Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 30:




Chương trình học tập cơ bản của nghiên cứu sinh đều học tại một trường đại học ở Tây bộ, thời hạn một năm rưỡi. Ngôi trường kia tuy không thể nổi danh như Hoa Đại, nhưng cũng là một trong những trường đại học hàng đầu của cả nước, thành thị có Cổ Đô nổi danh, từ hơn ngàn năm qua đều có một nền lịch sử huy hoàng, tùy tiện đào bới một cái hố cũng kiếm được khối mớ chai chai lọ lọ. Giống như tất cả những sự huy hoàng ấy toàn bộ đều bị tiêu phí trong nghìn năm lịch sử, hiện tại nhìn thấy chẳng qua chỉ là một thành phố bình thường mà thôi, nếu không phải có sự suy đồi ở khắp nơi thì cũng chẳng khác những nơi khác là bao.
Hiện tại các bạn cùng kí túc xá với Tô Thố đều lớn hơn cô, cũng đều là dân học vật lý, thời gian ở trong buồng ngủ kí túc xá không nhiều lắm. Trong đó một bạn cùng phòng đã kết hôn, một người đang chuẩn bị kết hôn, một người bạn khác học cùng cấp với Tô Thố thì đã thuê một phòng trọ ở bên ngoài sống chung với bạn trai; Tô Thố và các cô bạn cùng phòng ấy cũng không có nhiều đề tài chung để nói chuyện tâm sự với nhau, bình thường ít gặp mặt, khi gặp thì ai cũng bận bịu làm chuyện riêng. Ngoại trừ lúc lên lớp thì cô hầu như cả ngày không hé răng, có đôi khi cô nghĩ rằng, tình bạn giống như hồi học đại học dường như đã một đi không trở lại rồi.
Nghiên cứu sinh quen biết bạn học cũng ít đi, quan hệ cũng không thân thiết là mấy; Tô Thố vẫn như cũ độc lai độc vãng, ngày ngày lên phòng tự học, đi thư viện học bài, học trước các môn ngoại khóa, thành tích vẫn luôn ưu tú như trước, chỉ có môn tiếng Anh là vẫn khiến cô lắc đầu ngán ngẩm.
Sở nghiên cứu mà Tô Thố đang theo học và ngôi trường đại học cách không xa mấy, đi ô tô mất mấy tiếng là tới. Thiệu Vĩ hễ có ngày nghỉ là đến trường học tìm Tô Thố, anh từ nhỏ lớn lên tại mảnh đất cổ kính này nên đối với tất cả nơi đây đều vô cùng hiểu rõ. Anh dẫn cô đi tham quan một ít nơi phong cảnh trong thành phố; nếu đói rồi, liền táp vào quán bên lề đường thưởng thức món mì sợi thịt dê hay món bánh bao nóng hôi hổi không nhân.
Tô Thố nghĩ mãi không xong, hỏi Thiệu Vĩ: “ Vì sao nơi này cho dù là một quán ăn nhỏ bé xíu mà món ăn cũng ngon đến thế cơ chứ?”
Ngoài cửa sổ những bông hoa tuyết nhỏ mịn bay lất phất, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Thiệu Vĩ cười rộ lên, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền: “ Trước kia em không cơ hội ăn những món đó đúng chứ. Hiện tại nên cảm tạ anh biết chưa?”
“ Cảm tạ a cảm tạ, cần em lập cho anh một cái bài vị không, mỗi ngày đều đốt hương?” Tô Thố cười nói với anh mấy lời vô nghĩa.
Hai hàng lông mày của Thiệu Vĩ xếp thành hình chữ bát (八): “ Vậy thì không cần, còn không bằng hiện tại mỗi ngày đều đốt hương cho anh, ví dụ như mời anh ăn cơm chẳng hạn.”
“ Được a,” Tô Thố cười: “ Bữa này cho em mời đi.”
Nói tới nói lui, cũng ăn xong bữa cơm, vẫn là Thiệu Vĩ giành trả tiền trước một bước. Anh cười một cách thần bí, dắt cô đi ngược về hướng trạm xe: “ Anh dẫn em đi tới một chỗ.”
Rất nhanh thì tiến một con đường nhỏ, con đường đó đã bị tích tuyết sâu hơn một tấc, không mấy người lui tới. Dọc theo hết con đường nhỏ ấy sâu tận cùng là cánh cửa sắt màu nâu đỏ đang khép hờ.
Bên ngoài cửa sắt có để một miếng bia đá rất bắt mắt, Tô Thố nhìn thấy mấy chữ lớn trên tấm bia, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Thiệu Vĩ cười: “ Trước kia em từng nói qua muốn đến xem, anh liền dẫn em tới đây, đến xem sau khi trời đổ tuyết là đẹp nhất.”
Trước cửa là một cái đường nhỏ, một bác lớn tuổi đang dọn sạch đường. Xem ra công việc của bác ấy mới chỉ bắt đầu thôi, Tô Thố muốn hỏi thăm đường, nhưng lại thấy bác ấy ra hiệu ý bảo đừng làm ồn ào, sau đó chỉ về hướng đằng sau lưng cô.
Tô Thố ngước mắt nhìn về hướng xa xa, đập vào mắt cô là một màn khiến cô khiếp sợ nói không nên lời. Đó là một hình ảnh gồm một sân bãi cực kỳ trống trải, tuyết đọng phủ khắp mặt đất, đầy trời trắng xóa. Khoảng giữa đất trời không hề có hình dáng. Chỉ còn lại không gian ấy tiêu điều ngạo nghễ từ dưới lòng tuyết thẳng tắp bước ra, cơ hồ như bay vút lên không trung, những viên gạch màu xanh da trời lát trên tường khiến màu trắng xóa của tuyết càng thêm đối lập, thế mà lại biến thành màu đen, sắc thái đối lập với nhau mãnh liệt, đài cao vốn sừng sững nguy nga nay lại càng nguy nga sừng sững.
Tô Thố giơ tay véo hai má của chính mình, mất nửa ngày mới nhận ra là mình đang còn sống.
Lững thững đi dạo về phía trước, cảm giác chân thật lại đã quay về. Một sân bãi bao la thế kia tích đầy tuyết trắng, trắng không thể tưởng tượng nổi, làm cho người ta đều không đành lòng dẫm lên đi. Bốn phía trống trải, ngoài hai người họ thì không có bóng ai hết. Mỗi bước dẫm lên, đều phát ra tiếng vang đọng trong tuyết, sau đó quay đầu lại, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hai hàng dấu chân.
Đứng ở đài cao nhìn xuống bốn phía xung quanh, hết thảy xa gần đều thu vào đáy mắt. Cây cối giống như được chìm ngập trong tầng tuyết dày đặc, bóng dáng cũng mơ hồ đi, những bụi cây thấp thành cụm, tất cả đều bị bao phủ, chỉ lộ ra vài nhánh cành nổi lơ lửng trên nền tuyết trắng xóa.
Cảnh tượng hoành tráng thế kia khiến cho Tô Thố giống như hóa thạch, cô ngơ ngác đứng trên nấc thang của đài cao, mặc cho gió tuyết thổi loạn tóc, táp vào hai gò má, tay chân đều không thể nhúc nhích. Ở nơi cố đô này, gió tuyết hầu như không giống với những nơi khác, bao phủ một nỗi nặng trĩu, mang hơi thở lịch sử cô quạnh, mỗi một âm thanh đều như kiểu muốn giãi bày một câu chuyện đã phát sinh ở đây khi xưa, giống như chỉ có những câu chuyện xưa biến mất ấy mới là chân thực, còn những thứ khác, bao gồm cả hiện tại đều là hư vô hết, không có người tồn tại, không có bất kì đồ vật nào tồn tại.
Tô Thố bỗng nhiên cảm thấy được trên cổ ấm áp. Cô phục hồi tinh thần lại, Thiệu Vĩ đang quàng lên cổ cô chiếc khăn của chính anh. Trên chiếc khăn vẫn còn lưu giữ hơi ấm trên người anh, vô cùng ấm áp.
“ Anh biết em sẽ thích,” Thiệu Vĩ vươn tay vẽ lên trong không khí, cười nói: “ Vài năm trước anh đã từng đến nơi này, cảnh tượng lúc ấy cũng giống hệt bây giờ, tuyết đọng đầy đất vậy mà không có ai giẫm lên, nơi này giống như thuộc về mỗi mình anh.”
Một trận gió thổi qua, Tô Thố mới rốt cục cảm thấy thấm lạnh. Cô đút tay trong túi áo khoác, hơi mỉm cười gật đầu. “ Quá chấn động đi. Em chỉ lo ngắm nhìn toàn cảnh, mà quên hết mọi thứ.”
Thiệu Vĩ nhịn không được ngứa ngáy lòng bàn tay, thắt chặt khăn quàng cổ giúp cô: “ Em xem phong cảnh, anh nhìn em a.”
Tiếng gió đột nhiên nổi mạnh lên, gào thét đem theo cả những lời này bay đi mất. Tô Thố không nghe được, cô ngồi xổm xuống, vốc lên một nắm tuyết, sau đó tung lên, nhìn thấy nó một lần nữa bay về trên mặt đất. Thiệu Vĩ chỉ đang nhìn cô. Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác ca rô màu đỏ sậm, đứng ở trong tuyết vô cùng động lòng người, đôi mắt rất có linh khí, toàn thân có một loại khí chất na ná như tuyết, cũng giống người trên trời xuống, không nhiễm nửa hạt bụi trần.
Ngày mùa đông đó nghe nói là ngày lạnh nhất trong suốt mấy năm trở lại đây, có một nửa thời gian đều có tuyết rơi, Tô Thố về nhà ăn Tết xong rồi quay lại vẫn thấy tuyết đọng đầy trên đất, khắp nơi bạc trắng, đẹp không sao tả xiết.
Thời điểm lớp tuyết đọng ấy tan hết toàn bộ, đã là hạ tuần tháng ba rồi.
Suốt một năm đó, tạo ảnh hưởng trong cuộc sống của Tô Thố chỉ có một sự kiện duy nhất đó là chuyện giáo sư Triệu phải nhập viện vì bệnh tim. Tô Thố chưa từng nhìn thấy trên lĩnh vực học thuật còn có người chăm chỉ nghiêm túc hơn thầy ấy, cho dù nhập viện vẫn còn đọc sách, đối với học trò mình càng yêu cầu nghiêm khắc hơn.
Hai vị sư huynh đi thăm thầy xong bước ra khỏi phòng bệnh liền le lưỡi than ngắn thở dài. Tô Thố không rõ nguyên nhân, kinh ngạc nhìn các anh; hai vị sư huynh ấy bày ra bộ mặt bi thống nhìn cô, trong đó một vị còn vỗ bả vai cô, nói một cách ý vị sâu xa: “Em bây giờ còn chưa tới sở nghiên cứu, đến đi rồi em sẽ biết ngay thôi.”
Sau khi các chương trình cơ bản kết thúc, Tô Thố bắt đầu điều động binh lực, vác bao to bao nhỏ chuyển từ đại học qua sở nghiên cứu, dù sao cũng dọn từ một kí túc xá đến một kí túc xá khác mà thôi, cũng không có gì phân biệt.
Nhưng điều kiện ở kí túc xá trong sở nghiên cứu tốt hơn nhiều so với ở đại học. Cả sở nghiên cứu tổng cộng có hơn một nghìn người, nghiên cứu sinh khoảng bốn trăm người, trong đó nữ sinh ít đến đáng thương, cho nên nghiên cứu sinh và nhân viên nghiên cứu bình thường tất cả đều sống cùng một tầng lầu, một người một phòng kí túc xá. Mấy căn phòng kí túc xá tạo thành tứ hợp viện, mọi người cũng lười nhấc điện thoại lên gọi, tìm người thường xuyên dùng cách cất giọng lên gọi, không cho tất cả mọi người nghe thấy chính là không cam lòng.
Thiệu Vĩ đứng ở trong phòng cô cảm khái phát biểu: “ Nam sinh hai người một phòng kí túc xá, nữ sinh một người một phòng, thật sự là quá trọng nữ khinh nam đi, không công bằng, không công bằng mà. Anh thấy cần phải thành lập một hiệp hội nam quyền thôi.”
“ Còn thành lập hiệp hội nam quyền?” Tô Thố liếc anh một cái, “Anh không sợ con gái trong sở nghiên cứu quá ít, anh ngay cả một cô bạn gái cũng tìm không nổi ư?”
Thiệu Vĩ cười một cách điềm nhiên như không. Lần đầu tiên anh đến phòng của Tô Thố đã là chuyện của một tháng trước khi kì học này bắt đầu. Khi đó cô vừa mới chuyển đến, trong phòng không hề có cảm giác người sống. Trong phòng tuy không hẳn như kiểu không nhiễm một hạt bụi, thậm chí còn có chút hơi bừa bộn, bên cạnh chiếc gối vươn tay sờ cái là đụng phải sách, nhìn qua lại có cảm giác ấm áp lên nhiều.
Thật sự nói đến loại hạt đó trong phòng thí nghiệm, Tô Thố mới hiểu hết ý tứ trong lời nói của hai vị sư huynh ấy. Chuyên ngành của cô là lí luận vật lí nguyên tử, hướng đi chính là tầng sâu kết cấu vật chất của hạt vi mô và sự va chạm nặng giữa các hạt, hạng mục công việc đề cập đến lý luận vật lí cơ hồ chạm tới sâu sắc thâm thúy nhất, thường là trước tiên đề ra một ý tưởng, sau đó Tô Thố theo thứ tự từng bước xây dựng lên một vài mô hình số học, tính toán, suy nghĩ tiếp rồi dùng tất cả mọi cách để làm thí nghiệm. Toán học của cô tương đối tốt, nhưng rất nhiều lúc vẫn phải cần Thiệu Vĩ giúp đỡ mới có thể hoàn thành phần công việc số học này; về phần thí nghiệm, trên trình độ nào đó, chính là công việc dùng đến thể lực rồi. Bộ môn khoa học này phải kết hợp chặt chẽ với thế giới, mỗi ngày đều phải lưu ý đến động thái mới nhất với giới vật lí học thế giới. Dựa vào trình độ tiếng Anh của Tô Thố, người khác hai giờ là có thể đọc xong tài liệu, cô phải bỏ ra gấp đôi thời gian để đọc, mới có thể xác định tự mình đã đọc hiểu hoàn toàn tài liệu ấy.
Cho nên đèn trong phòng cô mỗi ngày đều tắt muộn nhất. Tất cả mọi người trêu ghẹo nói, đèn trong phòng Tô Thố chính là ngọn hải đẳng của viện nghiên cứu, bất luận đêm muộn đến mấy, chỉ cần nhìn về hướng phòng cô nơi đó, đều có thể nhìn thấy ánh sáng và hy vọng.
Khắc khổ như vậy cũng được đền đáp bằng thành tích tuyệt vời, mới đầu do sự chăm chỉ cần cù của cô được các giáo sư trong viện đồng nhất công nhận, mấy tháng sau lại có người nhắc đến cô đều cảm thán nói, thật là một cô gái rất có suy nghĩ, tư duy linh hoạt a.
Công tác nghiên cứu bình thường đều luôn rất bận bịu, một năm thời gian đồng hành với cao nguyên Tây Bắc hết xanh lại vàng thấm thoắt đã trôi qua, không để cho người ta có cơ hội thở hắt ra một cái. Giống hệt câu chuyện giấc mơ của Lí Bách, khi bắt đầu ngủ còn là đầu năm, mở mắt ra đã là cuối năm, giống như một năm đã giảm bớt lại như một đêm vậy.
Kì nghỉ của nghiên cứu sinh như kiểu là trang trí thôi, có thể nghỉ hay không hoàn toàn là do ý của thầy giáo. Đặc biệt là lúc trước kì nghỉ một tháng nếu được yêu cầu làm một đề tài mới, các anh chị cùng chuyên ngành vật lí lý luận nguyên tử bắt đầu đồng thanh thở dài, kì nghỉ đông này sẽ bị rút ngắn thảm hại luôn. Năm người bọn họ cùng tổ toán học của Thiệu Vĩ và ba nghiên cứu sinh nữa mỗi ngày đều bận sứt đầu mẻ trán hai mắt như muốn lồi ra, một con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số liệu, một con mắt khác khẩn trương nhìn chằm chằm vào máy gia tốc nghe nói giá trị lên đến hơn triệu tệ ấy, không dám có chút bất cẩn.
Bởi vì mỗi sáng dậy cực sớm, nửa đêm canh ba mới về phòng kí túc xá. Tất cả mọi người dùng “Hai mắt vừa mở, bận đến tắt đèn” để hình dung cái gọi là tình trạng thảm thương.
Không dễ dàng gì mong được đến cuối tuần, làm xong việc trước hạn, một đám người chạy đến phòng của Thiệu Vĩ tự bày biện nấu cơm ăn. Thiệu Vĩ tuy gánh vác cái danh hiệu nhân viên nghiên cứu trẻ nhất trong viện, nhưng con người vui vẻ hài hước, nói cười vui vẻ với bất kì ai, không hề cự tuyệt khách đến chơi, càng không có nửa điểm làm cao; cộng thêm trong bếp vật dụng nào cũng có, thành ra mọi người thích chạy đến phòng anh chơi.
Còn chưa bước vào phòng, Tô Thố liền nhận được cuộc gọi từ Tô Trí người mà biệt tăm suốt ba tháng nay, câu đầu tiên đã vào thẳng vấn đề, ngữ khí không cho bác bỏ: “ A Thố, anh và Ưng Thần tuần sau sẽ kết hôn, em lập tức đến nước Pháp tham gia đám cưới của tụi anh.”
“ Cái gì! Kết hôn?” Tô Thố kêu to. Tiếng kêu đó dọa tất cả người ở đây đều nhảy dựng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.
Trong ấn tượng của mọi người, luôn cho rằng Tô Thố là kiểu cô gái mà dù đứng ở nơi nào cũng làm nên bức tranh đẹp, mà cô gái kiểu như vậy thì thông thường sẽ không làm ra chuyện la to tướng lên như thế.
Tô Thố rất kinh ngạc vấp phải bậc cửa, suýt nữa đụng phải cánh cửa đang nửa mở nửa khép. Thiệu Vĩ đỡ lấy cô. Sau khi gật đầu biểu thị chào mọi người xong, cô đi ra hành lang tiếp điện thoại.
Tốt nghiệp đại học cũng hai ba năm rồi, trong khoảng thời gian này quả thật cô cũng tham gia không ít hôn lễ, nhưng hiện tại người kết hôn chính là Tô Trí a, cô thật sự rất khiếp sợ và ngoài ý muốn vô cùng, đầu óc choáng váng mơ hồ.
“ A, kết hôn a–” sau một trận gió đêm vùng Tây Bắc thổi qua, Tô Thố rốt cục cũng phản ứng lại ông anh mình đã nói gì, cười to ra tiếng: “ Chúc mừng chúc mừng, Tô Trí a, anh cuối cùng cũng rước được chị dâu vào cửa rồi, thật lợi hại quá đi. Em có thể danh chính ngôn thuận kêu chị ấy là chị dâu rồi. Nhưng sao hai người không nói trước với em chứ, em còn chuẩn bị quà cưới chúc mừng nữa chứ.”
“ Báo trước? Gửi mail thông báo sớm cho em từ lâu rồi đó,” Tô Trí bắt lỗi, “Di động cũng thường xuyên khóa máy, anh gọi mười lần ít nhất có chín lần không gọi được.”
Tô Thố thấp giọng cười trừ hòng nịnh nọt. Mấy hòm thư cô dùng trước đây đều bỏ đi hết rồi; ở trong phòng thí nghiệm ai cũng phải tắt máy, Tô Thố thành thói quen, sợ là lúc bình thường cũng khó mà nhớ đến việc phải mở máy; mà điện thoại trong sở nghiên cứu cô cũng không định nói cho người khác biết.
“ Ba mẹ hôm nay cũng đến Pháp rồi, định sang năm mới trở về,” Tô Trí cười nói: “Bọn họ biết em bận, cho nên lúc đi cũng không kêu em đi cùng, nhưng vé máy bay đã đặt xong xuôi rồi……”
Tô Trí dặn dò kĩ lưỡng, Tô Thố muốn chen lời vô đều thất bại; Ưng Thần cười một hồi rồi giựt lấy điện thoại: “ A Thố, em mau qua đây nhé.”
Học xong rồi tìm được công việc, cũng nên kết hôn là vừa rồi. Tô Thố cảm khái vô ngàn. Tô Trí cầm tấm bằng tốt nghiệp loại xuất sắc trong tay rồi vào làm việc tại tổng công ty cấp quốc tế; Ưng Thần thì làm phiên dịch. Hai người họ dù là sự nghiệp hay tình yêu đều rất xán lạn, khiến người ta hâm mộ.
Có thể tưởng tượng ra bộ dáng hai người họ hạnh phúc, Tô Thố cúp điện thoại xong tâm tình cực tốt, khóe miệng giương nụ cười suốt. Cô đi về phòng Thiệu Vĩ, bên trong cũng thực náo nhiệt, trên màn hình đang bật một bộ phim hài cũ, mọi người đập bàn, cười nắc nẻ. Bình thường mọi người đều bị toán học vật lí gây sức ép muốn phát điên, một hai tháng cũng khó liếc mắt đến TV một cái, đi đến rạp chiếu phim xem phim thì càng là đầm rồng hang hổ đời nào chịu bước vào, hiện tại thoải mái như vậy cũng là khó có được.
Nhìn thấy Tô Thố vào phòng, một sư tỷ hỏi trước tiên: “Em vừa mới nói ai kết hôn?”
“ Là anh trai em,” Tô Thố hé miệng cười, sự mệt rã rời của mấy ngày nay vì nụ cười ấy mà tan mất, ánh sáng rực rỡ trong mắt lưu chuyển, khiến các anh chàng ngồi đó đều sửng sốt, “ Hôm nay buổi tối để em nấu cơm cho, các anh chị ai thích ăn cay ạ?”
Tất cả mọi người đều giơ tay lên.
“ Vậy làm món cá nấu cay đi.” Tô Thố cười trong suốt, xoay người đi vào phòng bếp.
Đèn trong bếp rất sáng, sáng hơn nhiều so với phòng ngoài, quả thực là chói mắt, Tô Thố hoa mắt mất vài giây mới thích ứng với độ sáng này. Cô nhìn thấy Thiệu Vĩ đang xắt đồ ăn, cá đã làm xong xuôi, đặt trong một cái chậu.
“ Tô Trí kết hôn?” Thiệu Vĩ cười hỏi cô.
“ Tuần sau cử hành hôn lễ,” vẻ mặt Tô Thố thư thái: “ Anh trai của em rốt cuộc đã thành chồng người ta rồi.”
Buông dao xuống, Thiệu Vĩ nói một cách tiếc nuối: “ Bây giờ bận như thế, đi không nổi a.”
Tô Thố gật đầu, “ Đúng vậy a. Nhưng ngẫm nghĩ lại hai người họ chắc hẳn là cô dâu chú rể đẹp nhất.”
Ánh mắt Thiệu Vĩ kì lạ nhìn cô một cái: “ Chú rể cô dâu đều là đẹp nhất.”
Tô Thố bật cười: “ Điều anh nói là đúng, nhưng em thiên vị.”
Cô rửa tay xong thì đi đến trước bếp lò, tháo vát đổ xuống bằng nửa non nồi dầu, sau đó lại bắt đầu nêm mếm gia vị. Thiệu Vĩ nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn như ngọc của cô đến phát ngốc, tấm tắc khen vài lời, nói: “ Tiểu sư muội, em giống như kiểu kì nhân trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, thâm tàng bất lộ, một khi ra tay liền khiến một đám người sợ hãi.”
Tô Thố cười ý vị : “ Trước kia em còn cảm thấy anh biết nấu cơm càng khiến người ta giật mình cơ.”
“ Làm việc ở nơi này, không biết nấu cơm sao sống nổi hả trời.” Thiệu Vĩ chỉ vào đám người ngồi kia, nói một cách khoái trá: “ Đừng nhìn bọn họ ngồi bất động ở đó, thật ra mỗi người họ đều biết nấu mấy món tủ, nhưng nguyên liệu không đủ, cũng bó tay.”
“ Vậy cũng đúng.” Tô Thố cảm khái nói. Sở nghiên cứu đích xác là trước không gần chợ sau không giáp thôn, ra ra vào vào đều cần kiểm tra chứng minh thư, mấy thứ rau xanh thức ăn bình thường cũng phải nhờ đầu bếp trong nhà ăn mang về giúp.
“ Em đợi đã.” Thiệu Vĩ kêu giật cô lại, lấy cái tạp dề mắc trên tường xuống, đứng sau lưng cô, “ Mặc cái này vào đi, miễn cho làm dơ quần áo.”
Tay Tô Thố đều dính tinh bột, đành phải giơ hai tay lên để Thiệu Vĩ giúp mặc vào; một lát sau tạp dề vẫn chưa buộc xong, sau gáy lại bắt đầu có chút cảm giác ngứa, một luồng hơi thở ấp áp dừng lại nơi đó nấn ná không đi, tiếng hít thở dồn dập vang bên tai cô, hai bàn tay cũng không biết khi nào thì dừng lại trên eo cô.
Phía trước là bếp lò, tiến không được, trầm mặc sau một lúc lâu, lúc sau Tô Thố rốt cục quay đầu lại, chóp mũi vừa vặn quét qua anh. Bởi vì khoảng cách hai người gần kề quá mức, Tô Thố chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt anh như hồ nước sâu thẳm đôi mày kiếm sắp bị tóc mái che khuất. Quen biết đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên cô mới phát hiện ra mắt anh là màu nâu, lay động dưới ánh đèn, cực kỳ trong veo.
Sự đụng chạm rất nhỏ này làm cho trong ánh mắt Thiệu Vĩ trấn tĩnh lại, anh chậm rãi đứng thẳng dậy đồng thời lùi ra sau một bước, lộ ra nụ cười như thể thấy rất có lỗi, nói: “Xin lỗi em, tiểu sư muội. Anh chỉ là phát hiện, anh thích em nhiều hơn so với tưởng tượng của chính mình.”
Dầu sôi rồi, hơi từ trong nồi từng chuỗi bốc lên, mới đầu là từng luồng khí, sau đó là từng mảng bay lên trong không trung. Tô Thố chậm rãi xoay người qua, xoay người đổ những miếng cá đã làm sạch bỏ vào trong nồi. Trong nồi nhất thời nổ ra những tiếng vang tách tách, lúc này, cô dường như nghe được anh nhẹ giọng thở dài ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.