Nỗi Đau Của Đom Đóm

Chương 63:




-Từ nay anh đừng đến thăm em nữa, Linh Tử nói với Yamaa Tsuneteru đang đứng ngoài cửa.
- Anh không thể, anh nhất định sẽ...
- Đừng nên dối mình, ảo tưởng. Linh Tử ngắt lời, kết quả của nỗ lực của anh sẽ là 2 chúng ta cùng mất mạng... Em biết cha mẹ anh đã thu xếp hôn nhân cho anh, ở Nara có người đang mỏi mắt trông chờ chiến tranh kết thúc. Anh sẽ lấy vợ, sinh con. Con anh rất có tương lai sự nghiệp và cũng là 1 thầy thuốc... Nàng bỗng im bặt, từ từ đi về phía góc nhà.
Đó là tương lai, là số phận của mình ư?
- Đôi khi em cảm thấy mình có cái khả năng này lại là 1 gánh nặng. Linh Tử than thở, em không biết mình nên gắng sức để cải tạo thực tế, thay đổi tương lai, khiêu chiến với số phận... hay là hãy lặng lẽ chờ đợi mọi sự xảy ra theo lẽ tự nhiên? Em cứ hay làm những việc không thức thời để rồi lần nào cũng thất bại... Chắc trái tim nàng đang khóc.
Nhưng nàng bỗng ngẩng đầu, nói: "Tuy nhiên có thể khẳng định 1 điều, nếu em không làm thế thì đất nước của chúng em sẽ trầm luân, biến thành hạng nô bộc, thành một thứ trên đe dưới búa, không có tương lai tốt đẹp gì".
Yamaa Tsuneteru chợt nhận ra điều gì đó, bèn hỏi: "Có phải sáng nay bị ngất, em đã nhìn thấy chuyện gì đó?"
- Em nhìn thấy người ta làm thí nghiệm đám trẻ sơ sinh và em. Có lẽ vì nhìn thấy cảnh tượng quá kinh khủng nên em ngất xỉu.
Ngày mai, Yamaa phải làm phẫu thuật nhưng lúc này anh vẫn chưa biết tại sao phải giải phẫu.
- Em nói đi, thí nghiệm như thế nào? Có phải em nhìn thấy... anh đang làm không?
- Đây là cơ hội cuối cùng của anh... lựa chọn phải quên em đi. Linh Tử nhìn anh và không nói gì nữa.
Anh đứng ngây người hồi lâu, khi quay người đi ra thì đã thấy Yasuzaki Munemitsu đứng ngay ở cửa từ lúc nào.
- Anh muốn biết sẽ làm thí nghiệm như thế nào, sao không hỏi tôi? Giọng Yasuzaki Munemitsu lạnh tanh.
- Tôi đang định đi xin ý kiến anh.
- Vậy là anh đã nhận nhiệm vụ ngày mai? Yasuzaki Munemitsu hơi dịu giọng.
- Phục tùng mệnh lệnh của cấp trên là nguyên tắc cơ bản nhất của quân Nhật Bản.
Yasuzaki Munemitsu vỗ vai anh: "Có lẽ anh bất mãn với tôi vì tôi đã đưa anh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng nên tin rằng tôi chỉ vì sự lành mạnh và tiền đồ của anh mà thôi. Anh phải dứt khoát cắt đứt bằng phương pháp trực tiếp và triệt để nhất, hãy dùng đôi tay và ý chí của anh để cắt đứt tất cả"
- Anh nói đúng điều này là có lợi cho nước Nhật và cho cá nhân tôi. Thí nghiệm sẽ là như thế nào?
- Anh phải lấy bộ não của Hà Linh Tử ra, cấy vào hộp sọ của đứa trẻ sơ sinh.
- Gì thế? Tôi... tôi không hiểu... Yamaa thấy chân tay mình lạnh toát.
- Tôi có thể hiểu được sự kinh ngạc của anh. Đây quả là 1 ý tưởng mới lạ của đại tá Kuroki Katsu, anh sẽ hoàn thành cái thí nghiệm y học đáng được ghi vào sử sách! Chúng ta cần tận dụng những khả năng đặc biệt của các tù nhân để bồi dưỡng cho những chiến binh tương lai của quân đội Hoàng Gia Nhật Bản có các khả năng đặc biệt. Nếu thí nghiệm lần này thành công, chứng tỏ rằng những khả năng đặc biệt này có thể cấy ghép và phục chế thông qua các tổ chức của não bộ, chúng ta có thể làm cho hàng loạt người trở thành những chiến binh có khả năng đặc biệt. Anh có thể tưởng tượng, sau 1 năm nữa sức chiến đấu của quân Nhật sẽ tăng đột biến! Ngày mai anh phải lấy bộ não Hà Linh Tử ra cấy vào hộp sọ của đứa trẻ có cùng nhóm máu. Thực ra, chi tiết cụ thể về vị trí cấy ghép và giải phẫu, đại tá Kuroki đã viết rõ cả rồi, chỉ cần anh hoàn thiện nốt là được.
Yamaa Tsuneteru cả đêm không chợp mắt. Vào những lúc không muốn nhớ đến chuyện xưa, thì chuyện xưa lại tràn về như thác lũ, len lỏi khắp mọi ý nghĩ của anh. Anh lững thững bước đi trong hành lang dài và tối. Anh lại nhìn thấy cái đèn đom đóm trông như ma trơi. Anh lại nhớ đến cái truyền thuyết u ám: mỗi con đom đóm là 1 linh hồn. Ở đây có bao nhiêu linh hồn mà lại tối tăm như thế này? Liệu sẽ còn có bao nhiêu nữa? Liệu Linh Tử có phải là 1 trong số đó? Nàng có biến thành đom đóm để từ trong địa ngục âm u lạnh lùng dõi nhìn anh không?
Chàng trai Yamaa Tsuneteru vốn hiền hòa bỗng rút thanh quân đao chém mạnh vào cái đèn đom đóm làm bằng giấy.
Những con đom đóm bay tản ra 4 phía lập lòe những đốm sáng nhỏ xíu, tựa như các u linh được thả ra. Về đến phòng làm việc, anh lại nhìn thấy cái hộp lưu ly đang nhấp nháy như ma trơi.
Anh tuyệt vọng. Anh không thể nào quên Hà Linh Tử. Nhưng anh cũng không quên lời thề của mình ở đàn tế thần, thề trung thành phục vụ đất nước và thiên hoàng.
Hồi ức, khát khao, sám hối, hứng khởi, yêu mến, rũ bỏ, tàn sát, lãng quên, trả thù, phản bội, tình sâu, nghĩa nặng... chỉ là 1 phần nhỏ trong suy nghĩ của anh.
Nghĩ suốt 1 đêm mà vẫn không biết nên thế nào đây. Đời người được mấy chốc, mình cầu mong trời không bao giờ sáng hay sao?
Thực ra, thế giới dưới lòng đất không bao giờ có bình minh. Cũng tựa như vô số tuyến hành lang luôn luôn tối om và dài hun hút, Yamaa Tsuneteru chầm chậm đi mãi, đôi chân nặng trình trịch, cõi lòng còn trĩu nặng hơn.
Nghĩ cả 1 đêm mà đầu anh vẫn cứ trống rỗng.
Các thí nghiệm mọi ngày đều làm ở một gian phòng phẫu thuật rộng rãi, ở tầng dưới. Giải phẫu Hà Linh Tử hôm nay được đặc biệt làm ở gian tận cùng của tuyến hành lang chính. Yasuzaki Munemitsu hy vọng lại một lần nữa "giết gà dọa khỉ", cảnh cáo đám tù nhân kia rằng bất cứ hành vi bạo loạn nào cũng bị trừng trị thích đáng.
Đứng xa xa có thể nhìn thấy Hà Linh Tử nằm trên 1 chiếc bàn mổ cỡ lớn, một lọn tóc dài rủ xuống ở mép bàn.
Yamaa Tsuneteru đi dọc tuyến hành lang, những ánh mắt phẫn nộ ai oán của các tù nhân trong các gian nhà nhỏ còn sắc nhọn hơn cả lưỡi dao giải phẫu, đang nhằm vào khắp người anh.
Gian tận cùng của hành lang đã biến thành phòng vô trùng. Yamaa Tsuneteru thay trang phục phẫu thuật, đeo khẩu trang và đi găng tay. Anh đứng đờ ra bên chiếc bàn mổ. Anh đối mặt với đôi mắt đẹp u buồn của Hà Linh Tử. Oán hờn và khinh bỉ, bi thương và phẫn nộ, yêu thương và bế tắc, tuyệt vọng và ráng chịu, bao nỗi niềm đều có ở đôi mắt ấy.
Yamaa Tsuneteru không dám nhìn, anh ngoảnh sang 1 bên.
Trong 1 căn phòng đại phẫu cách đó không xa, một bác sỹ quân y đang cầm dao mổ đứng bên 1 bé sơ sinh.
Yamaa Tsuneteru chỉ có thể đau đớn nhắm mắt.
- Đại úy Yamaa Tsuneteru còn định chờ bao lâu nữa? Yasuzaki Munemitsu gắt lên.
Yamaa Tsuneteru hít một hơi thật sâu, cầm lấy cái cưa thép mà gã lính phụ mổ đưa cho. Anh sẽ dùng cái cưa này để xẻ cái đầu tuyệt mỹ của Hà Linh Tử.
Gã phụ mổ bước đến gọt mái tóc của Hà Linh Tử. Theo phương án hôm qua đã bàn bạc, bước 1 của cuộc giải phẫu là bắt đầu cưa từ trán Linh Tử để mở hộp sọ.
Bàn tay lạnh giá cầm cái cưa lạnh giá, rạch đứt vầng trán trắng nhợt. Máu nhanh chóng túa ra nhưng không nhanh bằng nhịp tim Yamaa Tsuneteru đang đập.
Tim anh đập điên cuồng, dường như lồng ngực không chứa nổi nó nữa. Anh bỗng ngoảnh đầu sang bên, nôn ọe như định nôn ra tất cả lục phủ ngũ tạng.
"Nhu nhược quá!" Yasuzaki Munemitsu dằn giọng. Anh ta lớn tiếng nhắc nhở, "thay trang phục vô trùng cho đại úy Yamaa Tsuneteru, rồi tiếp tục giải phẫu!"
Khi Yamaa Tsuneteru trở vào phòng mổ, thì đôi mắt của Linh Tử chỉ có nét thương xót và an lành.
Anh lại cầm cưa. Khi máu tuôn trào lần thứ 2, Yamaa Tsuneteru nôn thật sự. Không kịp ngoảnh sang bên, anh nôn ộc ra khẩu trang, máu tươi tóe lên người Hà Linh Tử.
Anh hộc ra những ngụm lớn máu tươi. Mắt anh bỗng tối sầm, chỉ thấy những đốm sáng li ti như một đàn đom đóm, rồi sau đó cả màn tối chỉ còn lại một con đom đóm đang rất lạnh lùng nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.