Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 34:




Ngày nhận được điện thoại của Tô Trí, là ngày cuối tuần đầu tiên của năm học cuối cùng sau khi bắt đầu trong thời kì nghiên cứu sinh. Đúng vào buổi tối, Tô Thố giải quyết xong một tổ số liệu thực nghiệm, đang định đóng cửa thì điện thoại reo lên. Đầu bên kia điện thoại giọng nói của Tô Trí cao vút, đầy mạnh mẽ, câu đầu tiên chính là báo hỉ, nói mình được làm cha rồi. Đây được tính là tin vui nhất mà Tô Thố nhận được trong khoảng thời gian này, cô quá đỗi mừng rỡ, chăm chú nghe Tô Trí kể lại mọi tình hình, ngay cả cơ hội chen mồm vô cũng không có.
Cuối cùng mệnh lệnh cho cô : “ Nếu có thời gian, hãy đến nước Pháp thăm cháu gái của em đi.”
Lời này Tô Trí cũng đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này khiến cho Tô Thố thật sự tập trung suy nghĩ về việc đó. Gần đây cô vốn dĩ có ngày nghỉ, hộ chiếu cũng đã làm rồi, hơn nữa ở lại sở nghiên cứu cũng lo lắng thấp tha thấp thỏm, không bằng thật sự qua nước ngoài nhìn ngắm đứa cháu gái vừa mới sinh của mình? Sau đó cô liền quyết định luôn.
Quá trình đi Pháp cần ở sân bay thủ đô chuyển chuyến, khi kéo theo vali hành lí qua hải quan, Tô Thố quay đầu nhìn bốn bên, náo nhiệt như nhau, người qua người lại giống nhau. Bốn năm trước tốt nghiệp đại học, rời khỏi thành phố này, bốn năm sau trở lại, tuy quang cảnh biến đổi như thế nào, cô không rõ, nhưng chỉ nhìn sân bay quốc tế sau khi đổi mới này là biết được thành phố này đã thay đổi.
Một hàng người trước mặt Tô Thố đều là người nước ngoài, thật rôm rả nói điều gì đó, nói không ngừng khoa chân múa tay, Tô Thố vì tránh khỏi bị đụng trúng nên lùi về phía sau một bước nhỏ, nhưng vẫn bị người ở đằng trước đánh trúng cánh tay, người ngoại quốc có bộ râu rậm kia lập tức quay đầu về phía cô nói một chuỗi tiếng pháp, sau đó ngừng rồi lại nói một chuỗi dài tiếng anh, kĩ năng nghe tiếng anh của Tô Thố rất tệ, hơn nữa phát âm của người đó cũng không chuẩn, cô chỉ nghe mang máng là anh đang xin lỗi, liền cười và xua xua tay.
“Anh ta đang hỏi em có thể cùng anh ấy chụp ảnh chung không.” Đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tô Thố vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thiệu Vĩ – người đã một năm không gặp đang kéo vali đi tới, anh mặc âu phục màu đậm, quần áo ủi thẳng tắp, tác phong nhẹ nhàng, cũng không chỉ có anh. Đó là một đoàn người, bảy tám người đều ăn mặc rất chỉnh tề, Tô Thố ấn tượng với một người trong đó, là giáo sư khoa toán học của trường đại học Thanh Hoa, là một nhà toán học nổi tiếng trong nước; cô liền nghĩ ngay đến tin tức cuộc họp hằng năm về toán học quốc tế được tổ chức tại Pháp mà cô vừa mới đọc trên báo, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
“ Tại sao em cũng đi Pháp vậy?” Thiệu Vĩ hỏi cô.
“Đi thăm cháu gái của em.”
Vừa nhắc đến việc này, Tô Thố mặt mày hớn hở, không che giấu nổi niềm vui sướng.
Thiệu Vĩ chăm chú nhìn Tô Thố cười gật đầu: “ Tốt.”
Gửi vận chuyển hành lí xong, Thiệu Vĩ giới thiệu Tô Thố với các nhà toán học, khi biết được cô gái xinh đẹp này học về vật lí, lại là học trò tâm đắc của giáo sư Triệu Nhược, cho nên đối với Tô Thố vô cùng thân thiết.
“Đúng rồi,” Thiệu Vĩ hỏi cô : “Anh nghe nói giáo sư Triệu __”
Sắc mặt Tô Thố liền biến đổi, nhanh chóng cắt ngang lời anh: “Em biết rồi, anh không cần nói nữa.”
Thiệu Vĩ im lặng thở dài. Cô vẫn như vậy. Tự mình chủ trương, đem tất cả mọi người nhốt ở bên ngoài.
Bọn họ ở khoang hạng nhất không ngồi cùng chỗ với cô, vừa ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, cô bắt đầu lim dim, hai ngày trước khởi đầu, cô bắt đầu bôn ba, mệt đến nỗi họ tên cũng không nhớ, nghe thấy tiếp viên hàng không dịu dàng dùng cả tiếng trung và tiếng pháp nhắc nhở hành khách về những việc cần chú ý trước khi máy bay cất cánh, Tô Thố nhắm mắt lại mơ mơ màng màng nghĩ: bao nhiêu năm cô giống như luôn giãy giụa sống trong mệt mỏi cực khổ, tại sao con người lại biến thành bộ dạng này, bản thân cô không biết nguyên nhân, cũng không muốn biết nguyên nhân.
Sau khi tới Pháp mới phát hiện Paris đang mưa, mưa ở ngoại quốc so với trong nước cũng chẳng có gì khác biệt. Tô Thố ở sân bay gọi điện thoại cho Tô Trí. Điện thoại bàn, điện thoại di động từ đầu đến cuối đều không có người bắt máy, cô xém nữa ói máu, hận là không thể lập tức mua vé máy bay quay về. Trong hoàn cảnh ở một quốc gia hoàn toàn khác biệt về ngôn ngữ, cô nào sợ các kĩ năng đều không thể dùng cũng may mà nơi này không chỉ có một mình cô.
Thiệu Vĩ nhìn cô: “ Tại sao trước đó em không nói cho anh trai em biết?”
Tô Thố ra sức giẫm lên mặt sàn bóng loáng, cười bất đắc dĩ : “Em định cho anh ấy sự ngạc nhiên vui mừng, nhưng ngược lại anh ấy cho em sự kinh ngạc.”
“ Vậy em cùng với bọn anh đến khách sạn, sau đó lại gọi điện kiếm anh ấy.
Paris so với trong tưởng tượng của cô tất nhiên không giống, trong bức ảnh của Tô Trí, cô từng nhìn thấy qua mọi thứ ở thành phố này, sớm đã lĩnh hội qua phong tình và lãng mạn trong đó, chung quanh tràn ngập hơi thở lịch sử đậm đà, tất cả mọi thứ cô đều không bất ngờ, cũng không cảm thấy mới mẻ, giống như sớm đã tới đây rồi, khiến cô lấy làm lạ là một sự việc khác, trên đường đi các loại quán cà phê ngoài trời, nhà hàng đến công viên, con mắt của mọi người chăm chú nhìn những cặp tình nhân tùy tiện hôn nhau thật say đắm nồng nhiệt ở những nơi có thể nhìn thấy, cho dù trời mưa cũng không thể giảm bớt sự hào hứng của họ, chỉ làm cho hoàn cảnh này càng thêm phần lãng mạn.
Đây đâu phải là Paris dưới ngòi bút Proust? Tô Thố nghĩ, hoàn toàn không phải.
Khách sạn ở gần trường đại học Paris, ở cổng treo lên biểu ngữ với đủ loại ngôn ngữ, còn có quốc kì của các quốc gia, thời sự nói rằng cuộc họp thường niên toán học lần này tập hợp các nhà toán học của hơn một trăm quốc gia trên toàn thế giới, rầm rộ chưa từng thấy, cô bây giờ cuối cùng cũng tin rồi. Ở trong phòng, vừa đặt hành lí xuống, cuối cùng cũng gọi được cho Tô Trí.
Biết Tô Thố đang ở Paris, anh giật nảy mình giống như bị phỏng, sau đó vừa cười vừa than: “ A Thố ơi là AThố, trước khi em đến tại sao không báo cho anh một tiếng, bọn anh bây giờ không ở Paris, mà ở Dunkerque, Tô Thố nghẹn họng trố mắt đứng nhìn: “Vậy phải làm sao đây?”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Nói số phòng và tên khách sạn, Tô Thố suy nghĩ một lúc rồi nói : “Anh tìm bạn đi đón em.”
Tô Thố đang muốn nói gì đó, nhưng mà bên kia đã cúp điện thoại rồi, Tô Thố nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình rầu rĩ, Thiệu Vĩ nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của cô, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Du ngoạn quốc tế đường dài ______” Tô Thố xót xa nói: “anh đoán thử, bao nhiêu tiền một phút?”
Thiệu Vĩ vui mừng đưa ra chủ ý: “Tìm anh của em thanh toán đi, hơn nữa đây vốn dĩ là lỗi của anh ấy.”
Tô Thố gật đầu lia lịa, cười đến nỗi lưng không thể thẳng lên được, quả thật là chủ ý hay.
Sau bữa cơm tối, một lần nữa trở lại khách sạn, Thiệu Vĩ mới có thời gian mở vali hành lí, Tô Thố đến gần, nhìn một nửa vali chứa máy tính bảng, từng chồng từng chồng sách và luận văn… còn một nửa là quần áo.
Tô Thố mặt nóng lên, nhanh chóng không quá biểu cảm, thuận tay cầm lên một quyển luận văn, bắt đầu tập trung xem.
Liếc mắt thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Thố, Thiệu Vĩ nhịn không được phá lên cười, cầm lên mấy bộ quần áo rồi đi tắm.
Trong phòng tắm truyền ra âm thanh nước chảy, Tô Thố vừa quay đầu là có thể nhìn thấy bóng người cao lớn lay động sau cánh cửa thủy tinh, cô vội vàng quay đầu lại, lúc đầu là vì che giấu sự xấu hổ mà lật quyển luận văn tiếng Anh đó, sau khi đọc được vài dòng, Tô Thố kinh ngạc phát hiện ra học nghiên cứu sinh vài năm nay, năng lực đọc tiếng Anh của cô có tiến bộ rõ rệt, cho dù là luận văn toán học không lưu loát, nhưng đọc lên cũng không có nhiều khó khăn.
“……Buổi tối em ở đây đi,” giọng nói của Thiệu Vĩ cách lớp cửa thủy tinh vọng ra, “không biết Tô Trí nhờ ai đến đón em nữa, đối với người lạ anh không yên tâm .”
Còn chưa nói kịp, tiếp tân ở đầu dây điện thoại bên kia gọi tới, là giọng nữ êm tai nói tiếng pháp, cô đương nhiên không hiểu cô gái đó nói gì, vâng vâng dạ dạ vài tiếng, vừa quay đầu nhìn thấy Thiệu Vĩ chỉ khoác trên người áo tắm từ phòng tắm đi ra, đầu tóc ướt sũng trong đó, tóc mái đều che khuất mắt của anh. Vừa lau tóc, anh tiếp tục vấn đề vừa rồi, hỏi “Thế nào?”
Tô Thố dở khóc dở cười, nhìn quanh bốn bên, đây là phòng đơn, nhìn thế nào cũng không ra một chiếc giường, cho dù còn có một chiếc giường, ngoại trừ Tô Trí, cô chưa từng cùng với người khác giới ở qua đêm bao giờ.
Tiếng gõ cửa vang lên, bởi vì lúc này có rất ít có người tìm đến, cửa phòng luôn khép hờ, không đóng kín, Thiệu Vĩ vừa nói mời vào, người đó liền rất nhanh bước vào phòng.
“Bỏ đi, Tô Thố liền cúi đầu xem luận văn, nói, “em vẫn là _______”
Một ánh mắt đùng đùng hung dữ chiếu trên người cô, làm cho cô như ngồi trên đống lửa, ngẩng đầu lên lấy làm lạ, không ngờ phát hiện ra một bóng người đứng ở giữa phòng. Bởi vì vóc dáng của người tới rất cao, hầu như che khuất đi ánh sáng của đèn tường.
Tô Thố cảm thấy hoa mắt, đủ kiểu sắc thái của khuôn mặt khôi ngô ấy khiến cho người ta không có cách nào quên được, giận dữ, lo lắng, buồn rầu…cảm xúc luân phiên hiện lên, ánh mắt của anh dồn ép, quả thực khiến cho Tô Thố chống đỡ không nổi. Cô lặng lẽ đặt quyển luận văn lên chiếc bàn nhỏ, cẩn thận sắp xếp đúng trật tự, sau đó đứng lên, để lộ ra nụ cười cùng anh bắt chuyện :
“Sư huynh, tại sao_____”
“Anh đến đón em.” Thanh âm của Trần Tử Gia bình tĩnh, nói.
Tô Thố gật gật đầu, nụ cười biểu lộ sự bừng tỉnh.
“Chuyện này là sao?” Trần Tử Gia tỏ vẻ giận dữ, thanh âm ngắt từng chữ một, dưới sự kiềm chế, cơ hồ có vẻ như nghiến răng nghiến lợi. Nói xong ánh mắt sắc bén lại đảo qua phòng, làn môi mỏng mím chặt, con ngươi bởi vì bị chọc giận mà sáng lên dọa người, tay vê thành hình tròn, tĩnh mạch trên cổ tay đều nhảy thình thịch, ánh lửa trong mắt càng đốt càng lớn khiến cho Tô Thố không chịu được, co rụt về phía sau. Cô biết đối với Trần Tử Gia mà nói, đây được coi là nhẫn nại cực độ rồi.
Theo ánh mắt của anh, Tô Thố lướt qua căn phòng. Dưới cái nhìn công bằng chính trực mà nói, cô quả thực phát hiện, không khí ở đây rất không đúng. Cùng với nam thanh niên sống trong một phòng, hơn nữa bên trong vali đang mở là đồ nội y, trong phòng tắm bốn bên khí nóng hừng hựng, vừa mới tắm xong, Thiệu Vĩ chỉ khoác lên người một chiếc áo tắm, ánh đèn màu quất giống như cũng nhiễm phải sắc thái lãng mạn của Paris, bất động thanh sắc, nhìn thế nào mập mờ thế đó.
Thiệu Vĩ và Trần Tử Gia liếc nhìn nhau, một câu không nói, ngồi một chỗ trên giường, cầm lấy khăn mặt tiếp tục lau đầu tóc, hai ánh mắt nhìn nhau trong chốc lát, giống như hai tia lửa điện sáng lên trong phòng cùng đi qua, thần sắc của mỗi người đều được soi sáng rõ ràng, tuy thời gian rất ngắn nhưng lại phát sinh ra mọi thứ.
Cười cười, Tô Thố tiếp tục ngại ngùng, quả thực không thể không bắt chuyện : “Tại sao anh lại ở Pháp? Thật trùng hợp.”
Cô cười với vẻ mặt thản nhiên, Trần Tử Gia thấy vậy, cơn giận dữ tan biến đi không ít, anh vẫn nhìn cô, cuối cùng cơn thịnh nộ lắng xuống, bình tĩnh trả lời : “Anh tới tổ chức hội nghị.”
Câu nói vừa dứt, bề ngoài ngay lập tức tỏ ra lạnh lùng, bầu không khí kì quái quanh quẩn một chỗ rất lâu không đi, Tô Thố khẽ cắn môi, mở miệng : “Ở sân bay gặp Thiệu sư huynh, lại không tìm được Tô Trí, sau đó cùng nhau tới đây.”
“Hành lí của em đâu?” Trần Tử Gia cau hai bên mày, hỏi.
Tô Thố lặng lẽ, chỉ chỉ vào vali bên cạnh chân.
Trần Tử Gia đi về phía cô, một bàn tay vòng qua lưng cô siết chặt, bàn tay kia thì cầm lấy tay nắm của hành lí, sau đó gật đầu ra hiệu cho Thiệu Vĩ : “Cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy.”
Thiệu Vĩ đột nhiên đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Người tôi giúp là cô ấy, không phải là anh.”
Ánh mắt Trần Tử Gia chợt lóe lên, lộ ra nụ cười, cũng không giải thích gì, chẳng nói một lời, ôm Tô Thố đi ra ngoài, Tô Thố không còn dũng khí để nhìn Thiệu Vĩ, cô nhắm mắt lại chốc lát, tùy ý để Trần Tử Gia ôm cô ra khỏi phòng.
Mùa hè vẫn chưa qua đi, hai người mặc chiếc áo khoác mỏng manh, cách lớp áo sơ mi, cô cảm nhận được nhiệt độ cực nóng trong cơ thể anh. Tô Thố không biết được Trần Tử Gia đem cô đi đâu, cô cũng không hỏi, cô chỉ biết được Trần Tử Gia cùng với tài xế taxi nói đến những địa danh mà cô nghe không hiểu, sau đó xe như bay ra ngoài, bắn tung tóe bọt nước.
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, Paris qua từng hạt mưa luôn thay đổi hình dáng, ánh đèn quán café lay động không ngừng, người đi đường đã thưa dần, thỉnh thoảng có người ở dưới tàng cây ôm hôn nhau thắm thiết, nụ hôn dài ấy dường như coi thường mọi thứ xung quanh, hạt mưa đập vào cửa sổ xe taxi, giống như vô số vị khách kiên nhẫn gõ cửa.
Thực tình cũng chẳng qua là từ một khách sạn chuyển đến một khách sạn khác lớn hơn trong thành phố mà thôi.
Trước khi chưa mở đèn, các vật dụng trong phòng mờ mờ ảo ảo, bầu không khí sánh lại giống như nước đường, hai người đứng trong bóng đêm, Tô Thố nghĩ không khí ở Paris và trong nước cũng gần gần giống nhau, suy nghĩ này khiến cho cô bất giác cười lên, lúc hoàn hồn trở lại cô đã bị cái ôm nhẹ nhàng quấn lấy.
“Xin lỗi, vừa nãy anh hơi nóng nảy, anh vừa xong cuộc họp liền qua tìm em, vốn cho rằng chỉ có một mình em, nhưng nhìn thấy em và Thiệu Vĩ ở cùng nhau” Trần Tử Gia dừng một chút, mỗi chữ đều rất nhấn mạnh “rõ ràng là biết bọn em không có gì, nhưng lúc đó thật là vô cùng phẫn nộ. Anh chỉ là ____”
Nói hết, anh dừng lại, nhẹ nhàng buông cô ra, ánh đèn gần cạnh tay sáng lên, sau khi dẫn Tô Thố quen dần một chút với căn phòng, Trần Tử Gia vừa khép cửa vừa nói : “Anh ở phòng đối diện, có gì cứ tới tìm anh.”
Trên máy bay ngủ đủ rồi, buổi tối hôm đó, Tô Thố căn bản ngủ không nổi nữa, cô nằm trên giường đặt máy tính lên đầu gối, câu được câu chăng viết lên trình tự giải quyết số liệu, lúc mơ mơ màng màng lại nghĩ đến những việc của nhiều năm về trước, đây cũng là để đối phó với một đêm, cho đến khi trời bắt đầu sáng mới ngủ một chút.
“ Không ngủ được.” Trần Tử Gia tuy cười nhưng ngữ khí lại rất ân cần.
Tô Thố vân vê mặt, cố gắng làm cho bản thân nhìn qua có một chút tinh thần : “Dạ. Điều chỉnh sai giờ.”
Khinh địch như vậy liền bị người ta nhìn ra là tinh thần không tốt, sớm biết thế này thì nên học trang điểm rồi.
Mải mê nói chuyện đã tới phòng ăn rồi, Tô Thố liếc mắt sang thực đơn, không ngờ phát hiện tên các món ăn trên thực đơn, cô đều không biết, thế là đành im thin thít, an tâm nhìn Trần Tử Gia nói tiếng pháp lưu loát cùng với bồi bàn trao đổi.
“Anh lại biết nói tiếng pháp, em thật không nghĩ tới.” Tô Thố mỉm cười nhìn anh.
“Lúc học nghiên cứu sinh thật ra cũng không tốt lắm” Trần Tử Gia tỏ vẻ bí hiểm nói, “giáo viên hướng dẫn là người Pháp, bởi vì muốn lấy lòng ông ấy nên mới học.”
Tô Thố thích thú, cười ra tiếng: “ Thật không. Nhưng nhìn anh không xảo quyệt như vậy.”
Người bồi bàn kia cũng mỉm cười, cầm lấy thực đơn rồi rời khỏi, một lát sau trở lại, ngoại trừ mang đến đồ ăn sáng, còn thuận tay cầm một đóa hoa hồng đỏ tươi vô cùng kiều diễm thay cho hoa trong chiếc bình đặt trên bàn, Tô Thố nhìn thoáng qua màu sắc diễm lệ ấy, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đối diện với khách sạn là công viên, bồ câu kết bè kết đội rồi cùng nhau bay, cùng nhau đáp xuống.
Trần Tử Gia chỉ làm, không quan sát ánh mắt của Tô Thố: “Ăn xong bữa sáng, chúng ta ngồi xe lửa đến Babylon.
Tô Thố hỏi anh: “ Anh không bận sao?”
“Hôm nghị hôm qua đã kết thúc rồi, anh để bọn họ về nước trước, ở lại nước Pháp vài ngày.”
Dunkerque rất giống với Paris, một lần nữa lại đúng như dự đoán của Tô Thố, đối với nơi này, Tô Thố chỉ hiểu biết duy nhất một thứ là trận thoái binh Dunkerque mà cô đọc trong sách lịch sự, những cái khác đều không biết. Cô cùng với Trần Tử Gia ngồi trong taxi, mở to hai mắt nhìn cảnh vật xung quanh, gió biển từ sau ngôi biệt thiệt mới toanh thổi tới, không hề có vị đắng chát của nước biển, chỉ thấy hương vị nhè nhẹ của thứ tình cảm dịu dàng, ngọt ngào, dường như khắc sâu vào tận xương cốt của người nào đó, âm thanh nước biển vỗ vào bờ truyền tới nơi này yếu ớt hẳn đi, giống như tiếng cười vui vẻ của đứa trẻ sơ sinh.
Xe taxi dừng lại trước một tòa nhà đứng độc lập, nóc nhà ở nơi đây khác nhau, phong cách nào cũng có. Tòa nhà trước mặt, nóc nhà thuộc về phong cách cổ xưa, từng bậc cầu thang uốn lượn đi lên, lại từng bậc cầu thang uốn lượn xuống dưới, chỉ với những bậc thang nhỏ nhặt không khỏi làm cho người ta cảm nhận được mùi vị vùng nông thôn thời cổ xưa.
Sân trong lại lớn hiếm thấy, so với ngôi nhà thì có vẻ tinh tế hơn rất nhiều, đứng ở cửa cổng, Tô Thố nhịn không được, liền mở miện : “Lại có thể chạy đến nơi này nghỉ phép, bọn họ thật biết hưởng thụ.”
Trần Tử Gia đặt hành lí xuống, cười cười: “Bọn họ cũng chỉ là ở đây để tổ chức hôn lễ, thế nào, đang ghen tị hay ngưỡng mộ?”
“Là vui mừng đó.” Tô Thố hé miệng cười.
Nói xong liền nhìn thấy một chàng thanh niên diện mạo cực kì đáng yêu từ trong nhà lao ra, không chút khách khí liền chạy tới ôm, hôn lên hai gò má của cô, sau đó tự giới thiệu: “Tên tiếng trung của tôi là Ưng Nghiêm. Cô là em gái của Tô Trí, cô thật là đẹp quá, so với bọn họ nói còn đẹp hơn nữa, so với người trong bức tranh lại càng mỹ lệ.” Tiếng Trung của anh ta không tốt lắm nhưng sự chân thành thì khỏi phải bắt bẻ.
Nói xong lại muốn ôm cô, Trần Tử Gia đứng bên cạnh nhìn, thật sự là không thể nhìn được nữa, lập tức gạt Tô Thố ra phía sau mình, khiến cho chàng trai bổ nhào về phía trước. Ưng Nghiêm nhìn thấy Trần Tử Gia biểu cảm nghiêm túc, liền hiểu ra suy nghĩ của mình đã bị anh ta nhìn thấu, u sầu thở dài nhìn Tô Thố.
“Ưng Nghiêm nhìn thấy các cô gái đẹp đều như vậy, còn cho rằng tụi em tới muộn một chút, không ngờ buổi trưa đã tới rồi.”
Tiếng cười cách đó không xa truyền tới, Tô Trí đẩy Ưng Thần từ phòng đi ra, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt tươi cười sáng lạn của hai người. Bốn năm năm không gặp rồi. Mấy năm nay, Tô Trí cũng có vài lần về nước nhưng các kì nghỉ lần lần đều sai lệch.
Tô Thố đón lấy, anh em hai người ôm nhau thân thiết, ôm nhau không biết bao lâu, cuối cùng Tô Trí buông cô ra, quan sát tỉ mỉ, bất giác cười lên: “ A Thố, tại sao em so với trước đây vẫn như vậy? không một chút thay đổi.”
Từ trước đến giờ thay đổi sẽ không do sự thay đổi diện mạo bên ngoài quyết định. Tô Trí quả thực cũng thay đổi rồi. Khí chất của anh chững chạc, dáng vẻ mặt mũi hoàn toàn biến đổi. Từ nhỏ đến lớn, anh em hai người chưa bao giờ xa nhau tận bốn năm năm như bây giờ, đã từng ở cùng một chỗ, cho nên cũng không nhìn ra đối phương thay đổi gì. Tranh luận, cãi nhau qua đi, con người dần dần cũng trưởng thành, một khi cách xa mới hiểu thời gian có thể khiến cho con người ta thay đổi thật nhiều. Tô Thố biết rằng anh sẽ không dễ dàng nổi nóng, cũng sẽ không cố tình tranh cãi với cô nữa.
“Em sợ thay đổi anh lại không nhận ra khi em tới.” Tô Thố cười, liếc nhìn anh, đi tới trước mặt Ưng Thần, ôm lấy cô.
Ưng Thần vừa mới sinh chưa lâu, khuôn mặt tái nhợt, đi lại không tiện, ngồi trên xe lăn, ôm lấy con trong lòng, ban đầu khi nhìn thấy Tô Thố, cô có một chút mê hoặc, không dám nhận thân thích, đã bao lâu rồi hoàn toàn không thấy tung tích của cô em chồng ấy? Vẫn là khuôn mặt, thần thái, nụ cười ấy không hề thay đổi. Ưng Thần mỉm cười với Tô Thố, ra hiệu cho cô đón lấy đứa nhỏ, nhìn thấy đứa trẻ tròn trịa, trắng trẻo, Tô Thố không dám đón lấy, liên tục xua tay nói: “Em không biết bế con nít.” Trần Tử Gia cười lắc đầu, đưa tay đón lấy.
Ưng Thần đứng dậy ôm lấy cô nói: “A Thố, anh của em nói không sai, mọi người đều thay đổi, tại sao em vẫn không thay đổi chút nào.”
“Đổi không nổi.” Tô Thố đỡ cô ngồi xuống, mỉm cười nói: “Chị dâu vất vả rồi, cháu gái của em thật là đáng yêu, lớn lên nhất định xinh đẹp, thông minh giống mẹ.”
Đứa bé ngủ rất ngon trong lòng Trần Tử Gia, chân tay bụ bẫm đặt cùng một chỗ, bàn tay nhỏ bé hướng về ngón chân giống như nhụy hoa, hết sức đáng yêu, Tô Thố cười hihi, nhìn qua quả thực là bản sao của Tô Trí.
Đùa với đứa nhỏ, Tô Thố nhớ đến một việc, quay đầu lại hỏi: “Anh đã nghĩ ra cái tên nào hay chưa?”
“Nghĩ ra rồi, Tô Ti Duyệt.”
“Ti Duyệt?” Trần Tử Gia gật đầu tán dương, “đúng là tên đẹp”
“Ngày mai đầy tháng đi.” Trần Tử Gia ngẩng đầu nhìn Tô Trí, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, cúi đầu, nhìn Tô Ti Duyệt triù mến nói : “Chú tới gấp, không chuẩn bị được cái gì, lần sau nhất định chuẩn bị món quà lớn cho Ti Duyệt.”
“Không sao, cũng may cô tới kịp lúc.” Tô Thố nhoẻn miệng cười với Trần Tử Gia, lấy ra cái tượng phật, cẩn thận đeo lên cho cô bé, “em đến Từ Ân Tự thỉnh cầu, đặc biệt mời đại sư niệm chú, phù hộ cho Tô Duyệt bình an, sống vui vẻ, hay chúng ta cùng nhau tặng đi.”
Trần Tử Gia nhìn cô thắm thiết, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Ưng Nghiêm vì trước không có cơ hội nói chen vô, bây giờ không dễ gì có cơ hội nói chuyện, lập tức hỏi : “Tô Duyệt có ý nghĩa gì vậy?”
Ưng Thần không biết làm sao nữa: “Em nên chăm học tiếng Trung một chút đi.”
Cong miệng vẻ bất mãn, Ưng Nghiêm nhìn thấy Tô Thố và Trần Tử Gia đều vây quanh Tô Duyệt tươi cười, liền nói với Ưng Thần và Tô Trí: “Anh chị xem, nhìn cứ như con của bọn họ.”
Tình cảnh nhất thời lạnh lẽo. Tô Tố tiếp tục đùa với đứa nhỏ, gương mặt khơi mào lên nụ cười kì quái, Trần Tử Gia thản nhiên cười: “Đứa bé thật đáng yêu, ai cũng thích.”
Vừa lúc ánh mắt trời chiếu, thời điểm buổi chiều, họ rảnh rỗi ngồi nói chuyện dưới cây nho trong sân. Tô Thố mới biết được ngôi nhà này là Ưng Thần lấy danh nghĩa Ưng Ngiêm để mua. Ưng Nghiêm đẹp như vậy là vì dòng máu lai, nghe nói mẹ của cậu là người Mỹ, bà vô cùng đẹp.
Mấy tháng này, mẹ của Ưng Thần cũng ở Pháp, chăm sóc con gái, cùng lúc chăm sóc cả con trai, bận trong bận ngoài. Tô Thố nắm lấy tay bà, cười và giới thiệu bản thân: “Con chào bác, con là Tô Thố, em gái của anh Tô Trí.”
Tô Thố hiểu biết, hào phóng khiến cho bác Ưng vừa gặp đã rất thích, nắm lấy tay cô nói: “Con cái nhà họ Tô thật là đẹp, khiến cho người ta yêu mến.”
Ngửa đầu lên trời, Tô Thố cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp mà không hề nóng bức. Bọn họ cùng nhau uống trà, chậm rãi nói chuyện, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ quả thực rất như trong mơ, không khỏi sinh ra một chút cảm động thông hiểu, tranh thủ thời gian rảnh rỗi nửa ngày kiếp phù du, đại khái cũng chính là nguyện vọng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.