Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 39:




Hứa Nhất Hạo lẳng lặng nhìn cô, đợi cô nói tiếp. Tô Thố đang cầm ly sữa đậu nành, ánh mắt không mục tiêu, không biết là nhìn ra hướng nào nữa: “Em đã từng hỏi qua ý nghĩa tên của anh ấy, anh ấy nói: “Có điều nên làm, có điều nên kết thúc, anh ấy cũng thật là như vậy, anh ấy nghiêm túc, lại còn ngay thẳng, ban đầu em mượn bài tập của anh ấy để chép, dù như thế nào anh ấy cũng không cho em mượn, nói không thể giở trò dối trá lừa gạt thầy cô, lừa gạt bản thân, còn nói nếu mà em không hiểu, anh ấy có thể giảng từng bài từng bài cho em nghe, anh ấy đối với ai cũng như vậy, trong lớp có một nam sinh, một lần tức giận, nói bài này đều khó hiểu, cậu cũng giảng cho mình nghe đi? Anh ấy đã bỏ ra cả mấy ngày cuối tuần dạy bổ túc cho cậu ta, mỗi lần giảng, giảng đến nỗi cổ họng khàn tiếng.”
“Anh ấy là kiểu người này, từ trước đến giờ không bao giờ giở trò bịp bợm, thậm chí chưa bao giờ nói dối, anh ấy nói với em, anh ấy không phải không biết giở trò bịp bợm thế nào, không phải không biết nói dối thế nào, chỉ là làm như vậy là không có trách nhiệm đối với bản thân và sinh mệnh, anh ấy sẽ không làm, lúc đó em nghĩ trên đời này làm gì có người như vậy.”
Những lời nói ấy khiến cho Hứa Nhất Hạo cảm thấy kính nể, sau đó nhìn vào đôi mắt của Tô Thố cảm nhận được vẻ bi ai, xót xa, anh chợt giật mình, biết rằng bản thân nói cái gì cô ấy chưa chắc đã nghe lọt, nhẹ nhàng thở dài.
“Sư huynh, hai anh không giống nhau.”
“Thảo nào, thảo nào.” Hứa Nhất Hạo lặng im một hồi rồi mở miệng, giọng nói có chút mệt mỏi nhưng lại loáng thoáng có chút gì đó mở ra lối thoát : “Cho tới nay, đều không có dũng khí hỏi em, bây giờ cuối cùng đã biết được đáp án, cũng hiểu rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Thố mỉm cười nói, bưng ly sữa đậu này, uống một ngụm. Hứa Nhất Hạo nghiêng mặt đi, nhìn ra đại lộ ở ngoài cánh cửa sổ thủy tinh, cảnh tượng những chiếc xe chạy qua chạy lại vô cùng phồn vinh, náo nhiệt. Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn trông anh rất trưởng thành, những đường nét trên khuôn mặt khi nhìn nghiêng như được điêu khắc chạm trổ, đánh bóng lại lần nữa khi trải qua năm tháng, thân thể cường tráng hơn, trong mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của năm ấy, nhưng thực sự so với Giang Vi Chỉ trong hồi ức hoàn toàn không giống nhau.
“Em và Trần Tử Gia quả thực chuẩn bị kết hôn sao?” Hứa Nhất Hạo ngoảnh đầu nhìn cô, lẳng lặng hỏi.
Tô Thố sững sờ, trốn tránh không trả lời.
Hứa Nhất Hạo gật đầu: “Hình như là vào cuối năm.”
“Bác sĩ Lí thực sự là người tốt.” Tô Thố cảm khái: “nhân tâm nhân thuật chính là cô ấy.”
“Anh biết.” Hứa Nhất Hạo thoáng cười: “Lần đầu tiên anh gặp cô ấy là ở nước Anh, cô ấy đi du lịch, lại tách rời khỏi đoàn, tiếng Anh của cô ấy cũng không tốt, không hỏi được đường, một mình không biết phải làm sao, ở bên đường giậm chân lo lắng, anh liền giúp cô ấy, sau này anh trở về nước, lại gặp cô ấy ở nhà bạn của ba anh, sau đó mới biết là do ba mẹ hai bên sắp đặt.”
“Thì ra là vậy.” Tô Thố bật cười, đứng dậy: “Thật không ngờ, cuối cùng anh và Vương Thẩm lại thành người một nhà.”
“Anh cũng không ngờ.” Lông mày và mắt của Hứa Nhất Hạo khẽ động, thản nhiên nói.
Nói hết câu này, bầu không khí giữa hai người không hiểu sao lại hòa hợp đến như vậy, nó giống như bầu không khí của hai người bạn tốt lâu năm không gặp nay được trùng phùng, họ nói đến những điều từng trải của bản thân trong đời sống, tình hình nhiều năm nay, cụ thể nói những cái gì, kì thực cũng không có ai để ý. Đây chính là lần đầu tiên mà hai người vừa nói vừa cười, trò chuyện vui vẻ, có thể là chỉ từ một câu nói nào đó trong sách mà thao thao bất tuyệt phát biểu rất nhiều ý kiến.
Quan sát kí túc xá từ phía xa, Tô Thố cười, gật đầu với anh, ra hiệu cho anh là đã đến lúc cô phải về, không ngờ đột nhiên nghe thấy anh thở dài nói: “ Không biết bắt đầu từ lúc nào, chúng ta không còn nói chuyện vui vẻ như vậy nữa.”
“Nhớ không rõ nữa.” Tô Thố cười cười, ngoảnh đầu nhìn anh, trong nháy mắt đó, cô dường như cảm thấy như được trở về lúc ban đầu, lúc đó, cô từng bước từng bước một đi về phía anh, chỉ có duy nhất một lần đó, những lần còn lại cô đều tìm đủ mọi cách để trốn tránh, những bưu phẩm anh gửi, từ trước tới giờ, cô hầu như chưa bao giờ mở ra, khi đang ở trong trường vừa nhìn thấy bóng dáng của anh, cô lập tức tránh đi, việc này xảy ra bao nhiêu lần, cô thực sự không nhớ, dù là trốn tránh như thế này, nhưng có lúc cô nghĩ sẽ vẫn phải chạm mặt, rõ ràng biết họ là hai người khác nhau, nhưng hết lần này tới lần khác có lúc cô vẫn nhận nhầm.
Thất thần trong chốc lát, khi hoàn hồn trở lại, Tô Thố phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô, khiến trong cô trăm mối cảm xúc lẫn lộn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta có thể có được, chỉ có nhiều như vậy thôi, em luôn biết là em sai rồi, lúc mới ban đầu đó, nếu mà em có thể quản lí được bản thân……vậy thì tốt rồi, nhưng mà có rất nhiều việc, em đều không có cách nào dự liệu, càng không thể khống chế.
Hứa Nhất Hạo đột nhiên cười, anh vốn định mở cửa xe, bỗng đứng lại, mỉm cười với cô khi cô đang đứng bên cạnh chiếc xe, nụ cười đó như là một thứ ánh sáng từ trong đáy mắt tràn lên, sau đó lại lan đến khóe miệng, sắc thái biểu cảm của anh xem ra vô cùng dịu dàng: “Không phải có chuyện như vậy a, Tô Thố có thể quen biết em, anh vĩnh viễn không hối hận, chỉ là lúc đó vẫn còn trẻ quá, rất nhiều việc đều không hiểu rõ, nếu mà vẫn còn một cơ hội nữa, anh sẽ không để em cho người nào khác đâu.”
Tô Thố ngơ ngác nhìn anh, không thể nói được gì, chăm chú nhìn chiếc xe của anh biến mất trong đêm tối, cô lại có thể cử động, từng bước từng bước một trở về kí túc xá, vừa chơi nốt ván cờ đang dở dang, vừa nghĩ đến lời nói của anh. Cho đến lúc cô cảm thấy mệt mỏi, đang tính ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Thố lập tức nhấn nút nghe.
Giọng nói của Trần Tử Gia mang theo một chút kinh ngạc, nhưng nghe vẻ cực kì vui mừng: “Anh gọi điện thăm dò, thật không ngờ, khuya như vậy rồi mà em vẫn chưa ngủ, có phải đang nhớ anh không?”
Đầu dây bên kia có vẻ vô cùng náo nhiệt, giống như có người đang hát, có người đang náo động, Tô Thố cười khanh khách: “Ở bên chỗ anh thật náo nhiệt, ở đâu vậy, hội nghị kết thúc ngày hôm qua rồi sao?”
“Máy bay buổi tối ngày hôm nay, anh đang ở Florence, trên đường chỗ nào cũng là du khác và chim bồ câu.”
“Có nhìn thấy những cô gái đẹp không?” Tô Thố bĩu môi.
“Không nhìn thấy ai đẹp hơn em cả.” Trần Tử Gia cười vài tiếng, kiên trì hỏi liên tục: “A Thố, có nhớ anh không?”
Tô Thố không để ý đến anh, chuyển qua câu nói khác cho có lệ: “Anh nói cho em biết trước là anh đến Italy làm gì.”
“Nhưng anh nhớ là anh hỏi em trước cơ mà.” Giọng nói của Trần Tử Gia cho thấy anh đang không biết phải làm sao. Nhưng cuối cùng lại cười trước: “Chuẩn bị mua đồ, mua gì thì đến lúc trở về em sẽ biết.”
Khẽ cắn môi, Tô Thố không chịu nói: “Khi trở về sẽ nói cho anh.”
Sau khi cúp máy, tưởng tượng ra biểu cảm của Trần Tử Gia, Tô Thố không khỏi cười thầm, vốn cho rằng có thể ngủ ngon, nhưng mà tối hôm đó cô lại không thể ngủ ngon giấc, luôn tỉnh lại một cách kì lạ, ban đầu cô còn cho rằng do trời nóng, lần thứ ba tỉnh dậy phát hiện căn bản không phải, ngoài trời đang mưa, giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống lá cây, cơn gió trong đêm tối lùa vào phòng, vô cùng mát mẻ.
Ngày thứ hai cô làm việc với tinh thần không tốt, luôn cảm thấy khóe mắt đang giật, các đồng nghiệp đều ngạc nhiên nhìn cô, vỗ vỗ vào bả vai cô, an ủi, tỏ vẻ đồng cảm nói: “Tiểu Tô a, không ngủ được à?”
Bản thân Tô Thố cũng không biết là tại sao, mãi cho đến bữa ăn, tinh thần cũng không ổn. Trong nhà ăn có tivi, mọi người đều quen thói vừa ăn vừa nói chuyện, lần đầu tiên, cô không nói chuyện cùng mọi người, đề tài ban đầu là cái gì cô cũng không lắng nghe, sau này chỉ biết rằng chủ đề thảo luận là phóng xạ trong vật lý thiên văn, nghe xong cô vô thức ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc liếc mắt lén nhìn tin tức mà tivi đang chiếu, là bản tin về một tai nạn máy bay, ban đầu cô không để ý, nhưng nghe thấy là bay từ Italy trở về nước, trong nháy mắt toàn thân đều ngưng tụ thành khối băng, cô bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, loáng thoáng nghe những âm thanh đang nói trong tivi, những phần tử khủng bố cướp máy bay, máy bay rơi xuống, không rõ số người bị thương vong là bao nhiêu.
Bởi vì quá căng thẳng nên cô không thể nghĩ ra số điện thoại của Trần Tử Gia, cô xoay người chạy về phòng thí nghiệm, ánh sáng mặt trời lờ mờ không rõ, cô một chút cũng không thể nhìn thấy đường đi dưới chân, lúc lên lầu, trước mắt có một mảng mờ mờ, những bậc cầu thang bắt đầu vặn vẹo, rung rung, cô bước cao bước thấp giống như giẫm phải bông vải, tiến về phía trước. Phòng thí nghiệm không có người, túi xách của cô đặt trên bàn, cô cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy, gượng gạo lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trần Tử Gia, đầu tiên là giọng nói dịu dàng của người phụ nữ nhắc nhở là người dùng đã khóa máy, sau đó là gợi ý chuyển lời nhắn tới hộp thư thoại.
Anh ấy trước giờ đều không khóa máy, trừ khi là đang trên máy bay, chiếc điện thoại rớt xuống mặt đất vang lên âm thanh “bộp”, trước mắt một mảng đen kịt dày đặc vô biên vô hạn, cơn ngạt thở và niềm tuyệt vọng ùn ùn kéo tới, bủa vây cô. Bao nhiêu năm trước đã phải trải qua thứ cảm giác ghê rợn, không khách khí này, và đây là lần thứ ba nó lại ghé thăm cô, dòng điện lạnh như băng có thể gây chết người từ ngóc ngách nào trong lòng cô dâng lên, nó như một con rắn chiếm giữ lồng ngực cô, phun ra một cái lưỡi đỏ tươi. Cô muốn chạy đi và thét lên, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh yếu ớt của bản thân.
Phía trước mắt hoàn toàn tối mịt, cô dựa vào bức tường rồi trượt người xuống, dường như ngất xỉu, trong đầu cô hiện lên một ý niệm cuối cùng, một giọng nói già nua, đang nói, con à, con xem. Chết luôn phụ thuộc vào bản thân.
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là cái trần nhà, màu trắng đến nỗi khiến người ta phải giật mình, cô ngồi dậy mới phát hiện mình ở trong bệnh viện, phòng bệnh hết sức vắng vẻ, một bóng người bên cạnh cũng không có, mùi vị của thuốc nước kích thích cô, ban đầu những suy nghĩ đặc lại thành một khối tròn, đột nhiên lại hiện ra rõ ràng: "Tai nạn máy bay..."
Tô Thố toàn thân phát tun không thể khống chế nổi, cô úp mặt xuống đầu gối, cuộn mình tròn lại, mà vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến nỗi run cầm cập, cô cảm nhận xương cốt toàn thân đều phát run. Trong lòng chưa bao giờ xót xa và đau buồn đến như vậy, cô lại nhịn không được, ôm lấy chân gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt tích tụ bao nhiêu năm đều không thể nuốt ngược vào, mà chảy tới miệng vừa mặc vừa đắng, cô nguyện rằng dù phải trả bất cứ già nào cũng muốn hôn mê bất tỉnh thêm một lần nữa, nhưng lại càng tỉnh táo, minh mẫn.
Từ nhỏ đến lớn cô đã phải chịu đựng nhiều thứ, vậy mà lại thêm lần này nữa, cô lớn tiếng chất vấn vận mệnh, tại sao luôn là như vậy, tại sao luôn đối xử với tôi như vậy, nhưng mà vận mệnh không để ý tới cô, vẫn bơi ra khỏi lòng bàn tay cô không chút thương xót, khi chiếc xe từ trên vách núi lăn cuồn cuộn xuống dưới, ba đã ôm chặt lấy cô nói, A Thố, đừng sợ, đừng sợ, sau đó máu từ trán ông chảy xuống làm ướt đẫm luôn mặt cô. Trong lúc hoảng hốt, cô đứng trong phòng học cấp ba, bạn học Thẩm Tư Lục đi về phía cô, khóc và nói Giang Vi Chỉ không còn nữa rồi, chúng ta không thể gặp được cậu ấy nữa rồi.
Đột nhiên có người ôm chặt lấy cô, giọng nói quen thuộc ở bên tai cô không ngừng gọi: “A Thố, anh ở đây, anh không có lên chuyến bay đó, anh ở đây.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Trần Tử Gia, những giọt nước mắt của cô lăn dài, gương mặt tuấn tú tràn ngập nỗi lo lắng, sự đau đớn, ánh mắt chăm chú, đôi mắt ấy đen như viên ngọc nhìn cô, nhìn cô thắm thiết, cái ôm của anh thật là ấm áp, hương thơm thoang thoảng trên cơ thể vẫn không một chút biến đổi, anh nắm lấy tay cô áp vô mặt mình, nói: “Em xem, anh đâu có xảy ra chuyện, anh đang ở đây mà.”
Để xác nhận điều gì đó, cô ôm chặt lấy lưng anh, không thể cầm được nước mắt, úp mặt xuống lồng ngực anh tiếp tục khóc, cô khóc đến nỗi trời đất như u ám, đến nỗi lục phủ ngũ tạng như di chuyển vào một chỗ, cô khóc vì cái gì bản thân cô cũng không biết nữa. Duy nhất một điều đã được xác nhận, Trần Tử Gia không xảy ra chuyện, anh rốt cuộc cũng trở lại, và đang giam lỏng cô trong cái ôm ấm áp, nhẹ nhàng, cẩn thận hôn lên thái dương, mép tóc cô, ông trời rốt cuộc cũng tử tế với cô, để lại cho cô một con đường sống.
Cuối cùng khóc đến nỗi không còn sức lực, Tô Thố gục đầu vào ngực anh, nói từng chữ từng chữ: “Em nhớ anh.” Vừa nói mới biết vì khóc quá nhiều nên cổ họng đã trở nên khàn khàn.
Trần Tử Gia vén mái tóc trên trán cô, hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt sưng đỏ, nhẹ nhàng lướt qua.
“A Thố, suốt cuộc đời này, anh không thể rời xa em.”
Tô Thố ban đầu không nói chuyện, vẫn duy trì tư thế đó trong vòng tay anh, không thay đổi, cuối cùng nói:
“Anh không thể lừa em yêu anh rồi, sau đó lại xảy ra chuyện, nếu anh không trở về, em sẽ hận anh cả đời.”
“Anh không thể để em hận anh, em ở đây, anh làm sao lại không trở về chứ……nói hết câu này, Trần Tử Gia ý thức được điều gì đó, khiến cho toàn thân anh cứng đơ, vân vê khuôn mặt cô, nhìn vào mắt cô : “Em vừa nói cái gì?”
Tô Thố lau nước mắt, hoài nghi nhìn anh: “Em nói nếu mà anh không trở về, em sẽ hận anh cả đời.”
“Không phải câu này.” Trần Tử Gia lắc đầu, truy hỏi : “câu trước đó.”
Tô Thố cắn môi, sau nghĩ một hồi lâu, khuôn mặt đỏ ửng nói: “Tại sao anh lại ở bệnh viện?”
“Lúc này em không thể nói thẳng thừng ra sao.” Nói xong, Trần Tử Gia hất mày, môi anh chạm lấy môi cô, dịu dàng, uyển chuyển hôn cô. Tô Thố quả thực không thể chống đỡ, đầu óc choáng váng, do thiếu khí nên não bộ ngưng trệ lại.
Sau một lúc lâu Trần Tử Gia buông cô ra, khuôn mặt tươi cười: “Nghĩ ra chưa?”
Tô Thố trừng mắt nhìn anh, đáng tiếc là cô khóc đến nỗi đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua quả thực không hề oai phong chút nào, trái lại còn lộ ra vẻ dịu dàng. Trần Tử Gia toàn thân quả quyết, cơ thể không cho phép anh làm chủ, lại tiếp tục hôn cô.
Nụ hôn thứ hai kết thúc, Tô Thố đẩy anh ra, rồi chìa tay: “Cho em.”
“Cái gì?” Đôi mắt Trần Tử Gia hiện lên vẻ mơ hồ.
“Nhẫn.” Tô Thố nhìn chằm chằm vào anh: “Anh đừng nói với em, anh đặc biệt đi một chuyến đến Florence mà quên mua nhẫn nha.”
Trần Tử Gia cười, lắc lắc đầu: “Quả thực không có việc gì có thể gạt được em.”
Nói rồi anh lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ, bên trong đựng một chiếc nhẫn màu bạc, nhìn thoáng qua thì ánh lên màu bạc, nhìn kĩ thì thấy vô cùng tinh xảo, rực rỡ, ánh sáng ấy dường như còn sáng hơn ánh đèn trong phòng bệnh. Tô Thố thò tay định cầm, Trần Tử Gia không cho, nâng bàn tay trái cô lên, cẩn thận đeo chiếc nhẫn lên đó, lại nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn. Màu da cô trắng vô ngần, ngón tay thon dài, bởi vậy mà chiếc nhẫn đeo lại tay cô lại càng đẹp và thích hợp hơn nữa, dường như trời sinh ra là để đeo nó vậy.
Tô Thố nhìn chiếc nhẫn say sưa, cô không chút mảy may để ý đến giá tiền, cô chỉ đang nghĩ không biết anh ấy bỏ ra bao nhiêu thời gian mới chọn lựa được chiếc nhẫn này.
Trần Tử Gia mỉm cười giải thích: “Lúc đó nhìn hoa cả mắt, cuối cùng mới phát hiện ra nó, cho nên lỡ mất chuyến bay, chỉ đành chuyển sang chuyến bay khác trở về, vừa mới xuống máy bay liền gọi điện thoại cho em, đồng nghiệp của em nói là em ngất xỉu, anh sợ đến phát điên luôn, vội vàng chạy tới đây, cũng may là em không có chuyện gì.”
Lúc này Tô Thố mới để ý đến vùng trán của anh, quả thật anh vô cùng long đong, vất vả, bôn ba khắp nơi, trong lòng càng cảm thấy ấm áp, cô lại dựa vào lòng anh, thấp giọng nói: “May mà.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí kĩ càng, nhưng lúc đi ra mắt vẫn còn một chút thấp thỏm, bất an, nhưng cô quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh. Vùng này tuy là vùng nội thành nhưng chưa bao giờ tới đây cả, chiếc xe đi vào một đại viện có lính canh gác, Tô Thố rốt cuộc cũng nhìn thấy những hàng cây xung quanh, ở giữa là những ngôi nhà lầu phân bố rải rác.
Trần Tử Gia chưa từng nhìn thấy Tô Thố căng thẳng như vậy, sau khi ngừng xe, lại gần hôn lên thái dương cô, nói với lòng tin tưởng tuyệt đối: “Yên tâm, em nhất định không phải là nàng dâu xấu xí.”
Thời điểm ấy đã là chập tối, nụ cười của anh như lắng đọng lại dưới ánh đèn, khiến cho Tô Thố rất nhanh rất nhanh tỉnh táo lại, cô khoác lấy tay anh bước vô nhà, như dự liệu, khi nhìn thấy cả một đại gia đình đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, trong lòng chợt run lên cầm cập, nhưng cái run đó cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Quả thực khi đứng trước mặt ba mẹ của Trần Tử Gia, cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bình thản, khéo léo chào hỏi họ. Bà Trần là người mà khi vừa gặp có thể khiến cho người ta biết được hồi trẻ bà là một mỹ nữ hiếm thấy. Bởi vì tuổi tác đã cao, bây giờ thoạt nhìn, vẻ mỹ lệ ấy tuy không được như xưa, nhưng những cử chỉ tao nhã thì được biểu hiện rất rõ ràng, gương mặt của ông Trần thường thấy trong những tin tức trên tivi, lúc này ông đứng trước mặt cô mỉm cười lịch sự, trông ông vừa oai phong nhưng cũng thật giản dị, dễ gần, hai loại khí chất hoàn mỹ cùng dung hợp đó khó có thể ở một con người bình thường, nhìn thoáng qua cực kì phong độ. Tô Thố cuối cùng cũng biết phong thái của Trần Tử Gia là học đượ từ ai.
Cô biết ông đã đặc biệt dành thời gian để trở về xem mặt nàng dâu, có thể thấy bất luận như thế nào, bọn họ ít nhất cũng đã chấp nhận cô, sau khi Trần Tử Gia giới thiệu, cô bước lên trước một bước, lễ phép cúi người: “Con chào hai bác, con tên Tô Thố ạ.”
Nói rồi cô dùng hai tay đưa món quà mà mình tới, giọng nói của cô du dương, thái độ nhã nhặn, đôi mắt lúc nâng lên, hơi hơi lóe sáng, toát lên được khí chất tự nhiên, mặc dù đã gặp qua vô số người, nhưng ông Trần rất ít thấy đôi mắt nào linh động như vậy, sau khi tiếp nhận món quà, ông chuyển lại cho vợ, trong lòng đã ngầm sáng tỏ, thảo nào con trai mình lại yêu cô gái này sâu đậm như vậy, không một lí do.
Ông điềm đạm nói: “Chào con, Tử Gia thường nhắc đến con, ở đây con không cần phải khách sáo, muốn làm gì thì cứ làm, sau này đây chính là nhà của con.”
Bà Trần cũng đi tới, mỉm cười mời Tô Thố ngồi, sau đó bắt đầu hỏi cô muốn ăn trái cây gì, uống nước gì, ngoài bọn họ, còn có chú thím của Trần Tử Gia đang dùng ánh mắt tò mò quan sát cô, trong lòng mỗi người đều đang tự chấm điểm cho cô. Bởi vì lần gặp trước đây, Tô Thố ấn tượng với chú của Trần Tử Gia, nhưng cô không ngờ ông ấy lại có thể nhớ mặt cô, thế là cô mỉm cười lễ phép chào hỏi, đôi mắt cực kì trong veo.
“Dì Phương hôm nay không tới, tôi đi nấu cơm đây, Tiểu Tô con muốn ăn gì?” Sau khi màn chào hỏi kết thúc, bà Trần cười nói.
Tô Thố lập tức đứng dậy: “Để con giúp bác.”
Dường như tuyệt đại đa số, các bà mẹ chồng thích con dâu tài giỏi mà lại biết nấu cơm, bà mẹ này cũng không ngoại lệ. Chủ ý của bà Trần cũng muốn kiểm tra năng lực nấu ăn của con dâu, bây giờ phát hiện ra Tô Thố còn hơn cả mong đợi của bà, bà kinh ngạc nhìn cách thái rau, rửa rau của cô, toàn chọn những món phức tạp, một lúc có thể làm được hai ba công việc, nhưng vẫn không bị rối. Sau khi thái xong thịt, Tô Thố quay đầu nhìn vẻ mặt của bà Trần, cười thẹn thùng: “Con làm không tốt lắm, bác đừng cười con nha.”
“Con làm tốt lắm.” Bà Trần khen ngợi: “thật không thể ngờ con không chỉ học giỏi, mà còn biết nấu ăn nữa.”
“Dạ đâu có, bác quá khen rồi.”
Câu nói vừa dứt, Trần Tử Gia đi vào bếp, cười rồi nói bổ sung: “Không phải quá khen đâu.”
Bà Trần liếc con trai một cái: “Từ trước đến giờ có bao giờ thấy con vô bếp đâu, hôm nay lại rất tích cực, sợ bà mẹ chồng này làm khó vợ con sao?”
Trần Tử Gia liên tục xua tay: “Làm gì có, mẹ, làm sao có thể như vậy chứ.”
“Con là do mẹ sinh ra, mẹ con không biết suy nghĩ của con sao.”
Trần Tử Gia cười, lắc lắc đầu, bà biết anh có chuyện muốn nói nên đã đi ra khỏi phòng bếp.
Bà Trần vừa đi, Tô Thố cũng yên tâm hơn, không cần câu nệ, thận trọng nhiều nữa, vừa xào rau, vừa nấu canh, vừa làm vừa hỏi Trần Tử Gia về khẩu vị của người nhà anh, ăn đậm hay ăn nhạt, thích ăn gì, không thích ăn gì.
Nhìn thấy bộ dạng bận bịu của Tô Thố Trần Tử Gia cũng muốn giúp. Lúc anh dự định trộn gia vị giúp cô, thì bị Tô Thố cầm môi gõ vào tay, trợn mắt nhìn anh : “Anh đừng có gây thêm phiền phức cho em nữa, mau đi lên phòng khách đi.”
Thế là Trần Tử Gia đành phải đứng sang một bên, nhìn cô đổ dầu, thả rau vào nồi, không nỡ đi. Động tác của cô nhanh nhẹn, thuần thục, nhưng cũng vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận. Trần Tử Gia thở dài hài lòng: “Anh vẫn còn nhớ, kì nghỉ hè năm đó, em cũng nấu một bàn đầy thức ăn, sau đó Vương Thẩm nói, ai mà lấy được em, thì thật là có phúc, em không biết đâu, lúc đó anh nghĩ trong đầu rất nhiều, anh lấy.”
Tô Thố loanh quanh với công việc, tức giận nhìn anh nói: “Tại sao vẫn chưa đi?”
Trần Tử Gia không những không đi, trái lại còn tiếp cận lại gần, ôm lấy phía sau lưng cô, quai hàm đặt lên bả vai của cô: “Rốt cuộc tài nghệ nấu ăn của em học ai vậy? Tô Trí nói hồi ở nhà em cũng không biết nấu ăn.”
Tư thế ôm ấy khiến cho Tô Thố tin rằng nếu không có đáp án anh sẽ không đi, thế là giải thích: “Là năm em học lớp 11, cô bạn ngồi cùng bàn với em tên là Thẩm Tư Lục, tụi em rất thân, ngày ngày dính lấy nhau, cùng đi học, cùng tan học, nhà của cậu ấy rất gần trường, có lúc buổi trưa, buổi tối em đều đến nhà cậu ấy ăn cơm, em gọi mẹ cậu ấy là dì Vương, dì Vương nấu ăn cực ngon, em rất tò mò không biết dì ấy nấu thế nào mà ngon vậy, thế là quấn lấy dì học một chút.”
“Thẩm Tư Lục.” Trần Tử Gia nói : “tại sao trước đây anh chưa từng nghe em nhắc tới người bạn này?”
“Sau khi thi đại học tụi em không còn liên lạc nữa.” Tô Thố lặng lẽ, sau đó nói
“Tại sao?”
Tô Thố chỉnh lửa nhỏ xuống, xoay người nhìn anh, bình thản nói : “Bởi vì lúc đó, tụi em cùng thích một người, nhưng bởi vì do em, nên cậu ấy đã bỏ anh ấy, sau này anh ấy không còn nữa, tụi em không có cách nào đối mặt với nhau, nên đã không liên lạc với nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.