Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 36:




Sau khi máy bay tiến vào tầng mây, tầm mắt chỉ có thể thấy được một mảng mờ mịt giống như rơi vào một đám vô cùng hỗn độn có thể khiến cho máy bay lái đi không được. Quá trình lâu dài này vô biên vô hạn, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng. Không biết qua bao lâu, máy bay cuối cùng cũng xuyên thủng tầng mây, ánh sáng mặt trời như những làn sóng lâu năm chợt bừng lên.
Trần Tử Gia yêu cầu tiếp viên hàng không mang tới một tấm chăn mỏng, rồi khoác lên người cô, dịu dàng nói: “A Thố em chợp mắt một chút đi, con người đều sẽ phải chết, lo nghĩ nhiều, cũng được gì đâu.”
Tiếng nói khiến cho Tô Thố hoàn hồn, thu hồi ánh mắt đang dán vào tầng mây ở ngoài máy bay về. Cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Trần Tử Gia, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, sau khi ngừng lại một hồi liền hỏi: “Anh vẫn không biết giữa anh trai và chị dâu em xảy ra vấn đề gì sao? Từ trước tới giờ, em luôn cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân hạnh phúc, cặp vợ chồng hạnh phúc.”
Trần Tử Gia dùng ánh mắt như đang nhìn đứa trẻ để liếc cô một cái, thoáng cười: “Tại sao lại không có vấn đề cơ chứ, trên thế giới này làm gì có đôi tình nhân, vợ chồng nào mà không có mâu thuẫn, nhưng họ đều cắn răng chịu đựng, nuốt hết đắng cay.”
Ánh sáng mặt trời nhốn nháo trong biển mây, Tô Thố day huyệt thái dương: “Em lo lắng, nếu cứ thế này, cuối cùng sẽ ầm ĩ, không thể cứu vãn được.”
“Sẽ không đâu.” Trần Tử Gia khẳng định nói. “Trong truyền thuyết thời Đường có một câu chuyện tên “Định hôn điểm” em từng đọc qua chưa, anh thì nắm rất rõ câu chuyện đó, tay của hai người bọn họ đã được nguyệt lão buột sợi tơ hồng, bọn họ có thể sẽ cãi nhau, sẽ ồn ào, sẽ buồn, sẽ tổn thương, thậm chí tuyệt vọng, bất luận quá trình đó phức tạp như thế nào, nhưng cũng sẽ không bao giờ chia tay.”
Giọng điệu chắc chắn ấy khiến cho Tô Thố rơi vào trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi. Vài lần tỉnh giấc cô lại nhìn thấy tầng mây và những ánh hào quang sáng rực mà vĩnh viễn những thứ đó chỉ tuân theo một quy luật.
Sau khi máy bay hạ cánh, chạy tới bệnh viện thì trời đã sẩm tối. Linh đường giáo sư Triệu sắp đặt tại bệnh viện, rất nhiều nhà khoa học trong nước nghiên cứu về lĩnh vực vật lý tới thăm viếng, cho dù có những người không thể đến cũng đưa tới vòng hoa, đưa mắt nhìn quanh, nơi nơi đều treo màn trắng, vòng hoa cứ ba tầng một sắp lên đầy ắp, quang cảnh phối hợp nền nhạc buồn rầu, thật khiến người ta cảm động.
Trước khi qua đời, giáo sư Triệu để lại di chúc qua lời nói, toàn bộ tài sản đều quyên góp cho quốc gia, sách để lại cho Tô Thố, mọi người nghe xong đều rất cảm khái, rốt cuộc đối với đệ tử sau cùng lại càng có chút thiên vị. Có lúc Tô Thố chỉ lặng lẽ đứng trước linh cữu, dung mạo của vị giáo sư đáng kính ấy như vẫn còn sống, dường như chỉ là đang ngủ mà thôi.
Rốt cuộc Tô Thố cũng nhìn thấy con trai của giáo sư Triệu, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, áo quần chỉnh tề, vẻ mặt đờ đẫn tất cả những cảm xúc trên khuôn mặt ấy đều không bộc lộ ra, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ. Anh ta cũng dẫn theo con gái về, là một cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi, rụt rè không dám lại gần linh cữu, cúi mình vái chào rồi lại trốn sang một bên, sự ồn ào của linh đường, tiếng than khóc, đau đớn, tiếc thương khiến cho cô bé khiếp sợ, lúng ta lúng túng hỏi Tô Thố: “Cô là học trò của bà nội con à?”
Tô Thố trả lời: “Phải. Cô là học trò cuối cùng của cô giáo.”
“Bà nội con là người thế nào?” Cô tiếp tục hỏi.
Tô Thố chăm chú nhìn vào mắt của cô bé nói: “Cô giáo vô cùng vĩ đại và cao quý. Con nên qua đó nhìn xem hình dáng của bà.”
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn chạy tới đó, lúc trở lại thần thái mơ màng, nước mắt giàn giụa. Tiếng nhạc tang thương khiến cho Tô Thố hoa mắt choáng váng, liền chạy đến nơi yên tĩnh phía sau linh đường, ngây người ra, gục mặt xuống đầu gối. Khi Trần Tử Gia tới, tay và mặt cô đã lạnh cóng như muốn đông lại, nhưng bản thân lại không hề hay biết. Anh cũng ngồi trên bậc thềm, cầm lấy tay cô, chẳng nói một lời, vô thanh vô thức ngồi cùng cô rất lâu.
Khi trở lại linh đường, đúng lúc gặp một tốp người đang tiến tới tế bái. Tô Thố đương nhiên không quen biết những người đó. Cô còn cho rằng đó là học trò của Giáo sư Triệu, đang muốn tiến tới đáp lễ, không ngờ Trần Tử Gia đã tới trước cô một bước, bắt tay với từng người, chào hỏi vô cùng lễ độ không chút thiếu sót: “Bác sĩ Phương, bác sĩ Lưu, chân thành cảm ơn các vị đã tới, làm phiền rồi.”
Người tới nét mặt tươi cười, cầm chặt tay Trần Tử Gia, trả lời vô cùng khách khí: “Trần tiên sinh, ngài khách sáo quá, nói chi vậy, chúng tôi nên phải đến sớm rồi.”
Trần Tử Gia giới thiệu với Tô Thố một lượt, Tô Thố vừa cảm tạ đáp lễ, vừa dẫn họ đi vào linh đường. Sau khi bọn họ rời khỏi Trần Tử Gia mới nói: “Họ là bác sĩ và y tá chữa trị cho Giáo sư Triệu.”
“Tại sao anh lại quen biết họ? Hình như còn rất thân thiết nữa?” Tô Thố nhất thời không nghĩ xa được, buột miệng hỏi, câu nói vừa dứt liên nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh, xa xăm của Trần Tử Gia, cô lập tức im thin thít. Có thể thấy được, chắc chắn nửa năm nay anh thường đến bệnh viện thăm bệnh, nếu không thì anh đâu phải là người đầu tiên biết được tin tức giáo sư qua đời.
Chần chừ một lúc, Tô Thố đổi sang chủ đề khác: “Sáng ngày mai sau khi hạ huyệt em liền trở về sở nghiên cứu, anh không cần tới đưa em đi đâu.”
Không hề bất ngờ, Trần Tử Gia hôn lên trán cô, đặt vé máy bay vào tay cô, chiếc vé vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, nóng như muốn phỏng tay, khiến cho Tô Thố suýt nữa không cầm được.
“Trở về nghỉ ngơi một chút cũng tốt, em biết đấy, anh sẽ ở đây.”
Nói xong Trần Tử Gia quay người rời khỏi, bóng dáng của anh sao lại cao lớn, kiên cường như vậy, bước chân vững vàng, tuy đã đi rất xa nhưng vẫn có thể dễ dàng phân biệt được. Ánh mắt của Tô Thố dừng lại trên bờ vai của anh, quan sát cho đến khi anh tới bãi đỗ xe, mở cửa xe. Cô dường như có thể nghe thấy âm thanh của cánh cửa khi bị kéo ra. Anh không hề ngoảnh lại, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tô Thố, thì thấy anh quay đầu lại mỉm cười với cô, nụ cười rõ rệt, giống như ở ngay trước mắt.
Sau khi trở về sở nghiên cứu, Tô Thố sắp xếp lại sách vở trong phòng của Giáo sư Triệu, phần lớn đều là sách chuyên ngành, còn một bộ phận khác liên quan đến phương diện âm nhạc, được xếp bên trong vài chiếc thùng. Cô lấy một phần sách trong đó quyên góp cho thư viện, toàn bộ số còn lại đều mang đến phòng mình. Phòng của Tô Thố vốn dĩ không lớn, sau khi chất đầy sách càng trở thành một đống giấy cũ.
Mấy ngày đầu, lúc nửa đêm cô không ngủ được, liền rời khỏi giường xem lại những bản nhạc đựng trong thùng, chúng đều là những ca khúc nổi tiếng, chỉ có một phần đặc biệt, một ca khúc nào đó mà Tô Thố không hề biết, được đặt dưới đáy thùng, vô cùng cũ kĩ, lớp bụi bám trên đó so với những chỗ khác lại càng dày, hình như chưa bao giờ mở qua, nhưng mà giai điệu ngọt ngào, chất chứa ý nghĩa tình yêu sâu sắc. Lật đến trang cuối cùng, cô đọc tên nhạc sĩ và phần chữ viết đó mới biết rằng ca khúc này do chồng của Giáo sư Triệu sáng tác cho bà, cách một tháng trước khi ông qua đời. Nguyên một đêm, Tô Thố chỉ ngồi xem bản nhạc đó. Ngày thứ hai, cô thăm dò được địa chỉ của con trai Giáo sư Triệu, đóng gói những chiếc thùng rồi gửi đi.
Mặc dù Giáo sư Triệu đã qua đời nhưng học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục được lưu lại. Trong nửa năm Giáo sư Triệu ngã bệnh, bà giới thiệu cho Tô Thố một vị giáo sư kiêm tiến sĩ tên Trương Sở ở sở nghiên cứu vật lí quốc gia. Trong buổi tang lễ, Tô Thố đã quen được thầy, người trung niên ngoài bốn mươi tuổi, rất ít nói chuyện, chỉ đứng trong phòng thí nghiệm, không thích xuất đầu lộ diện, là kiểu học giả hăng say nghiên cứu học vấn. Ông chỉ bảo Tô Thố tận tình, nhưng rốt cuộc vẫn có ngăn cách hai bên, có rất nhiều vấn đề khi trao đổi tương đối bất tiện.
Không lâu sau đó, nảy sinh ra vấn đề. Chuẩn bị hoàn thành luận văn, Tô Thố mới phát hiện, trong phần cuối cùng có đề cập đến lí luận, cần dùng tới máy gia tốc hadron để làm thí nghiệm, mà máy gia tốc này trên thế giới chỉ có năm cái, trong nước chỉ có sở nghiên cứu vật lí mới có. Sau khi Trương Sở biết được tình hình, ông bảo Tô Thố viết một tờ đơn, không nói hai lời liền điều động cô đến sở nghiên cứu vật lí.
Trước khi đi, Tô Thố đã dành chút thời gian đi một chuyến tới trường tiểu học Tề Gia Truân. Lần này cực kì thuận lợi, không cần phải leo đường núi nữa, có một con đường cái nối thẳng đến thôn, trường tiểu học Tề Gia Truân cũng sáng hẳn lên, sân thể dục, các phòng học đều được tân trang lại, giáo viên cũng nhiều hơn ba người, số lượng học sinh tăng lên. Trẻ con ở thôn xóm gần đó đều có thể tới đây học.
Tô Thố không thể tin nổi những thay đổi trước mắt, cô thất thần cả hơn nửa ngày.
Nhắc tới việc này, Thái Ngọc vừa vui mừng lại phấn chấn, cố gắng lắm mới nín khóc: “Xin rất nhiều năm rồi, bộ giáo dục mới cấp kinh phí xuống.”
“Chuyện khi nào?” Tô Thố hỏi cô
Thái Ngọc nghĩ một hồi: “ Khoảng một năm.” Sau khi cậu rời khỏi không lâu. Vốn dĩ muốn cậu nhìn thấy sớm hơn, nhưng mình biết nếu cậu mà có thời gian sẽ lập tức tới đây, hiện tại chắc chắn rất bận, nếu không đã sớm tới rồi.”
Tô Thố đăm chiêu rồi “hả” một tiếng.
“Làm sao vậy ?” Thái Ngọc hỏi cô.
“Không có gì?” Tô Thố lập tức mỉm cười trấn an cô “chỉ là cảm thấy rất tốt, không biết nói gì hơn.”
“Ai nói là không? Mình hiện tại đang có một loại cảm giác, trong nhiều năm mình như từ nàng dâu biến thành bà gìa rồi.” Thái Ngọc bùi ngùi. Ánh mắt Tô Thố tỉ mỉ quan sát Thái Ngọc. Cô thực sự không hiểu nổi người phụ nữ yếu đuối này năm đó làm sao có thể gánh vác cả một ngôi trường tiểu học. Trên thế giới này, có một số người sống kiên cường, mạnh mẽ, tràn đầy nhiệt huyết, hết lòng hết sức khiến cho bạn không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi tan học, Tề Tiểu Phi dẫn theo một đám trẻ reo hò, chạy lại. Tô Thố liền cùng chúng nhảy dây,ném bao cát, chơi đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, tiếng cười làm kinh động đến những chú chim đang bay qua núi.
Hôm rời khỏi sở nghiên cứu, là vào tháng cuối cùng của năm đó, tây bắc rơi một trận tuyết lớn. Tô Thố đối diện với những người tiễn đưa mình, nhớ tới năm đó, bản thân cũng ở nơi đây tiễn biệt các đàn anh đàn chị cấp trên, con người khi sinh ra vốn đã có những cảm xúc luôn thay đổi, không ổn định.
Tính ra tròn ba tháng nay, đây đã là lần thứ ba Tô Thố trở về thành phố mà cô học bốn năm đại học. Lần thứ nhất là lúc đi Pháp, ở sân bay thủ đô chuyển chuyến, xuống một chiếc máy bay, rồi tiếp tục ngồi một chuyến bay khác, không đi tới nơi nào nữa. Lần thứ hai là từ Pháp trở về, chưa kịp nhìn gì hết, liền tới linh đường. Lần này rõ ràng là có thể nán lại đây một lúc, nhưng cũng không có thời gian quan sát và lĩnh hội thành phố này, chỉ là ngồi trên xe buýt cưỡi ngựa xem hoa, cô so sánh cảm nhận lúc này với bốn năm trước, cảm giác mơ hồ, vẫn là náo nhiệt như nhau.
Tô Thố thích nghi với môi trường ở sở nghiên cứu vật lí quốc gia rất nhanh, cô đều quen biết các giáo viên, nghiên cứu viên và nghiên cứu sinh, trên dưới chung sống rất vui vẻ. Giữa hai sở nghiên cứu không có khác biệt gì lớn, nhưng rõ ràng điều kiện ở đây tốt hơn nhiều, đã là ở thủ đô, lại là trong thành phố nữa. Đẳng cấp so với viện nghiên cứu tây bắc hoàn toàn không giống nhau. Vừa tới vài ngày, danh tiếng của Tô Thố được truyền đi rất nhanh, lúc ăn cơm trong căn tin, những người dù quen hay không quen cũng đều bắt chuyện với cô, như thường lệ cô nở nụ cười thân thiện, nếu như vẫn có người không biết đến cô, thì người bên cạnh sẽ trêu chọc nói : “Sao cậu lại không biết nhỉ. Đó là đại mỹ nữ mới được điều đến sở nghiên cứu vật lý nguyên tử.”
Bởi vì còn hơn bốn tháng nữa là tốt nghiệp, thời gian gấp gáp, Tô Thố đành phải không ngừng tăng ca thêm giờ làm thí nghiệm, làm luận văn, hận là không thể phân mình làm hai, một người trở về kí túc ngủ, còn một người ở lại phòng thí nghiệm.
Cô vô cùng chăm chỉ, mọi người xung quanh ai nấy đều hết sức kinh ngạc. Nhìn những người an nhàn, rảnh rỗi, Tô thố cũng thấy không quen mắt. Mấy năm nay, học nghiên cứu sinh, mỗi ngày cô đều bận bịu, căng thẳng, những người bên cạnh cũng bận tới bận lui, cô nhìn quen rồi cho nên bản thân đã thích nghi, thiếu chút nữa là quên rằng trên đời này đâu phải mỗi một nghiên cứu sinh đều phải sống tất bật, bận rộn, giành giật từng phút từng giây.
Cuối tuần, phòng thí nghiệm vô cùng yên tĩnh. Tô Thố hoàn thành tất cả công việc, rốt cuộc cũng muốn đi ăn cơm, vừa ra tới cửa phòng thí nghiệm liền nhìn thấy Trần Tử Gia đang đứng ngoài nắng đợi cô, anh đang mặc chiếc áo khoác màu nâu đậm, khôi ngô tuấn tú không hề giống với người phàm, phong độ ngời ngời, số lần ngoảnh đầu lại ít nhất cũng đạt tỉ suất hai trăm phần trăm.
Tô Thố cảm động vô ngần, chân giống như bị đinh đóng xuống mặt đất.
Trần Tử Gia sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt chăm chăm dõi theo hướng cô đi, Tô Thố đột nhiên sợ sệt, không dám ngẩng đầu, cứ nhìn chằm chằm vào một góc ở phía trước, sau đó nghe thấy tiếng nói của anh: “Em về một tuần rồi, sao lại không nói cho anh biết?”
Chỉ trong vài giây, Tô Thố điều chỉnh lại biểu cảm của khuôn mặt, cười khanh khách, trả lời: “Vừa trở lại đã phải bận chúi mũi với luận văn tiến sĩ, ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Được rồi, chúng ta tới chỗ khác nói chuyện đi, ở đây nhiều người quá.”
Nụ cười và năng lực phân tích ấy khiến cho lòng bàn tay của Trần Tử Gia khó chịu, thò tay ôm lấy cô không cho giải thích, cũng không để ý đến vô số ánh mắt hình viên đạn đang lao tới, anh ghé sát tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em muốn bắt anh phải làm sao, tức chết anh, em mới cam lòng sao?”
Vẻ mặt Tô Thố biến đổi dữ dội, đẩy anh ra, chống lại ánh mắt của anh : “Không cho phép nói chết, không cho phép anh nói chết.”
Trần Tử Gia quan sát biểu cảm của cô một hồi, lúc mới nhìn thì là tức giận và nghiêm túc, nhưng sâu thẳm bên trong mắt cô lại vô cùng khác, đó là nỗi lo sợ, bất an. Anh hiểu được câu nói đó rốt cuộc đang uy hiếp cô, nhẹ giọng nói: “Được, anh không nhắc tới nữa.” Thế là sự việc ấy trôi qua như vậy.
Từ sau hôm đó, mỗi tuần Trần Tử Gia đều tới thăm cô. Lần nào cũng mang đến túi hoa quả đầy ắp khiến cho cô làm thế nào cũng không thể ăn hết. Tô Thố nói anh không cần phải làm như vậy, anh căn bản nhắm mắt làm ngơ không nói được cũng không nói không được, lần sau vẫn cứ mang tới, cô không biết làm sao, cũng chỉ đành mặc kệ. Khi lần thứ hai Trần Tử Gia đến thăm cô hầu như mọi người đều nghe nói cô có bạn trai vô cùng đỉnh, ban đầu còn có người chạy qua kiếm Tô Thố để xác nhận chuyện này, cô chỉ mỉm cười, không trả lời, một tháng sau, dần dần cũng không có ai hỏi nữa, vốn dĩ cũng có một số chàng trai đang mưu tính theo đuổi cô nhưng rồi biết khó mà lui, lập tức bên tai Tô Thố yên tĩnh đi rất nhiều.
Trước lúc bảo vệ luận văn tốt nghiệp, Tô Trí không nói một tiếng, liền trở về nước, làm đại diện cho công ty ở Trung Quốc, nhưng Ưng Thần và Tô Ti Duyệt không cùng về, Tô Thố truy hỏi nguyên nhân qua điện thoại, anh liền giải thích ngắn gọn một câu: “Đợi anh sắp xếp ổn thỏa công việc bên này, mẹ con họ cũng trở về sau.” Tô Thố tức giận, phẫn nộ. Tuy cô còn hai ngày nữa là phải bảo vệ luận văn rồi, nhưng Tô Trí ở đầu dây bên kia còn gấp gáp, vội vã hơn, công việc của anh còn nhiều hơn cô, thế là cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc.
Quá trình bảo vệ luận văn tiến sĩ của cô diễn ra thuận lợi, hoàn thành xuất sắc, các giám khảo đều đánh giá cao. Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, Tô thố ở kí túc xá ngủ một giấc đã đời suốt hai ngày.
Sau khi tỉnh ngủ, cô mới bắt đầu suy nghĩ hướng đi của mình, đã học cái này thì ngoài sở nghiên cứu và trường đại học thì chẳng còn chỗ nào mà đi, cô ngủ đến nỗi nhức đầu, nhưng ý nghĩ lại không rối loạn. Cô nhớ đến lời khuyên của Trương Sở. Chuyên gia và thiết bị ở sở nghiên cứu vật lý quốc gia so với sở nghiên cứu vật lý nguyên tử quả thực tốt hơn nhiều. Chuyên ngành của cô, chỉ đơn thuần liên quan đến những lí luận, hầu như không đề cập tới nội dung bảo mật, ở đây lại có thể dễ dàng thu thập được những thông tin của các nhà khoa học đi trước……Từng câu từng chữ mà thầy nói đều có lí. Tô Thố cuối cùng quyết định ở lại sở nghiên cứu vật lý quốc gia.
Sau khi công việc ổn định, cô bắt đầu liên lạc với bạn bè hồi học đại học. Lớp học trước đây có hai mười người, đa số đều phân tán ở các địa phương trong nước, số người còn ở trong thành phố này, chưa tới mười người, hơn nữa hầu như là con trai. Dương Tuyết và Lư Lâm Lâm, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì tới một thành phố lớn ở phía nam, có muốn gặp mặt cũng không thể gặp được, chỉ có Đặng Ca là người của thành phố này, số điện thoại cũng không thay đổi, thoáng cái là tìm được.
Vừa gặp mặt ở cổng nhà hàng đã hẹn, sự phẫn nộ trong lòng Đặng Ca dâng trào, liền mắng cô: “Cậu trở về lâu vậy mà không liên lạc với mình, không uống được rượu hỉ của mình rồi.”
Tô Thố đành không ngừng lấy lòng, Đặng Ca vừa mới kết hôn hai tháng trước, chồng cô cũng là người thành phố này, điều kiện gia đình khá giả, bản thân lại là kĩ sư, tính thình ôn hòa, luôn thương yêu, chiều chuộng cô ấy. Chẳng hạn, Tô Thố và Đặng Ca hai người bọn vừa mới ngồi trong nhà hàng, anh ta liền tay chạy tới.
Đặng Ca cười: “Đến thanh toán tiền.”
Tô Thố liên tục xua tay, kéo quyển thực đơn qua: “Rượu hỉ của hai người mình đã không uống được, dĩ nhiên mình phải mời, để chịu tội chứ.”
Đặng Ca thò tay ôm cô một cái: “Đâu cần cậu mời, tụi mình mời cậu. Cậu không biết đâu, đồ ăn ở đây cực kì đắt, lương của cậu chỉ đủ ăn ba bữa thôi.”
Quan sát một vòng cách trang trí, bày biện vô cùng tinh tế, trang nhã của nhà hàng. Tô Thố chuẩn bị tâm lí, mới mở thực đơn ra. Giá cả trên đó khiến cho cô trợn tròn mắt, toàn thân lạnh toát: “Mình mới chỉ có bốn năm năm không trở lại, sao lại lạm phát đến thế này.”
Đặng Ca trừng mắt liếc cô: “ Cho nên bảo cậu đừng giành trả tiền với tụi mình nữa. Bạn bè nhiều năm, mà cậu xem mình cứ như người ngoài.”
Chồng của cô ấy, ở bên cạnh mỉm cười: “Tình cảm của hai người thật là tốt.”
Khi nói chuyện, rất tình cờ nhắc đến Dương Tuyết và Lư Lâm Lâm. Đặng Ca quan sát cô từ trên xuống dưới: “Tô Thố, có phải là cậu vẫn chưa có bạn trai không?”
Tô Thố cười cười.
Học cùng bốn năm, những cử chỉ, tình tiết nhỏ của của đối phương đã tương đối quen thuộc rồi. Đặng Ca biết cô biểu lộ nét mặt này chính là thừa nhận, thế là thở dài. Chồng của cô lộ ra vẻ mặt bán tín bán nghi, ngạc nhiên hỏi : “Cô vẫn chưa có người yêu sao?”
Đặng Ca gật đầu, rồi lại lắc đầu : “Anh không thể tưởng tượng được đâu, cô gái xinh đẹp thông minh này, năm đó gây chấn động cả trường, nói một câu không biết bao nhiêu người xếp hàng theo sau cô ấy, nhưng không thể ngờ trong đám tụi em, cô ấy lại là người kiếm bạn trai muộn nhất.”
Tô Thố gượng cười: “Cậu ít nói vài câu hại người đó được không, cậu bây giờ đang nằm trong bình mật ong rồi, không muốn nhìn thấy người khác cô đơn à?”
Khi thức ăn được mang lên, thì chủ đề nói chuyện cũng đổi, bắt đầu chuyển hướng sang kinh tế dân sinh. Tô Thố biết cặp vợ chồng trẻ mua một căn hộ ở ngoài, đang bàn bạc mua xe, sống ngày tháng vô cùng thoải mái, đương nhiên cũng không thể thiếu được khoản tiền mời khách. Sau đó, Đặng Ca cùng với chồng cô ấy tranh luận, so sánh về các loại xe. Đối với những loại giá cả thị trường này, Tô Thố không hề hiểu biết dù chỉ một chút chỉ là nghe bọn họ nói, thường dùng giọng điệu khuyến khích đề cập đến vài vấn đề, còn Đặng Ca thì mặt tươi như hoa, nói thao thao bất tuyệt đủ thứ trên đời, bữa ăn hôm đó cực kì vui vẻ.
Lúc rời khỏi nhà hàng, cặp vợ chồng trẻ ấy vẫn còn hang hái thảo luận về loại xe nào tốt. Đặng Ca chăm chú ngắm một chiếc xe đậu trước nhà hàng, đôi mắt chợt lóe sáng, lôi kéo Tô Thố, giục cô nhìn: “ Chính là nó, quả thực là chiếc xe mà mình nằm mơ cũng đều muốn mua, đáng tiếc là nó lại đắt quá.”
Tô Thố từ trước tới giờ không quan tâm đến loại xe hiệu xe, nhưng kí hiệu trước chiếc xe đó, cô nhìn rất quen, xe của Trần Tử Gia cũng mang nhãn hiệu này, loại xe cũng giống tương tự, nhưng chiếc xe trước mắt là màu trắng bạc, xe của Trần Tử Gia là màu đen.
“Xe có thể chạy tốt chính là xe tốt.” Tô Thố vỗ vỗ cô.
“Cậu thật là nghĩ thoáng, cậu đúng là chuyên gia đơn giản hóa những vấn đề phức tạp, thảo nào học vật lý.”
Vốn định phát ra một câu : “Đó là điều đương nhiên.”
Điện thoại Tô Thố bỗng nhiên vang lên. Khuôn mặt cô tươi cười tỏ vẻ xin lỗi Đặng Ca, đi tới một chỗ nghe điện thoại. Đầu dây bên kia vài nói vài tiếng, sắc mặt cô lập tức biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.