Nơi Để "Cất Lời"

Chương 1: Thiếu niên câm




Tô Niên là một thiếu niên câm.
Cậu không rõ lúc nào mình bị câm nhưng chắc chắn không phải là bẩm sinh, trong ký ức mờ nhạt thì cậu đã từng nghe thấy giọng nói của chính mình rồi, dù nó rất non nớt...
Không những câm mà cậu còn là một cô nhi.
Có phải lúc đến cô nhi viện cậu bị mất trí nhớ hay không mà tại sao bản thân ở đây, cha mẹ là ai cũng không nhớ được.
Sau này trong một lần tình cờ viện trưởng Từ Thanh đã nói cho cậu nghe, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, một đứa nhỏ cũng trắng trẻo mập mạp nhưng đôi mắt chẳng có chút thần thái nào, đứng trơ chọi trước cửa cô nhi viện, không khóc không nháo, trên tay cầm một tờ giấy có viết hai chữ Tô Niên khá xinh đẹp cùng ngày sinh tháng đẻ.
Năm đó Tô Niên mới ba tuổi đã bị bỏ rơi, còn là trong tình trạng bị trầm cảm nặng.
Viện trưởng Tô Thanh đã dùng hơn mười năm mới kéo cậu về với hiện tại, trở thành một đứa bé có thể đùa giỡn cùng những đứa trẻ khác. Nhưng bởi vì khiếm khuyết giọng nói nên cậu không hay giao tiếp, vậy nên cũng trầm lặng hơn những đứa trẻ khác.
Những năm đó nhà nước đã có chính sách hỗ trợ cho trẻ mồ côi được đi học đến cấp hai, chỉ cần học giỏi lãnh học bổng là có thể tiếp tục theo học lên cấp ba, thậm chí là đại học, tiền học phí được miễn hoàn toàn.
Tô Niên cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn học giỏi, cậu cũng không phụ sự kỳ vọng của viện trưởng Tô Thanh, tốt nghiệp được cấp ba.
Nhưng nơi Tô Niên sống lại là một thị trấn nghèo, có trường cấp ba đã là may mắn, muốn học đại học thì Tô Niên phải rời đi nơi này, đến thành phố gần nhất cách đó một ngày đường đi bằng tàu lửa.
Tô Niên đã nghĩ không đi, cậu cảm thấy bản thân giao tiếp khó khăn, ở đây cậu có thể phụ quán kiếm tiền trang trải việc ăn uống, đến nơi khác ai sẽ nhận cậu đây. Thay vì tiếp tục học, cậu ở lại đây đi làm thêm, cùng viện trưởng chăm sóc bạn nhỏ trong viện.
Nhưng giấy báo trúng tuyển vào trường lại gửi đến cô nhi viện?
Cậu không có gửi đi cái nào...
Vậy...
"Đi đi Niên Niên, mấy năm nay tiền con đưa cho ta ta đều giữ lại, có thể dư sức cho con học một năm đầu, lên đó nếu không tìm được việc liền thì có thể từ từ kiếm, cũng không cần phải nghỉ học."
Viện trưởng Tô Thanh xoa đầu cậu hiền từ khuyên giải.
Tô Niên vừa nghe nước mắt đã rơi ra, lúc này cậu có rất nhiều lời muốn nói nhưng cổ họng cứ ú ớ mãi chẳng thành câu.
Tô Thanh ôm cậu vào lòng mà dỗ dành giống như trước nay vẫn làm, cũng không vì cậu lớn mà bỏ mặc cậu.
Không biết có phải do cùng họ nên bà xem Tô Niên giống như con ruột của mình, đều muốn cái tốt đẹp đến với nó, chỉ mong nó lớn lên rồi sải cánh bay cao, đi tìm bầu trời riêng của mình, không muốn nó bị nhốt ở nơi không có tương lai này.
Bà biết Tô Niên rất thích học, nhìn cậu chăm chỉ mỗi ngày, cố gắng hơn bất cứ ai, học đến quên ăn quên ngủ thì biết. Nếu không phải còn chăm sóc đám nhỏ trong cô nhi viện sau khi đi học về thì có lẽ cả quảng đời của cậu chỉ có học và học.
Vậy nên bà cũng cố gắng mà cho cậu được đi học.
Tô Niên khóc được một lúc thì kéo tay bà chạy vào nhà, soạt soạt soạt mà lôi giấy bút ra, hí huấy viết.
Chữ của cậu rất đẹp, ngay ngắn lại tròn đầy, dù đang kích động, nước mắt còn rơi mà vẫn cố gắng viết cho đẹp.
Viện trưởng, con nhất định sẽ học thật tốt, cố gắng kiếm việc làm thêm, gửi tiền về giúp ngài trang trải cô nhi viện, cho nhiều bạn nhỏ cũng có điều kiện đi học.
Viện trưởng, con sẽ về thăm ngài những lúc có thể, ngài nhất định phải giữ gìn sức khoẻ, sống lâu trăm tuổi, già rồi con sẽ nuôi ngài.
Viện trưởng, con sẽ nhớ ngài lắm...
Tô Niên viết đến đây đã nhịn không được lại ôm bà khóc lớn, trong miệng còn phát ra âm thanh ô ô thê thảm vô cùng.
Tô Thanh ôm cậu, nhìn những con chữ hiện ra trên trang giấy mà khoé mắt cũng ướt.
"Niên Niên ngoan, đừng khóc nữa, sẽ không đẹp đâu."
Tô Thanh cảm thấy nước mắt của cậu đã thấm ướt hết vai bà rồi, cứ như vậy ngày mai mắt sẽ sưng như quả hạch đào cho xem.
Nhưng Tô Niên đang chìm trong cảm động cùng bi thương, vì sắp xa cô nhi viện hay vì một tương lai mờ mịt cùng biển người xa lạ mà muốn dùng nước mắt để giải toả, cứ khóc không ngừng.
Cuối cùng là mệt mỏi mà ngủ mất trên vai Tô Thanh.
Tô Thanh đưa cậu vào giường nhỏ của mình, bà một người phụ nữ nhưng ôm cậu đi lại rất nhẹ nhàng, đủ thấy Tô Niên lại gầy lại nhỏ cỡ nào.
Năm nay cậu đã mười tám nhưng chỉ cao một mét sáu lăm, còn ốm như cây tăm, lần gần đây nhất bà cân cho cậu chỉ được bốn mươi lăm ký. Nếu không phải cậu mặt mày thanh tú, mắt hạnh mày ngài, mũi thẳng môi hồng, khuôn mặt nhỏ hình trứng đáng yêu kéo về hình tượng thì trong cậu còn thê thảm hơn nữa.
Bà cũng không rõ tại sao lại vậy, rõ ràng trong cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ bằng tuổi cậu hoặc nhỏ hơn đều có thể nặng ký hơn cậu. Bà muốn đem cậu đi bệnh viện xem thì cậu nhất định không chịu đi, sống chết cũng không chịu, cuối cùng bà đành phải buông tha.
Trong trường cấp ba có lần kiểm tra sức khoẻ do nhân viên y tế của tỉnh xuống từ thiện chỉ nói là cậu bị suy dinh dưỡng còn có thiếu máu, bệnh này chỉ cần bồi dưỡng là có thể bổ sung lại.
Nhưng điều kiện của cô nhi viện lại không có, ăn uống bình thường một ngày ba bữa đã là may mắn, làm sao có tiền mà điều dưỡng cho cậu. Vốn dĩ bà tính dùng tiền mà cậu đưa cho lâu nay nhưng lại nghĩ cô nhi viện đông người, nếu những đứa trẻ khác nhìn thấy lại vòi vĩnh thì Tô Niên cũng không thể vui vẻ ăn một mình, nên bà chỉ có thể thôi, dùng tiền đó cộng thêm một số tiền bản thân dành dụm bao lâu để cho cậu lên thành phố đi học.
Hy vọng ông trời thương sót, cho cậu một tương lai tốt đẹp, thôi không gập ghềnh sóng gió nữa.
...
Từ lúc nhận thông báo đến khi vào học là gần một tháng, nhưng Tô Niên phải đi trước mười ngày để làm hồ sơ nhập học cũng như học quân sự.
Trước hôm rời đi Tô Thanh đưa giấy khai sinh, chứng minh thư, giấy chứng nhận trẻ mồ côi khuyết tật, một tấm thẻ ngân hàng mới toanh cùng một chiếc điện thoại đập đá đời cũ.
Tô Niên chưa thấy thứ này bao giờ nên cậu lật qua lật lại xem thử, trên đó chỉ có tên cậu, ngày sinh cùng một dãy dài gồm mười ba số.
"Tiền đều ở trong này hết, mã rút tiền ta đã nhắn vào điện thoại này cho con rồi..."
Tô Thanh còn chưa nói xong thì Tô Niên đã lắc đầu nguầy nguậy, nhét cái thẻ vào tay bà.
"Con cầm lấy đi, đều là tiền con tự kiếm được, cô nhi viện nhận những đứa trẻ không phải để chúng sau này trả ơn, con lên đó không có tiền trong người không được, con ngoan, nghe lời viện trưởng đi."
Tô Thanh xoa xoa mái tóc xoăn tự nhiên của cậu, thả cái thẻ vào trong balo nhỏ chẳng được mấy bộ đồ của Tô Niên, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Đứa nhỏ không thể nói chỉ biết cúi đầu im lặng phản kháng, nhìn ngoan ngoãn mà cũng cố chấp dữ lắm.
"Xem như ta cho con mượn đi, sau này con kiếm về trả ta."
Tô Thanh thở dài, bất đắc dĩ nói.
Cái đầu nhỏ trước mặt cũng ngẩng lên ngay, đôi mắt hạnh to tròn sáng rỡ như biết nói nhìn bà, đủ cho trái tim Tô Thanh nhũn ra.
..........................................................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.