"Tớ không biết cậu lại là loại con gái sẵn sàng dạng chân với bất cứ ai đấy."
"Không phải! Haru-kun chỉ đang cố an ủi tớ thôi... Tớ phát điên lên rồi, và cậu ấy chỉ ôm tớ lại..."
"Hai người mới quen nhau chưa lâu nhưng có vẻ rất thân thiết nhỉ."
"Ngay từ đầu, Shuu-kun luôn tán tỉnh các tiền bối và hậu bối! Tại sao cậu lại đặt mình vào tình thế khó xử và chỉ đổ lỗi cho tớ hả?!"
"Cái gì...! Tớ không có chịch với họ!"
Haruka và tôi nghe lén cuộc trò chuyện của Madoka và Shuuichi với vẻ mặt cay đắng.
Họ nói xấu nhau trong lớp học cách bệnh xá không xa.
Đó là một cảnh tượng rõ ràng.
Madoka bám lấy Shuuichi ghen tuông để lấy lại lòng tự trọng đã bị tổn thương.
"Hai người có nên bình tĩnh lại và nói về những gì mình sẽ làm từ bây giờ không?"
Haruka, người gây ra tình huống này, đã cố gắng làm hai người họ im lặng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Haruka, Shuuichi tặc lưỡi tỏ vẻ ghê tởm.
"Sao chúng ta không chia nhau đi tìm hộp đen hay thứ gì đó để bình tĩnh lại? Chúng ta có thể tìm thấy hầu hết chúng trong khoảng 20 phút."
"Im đi, đừng bảo tôi phải làm gì!"
Shuuichi nói mà không thèm che giấu sự bực bội của mình và bước ra khỏi lớp với những bước đi thô bạo.
Lần này Madoka không đi theo anh ấy.
Không, điều đó không tốt.
"Cậu không đuổi theo cậu ấy à?"
"Nếu bây giờ tôi đuổi theo cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ phàn nàn thôi."
Madoka quay đầu đi.
"Vậy thì hãy chia ra và đi tìm chúng nào."
Nghe Haruka nói, Madoka và tôi cùng gật đầu.
Sau đó cả hai chúng tôi đều đi theo anh.
Cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi, Haruka quay lại, vẻ mặt bối rối.
"Không, chúng ta sẽ chia tay..."
"Haru-kun, vì cậu mà chân tớ không đủ khỏe nên tớ không thể đi lại được, hãy cõng tớ nhé."
Madoka tiếp cận Haruka với thái độ tán tỉnh và ngọt ngào.
Cô gái này có điên không? Tôi nghiêm túc suy nghĩ.
"Hở? Ờmm, còn Shuu-kun đó thì sao..."
Ngay cả Haruka cũng bối rối và không thể nói trôi chảy.
"Nói thật nhé, tớ không có hẹn hò với Shuu-kun. Cả hai gần như bị mắc kẹt với nhau."
Madoka quấn mình quanh cánh tay trái của Haruka.
"Nói chung, Shuu-kun luôn thu hút các tiền bối và hậu bối. Thay vì đẩy họ ra, cậu ấy chỉ chấp nhận họ và bắt đầu chơi đùa với họ, và thành thật mà nói, điều đó khiến tớ thấy ghê tởm dần."
Madoka nhanh chóng phàn nàn về Shuuichi. Cô ấy có vẻ rất tức giận và không bám lấy Haruka chỉ để tỏ ra thân mật.
"Nhưng tớ rất mừng... Madoka-san, cậu đã trở lại bình thường rồi."
"Ehehe... Thành thật mà nói, nó vẫn còn đau lắm... Nhưng nhờ có cậu, Haru-kun, tớ nghĩ mình sẽ có thể cố gắng hết sức."
Cô ấy cười rạng rỡ vì xấu hổ và rúc vào Haruka với vẻ mặt đầy nữ tính.
Nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, tôi có một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.
"Aaa..."
"Chuyện gì vậy?"
Madoka đột nhiên dừng lại, Haruka và tôi nhìn cô ấy đầy nghi ngờ. Mặt Madoka đỏ bừng.
"....Nó đang nhỏ giọt."
"......"
"Ui da?!"
Tôi im lặng đánh cô ấy. Cô ấy dùng tay che chỗ bị tôi đánh và nhìn chằm chằm vào tôi.
"Đi thôi, Haruka."
"Cậu có thể nghỉ ngơi trong lớp học ở đó, Madoka-san... Nếu cậu cần, chỉ cần dùng súng ra hiệu và tớ sẽ chạy đến."
Tôi bối rối gọi tên anh, nhưng nó đã bị cuốn đi thành công. Tôi hài lòng bên trong.
"Không đâu, tớ sẽ đi với cậu. Tớ sợ ở một mình."
Madoka lại theo sát Haruka và chúng tôi cùng đi về phía anh. Tôi phản công bằng cách quấn mình quanh cánh tay phải của Haruka.
"Shirogane-san, có chuyện gì thế?"
"Tớ cũng sợ."
Tôi đáp lại sự bối rối của Haruka một cách bình thường.
Trong ván này, Haruka không còn ký ức gì về ván đầu tiên.
Vì vậy, trước mắt anh, tôi sẽ xuất hiện như một cô gái có cảm giác xa lạ về khoảng cách, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó.
Tôi sẵn sàng tán tỉnh bằng mọi cách để được anh bảo vệ.
Giả vờ đưa ra lựa chọn hợp lý, tôi có thể thấy Madoka đang bị bản năng sinh tồn của mình điều khiển một cách vô thức.
Cô ấy cảm thấy mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm, và theo bản năng cô ấy biết mình nên đi theo ai, Shuuichi hay Haruka, để sống sót.
Giống như tôi đã làm ở ván trước.
Trong ván này cũng vậy, tôi muốn có sự bảo vệ của Haruka.
Đó là lý do tại sao tôi tán tỉnh... có lẽ vậy.
"Nhân tiện, thẻ của cậu là gì?"
"Tôi sẽ kể cho cậu nếu cậu kể cho tôi nghe của cậu trước."
Một nụ cười giản dị. Tuy nhiên, tôi tái mặt khi nhận thấy Haruka đang bí mật với lấy khẩu súng lục treo trên thắt lưng.
Tôi đã biết Haruka là kẻ sẵn sàng giết người không chút do dự để đạt được mục đích của mình.
Tôi tự hỏi liệu tôi có nên nói dối không. Nhưng tôi có thể chết nếu những con số của tôi bị chia sẻ bởi Madoka hoặc bất kỳ người chơi nào khác mà tôi đã gặp cho đến nay.
"...10 Bích."
Đôi môi khô khốc của tôi run lên khi tôi trả lời. Tôi rút thẻ từ trong túi váy ra và đưa cho anh.
Tôi nhìn bàn tay anh trở lại vị trí ban đầu và tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi có K Bích. Madoka-san có J Bích."
Các Điều Kiện Clear của quân K Bích là [Q còn sống, người giữ quân A ban đầu chết hoặc sở hữu Joker, tùy theo hai điều kiện nào được đáp ứng].
Nói cách khác, nếu tôi là A, tôi đã bị giết ngay tại đây.
Và với quân A, Điều Kiện Clear của Madoka cũng được thỏa mãn.
Tôi rất vui mừng.
"Thẻ của tôi là của cậu. Tôi không cần nó."
Haruka nói và đưa cho tôi quân K Bích.
"Cậu có chắc không?"
"Vâng, tôi không phiền đâu."
Sẽ không có vấn đề gì nếu người chơi không có thẻ ban đầu miễn là họ đáp ứng được các Điều Kiện Clear.
Tuy nhiên, tôi không thích việc anh đưa nó cho tôi vô điều kiện.
"Cậu muốn gì từ tớ không?"
"Tôi không muốn gì cả."
Anh nheo mắt lại và mỉm cười rạng rỡ.
Tôi nắm lấy cổ áo Haruka và dùng sức chiếm lấy đôi môi đang ngạc nhiên của anh.
"Hở? Đợi đã—"
Nhìn thấy đôi mắt trắng đen của Madoka và lưng cô ấy quay lại, tôi mỉm cười.
"Shirogane-san là loại người như này à?"
"Vâng. Tôi là loại người như này."
Tôi mỉm cười một lần nữa và ôm cánh tay phải của Haruka vào ngực mình lần nữa.
★
Bao gồm cả Shuuichi, chúng tôi đã tập trung tại lớp học.
Shuuichi hoàn toàn không phản ứng và không nói gì.
Có tổng cộng ba hộp đen trong trường.
Chúng tôi nhận được một số đồ uống thể thao đóng chai, một hộp cơm trưa có thể hâm nóng bằng cách kéo dây, một chiếc bánh ngọt, một món ăn nhẹ và ba trái tim. Chúng tôi cũng có một khẩu súng trường tự động và ba bộ băng đạn.
Khẩu súng trường tự động sẽ do Haruka mang theo.
Khẩu súng nhẹ như lông vũ nên ngay cả những cô gái như Madoka và tôi cũng dễ dàng sử dụng nó, nhưng chúng tôi vẫn muốn để thứ vũ khí mạnh mẽ đó cho Haruka lo.
Chuông báo động vang lên, cho biết một số khu vực đã trở thành khu vực cấm.
Vì ngôi trường này nằm gần trung tâm hòn đảo nên chúng tôi có thể thư giãn đến cuối ngày miễn là không có kẻ thù nào đến.
Chúng tôi đã có được một bản MOD có thể phát hiện các quân bài thuộc bất kỳ chất nào ngoại trừ Bích, thứ không ai sở hữu, trong một khu vực nhỏ. Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ thu thập thẻ bằng bản MOD này.
Madoka và tôi sẽ không phải giết ai miễn là chúng tôi có thể thu thập được thẻ bài.
Tuy nhiên, tôi cần tổng cộng là 50, nên ngay cả với quân 10 và K mà Haruka đưa cho tôi, tôi vẫn chỉ 23. Tôi cần thêm 27 điểm nữa.
"Tôi đang thắc mắc, tất cả các thẻ trong khu vực cấm đều được phân bổ lại phải không?"
"Có lẽ thế."
"Ngôi trường này gần như là trung tâm của bản đồ, mọi người không nghĩ chúng ta có thể đến được nếu tìm kiếm nó trong 10 giờ qua sao?"
"Ừm, cậu có lý đấy."
Cứ sau 6 giờ, một khu vực hạn chế được chỉ định từ bên ngoài hòn đảo và các thẻ còn lại trong đó sẽ được phân bổ lại đến khu vực có thể lấy được chúng, theo Phân Đoạn Luật Lệ.
Sẽ là một chiến lược tốt nếu đợi kẻ thù tiêu diệt lẫn nhau ở đây, sau đó sử dụng MOD để tìm và thu thập các thẻ ở cuối.
Mặc dù chúng tôi nên dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm các lá bài, vì mạng sống của chúng tôi đang bị đe dọa.
"Dù sao thì trời cũng gần tối rồi, chúng ta hãy nghỉ ngơi thôi."
"Tôi đoán vậy. Đi tắm thì thế nào?"
"Chúng ta hãy đến nhà riêng như ngày hôm qua."
Vì chúng tôi gần như không được bảo vệ khi tắm nên có lẽ chúng tôi nên chịu đựng điều đó. Tuy nhiên, việc tắm rất quan trọng vào bất kỳ lúc nào và trong bất kỳ môi trường nào.
Tôi cũng muốn đi tắm.
Khi ba người chúng tôi, ngoại trừ Shuuichi, đang nói chuyện như vậy, tôi đột nhiên nhìn thấy một tia sáng nhỏ màu đỏ ngoài cửa sổ trên bầu trời đêm mờ ảo.
Tôi không biết nó là cái gì. Tôi nổi da gà và rùng mình vì sợ hãi.
"Madoka!"
Haruka hét lên và ôm Madoka đang đứng bên cạnh vào vòng tay của mình.
Tiếng súng nổ và tiếng cửa kính vỡ vang vọng khắp lớp học.
Bên ngoài là một chiếc máy bay không người lái có gắn súng.
Mục tiêu của nó chính xác một cách đáng ngạc nhiên và một viên đạn đã bắn trúng vào lưng Haruka, người đang bảo vệ Madoka.
"Haruka!!"
Tôi gọi tên anh, có lẽ còn to hơn cả những lần tôi từng làm trước đây trong đời.
Tôi rút khẩu súng trên thắt lưng ra và bắn vài phát vào chiếc máy bay không người lái.
Những viên đạn găm vào mép máy bay không người lái và rơi xuống, quay tròn dữ dội.
Kìm nén đôi tay run rẩy của mình, tôi hướng sự chú ý trở lại Haruka.
"Haru, ka..."
Madoka có vẻ ổn, mặc dù cô ấy không cử động lấy một inch.
Haruka ra đi mà không để lại một lời nào.
"Đùa nhau à..."
Shuuichi mở to mắt và cứng đờ.
Haruka đã chết.
Liệu tôi có sống sót trở lại và mang ký ức của mình sang ván tiếp theo không?
(Quá mệt mỏi.)
Tôi quay đầu lại và tiếp cận Shuuichi. Tôi giơ súng lên và bắn vào đầu anh ấy không chút do dự, khiến anh ấy không có thời gian phản ứng. Sau đó, tôi bắn Madoka, người vẫn còn choáng váng.
Một cách thờ ơ, tôi thu thập thẻ của họ và nhét chúng vào túi.
Nhặt khẩu súng trường tự động trên bàn bên cạnh Haruka, tôi đi xuống cầu thang và chạy về phía thành phố.
Và sau đó—
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)