Haruka đang chạy bộ quanh thành phố, một trong số ít sở thích của anh.
Anh mặc một chiếc áo đấu màu đen có vạch đỏ, thích hợp để tập thể dục. Mái tóc hơi dài của anh được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc và dây chun.
Màu tóc vàng tro nhạt của anh trông rất hợp với chiếc áo đấu màu đen. Một số người trên đường đang quan sát hình dáng đang chạy của anh với vẻ bất ngờ.
Sau khi chạy khoảng 1 tiếng đồng hồ có nghỉ giữa hiệp, Haruka thuê một phòng tắm trả phí ở một cơ sở công cộng và lau mồ hôi.
Anh sấy tóc bằng máy sấy tóc được cung cấp sẵn, nhưng nó hơi lộn xộn và không phù hợp ngay cả đối với Haruka. Anh nghĩ rằng việc sấy khô tóc một cách hoàn hảo sẽ tốn quá nhiều công sức vì anh sẽ tập thể dục lại sau đó.
Anh sửa lại mái tóc còn hơi ẩm rồi tạo kiểu lại bằng kẹp tóc và dây chun.
Rời khỏi cơ sở, Haruka đi đến một khu game điện tử gần đó.
Trong một lúc, anh đã nghĩ đến việc mời Yunika đi cùng mình, nhưng anh quyết định không làm vậy. Anh đã chơi với Yunika khoảng 5 lần chỉ trong kỳ nghỉ hè, nên có lẽ cô ấy đã chán ngấy anh rồi. Anh nhanh chóng đóng danh sách bạn bè của mình.
Hôm nay Ria và Miyako đang chiến đấu trong VRMMO và Yuzurika đang làm việc.
Một lần nữa, Haruka lại ở một mình và cảm thấy hơi cô đơn.
Tại trung tâm đánh bóng, anh cố gắng đánh một quả bóng nặng 0,140kg bằng gậy đánh bóng trên tay.
Có lẽ đã khoảng 2 tháng kể từ lần cuối cùng anh đến nơi này. Lúc đó anh đang ở cùng với Ria.
Một sự thật ai cũng biết là phản xạ của Ria rất khác thường.
Cô ấy có thể xử lý nhiều cú ném đột phá, bóng nhanh tốc độ 160 km/h và bóng siêu chậm. Có một vài cú đánh trượt, nhưng Haruka đoán rằng cô ấy đã không thành công.
Ria, người có thân hình đàn ông nhưng da thịt nữ tính, có sức mạnh cánh tay nữ tính, không mạnh bằng Haruka. Tuy nhiên, cô ấy vẫn có thể tung ra những quả bóng mạnh nhất cho đến nay.
Vẫn chưa hoàn thiện được hình thức đánh của mình, Haruka hầu như không đánh trúng được quả bóng nặng 0,140 kg trước mặt.
Anh có thể di chuyển đủ để có thể nhìn thấy quả bóng chỉ bằng cảm giác thể thao của mình.
Sau khi đánh bóng mạnh bằng cách sử dụng những cơ bắp không thường sử dụng, Haruka rời khỏi buồng.
Anh mải mê chơi game đến mức cánh tay có chút co rút vì mệt mỏi.
Anh di chuyển đến phòng khách gần buồng, mua đồ uống từ máy bán hàng tự động và ngồi xuống ghế sofa.
Âm thanh đánh bóng lẻ tẻ có chút an ủi.
Trong lúc Haruka đang ngơ ngác thì một cô gái bước vào phòng khách.
Khi cô nhìn thấy anh, mắt cô mở to và cứng đờ.
"Haruka...?"
"?"
Anh tỉnh lại và nhìn chằm chằm vào cô gái vừa gọi tên mình.
"Yuuku... Lâu rồi không gặp."
Cô là người quen của Haruka.
Cô là một cô gái tên Kisara Yuuku, một cô gái mà Haruka đã học cùng lớp vài lần khi anh còn học tiểu học.
Mái tóc dài màu be cam của cô bồng bềnh giống như của Ria, và phần đuôi bồng bềnh ra phía ngoài. Cô có đôi mắt đỏ.
Cô mặc áo len trắng và quần thể thao màu đen, đi giày thể thao nhiều màu sắc và sành điệu.
Cô là một trong số nhiều người mà Haruka đã chặn và cắt đứt mối quan hệ khi anh tốt nghiệp tiểu học.
"C-Cậu... Tại sao cậu lại ở đây?"
Đó là một câu hỏi an toàn mà Yuuku không thực sự quan tâm, nhưng cô buồn đến mức không thể suy nghĩ sáng suốt.
"...Giết thời gian."
Haruka có vẻ hơi khó chịu.
Anh không có những kỷ niệm đẹp từ thời tiểu học, và dù cô gái trước mặt có xinh đẹp đến đâu, anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì về điều đó.
"Tớ hiểu rồi.. Ờmmm...Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không?"
"Hửmm? Được thôi..."
Haruka đã nghĩ rằng họ đã chia tay trong những điều kiện khó xử và sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng Yuuku, trái ngược với mong đợi của anh, đã cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện.
Haruka chợt nhận ra rằng Yuuku có thể không muốn bỏ lỡ mối liên hệ quý giá với Shun mà cô đã tìm thấy sau một thời gian dài. Khi còn học tiểu học, Haruka đã được yêu cầu giới thiệu cô với Shun đến mức anh phát ngán với việc đó. Hiện tại, anh thậm chí không muốn dành thời gian để giúp đỡ cô.
"......"
"......"
Đúng như dự đoán, một bầu không khí khó xử xảy ra sau đó.
Với Ria và Miyako, thậm chí đi chơi với họ trong im lặng cũng đã là điều dễ chịu, nhưng với Yuuku thì điều đó chỉ là đau đớn.
"Ờm..."
"Vâng."
"Là Shun-ku—Aaa, không có gì đâu..."
Yuuku tái mặt khi nhắc đến tên Shun, và cô vội vàng ngậm miệng lại.
Khi còn học tiểu học, cô muốn nói chuyện với Haruka nhiều đến mức cô cố gắng bắt chuyện bằng cách lấy Shun làm cái cớ, như thể cô là một đứa ngốc. Yuuku, người nghĩ rằng đây là lý do khiến cô bị Haruka cắt đứt, gần như lặp lại sai lầm tương tự và tự mắng mình vì điều đó.
"Shun ổn."
"Tớ thực sự không quan tâm đến Shun-kun. Thật đó."
Yuuku không muốn bị hiểu lầm. Với suy nghĩ này trong đầu, Yuuku tuyệt vọng tìm kiếm từ ngữ để nói.
"..Nè."
"Gì thế?"
"......Cậu đã chặn tớ phải không?"
"Đúng vậy."
Không có bất kỳ lời xin lỗi nào, Haruka trả lời.
Biểu cảm của Haruka khi nhìn Yuuku rất trang nghiêm, cho thấy anh không có cảm giác tội lỗi hay điều gì đáng xấu hổ. Điều này khiến Yuuku cảm thấy một nỗi đau trong lòng mà cô đã trải qua vô số lần cho đến thời điểm này.
"L-Lý do, tớ có thể hỏi cậu tại sao không?"
"Tôi chỉ nghĩ là tôi không cần thông tin liên lạc từ những người ở trường tiểu học. Tôi không chỉ chặn Yuuku mà còn chặn tất cả mọi người ngoại trừ Miyako và Shun. Con trai cũng như con gái."
Đúng là Haruka bị ám ảnh bởi Miyako, và sự cô lập của anh một phần là do lỗi của chính anh. Mặc dù anh nhận thức được điều đó, nhưng sự đối xử mà anh nhận được từ những người ở trường tiểu học chẳng có gì ngoài đau đớn.
"Ờmmm... Cậu biết đấy... Tớ... Tớ luôn hối hận về điều đó."
"Hối hận?"
Lời nói đó bất ngờ vang lên khiến Haruka nghiêng đầu sang một bên.
Yuuku không liên quan đến vụ bắt nạt, mặc dù cô có thể đã nhúng tay vào việc nói xấu sau lưng Haruka để hòa nhập với đám đông và hiện đang hối hận về điều đó.
"Tớ xin lỗi. Không có gì đâu."
"...?"
Dù cô có nói gì đi chăng nữa thì đó vẫn là lời thú nhận rằng cô đã phạm tội về điều gì đó. Không thể tìm ra lý do, Haruka không thể không giả định điều Yuuku đang ám chỉ bằng cách nghe các từ lưng chửng.
"Chà... Tớ muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn... Ý tớ không phải là Shun-kun đâu nhé? Là với cậu đó... Tớ muốn nói chuyện với cậu về mọi thứ."
"Okay."
"V-Vậy... Tớ... Tớ cần cậu bỏ chặn."
Yuuku trông có vẻ buồn. Sắc mặt cô khá nhợt nhạt. Cô không ăn nói lưu loát lắm, nhưng đôi mắt cô dán chặt vào Haruka khi cô cầu xin anh.
Haruka lặng lẽ gọi lên một cửa sổ nổi. Anh hiển thị danh sách bạn bè của mình rồi nhảy vào danh sách chặn. Tìm thấy Yuuku trong số 51 thành viên, Haruka đã mở khóa cho cô.
"Như này ổn chưa?"
Yuuku cũng gọi cửa sổ nổi của mình.
Yuuku không có cảm giác khó chịu với Shun, nhưng nói về anh ấy dường như là một chủ đề khiến cô chán nản. Haruka không hề e ngại khi bỏ chặn cô.
"Aaa... Vâng... Cảm ơn cậu nhé."
Cô mỉm cười như một bông hoa nở rộ và nói lời cảm ơn.
"Tớ sẽ đi lấy gì đó để uống."
Yuuku đứng dậy khỏi chỗ ngồi và mua đồ uống từ máy bán hàng tự động gần đó.
Khi quay lại, cô đang mỉm cười, khiến Haruka nhớ đến nụ cười của Ria.
Anh nhìn Yuuku, người đã quay lại chỗ ngồi của mình.
Anh nghĩ rằng cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Khi Haruka nhìn cô, má Yuuku dần dần ửng hồng.
"C-Chuyện gì thế?"
"Không có gì đâu?"
Cảm thấy hơi xấu hổ, Haruka quay mặt về phía buồng đánh bóng bên ngoài.
Mặc dù từ phòng khách không thể nhìn thấy buồng đánh bóng, nhưng anh có thể nhìn những quả bóng được ném bởi đàn ông và phụ nữ, già trẻ, từ xa.
"Hôm nay cậu làm gì ở đây vậy?"
"Karaoke, rồi đánh bóng."
"Một thói quen lành mạnh."
Karaoke và đánh bóng đều có thể thực hiện được trong thế giới ảo.
Tuy nhiên, chúng không đốt cháy bất kỳ lượng calo nào như trong thế giới thực. Đương nhiên, có nhiều người cố gắng chơi trong thực tế để tránh bị hạn chế do không tập thể dục đầy đủ.
Cuộc trò chuyện lại bị gián đoạn và trở nên im lặng nhưng không còn ngượng ngùng như trước.
"Cậu biết đấy, Haruka..."
"Hửm."
"Cậu vẫn không tham gia gì nhỉ."
"Nhưng tớ có chơi Tennis mà?"
"Cậu làm điều đó ít thường xuyên hơn tớ cơ."
Haruka đã chơi 6 trận đấu công khai bằng VR tiên tiến.
Đối đầu với những người chơi cùng hạng với mình, Haruka đã thắng 5 trận.
Tuy nhiên, 5 trận thắng là không nhiều. Anh gần như không khác gì một người chơi ngẫu hứng.
"Yuuku.. Có vẻ như cậu đang làm rất tốt."
"Vâng."
Yuuku, từng là thành viên của Câu Lạc Bộ Kịch, Điện Ảnh và Hợp Xướng khi còn học tiểu học, đã đạt được rất nhiều thành tựu.
Mặc dù là học sinh năm nhất cùng cấp sơ trung với Haruka nhưng cô đã là thành viên của một đoàn kịch và một nhóm hợp xướng. Không chỉ vậy, cũng giống như Ria, cô cũng có một chút kinh nghiệm về lồng tiếng.
"Nè, Haruka..."
"Gì á?"
"Cậu có muốn làm diễn viên cùng tớ không?"
"Diễn viên à? Tớ không phù hợp với việc đó."
"Chắc chắn cậu sẽ giỏi việc đó.
Cậu không hề nói lắp, không cắn lưỡi và luôn rất tự tin và ngầu. Bên cạnh đó..."
"Bên cạnh đó?"
Haruka nhắc nhở Yuuku, người ngừng nói một lúc, cô ngượng ngùng lắc người, má đỏ bừng.
"Cậu có một giọng hát hay..."
"Tớ nghĩ đây là lần đầu tiên mình được nghe điều đó..."
"Vâng, dù sao đi nữa! Hãy nghĩ về nó nhé! Tớ sẽ trở thành ngôi sao của buổi diễn tiếp theo, nên hãy đến gặp tớ nhé."
"Nó ổn, nhưng."
Yuuku rời khỏi chỗ ngồi để che giấu sự xấu hổ của mình.
Một cửa sổ nổi xuất hiện trước mặt Haruka.
Đó là tấm vé vào đoàn kịch mà Yuuku làm việc.
"Tối nay tớ sẽ liên lạc với cậu, vì vậy đừng chặn tớ nữa nhá."
"Tớ sẽ không đâu."
"Tạm biệt, hẹn gặp lại nhé."
"Okay, hẹn gặp lại."
Yuuku nhanh chóng bước đi.
Haruka suy nghĩ một lúc, tự hỏi liệu Yuuku có phải là một cô gái bận rộn như vậy không. Trong trí nhớ của anh, cô có vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh hơn một chút.
"Mình cũng nên về nhà..."
Sau khi nghỉ ngơi, sự mệt mỏi do chạy và đánh bóng ập đến trên cơ thể.
Haruka kiểm tra trang chủ của công ty rạp hát nơi Yuuku làm việc và đi về nhà.
Có một đoạn video ngắn quay cảnh Yuuku đóng vai một cô gái mà anh không hề quen biết.
Khi xem video, Haruka tưởng tượng mình là một diễn viên, nhưng anh không chắc mình muốn làm gì.
"Mình không phù hợp với việc này..."
Haruka nói một cách bình thường.
Anh không nhận thức được sự quan tâm mạnh mẽ của mình đối với màn trình diễn của Yuuku, nó chỉ kéo dài khoảng 20 giây.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)