Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 23:




Dịch: Luxarita
Bước vào mùa hè, các lớp học hè trong khoa lại bắt đầu.
Từ phòng thí nghiệm đi ra, Tô Thố cũng không đi gấp, cô đứng một mình bên ngoài đại sảnh của Học viện Vật lý, nhìn bốn bức tường quanh đại sảnh treo đầy những tấm hình của các nhà vật lý tốt nghiệp từ học viện và những phần giới thiệu về họ. Có thể khẳng định những tấm ảnh này chưa phải là những tấm hình đẹp nhất của những nhà vật lý học đó, nhưng vẫn có thể nhìn ra được các phần tử tri thức của thế hệ trước mang một nét khí chất rất đặc biệt, khuôn mặt thanh thoát, ánh mắt với thần thái sáng ngời, mỗi người đều toát lên vẻ ôn hòa nhưng cơ trí.
Khi Tô Trí tìm thấy cô, phát hiện cô đang kiễng chân dùng một tờ khăn giấy cẩn thận lau chùi bụi bặm bám trên khung ảnh bằng thủy tinh. Sau khi lau xong cô lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên đó, cái nhìn sâu lắng và tĩnh lặng.
“A Thố”, Tô Trí chờ cho cô xem đủ mới gọi: “Ngày nào cũng lên lớp mà em còn xem chưa đủ sao?”
Nghe thấy giọng nói, Tô Thố rất nhanh quay đầu lại, nhìn thấy dáng người quen thuộc đến vậy, cô bất giác bật cười: “Anh về lúc nào? Sao lại về trước hai ngày”
“ Mới về đến sáng nay, giờ qua đây tìm em.”
Hai anh em đi ra ngoài, ánh nắng tháng bảy đúng là chẳng nể mặt ai, phơi đến nỗi mặt đất như thể đang nở hoa nắng, nhìn về phía xa con đường bằng phẳng lấp lánh như một dòng sông bạc, biến mỗi khu nhà trong trường học thành những hòn đảo cô độc. Đối diện với thời tiết đáng sợ như vậy phần lớn con gái sẽ giương một cái ô che nắng, nhưng Tô Thố trước nay lại không có thói quen này, tiêu sái để mặc cho ánh nắng nhuộm hồng gương mặt.
Thời tiết gay gắt làm cho cả hai chẳng ai muốn mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm lên con đường mà cắm cúi đi. Cho đến khi Tô Thố phát hiện hai người đã muốn đi đến cửa tây, ở đó đang đậu một chiếc xe màu đen nhìn rất quen mắt.
“ A, chúng ta đang đi đâu?” Tô Thố như tỉnh mộng.
Tô Trí thuần thục mở cửa xe, đẩy cô vào xe rồi bản thân cũng ngồi vào.
“ Trần Tử Gia, rốt cục cũng bắt được em ấy đến đây, chậm một chút nữa thì chẳng biết phải đi đâu tìm người”, người ngồi ở ghế đối diện thở phù, quay đầu nhìn Tô Thố, trên mặt đầy ý cười, “Trước đó anh đã hỏi qua Dương Tuyết, được biết là ngày mai ngày mốt em đều không có tiết cũng không có thí nghiệm, cho nên đừng nói là em có việc.”
Tô Thố trừng mắt với anh một cái, sau đó quay sang nhìn Trần Tử Gia nãy giờ vẫn chưa lên tiếng mà chỉ nhìn cô mỉm cười: “Chào sư huynh.”
“ Gần đây em bận lắm sao? Từ khi tốt nghiệp đến nay chưa nhìn thấy em bao giờ”
“ Vẫn ổn.” Tô Thố mỉm cười.
Chiếc xe lẳng lặng lăn bánh, cổng trường phía Tây là khu ký túc xá dành cho các cán bộ của Hoa Đại, cũng xem như là một phần của trường, tài xế lái xe rất chậm. Khu này Tô Thố rất ít khi đến, cũng không quen thuộc. Rẽ nhiều lần trên con đường rợp bóng cây, Tô Thố nhìn thấy một hàng cây bạch hoa mọc san sát, những khu nhà nhỏ đang núp sau hàng cây.
Hứa Nhất Hạo bỏ hai tay vào túi, đứng dưới tán cây bạch hoa ven đường, áo sơ mi trắng quần màu tro, đã hơn một năm không gặp, gương mặt anh vẫn là nét trầm tĩnh như trước đây, nhưng thoạt nhìn có vẻ gầy hơn trước một chút, ngoại trừ điểm này ra thì hầu như chẳng có gì thay đổi.
Tô Trí mở cửa xe, ngoắc tay với anh ta. Hứa Nhất Hạo đi tới, vừa vịn tay lên cửa thì nhìn thấy Tô Thố bên trong, nét cười trên mặt đột nhiên biến mất, đôi mắt đen láy càng trở nên sâu thẳm, có một sự sắc bén mà trước nay chưa từng có. Cửa xe vừa mở, hơi nóng liền bay vào, lượn lờ xung quanh mỗi người.
Nhìn thấy anh, Tô Trí nhớ tới kia tấm ảnh kia, cũng có chút thất thần, Trần Tử Gia chú ý tới thần sắc Tô Trí có chút kỳ quái, đang định nói, Hứa Nhất Hạo rốt cuộc cũng ngồi vào ghế sau.
“ Biết cậu về từ tuần trước, cho nên mới hẹn cậu ra ngoài họp mặt, dù sao chúng ta đều đã tốt nghiệp.” Trần Tử Gia cảm khái, nhìn về phía sân trường xa xa, “Trường học cũng không còn là của chúng ta.”
“ Em không biết nhà anh cũng ở trong này”, Tô Thố nghiêng đầu nhìn anh, cười nói, “Trước đây em từng đi lạc ở đây một lần, suýt nữa đã chẳng tìm được đường ra.”
Hứa Nhất Hạo ánh mắt nhìn thẳng còn đường phía trước, không hề nhìn cô, chỉ “ừ” một tiếng với Trần Tử Gia xem như trả lời.
Trần Tử Gia muốn tiếp tục câu chuyện của Tô Thố, anh nói đùa: “Ở đó mà em cũng có thể lạc đường sao? Em có biết nhìn theo hướng mắt trời tìm đường không?”
“Đó là buổi tối, làm gì có mặt trời chứ? Đèn đường cũng đột nhiên không sáng nữa”, ánh mắt Tô Thố sáng đến nỗi nhìn như màu xanh, “Em còn tưởng rằng sẽ gặp ma..”
Nghe đến đây Trần Tử Gia nhíu mày: “Nửa đêm? Một mình em ư?”
Hứa Nhất Hạo lúc này mới nhìn Tô Thố một cái, nhưng cũng chỉ chốc lát ánh mắt liền né tránh, lời nói không mang theo chút cảm cảm xúc gì: “Không an toàn.”
Tô Trí cười ngặt nghẽo: “Em ấy có sợ mấy thứ này bao giờ. Lúc nhỏ sau khi được nghe kể chuyện Tông Định Bá bắt quỷ, ngày nào em ấy cũng trốn ra ngoài lúc nửa đêm, lủi khắp các ngõ ngách trong sân. Đến khi bố mẹ tìm được thì em bảo chỉ muốn biết trên thế giới này có thực sự có linh hồn hay không, nếu thật là có thì có thể giao lưu với họ không..”
Tất cả mọi người đều cười, Hứa Nhất Hạo cũng không ngoại lệ, đáy mắt rốt cuộc cũng có thể thấy được ý cười.
“ Anh còn nhớ sao, em chẳng còn chút ấn tượng nào cả”, Tô Thố liếc Tô Trí, lắc đầu, cười cười.
Chiếc xe vẫn lăn bánh đều đều, Tô Thố đoán chừng còn khá lâu mới đến, nên lôi máy tính ra đặt trên đùi, bắt đầu gõ bàn phím. Tốc độ nhập dữ liệu của cô rất nhanh, đồng thời còn có thể thỉnh thoảng nói chuyện phím với mọi người.
“ Làm gì gấp vậy?” Tô Trí nhìn cô, cười nói: “Thật sự là đang tranh thủ từng phút từng giây.”
Tô Thố làm điệu bộ như thể đang vuốt râu: “Thời gian đã trôi đi thì không bao giờ trở lại”, sau đó lại cắm cúi nhập một đống số liệu, sau đó ôm cổ nhìn chằm chằm vào máy tính, chờ đợi nó xây dựng biểu đồ.
Xe đến vùng ngoại ô, dừng ở trước cửa một ngôi nhà ba tầng nhỏ, khu đồi này toàn những ngôi nhà tinh tế như vậy. Tô Thố theo sau Trần Tử Gia vào nhà, nghe anh nói là nhà của một ông chú nào đó. Bởi vì họ đang sống ở nước ngoài nên căn nhà này để trống.
Xuyên qua một hoa nhỏ viên, mấy người họ bước vào ngôi nhà. Tô Thố đi sau cùng, khi đi vào những người khác đều đã đổi dép lê. Trần Tử Gia vòng ra phía sau cô, đưa tay đỡ lấy cái ba lô nặng trịch của cô. Tô Thố không quen có người giúp cô mang túi, đang định mở miệng từ chối thì cảm nhận được một ánh mắt nhìn qua, phảng phất cảm giác buốt da như gió đông thổi.
Cô cẩn thận ngẩng đầu lên, Mễ Thi đang đứng ở cầu thang, khóe miệng nở nụ cười đáng yêu như thiên thần, ánh mắt nhìn cô như phóng điện. Tô Thố không nói tiếng nào, nghiêng người né Trần Tử Gia, bỏ ba lô xuống đưa cho Tô Trí xách hộ, cúi người thay giày. Tô Trí nhìn em gái có chút đăm chiêu, rồi đành cười khổ nhìnTrần Tử Gia.
Lúc lên lầu Tô Thố lay người Tô Trí, thấp giọng hỏi: “Còn bao nhiêu người nữa sẽ tới?”
“ Chỉ có mấy người họ thôi, em đều quen mà.”
Quả thực đều quen. Những người khác đều trong dự đoán, nhưng sự có mặt của Lâm Tịnh lại nằm ngoài dự đoán của cô. Cô xuất hiện cùng với Vương Thẩm, hai người họ tay trong tay, nét mặt và hành động đều hiện rõ sự thân mật, cho người ta cảm giác giống như Tô Trí và Ưng Thần, là cái vẻ của những cặp vợ chồng lâu năm.
Tô Thố phát hiện tất cả những người ở đây dường như đều đã quen thuộc đối với sự xuất hiện của cặp đôi này, hoàn toàn không có cảm giác, như thể chỉ có mình cô kinh ngạc. Hứa Nhất Hạo đang ngồi trên sô pha, anh đứng lên bình thản qua chào hỏi hai người họ. Lâm Tịnh nhìn Hứa Nhất Hạo, thần thái có vẻ không hề thay đổi, chỉ nói “ Anh về lúc nào?” Những lời này thanh âm có chút run rẩy, sắc mặt Vương Thẩm căng thẳng, siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô.
Sau màn chào hỏi mọi người đều cùng ngồi lại phòng khách. Dưới ánh nắng buổi chiều, từng hàng bóng cây lần lượt đổ rợp khắp phòng.
“Đã lâu không gặp”, Vương Thẩm hí mắt cười với Tô Thố: “giáo sư của anh khen em hết lời, chỉ hận năm sau không thể cướp em về làm tiểu sư muội của anh. Nhưng viện trưởng Bạch chính là không nỡ để em đi, hai người họ còn vì chuyện này tranh cãi một trận đấy.”
Anh ta đang nói đến việc gần đây Tô Thố đang làm việc cho một tổ chức hợp tác thí nghiệm giữa Tây Đại và Hoa Đại. Hạng mục hợp tác lần này rất lớn, liên quan đến mấy học viện của hai trường, dạo trước hai người đã từng chạm mặt nhau ở phòng thí nghiệm, nhưng khi đó cả hai đều đang bận, chỉ gật đầu chào rồi đi lướt qua.
Đã quen thuộc nên cũng chẳng còn gì phải khách sáo, sau khi chào hỏi thì bắt đầu ai làm việc nấy. Giờ Tô Thố mới biết thì ra họ muốn tự nấu cơm, các loại thực phẩm đều đã mua đủ, xếp đầy tủ lạnh. Nhưng hiển nhiên, không phải tất cả mọi người đều đi nấu cơm, nhất là khi đang sắp xếp bàn ghế ngoài ban công.
Tô Trí vì thế đề nghị: “Con gái nấu cơm, con trai đi đánh bài đi.”
“Đương nhiên là không” Tô Thố kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nhắm im bặt. Bởi vì ngoài cô ra, ba người còn lại đều không có ý phản đối, hơn nữa Mễ Thi thậm chí còn có điểm mong chờ muốn thử. Đại não của cô sáng lên, không còn nghi ngờ gì nữa, nấu cơm chắc chắn là chủ ý của ba cô gái kia. Chẳng phải có câu tục ngữ nói như thế này sao: phải biết rằng trái tim của đàn ông nằm ngay bên cạnh bao tử.
Phòng bếp ở tầng một, Tô Thố nhìn ra ngoài sân qua cửa kiếng. Sân sạch sẽ xinh đẹp, nhưng khu vườn chắc đã hai ba tháng không có ai dọn dẹp, không còn nét tạo hình nào cả, nhưng lại có một nét đẹp của sự vô trật tự.
“ Bỗng nhiên cảm thấy Lưu sư tỷ nói không sai”. Tô Thố thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói.
“ Lưu Phỉ? Cô ấy nói gì với em?”
Tô Thố lắc lắc đầu, nụ cười thêm sâu.
“Nếu không có việc gì thì em lên lầu chơi với bọn họ đi”. Ưng Thần nói xong lại bổ sung một câu: “Ở đây đã có bọn chị, em cứ chờ ăn là được”
Các chị à? Tô Thố chẳng luyến tiếc nhà bếp, cười khổ. Phải biết rằng thời buổi này con gái chẳng có mấy người biết nấu ăn. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình họ là có ưu thế như vậy, thường ngày không hề động chạm gì đến xoong nồi, không biết nấu ăn thì cũng hoàn toàn hợp lý. Phòng bếp này lại quá rộng, ba bốn người đứng trong này cũng không cảm thấy chật chội. Trong bếp đang có ít nhất ba thực đơn, Tô Thố nhìn bọn họ mặc tạp dề loay hoay trong bếp, hoàn toàn không có kế hoạch gì, khi thì thái thịt, khi thì đổ rau vô chảo. Kỹ thuật nấu ăn của Mễ Thi so với Ưng Thần và Lâm Tịnh tốt hơn một chút, ít nhất cũng còn biết phải chờ dầu nóng mới đổ thịt vào.
Lúc này, cái chảo Mễ Thi đang xào đồ ăn bỗng nhiên bốc lửa, hơn nữa còn như có vẻ chưa đủ hoành tráng, khuyến mãi thêm một màn khói bay mù mịt. Mễ Thi sợ tới đến mặt trắng bệch, cầm cái đồ xào hét toáng lên, hai người còn lại cũng há hốc mồm, lập tức tản ra, động tác nhanh cực, ngay sau đó chiếc chảo mất thằng bẳng đổ xuống, một trận loảng choảng, Tô Thố nhíu mày, vội vàng đến kéo Mễ Thi lúc này đang đứng ngây ngốc ra khỏi đó, quyết đoán khóa van gas lại, thuận tay lấy một bát nước đổ vào chảo, cuối cùng cùng tắt được lửa. Khói đặc tản ra, trong nồi lúc này là một mớ hỗn độn màu đen nhìn không rõ hình thù.
Tô Thố cười khổ một tiếng, lấy cái đồ xào trong tay Mễ Thi, lại nhìn lần lượt ba cô gái đang sợ xanh mặt, nói: “Các chị lên lầu đi, để em”. Nói xong cô mở cửa sổ ra, rồi bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn.
Nhìn động tác lanh lẹ của Tô Thố, Lâm Tịnh rất kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp, một lúc sau mới “ừ” một tiếng.
Ưng Thần vừa ho vừa nói: “A Thố, thì ra em biết nấu cơm a. chị thật không ngờ đó, à, có cần chị giúp gì không?”
“ Không cần đâu, các chị cứ lên đi”. Tô Thố chỉ nói chứ không hề quay đầu lại.
Mễ Thi bây giờ mới bình tĩnh lại, trong gian phòng đầy khói, gương mặt cô lúc trắng lúc xanh, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, cứ vậy mà ngây người nhìn Tô Thố. Một lúc lâu sau cô dường như nhớ tới điều gì đó, liền bước nhanh về phía Tô Thố, hung hăng đẩy cô ra.
Cú đẩy dùng sức không nhẹ, Tô Thố mất thăng bằng dẫm phải mỡ vụn vỡ trên sàn nhà, trượt chân đập vào tủ lạnh. Bả vai bị đập mạnh vào lớp vỏ kim loại, truyền đến một cảm giác đau tê cứng. Sau khi đứng vững thì nhìn thấy ánh mắt ai oán lạnh lẽo của Mễ Thi, nghe được giọng cô đầy vẻ châm biếm: “Tô Thố, nào dám làm phiền đến bạn. Bạn thực sự nghĩ đến một bữa cơm mình cũng không nấu được sao?”
Sự chua ngoa trong giọng nói đó ai cũng có thể nhận ra được, Ưng Thần và Lâm Tịnh nhìn nhau. Tô Thố cười với họ, nhẹ nhàng nói: “Ừ, vậy tôi ra ngoài trước nhé”, nói xong liền đi ra ngoài. Cô hơi cúi đầu, bước chân rất gấp, vì không nhìn rõ đường, nên bước đi xiêu vẹo ngã vào lòng hết người này đến người khác. Ngạc nhiên ngẩng đầu thì liền nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Trần Tử Gia. Tô Thố mặt cứng đờ, né nhanh như bị điện giật. Cô nhìn mọi người, cười nói: “Sao các anh đều xuống đây?”
Trần Tử Gia muốn cười lại với cô, nhưng phát hiện ra mình không cười nổi. Tô Trí vỗ vai anh, cười nói: “Vừa nãy nhìn thấy nhà bếp bốc khói, giật cả mình nên vội xuống xem tình hình.”
Hứa Nhất Hạo khoanh tay đứng cạnh Tô Trí, anh nhìn khắp căn bếp một lượt rồi thủng thẳng nói: “Đi ra ngoài ăn đi.”
Vương Thẩm nhìn nhà bếp một cái, méo mặt: “Này, các người đẹp, các em định cho bọn anh ăn gì đây?”
“Làm theo lời Nhất Hạo đi, chúng ta ra ngoài ăn”. Trần Tử Gia thở dài.
“Vậy sao được?” Mễ Thi từ nhà bếp bước ra, cười tươi như hoa: “Anh Tử Gia, yên tâm đi, nhất định sẽ nấu được mà, nếu anh đói có thể ăn chút gì đó trước”. Nói xong, cô đảo mắt nhìn bốn phía “Được không?”
Mễ Thi khi cười lên vô cùng đáng yêu, không ai nhẫn tâm cự tuyệt. Nhìn thấy mọi người đều gật đầu, cô lại phấn chấn quay vào bếp. Ưng Thần và Lâm Tịnh đưa mắt nhìn nhau rồi lau bàn dọn bát đũa. Tô Thố đứng tại chỗ do dự một lát, rồi xoay người đi theo cô vào bếp. Mễ Thi không bị mất bình tĩnh lần nữa, cô cũng không bận rộn chuyện bếp núc, nhấc một chiếc ghế đến ngồi đó, nhìn Tô Thố bận rộn, trong tay đang đùa nghịch với một chùm chìa khoá.
Bởi vì suýt chút nữa đã xảy ra hoả hoạn nên thời gian bị chậm trễ. Khi thức ăn được dọn ra, đám con trai đã đói đến bụng lép kẹp nên đều ăn rất ngon miệng, mỗi dĩa thức ăn được bê lên rất nhanh chóng liền được giải quyết gọn ghẽ.
Bàn ăn đặt trong vườn, ở đó có trồng mấy khóm nho, từng chùm nho treo lủng lẳng trên đầu họ, mùi thơm của nho dường như đang phảng phất trong không khí. Mọi người nói chuyện phím, phần lớn nói về chuyện tốt nghiệp, Tô Thố không hề tham gia, chỉ lặng lẽ không nói gì.
Quả nhiên ăn cơm là thời điểm dễ dàng nhất để nhận ra một người con gái có tiềm chất hiền thục hay không. Trên bàn ăn nam nữ ngồi xen kẽ, các cô gái rất tích cực gắp thức ăn cho các chàng trai. Nhất là Mễ Thi, giống như là thiên sứ, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào liên tục gắp thức ăn cho Trần Tử Gia, thậm chí còn gần như gỡ sạch sẽ xương cá.
Trần Tử Gia mới đầu còn khách khí, sau rốt cuộc cũng nhíu mày. Anh nói rất chậm, dường như mang theo dấu phẩy sau từng chữ: “Mễ Thi, anh có tay.”
“Em chỉ muốn để anh ăn nhiều một chút, như vậy cũng sai sao”. Mễ Thi bị câu nói kia làm cho tổn thương, khoé mắt đỏ ửng, ủy khuất nói: “Anh phải ra nước ngoài sao?”
Trần Tử Gia không đi an ủi Mễ Thi, chậm chậm nâng tầm mắt lên. Tô Thố đang ngồi đối diện với anh, hiển nhiên ánh mắt kia sẽ dừng trên người Tô Thố. Mễ Thi nấu cơm đã đủ mệt, cộng thêm người bên cạnh không nể tình, gương mặt trắng xanh vì giận, cô theo ánh mắt Trần Tử Gia nhìn về phía Tô Thố, cố gắng áp chế tâm tình. Một màn này thu hết vào trong tầm mặt của người đang ngồi cạnh Tô Thố là Hứa Nhất Hạo, anh có lẽ là người ít nói nhất nên cũng có lẽ nhìn được nhiều hơn người khác.
Tô Thố ăn rất ít, nói cũng rất ít, hầu như không động gì đến các món trên bàn. Bỗng nhiên bên trái có người đưa tay ra gắp miếng cà cho vào bát của cô. Tô Thố biết bên trái mình chính là Hứa Nhất Hạo, không biết đã bao lâu không nghe thấy anh lên tiếng, vẫn luôn im lặng, thế nhưng lại làm cho người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.
“ Nếm thử món này xem.” Anh nhẹ nhàng của nói: “Rất ngon.”
Tô Thố mỉm cười với anh, cô định nói cám ơn nhưng không hiểu sao cổ họng cứ nghẹn lại, cô chỉ cười, chẳng còn chút sức lực nói chuyện.
“ Đúng rồi”, Vương Thẩm nhìn những món ăn trên bàn, nổi hứng hỏi: “Những món ăn này của ai làm thế?”
Lâm Tịnh ôn nhu nhìn anh một cái, cười cười giới thiệu: “Phần lớn là do Tô Thố làm.”
Vương Thẩm kinh ngạc há hốc miệng, đến nỗi có thể nhét vừa cái trứng vô miệng. Anh không ngừng tán thưởng: “Tô Thố, không ngờ em còn biết nấu ăn, đúng là ra được phòng khách vào được bếp. Về sau ai lấy được em thì quả là có phúc.”
Những lời này nói xong, Tô Trí và Ưng Thần mặt liền biến sắc, sau đó họ phát hiện ra không khí trên bàn ăn đã lạnh đi hẳn. Tô Trí cơ hồ là nghiến răng liếc mắt nhìn Vương Thẩm, trong lòng không nhịn được bắt đầu đánh trống, anh bắt đầu tự hỏi không biết lần này rủ theo Tô Thố đến là đúng hay sai đây.
Mễ Thi liếc thấy nét mặt Trần Tử Gia không có biểu tình gì, cười rộ lên, “Mình cũng thấy vậy đó. Tô Thố, bạn đã có thích ai chưa, nếu chưa có mình sẽ giới thiệu cho bạn một người. Là anh họ của mình, học cùng trường với bạn đấy, đang là nghiên cứu sinh.”
Tô Thố sắc mặt thoáng trắng bệch, cô giương khóe miệng cười, máu trong người dường như đang chảy dồn về hai bên gò má, nhưng đôi môi vẫn tái nhợt. Cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
“Mình đã có người trong lòng rồi”, cô nói, “Mễ Thi, không cần làm phiền bạn đâu.”
Mễ Thi ánh mắt chợt lóe: “Là ai? Có thể dẫn đến cho mọi người gặp mặt không.”
Dưới quá nhiều ánh mắt chăm chú nhìn cô, Tô Thố tay đang cầm chén bỗng run rẩy, một chồng chén suýt nữa thì rơi. Ưng Thần thầm kêu không ổn liền nhanh tay đỡ lấy, Tô Thố cũng không muốn nhường, xoay người bước đi.
Đêm đó ánh trăng rất đẹp, mọi người tụ tập trên sân thượng. Buổi tối trên núi rất đẹp, nếu có hứng thú có thể bắt chước người xưa học một loại đàn rồi gảy đàn đối ẩm dưới ánh trăng. Mọi người đều yên lặng nghe Trần Tử Gia chơi vĩ cầm, là khúc “Lương Chúc”. Tiếng đàn khiến cho mọi người không còn tâm tình nói chuyện hay đùa giỡn nữa. Bài trên bàn đang để lộn xộn, nhưng chẳng ai buồn chơi. Những ngôi sao có vẻ như đang điểm sáng từng ngọn cây, hơi ẩm của núi rừng đang ùa đến, tiếng đàn dưới ánh trăng như thể từng làn sóng, cứ lặng lẽ từng đợt rồi từng đợt cuốn đi, đi qua rừng cây rồi vọng trở về, dẫn dắt tâm tư của mỗi con người cũng dạt dào như vô tận. Như thể khúc nhạc đang ngâm nga câu bất phục trần thế, bất phục trần thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.