Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 20:




Nhìn quanh bốn phía, Ưng Thần rốt cục cũng nhìn thấy Tô Thố ngồi ở trên bậc thang, úp mặt xuống đầu gối, mái tóc bay ra đằng sau, có chút bị ánh sáng phản chiếu. Cô vẫy tay gọi tên Tô Thố, Tô Thố nghe thấy tiếng người gọi mình thì đứng dậy, trượt đến trước mặt hai người họ.
Tô Thố nhìn về phía Tô Trí, hơi cười hỏi: “Em cướp sư tỷ đi một lúc, anh trai có đồng ý không thế?”
Tô Trí vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lẽo như cũ. Giống như đang giận dỗi không nhường bước, Tô Trí tự mình đi trượt băng, phối hợp với tiết tấu âm nhạc, mở rộng hai cánh tay, lướt đi, rẽ chuyển, xoay tròn, động tác lướt đi như bay trong không khí, giống như loài chim ưng vươn cánh bay lượn, hấp dẫn đại đa số ánh mắt những người ở đây.
“Anh trai em tính tình như thế,” Ưng Thần nhìn thân ảnh của ông anh trai Tô thố, rồi nói với cô, “ Cứ quan tâm ai đó là sẽ bị loạn, em đừng chấp anh ấy. Nhưng A Thố à, em—-”
“ Sư tỷ cẩn thận,” Tô Thố một bên dẫn dắt cô trượt băng, một bên bắt đầu chỉnh lại động tác cho chị, “Động tác dưới chân chị không đúng, không phải cứ tăng sức nặng dưới mũi chân mới có thể tăng tốc, lúc chân mình rơi xuống đất thì thân mình phải hơi hướng ra phía trước, dựa vào trọng tâm di chuyển sẽ càng thoải mái hơn một chút. A, chuyển động cũng không cần quá nhanh, giữ thăng bằng vững là được rồi……”
“ Chị còn tưởng rằng con gái trời sinh nhát gan sợ ngã, cho nên sẽ không quá am hiểu trượt băng. Nhưng vẫn có em là ngoại lệ a.” Ưng Thần rất cảm khái. Cô vốn có nền tảng cơ bản, nhưng luôn không nắm vững những điểm trọng yếu phải chú ý khi trượt băng, sau một lúc được Tô Thố chỉ điểm, mới hiểu được vấn đề cốt lõi nằm ở đâu, khi trượt băng cũng dễ dàng nhanh nhẹn hơn.
Bỗng nhiên từ phía sau các cô truyền đến một tiếng thét chói tai nghe như vẻ rất thê lương. Hai người quay đầu lại, nhìn thấy tình trạng bên đó rất rõ ràng; Mễ Thi bị trượt chân một cái, hai tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của Trần Tử Gia kéo mạnh về phía mình; Trần Tử Gia đi lên đỡ cô nhưng bởi vì đà kéo quá mạnh nên không có hiệu quả, kết quả hai người họ đồng thời đều bị ngã xuống đất, không riêng như thế, còn vô cùng ái muội vô cùng kì lạ với tư thế đè lên nhau. Người chung quanh nhìn thấy thì liên tục reo hò, không ngừng thét chói tai.
Tô Thố phì cười một tiếng, ngăn cản Ưng Thần người định qua đó giúp đỡ họ: “Chúng ta không cần quá đó đâu chị. Khó có được một cú ngã thành như vậy, cứ để người ta tiếp tục ôm nhau một hồi đi.”
Ưng Thần ôm bụng cười, thiếu chút nữa mất đi trọng tâm ngã sấp xuống. Cười xong một lúc cô lắc đầu nói: “Nhưng Tô Thố, em hiểu lầm rồi. Mễ Thi không phải là bạn gái của Trần Tử Gia.”
Tô Thố giật mình: “Sao ạ? Mọi người không phải đều nói như vậy ư.”
“ Trường học đồn đãi mà thôi, có bao nhiêu chuyện có thể tin là thật chứ,” Ưng Thần nói, “Em có biết, trước khi chị và Tô Trí quen nhau, lời đồn đãi đều là chị đang theo đuổi Trần Tử Gia.” Nói lại chuyện quá khứ, khuôn mặt cô hiện lên vẻ buồn cười.
Đang khi họ nói chuyện, Hứa Nhất Hạo đã qua đó kéo Trần Tử Gia và Mễ Thi đứng lên. Sắc mặt Mễ Thi đỏ bừng, giống như đóa hoa hồng tháng 3 kiều diễm ướt át. Sắc mặt Trần Tử Gia thì bình tĩnh, hàng lông mày lại hơi hiện lên nếp nhăn hiếm thấy, anh nghiêng đầu nói cùng Mễ Thi câu gì đó, sau đó trượt rời khỏi trung tâm sân. Mọi người đều khó hiểu, bởi vì khi bọn họ ngã bộ dáng nhìn như có chút xấu hổ, nhưng quả thật bị thương không nặng, không đến nỗi cứ như vậy mà đi xuống nghỉ ngơi chứ.
Hứa Nhất Hạo đứng tại chỗ đó một lúc lâu, ánh mắt chuyển sang hướng Tô Thố nhìn, tầm nhìn chỉ như chuồn chuồn lướt nước dừng lại một chút, sau đó liền ngoảnh đi. Anh đút hai tay trong túi áo, trượt ra khỏi sân, đi về chỗ ghế nghỉ ngơi.
“ Em hẳn là nên cùng Hứa Nhất Hạo nói chuyện. Trung tuần tháng sau anh ấy phải bay rồi.” Ưng Thần như có chút đăm chiêu nhìn Tô Thố một cái, rồi nói.
Tô Thố đưa ánh mắt nhìn về phương xa, có chút thất thần.
Hai người đi vào chỗ ghế nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều đang ngồi ở đó, Tô Thố cũng gọi Dương Tuyết đến, bảy người ngồi quanh lại một vòng. Không ai trong đám chịu mở miệng nói chuyện, không khí trầm buồn không chịu nổi. Dương Tuyết cùng những người này rất ít khi gặp mặt, cảm thấy rất ngượng ngùng quái dị, bèn dùng chân lặng lẽ đá Tô Thố một cái ở dưới gầm bàn, ánh mắt biểu lộ rằng mình phải đi trước. Tô Thố hiểu ý, xoay người tháo giày trượt băng ra.
Vì để làm dịu đi không khí, Ưng Thần đề nghị: “Không bằng chúng ta phân tổ hai người trượt băng thi đấu đi, mọi người cảm thấy sao?”
Tất cả mọi người lúc này đều lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn Ưng Thần. Tô Thố lắc đầu: “ Mấy anh chị chơi đi ạ, đừng tính phần của em. Em và Dương Tuyết phải về trường học rồi.”
“ Nếu là trượt đôi, em đi rồi còn ra cái gì nữa?” Tô Trí lườm Tô Thố một cái, tuy là ngữ khí không tốt, nhưng lại lần đầu tiên trong hôm nay anh mở miệng nói chuyện với Tô Thố, ngữ khí của anh khá cường ngạnh khiến cô không thể không nghe. Nói xong Tô Trí quay đầu nhìn Dương Tuyết, tươi cười thân thiết, giống như là thay đổi thành một người hoàn toàn khác của hai quốc gia hoàn toàn khác biệt: “Dương Tuyết, em không gấp gáp phải đi đúng chứ.”
“ Về cũng không có chuyện gì làm, không bằng ở lại chơi một lát nữa nhé.” Trần Tử Gia cũng cười nói.
Dương Tuyết liên tục gật đầu, cô hận không được xem cảnh náo nhiệt ấy chứ, ý niệm muốn bỏ chạy trong đầu đã bị nụ cười của Tô Trí và Trần Tử Gia làm cho biệt vô âm tích.
“ Nếu như vậy, tớ và Tô Trí một tổ, Mễ Thi vàTrần Tử Gia một tổ, A Thố và Hứa Nhất Hạo–”
“ Không, em muốn cùng Tô Trí một tổ.”
Ưng Thần đang nói thì bị Tô Thố ngắt lời, bị kẹt cứng ở trong cổ họng. Tô Thố nói lời này thanh âm quả quyết rõ ràng như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, trước tiên nhìn cô, sau lại nhìn Hứa Nhất Hạo. Sắc mặt Hứa Nhất Hạo xanh mét, nộ khí đọng lại giữa hàng hàng lông mày, lại cố nén không phát tác ra.
“ Em đã nháo loạn đủ chưa hả!”Tô Trí là người duy nhất trong đám mà sắc mặt so với Hứa Nhất Hạo còn khó nhìn hơn, anh vỗ bàn, “bộp” một cái rồi đứng bật dậy, chiếc ghế đằng sau lưng cũng chịu cơn trút giận bị đẩy văng ra xa. Từ nét mặt đến giọng nói đều rất nghiêm khắc: “Tô Thố em có ý gì hả? Em cứ nhất định phải làm đến mức tuyệt tình thế này à?”
Tô Thố đứng một bên, mà bên kia tất cả đứng một bên cách nhau một cái bàn, cô phát hiện ra thế trận cô lập này, không nói chuyện, đứng lên, hơi gật đầu với Dương Tuyết, tư thế như vậy giống như chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi Tô Trí nổi cáu lên cũng không hề thua kém bất kì ai, anh gần như là dùng kiểu rống lên để nói chuyện: “Em và Lưu Phỉ là có chuyện gì? Em không biết có lời đồn nói cô ấy không thích đàn ông sao,” Biểu tình làm thinh của Tô Thố cơ hồ càng thêm thứ kích thích Tô Trí, anh giận dữ công tâm, “Còn có người nói hai người–”
Chớp hàng lông mi, Tô Thố nghiêng đầu cười khẽ không chút đếm xỉa tới, ngữ khí vẫn ôn hòa như lúc bình thường: “Chuyện giữa em và Lưu sư tỷ, có quan hệ gì tới người khác chứ?”
“ Vậy người kia với em thì có quan hệ.” Tô Trí cười lạnh rút ra một tờ giấy, ném “ phịch” một tiếng tới dưới chân Tô Thố.
Ánh mắt hai người chống đối lẫu nhau người bên ngoài nhìn vào bất luận là Ưng Thần hay là Trần Tử Gia đều thấy kinh hãi vô cùng, Ưng Thần giật mình đến ngây người, bỗng chốc quên mất việc phải khuyên can; Trần Tử Gia bình tĩnh hơn nhiều, sợ cậu bạn sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi, bèn đứng ở bên cạnh Tô Trí, dùng một bàn tay ôm chặt lấy vai của Tô Trí, cánh tay khác thì cầm lấy tay của cậu bạn, đồng thời thấp giọng nói: “Bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Nếu là bình thường Tô Trí sớm đã bắt đầu bùng phát rồi, nhưng bây giờ lại bị ngoại lực của Trần Tử Gia khống chế nên phát tác không được; anh hít thở thật sâu mấy cái, nụ cười lạnh lẽo không hề ít đi: “ Từ lúc em lên đại học đến giờ, một đồng trong tài khoản ngân hàng cũng không ít đi! Thậm chí tiền học phí cũng không dùng đến. Em không muốn dùng tiền nhà của chúng tôi hay là có ý gì khác hả? Ba mẹ tôi đối xử với em không đủ tốt?”
Những lời này như ván bài lật ngửa, mọi người trơ mắt nhìn thấy sắc mặt Tô Thố như kiểu bị quét qua một cái rút đi những tia máu, trắng bệch đắc giống như trang giấy sau khi được tẩy trắng. Trên khuôn mặt cô y nhiên mang theo nụ cười nhẹ bình thản, nhưng những người quen thuộc cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay hàn quang lẫm liệt phát ra từ trong đáy mắt cô, âm u sâu thẳm, tràn ngập sự trào phúng và bất đắc dĩ đến cực điểm.
Hứa Nhất Hạo có khi nào nhìn thấy bộ dáng này của Tô Thố đâu, anh ngây người, sự lo lắng sốt ruột nổi lên trên gương mặt, thân mình không tự chủ được đứng lên: “Tô Thố–”
Trong tiếng âm nhạc cổ điển đang vang lên, Tô Thố cúi người nhặt lên tờ giấy vừa bị vứt xuống chân kia đút vào trong túi áo, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô. Cô nhẹ nhàng nói: “Tự em có tiền, cho nên mới không tiêu tiền trong thẻ.”
“Tiền của em từ đâu mà có?”Tô Trí vẫn lớn tiếng như cũ.
Tô Thố vén lên những lọn tóc bị rớt xuống ra sau vành tai, mỉm cười giải thích: “ Viết lập trình rất kiếm được tiền đó anh, em còn có tiền học bổng nữa.”
Tô Trí tiếp tục cười lạnh: “Anh không biết em biết viết lập trình khi nào. Bài vở của khoa nhiều như thế, công việc ở phòng thí nghiệm cũng nhiều, chỉ vì chút tiền đó mà em mỗi ngày đều mệt chết lên chết xuống, tỏ ra em thanh cao độc lập, không có dây mơ rễ má gì đến chúng tôi? Người khác không biết em, nhưng em sao có thể lừa tôi được? Em thật sự thà rằng mình luôn níu giữ hình ảnh chú thím đã mất cũng không chịu nhận tiền giúp đỡ của ba mẹ tôi? Uổng công bọn họ đã nuôi dưỡng em suốt mười năm nay!”
Nụ cười của Tô Thố cứng ngắc đọng trên khóe miệng, cô cúi mắt, như kiểu sợ bị đau hơi lùi về phía sau trốn tránh.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, lần này là thật sự quá đáng rồi. Vẻ mặt Ưng Thần khủng hoảng kéo lấy tay Tô Trí: “Đừng nói nữa.”
Tô Trí để ngoài tai việc khuyên can nhìn chằm chằm Tô Thố, ánh mắt sắc bén ác liệt; Trần Tử Gia thấy tình thế không ổn, lôi cậu bạn về phía sau một chút, lớn tiếng quát lên: “Cậu bớt tranh cãi sẽ chết à?”
Âm lượng giọng nói to hệt như tiếng của Tô Trí. Tô Thố mới ý thức được vừa rồi anh mình nói ra câu kia vô cùng tuyệt tình, đồng thời đáy lòng mơ hồ dâng lên một ý niệm trong đầu: Anh trai chỉ vì quá tức giận mới nói thế, đâu cứ nhất định là thật lòng?
“ Hứa Nhất Hạo lập tức sắp phải xuất ngoại rồi,” Ngón tay Tô Trí chỉ vào Hứa Nhất Hạo, ánh mắt dừng ở trên người Tô Thố, nghiến răng nói: “Thậm chí đều không nói tạm biệt với cậu ta. Tôi muốn biết, em còn có trái tim không.”
“ Nói tạm biệt hay không, có cái gì quan trọng?” Hứa Nhất Hạo bóp tay thành quyền, đứng dựa sát vào vách tường, lẳng lặng mở miệng nói. Ở góc độ của anh, vừa nãy có thể nhìn thấy ánh sáng từ chỗ mặt nghiêng của Tô Thố chiếu lại, ánh mắt của cô ấy tựa như một hồ nước trong vắt.
Người một mực đứng một bên phát ngốc là Mễ Thi hiện tại mới bừng tỉnh. Cô phát hiện người xung quanh sân trượt băng bị tiếng cãi vã thu hút, tụ lại đây xem náo nhiệt. Cô nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Tô Thố bạn đi trước đi. Anh trai bạn chúng tôi sẽ khuyên can.”
Tô Thố lui về phía sau từng bước, cũng không biết là đang nói với ai: “Cám ơn bạn.”
Trong lúc mơ hồ cô nghe được Trần Tử Gia ở phía sau kêu cô đứng lại, nhưng cô đâu suy nghĩ được nhiều. Nhiệt độ bên ngoài sân trượt băng cao không khác gì cái lò lửa, nóng đến nỗi ngay cả những chú ve sầu cũng kêu không nổi, cũng nóng đến nỗi biến Tô Thố thành hóa thạch, hai chân nặng như đeo chì, mỗi bước đi đều cố sức như vậy. Cô nghe được bước chân của Dương Tuyết, liền dừng lại đợi, sau đó đội cái nắng gay gắt của buổi trưa, chậm rãi đi tới chỗ trạm bắt xe đi về trường. Trên xe bus có điều hòa, người cực ít, hai người sóng vai nhau ngồi xuống.
Tô Thố tựa nghiêng vào trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sắc mặt vẫn yên ả như vốn có. Dương Tuyết nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô bạn, cái mũi bỗng dâng lên sự cay xè. Thật lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: “Ta mới biết được cha mẹ mi qua đời sớm như thế, Tô Trí chỉ là anh họ của mi. Trước kia mi đều không nói qua với chúng ta.”
Tô Thố mỉm cười.
Cô cười rất tươi, một chút dấu vết u ám cũng không có; Dương Tuyết nhìn mà ngẩn ngơ, nghiêng đầu nhìn ngó cô bạn, nói: “Tô Thố, có đôi khi mi thật sự rất khó nắm bắt. Khó trách đám nam sinh trong trường đều nói, mi là một câu đố không giải đáp được .”
Trong xe xóc nảy một chút, Tô Thố dựa vào cửa sổ, cửa kính xe được khóa cố định lại, rèm cửa sổ lỏng lẻo bị kéo sang một bên, có thể nhìn thấy một phần cảnh sắc bên đường và bầu trời đang dần chuyển tối.
“ Suy nghĩ của người khác, ta làm sao mà quản được.”
Lúc mà Dương Tuyết nghĩ Tô Thố sẽ không trả lời cô, cô ấy lại nghe được giọng nói mệt rã rời của cô bạn, nói như vậy.
Sau vài ngày sau chuyện phát sinh trên sân trượt băng, Trần Tử Gia dẫn theo Tô Trí có tìm đến cô. Vẫn chưa khai giảng, người trong trường không nhiều lắm. Ba người ngồi một góc trong Nhà ăn vắng lặng, Tô Thố cảm giác giống như thời gian trở lại hai năm trước, khoảng thời gian lần đầu tiên cô đến trường báo danh ấy. Trần Tử Gia mặc chiếc áo phông màu trắng phối với chiếc quần dài màu đen, khoác ba lô sách trên vai. Bởi vì hai người mới từ Tây Đại đạp xe đến, hơi thở có chút gấp gáp. Tô Trí một tiếng cũng không hé răng, chính là im bặt.
Đợi Trần Tử Gia hồi phục hơi thở, Tô Thố nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi. anh trai.”
Tô Trí thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ.
“ Nói cho cùng chúng ta cũng có điều không đúng,” Trần Tử Gia nói, “Không nên đi điều tra tài khoản ngân hàng của em.”
“ Cho dù là ai đi điều tra, cái này thì có vấn đề gì đâu,” Tô Thố chống tay vào cằm, chậm rãi nói, “Đều không có làm sai; trừ em ra, ai cũng không sai hết.”
“ Em–” Tay Trần Tử Gia đặt lên trên bàn, “Anh muốn biết, những điều Tô Trí nói, có phải thật hay không?”
“ A, em đã trưởng thành rồi, hẳn là có năng lực nuôi sống chính mình.”
“ Chỉ vì nguyên nhân này?” Ánh mắt Tô Trí sáng quắc, giống như phát hiện ra sự nói dối ngó đăm đăm Tô Thố.
“ Đối với em mà nói, điều này quả thật rất dễ dàng,” Người Trần Tử Gia hơi ngả về phía trước, nhìn thật sâu và ánh mắt của cô, “Nhưng cũng phải nói lại, anh cảm thấy được em đang châm chọc chúng ta, lớn như vậy, còn muốn người lớn nuôi sống.”
Tô Thố từ chối cho ý kiến chỉ cười.
Sắc mặt ấy lại khiến Trần Tử Gia ngẩn ra lần nữa. Trầm mặc một lát, anh rút ra một xấp văn kiện đưa cho cô rồi nói: “ Công ty của chú anh đang cần một nhân viên viết chương trình làm thêm, đây là tư liệu liên quan.”
Tô Thố nhận lấy, cũng không lật ra xem mà để ra bên cạnh khuỷu tay. Cô sẽ không ngoảnh mặt với tiền. Cô chớp mắt, liền sau đó đưa qua một hộp quà đóng gói rất tinh xảo rồi nói: “Sư huynh, sinh nhật anh sắp đến rồi đúng chứ ạ. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Trần Tử Gia cảm giác được trong lòng mình có một nơi nào đó vô cùng ấm áp, anh không biết rằng cô lại nhớ rõ ràng sinh nhật của anh đến thế.
“ Tô Thố, sinh nhật của em là bao giờ?” Khi Trần Tử Gia nói chuyện, khóe mắt liếc về người bên cạnh – Tô Trí.
Biểu tình Tô Trí xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn là sự khiếp sợ. Anh nhíu chặt lông mày, nhớ tới Trần Tử Gia cũng từng hỏi qua chính mình sinh nhật của Tô Thố là ngày mấy tháng mấy, nhưng khi đó bản thân mình suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra được. Anh ngồi đây bắt đầu nhớ lại, bao nhiêu năm nay, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai chúc mừng sinh nhật cho Tô Thố, thậm chí đều không có nghe được có người đề cập tới. Năm này qua năm khác, từ từ mà quên đi mất. Mà mỗi một năm, anh cũng sẽ nhận được quà tặng của cô em gái tặng cho mình, một chiếc bút hoặc là một cuốn nhật kí, tuy rằng không đắt tiền, nhưng luôn sẽ có, chưa từng quên dù chỉ một lần.
Lúc này anh mới nhận thấy, thì ra chính mình đối với cô em gái này cũng không quan tâm như trong tưởng tượng của chính mình vậy. Ngay cả sinh nhật của con bé cũng không nhớ, anh còn có lý do gì để đi can thiệp vào chuyện của con bé?
Không chú ý tới vấn đề này, ánh mắt Tô Thố đột nhiên nhảy dựng lên, quay mặt nhìn về phía cạnh cửa. Theo ánh mắt của cô, Trần Tử Gia nhìn thấy sắc mặt Hứa Nhất Hạo trầm tĩnh đang đứng ở nơi đó.
Cười chào hỏi anh một tiếng, Tô Thố cầm ba lô và xấp văn kiện ấy rồi đứng dậy rời đi. Khi đi qua bên người Hứa Nhất Hạo cô nhẹ nhàng nói một câu “Lên đường thuận lợi”. Giọng nói rất thấp, nhưng Tô Thố biết là anh đã nghe thấy, cô hạ thấp ánh mắt, nhìn thấy cánh tay anh hơi phát run.
Cô sững lại bên cánh của lớn của căn tin một lúc. Trên cánh cửa lắp kính màu trà ấy, cửa kính tựa như một chiếc gương, phản chiếu hết thảy mọi thứ bên trong căn tin. Hứa Nhất Hạo đang ngồi trên chiếc ghế khi nãy cô ngồi, góc nghiêng gương mặt ấy tuấn tú vô cùng; đối diện với anh là hai người sắc mặt biến đổi liên tục để rồi cuối cùng dừng lại ở nét mặt vô cùng nghiêm nghị.
Trong khí trời oi bức mùa hè này, Hứa Nhất Hạo cuối cùng cũng bước lên chuyến bay sẽ đưa anh đến một miền đất nước xa lạ.
Như Tô Thố đã tự hứa với lòng mình, rốt cuộc cô cũng không ra sân bay tiễn anh. Hôm ấy cô ngồi trong giảng đường oi bức, đăm đăm nhìn cuốn sách cô mượn từ thư viện. Những giọt mồ hôi dần dần vã ra đầy trán, nhưng lòng bàn tay lại không mảy may một chút hơi nóng.
Đến chiều, Dương Tuyết đến thư viện rủ cô đi ăn tối.
Dường như không nghe thấy tiếng ai gọi mình, Tô Thố vẫn thản nhiên ngồi đọc sách, không có bất cứ hành động nào khác. Chỉ khi Dương Tuyết đến gần, mới thấy cô cầm trên tay một quyển sách dày cộm có bìa màu đen, có chút cũ kỹ, trên bìa sách in cái tựa mờ mờ “Luận Văn Tự”. Trước mặt cô mọi thứ trống trơn, không có đến một cây bút, ngay cả cái cặp cũng để ở một cái bàn khác, như là chưa từng mở qua.
Ba tuần sau, Tô Thố nhận được một lá tư từ Mỹ của Hứa Nhất Hạo. Trong thư là từng xấp từng xấy giấy in đã được đóng xấp cẩn thận, trên mỗi xấp đều ghi rõ ngày tháng, có xấp mới có xấp cũ, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự thời gian. Bên trong còn dán một tờ giấy note, viết rằng “Vốn dĩ định trả em lúc tại sân bay. Giờ anh gửi lại cho em.”
Thư này là do Dương Tuyết đưa cho Tô Thố, cô biết là thư của Hứa Nhất Hạo, không khỏi tò mò, cũng xán lại xem: “Quốc gia của người mù” và “Quốc gia lí tưởng’ của Platon ? Sao nhìn hoài mà ta cũng không hiểu. Haiz, thì ra không phải thư tình.”
Tô Thố chậm rãi quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Lúc đó đã là lập thu, học kỳ mới cũng sắp bắt đầu. Nhưng cái tiết trời oi bức nhất ấy vẫn chưa chịu buông tha, những cành cây trong trường bị giày vò cả một mùa hè nóng như lửa, lá cây xanh đến mức cũ mèm, không còn sức sống, nhưng cũng không cam tâm rơi rớt như vậy, uể oải bám trụ trên cành cây, chiến đấu với mùa hè dai dẳng.
Bài vở năm ba rất nhiều, ngày thường tiết học cũng nhiều, cuối tuần cũng chẳng mấy rảnh rang. Thi xong giữa kỳ may thay có được một ngày nghỉ, Tô Thố cuối cùng cũng có chút thời gian đi đến công ty làm thêm đó. Đó là một tòa cao ốc tráng lệ và đồ sộ, xung quanh bốn bức tường đều được làm bằng kính màu trà, tọa lạc trên khu đất đắt đỏ nhất của thành phố.
Cô đã được diện kiến chú của Trần Tử Gia, một người cực kỳ nghiêm túc. Anh ta ngồi phía sau một bàn làm việc lớn, ngước mắt nhìn Tô Thố. Vẻ xinh đẹp và khí chất phi phàm tỏa khắp người của cô làm chú không khỏi giật mình. Trước khi gặp Tô Thố, anh không thể tưởng tượng được người mà Trần Tử Gia cực lực tiến cử làm nhân viên lập trình lại là một cô gái, hơn nữa lại có thể hoàn thành một nhiệm vụ tương đối phức tạp một cách nhanh chóng và dễ dàng đến vậy.
Anh gật đầu nói: “Sau khi tốt nghiệp em có thể đến đây làm việc.”
Không biết là có bao nhiêu người chen đến sứt đầu mẻ trán cũng chỉ mong được làm việc ở công ty này. Tô Thố nghĩ vậy, cô hơi cúi người, nở một nụ cười nhè nhẹ trên môi biểu thị đồng ý.
Nụ cười nhẹ như vậy cũng đủ làm người đối diện ngẩn cả người. Anh ta dụi mắt mình, ra vẻ suy tư nói “Thảo nào”
Tô Thố vừa bước ra khỏi văn phòng, Trần Tử Gia đã ngồi chờ sẵn bên ngoài. Từ ngày lên năm tư, anh lại rảnh rỗi hơn trước. Tuy chưa từng hỏi qua nhưng Tô Thố cũng biết rằng sang năm anh ấy cũng phải ra nước ngoài học tiếp lên thạc sĩ. Chuyên ngành của anh thì khả năng đi du học rất cao, nghe nói năm ngoái có đến ba bốn mươi phần trăm sinh viên ra nước ngoài, bay đến một châu lục xa xôi khác tiếp tục học tập. Hơn nữa Trần Tử Gia lại học giỏi như vậy, tiếng Anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ, cộng thêm gia cảnh không thể chê vào đâu được, vậy là chỉ cần anh ấy muốn, nước nào mà không thể đi.
Hai người bước vào thang máy rời khỏi công ty dưới ánh mắt hiếu mói của đám nhân v kỳ của đám nhân viên công ty.
“ Anh nghe nói em không làm thêm nữa?”
“ Lịch học căng, em không có thời gian làm chuyện khác. Hơn nữa, chú anh hậu đãi em quá rồi.” Tô Thố tuy đang nói chuyện, nhưng vẫn bước thoăn thoắt về phía trước, vẻ mặt nôn nóng vô cùng, ngó tới ngó lui cái đồng hồ.
“ Để anh đưa em về ” Trần Tử Gia cười dịu dàng. Trong lúc nói, anh ấy đứng chắn ngang trước mặt cô, che mất cả con đường và ánh náng phía trước.
“ Không cần đâu, em tạm thời chưa về lại trường, còn công chuyện phải giải quyết, ” Tô Thố cười lắc đầu “với lại, em không dám ngồi sau tay lái của một tài xế mới vừa lấy bằng lái xong đấu, em còn muốn sống thêm vài năm nữa cơ. Anh đi chơi với Mễ Thi đi. Cô ấy ở kia kìa.”
“ Mễ Thi? ” Trần Tử Gia thoáng nhíu mày, quay đầu thật nhanh, bên đó làm gì có Mễ Thi nào? Chỉ có những người đi đường xa lạ. Anh xoay người lại, Tô Thố đã nhảy lên xe bus rồi, cô vẫy tay chào anh, miệng cười đắc ý.
Đi lòng vòng trong nhà sách, Tô Thố bước lên tầng thứ năm. Tâm cô bỗng thấy xao xuyến, bất chợt cầm lên và giở một tập thơ cổ bên cạnh ra. Trên tập giấy trắng mực đen in lên bốn câu thơ “Thanh thanh lăng thượng bách, lỗi lỗi giản trung thạch. Nhân sinh thiên địa gian, hốt tựa viễn hành khách.” (Rừng bách xanh xanh ngự trên núi, chồng đá đồ sộ nằm giữa vực. Con người ta sống giữa đất trời, cũng chỉ như vị khách đường xa ). Bốn câu thơ trên làm trái tim cô như ngừng đập, tựa như toàn thân phút chốc biến thành tượng sáp.
Mãi đến khi một cậu bé chừng mười tuổi chạy đến giật gấu áo cô, chỉ xuống đất, nói: “ Chị ơi, sách của chị rớt rồi kìa.”
Tô Thố đột nhiên tỉnh lại. Cô cúi xuông nhặt sách lên, cười mỉm nói với bé trai: “Cảm ơn em đã nhắc, em trai.”
Cậu bé nhìn đống sách trên tay Tô Thố: “Chị ơi, sao chị mua nhiều sách thế? Cầm trên tay không nặng sao?”
Được cậu bé nhắc nhở, cô mới bàng hoàng nhận ra thì ra tay mình cầm nhiều sách đến như vậy, đúng là có hơi nặng thật. Cô ôm đống sách vào người, bước thẳng ra quầy tính tiền, xách hai túi sách nặng trình trịch bước xuống lầu. Đứng trước cửa nhà sách, Tô Thố lại gặp cậu bé khi nãy cũng vừa bước ra, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chẳm chằm vào cái túi đựng sách của cô. Thế là cô cúi xuống, nói với cậu bé: “Em trai à, em thích đọc sách gì? Trong này em cứ chọn lấy một cuốn, chị tặng em.”
Cậu bé vui mừng, nhảy cẫng lên, không một chút e dè chộp lấy cuốn “Tây Du Ký” có tranh vẽ, vui vẻ đi về. Tô Thố nhìn theo dáng cậu bé khuất xa, mỉm cười.
Một cơn gió bất chợt ùa đến, cô không kiềm được hắt xì hơi vài tiếng. Bầu trời không một gợn mây, trong xanh vô cùng, vậy mà nhiệt độ lại không khỏi thấp xuống đột ngột. Tô Thố như thấy được làn không khí lạnh thổi đến từ phương bắc, cuộn qua vùng thảo nguyên hoa bắc, mang đi những chiếc lá vàng cố bám trụ trên cây và một chút hơi nóng còn sót lại của phương bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.