô.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Ưng Thần mới mở miệng: “Nhưng, anh là anh trai của cô ấy mà, không phải em, là chính anh. Nếu em là anh, em sẽ thử đi tìm hiểu cô ấy, mà không phải cứ gặp mặt là trưng ra bộ mặt lạnh lẽo kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.