Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)

Chương 18:




Kelsey mặc chiếc váy ngủ với những ngón tay run rẩy. Nàng đã biết trước nàng sẽ không thoải mái với nó, và nàng không hề thấy vậy, nhưng nàng bướng bỉnh từ chối chuyện cởi nó ra.
Bản thân nó không hề đoan trang, không chỉ vì độ trong suốt mà còn vì hai bên còn xẻ ra tới hông nàng, để lộ chân nàng cho người khác thấy nhiều hơn bất cứ lần nào khác. Nó được làm từ lụa mềm xanh nhạt, không có tay, cổ áo khoét sâu hình chữ V, dây áo chỉ là hai mảnh dây có thể tháo ra dễ dàng.
Nếu không có chiếc áo choàng cùng chất liệu lụa mềm, nàng sẽ không bao giờ dám mặc nó. Nhưng chiếc áo choàng che phủ chân và tay nàng. Vẫn còn một chút phần ngực của nàng lộ ra, thậm chí cả khi thắt lưng chiếc áo choàng đã được thắt, nhưng vào hoàn cảnh này, nàng cho rằng điều đó cũng thích hợp thôi.
Nàng đang đứng bên lò sưởi, chải mái tóc khi có tiếng gõ cửa. Chẳng cần nói lời nào để mời Derek vào. Anh rõ ràng cũng cảm thấy anh không cần tới chúng, bởi cánh cửa mở ra, và anh đứng đó, mắt anh di chuyển tới nàng ngay, một chút mở to, rồi thẫm lại….
- Chúng ta thật sự cần phải giải quyết chứng đỏ mặt đó, Kelsey à – anh nói với giọng thích thú.
Nàng hạ thấp ánh mắt, hơi nóng từ đôi má nàng có vẻ còn nóng hơn ngọn lửa đằng sau.
- Em biết.
- Trông em – xinh đẹp.
Anh nói điều đó như thế nó không phải là câu anh muốn nói, như thế anh có chút gì đó sợ hãi. Và anh đứng phía trước nàng chỉ trong vài phút, lấy chiếc lược từ tay nàng, để nó sang một bên, nâng một lọn tóc nàng lên má anh, và để nó rơi xuống lại eo nàng.
- Cực kỳ xinh đẹp – anh lặp lại.
Điều đó kéo ánh mắt nàng lên chỗ anh, và cái nhìn trong đôi mắt xanh lá của anh, đầy ngưỡng mộ, sưởi ấm nàng còn nhiều hơn nữa. Cho dù vậy, việc anh đứng quá gần, gây cho nàng nhiều cảm giác khác, cảm giác nhộn nhạo trong bụng, cảm giác thắt chặt ở ngực nàng. Thậm chí cả mùi hương từ anh, kích thích giác quan, cũng làm nàng rùng mình. Và nàng thấy mình đang nhìn chằm chằm vào miệng anh, hầu như sẵn sàng muốn anh hôn nàng, nhớ lại trước đó khi anh hôn nó tuyệt thế nào, sau đó nàng cảm thấy ngượng ngùng ra sao, các ý nghĩ của nàng tiêu tan, cho nàng chút gì đó yên bình.
Cái thắt lưng của nàng được tháo ra – với sự giúp đỡ của anh. Nàng lại bắt đầu đỏ mặt khi lớp lụa mỏng rũ xuống dưới chân nàng. Nhưng nàng nghe thấy tiếng anh hít vào, cảm thấy đôi mắt anh chầm chậm lang thang khắp chiều dài thân mình nàng. Giọng anh khàn đặc lại khi anh nói:
- Chúng ta sẽ phải mua cho em thứ này nhiều hơn – và một bàn tay ra dấu về chiếc váy ngủ - Nhiều hơn nữa.
Chúng ta phải làm thế sao? Nàng nghĩ nàng đã nói to nó lên, nhưng lời nói không thoát ra. Và nàng hiện giờ quá căng thẳng, chờ ….chờ đợi. Và rồi đôi tay anh nhẹ nhàng ôm lấy má nàng:
- Em có biết anh đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi không? – anh dịu dàng hỏi nàng.
Nàng không có câu trả lời cho anh. Nàng không cần tới, bởi anh không còn nói nữa khi anh đang hôn nàng, thật sự hôn nàng, tách môi nàng ra, lưỡi anh thọc sâu vào, nếm, đấu tranh với lưỡi nàng. Anh áp sát hơn. Ngực nàng giờ chạm vào ngực anh. Và nàng đang trở nên yếu ớt hơn với nhu cầu được dựa vào anh, cho tới lúc cuối cùng nàng cũng đầu hàng thôi thúc.
Anh rên rỉ trước cử chỉ đầu hàng đó và nâng nàng lên trong tay anh, mang nàng tới giường và đặt nàng nhẹ nhàng nằm đó, rồi ngửa ra để nhìn ngắm nàng trước khi anh cởi áo khoác và cà vạt. Mắt nàng gặp mắt anh và không thể dời đi. Đôi môi nàng hé mở, run rẩy, nhưng nàng không thể nhìn đi đâu, ánh nhìn của anh chứa đầy nhục cảm mãnh liệt, như thôi miên nàng.
Nàng đã không tắt đèn trong phòng đi. Nàng ước nàng đã làm, nàng quá là bối rối. Nàng cũng muốn chìm vào bên dưới tấm trải giường, nhưng không làm, nhớ lại May đã nói gì về chuyện đàn ông thích ngắm nhìn cơ thể của phụ nữ, và nàng có thể gần như trần truồng rồi, làn lụa mềm rủ trên người nàng trong suốt tới mức nhìn thấy cả làn da nàng trong tư thế nằm sấp. Nhưng việc nằm đó, chờ đợi anh đến cùng nàng thật khó khăn.
Nàng không thể biết được nàng hấp dẫn thế nào, với mái tóc đen xõa ra trên gối, đầu gối cong lại như vậy, khiến cho một cẳng chân mảnh mai lộ ra ngoài lớp lụa xanh. Với đôi môi đầy đặn hé mở, nàng dường như đang nài xin sự trở lại của miệng anh. Và hàng mi đen nhánh, đôi mắt xám sóng sánh, sợ hãi ư – chắc chắn không. Nhưng làm cách nào đó chúng lại khiến cho Derek cảm thấy mình giống như một kẻ thô lỗ chết tiệt sắp cưỡng bức một cô gái thôn quê chưa chồng. Cảm giác thật lạ, và nó tuyệt đối không hề làm giảm đi khao khát cùng cực của anh.
Từ giây phút anh bước vào căn phòng và thấy nàng trong bộ quần áo thiếu vải đó, anh đã trở nên cương cứng và sưng phồng. Anh cố gắng nghĩ tới những thứ khác, nhưng chẳng có gì tác dụng. Anh muốn nàng quá nhiều, đó là vấn đề. Và anh không chắc tại sao nữa. Anh đã lên giường với nhiều phụ nữ khác xinh đẹp hơn.
Nhưng có gì đó ở Kelsey, có thể là vẻ ngây thơ giả mạo, những cái đỏ mặt ngu ngốc kỳ cục đó mà nàng có thể lộ ra tùy thích, có thể do thực tế rằng anh đã mua nàng….anh không biết, nhưng anh muốn nhảy ngay vào nàng và cùng lúc đó nhấm nháp nàng, điều dĩ nhiên là không thể. Thật là một lựa chọn khó khăn, và chẳng khiến anh dễ dàng hơn khi anh đến bên nàng trên chiếc giường và chạm vào nàng lần nữa.
Nàng có một làn da như lụa, và mềm mại ở tất cả những nơi cần thiết. Và anh gần như bị giải phóng khi anh tháo chiếc quai áo của nàng và chầm chậm kéo tấm lụa xanh xuống, hé lộ ra bộ ngực của nàng, chúng ngay lập tức săn lại trước ánh nhìn nóng bỏng của anh. Một lần nữa, anh lại cảm thấy thôi thúc nhấn chìm bản thân vào nàng ngay lúc đó, anh đơn giản không thể nghĩ về bất cứ thứ gì khác để làm nguội bớt nhiệt tình của bản thân ngoại trừ tắm nước lạnh, cái mà sẽ rất là kỳ cục trong hoàn cảnh này.
Đáng lẽ anh nên uống nhiều rượu hơn trong bữa tối. Không, đáng lẽ nàng mới nên uống, để rồi nàng sẽ không thấy phiền nếu anh đơn thuần là nhào vào nanfng. Có thể nào nàng sẽ không phiền không? Chết tiệt thật, anh có phiền. Anh không phải thằng nhóc miệng còn hôi sữa, chưa trải đời không biết kiềm chế. Anh sẽ chờ đợi, cho dù điều đó có giết anh đi nữa.
Anh bắt đầu hôn nàng lại, thật khoan thai, thật tập trung. Nhưng anh không thể ngăn bàn tay mình khỏi đi lang thang. Hai bên ngực nàng đầy đặn và cứng rắn, lấp đầy bàn tay. Không lâu sau miệng anh tới đó khám phá, và hơi thở hổn hển khoái lạc của nàng là thứ âm nhạc ngọt ngào nhất.
Anh đang chạm vào tất cả mọi nơi của nàng. Kelsey phải nhắc nhở mình không ngừng rằng anh có quyền làm thế. Và miệng anh, với những thứ mà nó đang khiến nàng cảm thấy. Nàng sợ rằng cơn sốt của nàng đang quay trở lại.
Tay anh cố gắng tách chân nàng ra. Nàng giữ chặt chúng. Anh cười, ngay trước lúc anh hôn nàng lần nữa, thật nồng nàn khiến nàng nhanh chóng quên mất chân mình – và bàn tay anh trượt vào giữa chúng. Nàng gần như uốn người khỏi giường. Chưa bao giờ nàng có thể tưởng tượng thứ gì kích động đến thế này – và rùng mình một cách hoang dại – như những gì anh vừa làm với những ngón tay của mình.
Tất cả mọi suy nghĩ đều dẫn tới khoái cảm mãnh liệt mà cơn nhức nhối đột ngột dậy lên bên trong nàng không được chú ý tới cho tới khi nó hoàn toàn chiếm lĩnh nàng, chi phối nàng. Nàng rên rỉ sâu bên trong họng. Nàng uốn cong người về phía anh. Nàng kéo anh lại. Nàng không biết nữa.
Và tất cả sự kiềm chế bề ngoài cùng lúc đó rời bỏ Derek. Anh di chuyển vào giữa hai chân nàng. Nâng chúng lên. Và trong giây kế tiếp, anh chìm sâu vào nàng, sự xâm nhập của anh thật nhanh lẹ tới mức không có thời gian ngừng lại trước bất kỳ rào cản nào. Anh ngờ ngợ nhận thấy có cái gì đó, nhưng điều đó không còn đáng xem xét nữa, không khi anh bị bao phủ bởi nơi chật chội như thế, sức nóng tuyệt diệu thế, niềm khoái cảm nguyên sơ như thế. Điều đó ngọt ngào tới mức anh gần như lên đỉnh với một cú đẩy, ngoại trừ điểm cần bàn tới, vì cú đẩy kế tiếp đưa anh qua cả giới hạn.
Khi suy nghĩ rõ ràng có thể hoạt động lại trong tâm trí còn đang choáng váng vì khoái lạc của mình, Derek thở dài. Có phải anh đã nghĩ anh đã đi xa khỏi những kinh nghiệm háo hức thảm bại ban đầu về làm tình của mình như một thằng nhóc, trong khi anh chỉ quan tâm tới việc thỏa mãn bản thân mình và không điều khiến nổi bất cứ thứ gì ngoài phản ứng của chính mình? Anh tự chê trách bản thân. Đêm nay anh đã không hề thể hiện được điều gì cao thượng.
Anh thậm chí còn không biết liệu cô gái yêu quý có được niềm sung sướng của mình chưa, anh quá chú ý tới bản thân, nhưng thật thiếu lịch thiệp khi hỏi điều đó. Dĩ nhiên, nếu nàng không, anh còn hơn cả can đảm để sửa chữa điều đó. Thực tế, cái ý nghĩ đó làm cho anh cứng lại lần nữa. Đáng ngạc nhiên. Nhưng khi đó nàng thực sự có một vỏ bọc chặt khít kỳ lạ bao bọc lấy anh…
- Anh có thể nào – nhích sang bên được không?
Trọng lượng của anh. Thật là tên đần độn, nằm đó mà tận hưởng khoái cảm của mình trong khi anh đang đè nát cô gái đáng thương. Anh nâng người lên, lấy đi sức nặng của anh khỏi ngực nàng, nhưng không với những phần còn lại, nhưng những lời nói không thốt ra được trước cơn choáng váng khi thấy những giọt nước mắt của nàng, biểu hiện khổ sở của nàng, và nhận thức rằng anh đã đi qua cái rào chắn ngăn chặn sự tiếp cận hoàn toàn. Nó ở đó ít hơn một giây, nhưng nó có đó.
- Chúa lòng lành, em đã là một trinh nữ! – anh thốt ra.
Ngay lập tức nàng đỏ mặt:
- Em tin là điều đó đã được đề cập tới trong cuộc đấu giá.
Anh nhìn nàng một cách kỳ cục:
- Cô bé yêu quý, không ai lại đi tin chuyện đó. Sau hết, những người cung cấp xác thịt là những kẻ nói dối có tiếng. Và bên cạnh đó, em được đem bán ở một nhà chứa. Vậy một trinh nữ sẽ làm cái quái quỷ gì ở một nhà chứa chứ?
- Không thể nhầm lẫn là bị đem ra bán, và như được quy định – nàng nói một cách cứng nhắc – Và em xin lỗi là em đã không cho Lonny giải thoát cho em khỏi sự trinh trắng của mình trước vụ mua bán. Em đã không ý thức được rằng nó sẽ là một trách nhiệm.
- Đừng có ngớ ngẩn thế - anh trả lời một cách cộc cằn – Nó chỉ là một – sự ngạc nhiên – cái cần phải điều chỉnh một chút.
Một chút ư? Tất cả những lần đỏ mặt đó đều là thật, không phải được dàn xếp. Tất cả những cái nhìn ngây thơ đó cũng là đúng đắn. Một trinh nữ, và lần đầu tiên của anh, nếu anh không tính tới cô hầu bếp ở Haverston người đã tiếp tục reo giắc ân huệ của cô ta với từng người hầu nam trong nhà. Không nghi ngờ gì chuyện Ashford muốn nàng đến thế và đã rất tức giận khi hắn ta không mua được nàng – thêm nhiều máu sẽ gia tăng niềm khoái cảm bệnh hoạn của hắn.
Một trinh nữ. Và hàm ý đầy đủ bất chợt tới trong anh với cơn sóng của sự sở hữu không giống bất kỳ thứ gì anh cảm thấy trước đây. Anh là người yêu đầu tiên của nàng, người đàn ông duy nhất từng chạm vào nàng, và không chỉ thế, anh sở hữu nàng. Nàng thuộc về anh.
Anh bất chợt mỉm cười với nàng, sáng chói:
- Đó, em thấy không? Đã được điều chỉnh.
Anh cứng lại và đau nhức muốn có nàng lần nữa, nhưng thay vào đó anh chậm chậm, cẩn thận rút ra khỏi nàng.
- Anh đã khiến cho nó thật tồi tệ, lần đầu của em. Cư xử như một gã thanh niên không có kinh nghiệm, khao khát em quá nhiều, nhưng chỉ làm cho nó tệ hơn cho em. Khi nào em hồi phục, anh sẽ cho em thấy niềm sung sướng giống như em đã cho anh. Nhưng lúc này, chúng ta sẽ xem xét những thương tổn của em.
Trước khi nàng kịp phản đối, anh đã nâng nàng lên trong tay anh lần nữa và mang nàng vào phòng tắm. Anh đặt nàng xuống đó và quấn một khăn tắm lớn quanh nàng trong khi anh vặn nước và điều chỉnh nó, thêm vào muối, xà phòng và hương liệu cho tới khi chiếc bồn đầy ngập. Tất cả những gì nàng có thể làm là không nhìn vào anh, bởi vì anh chẳng mặc gì cho mình cả, vẫn hoàn toàn và không tự ý thức được rằng – mình đang khỏa thân.
Khi anh di chuyển để đặt nàng vào bồn tắm, nàng giơ một tay lên:
- Em có thể xoay sở từ lúc này-
- Vô lý.
Rồi anh kéo cái khăn tắm sang một bên và nâng nàng lên, hạ thấp một cách cẩn thận vào bồn tắm bốc khói:
- Cuối cùng thì, anh cũng sẽ quen với việc tắm cho em thôi, và nó là một thói quen khá là tuyệt để làm quen.
Quỳ gối bên cạnh bồn, anh tắm cho nàng, mọi nơi. Làn da của nàng vẫn còn màu hồng toàn bộ lúc đó, và chẳng phải từ hơi nóng. Và khi anh nâng nàng ra khỏi bồn, lau khô nàng, và mang nàng lại giường, lần này anh đặt nàng bên dưới tấm chăn và, cùng vào nằm với nàng, kéo nàng khít vào vòng tay anh.
Lúc đó nàng có thể thư giãn, nhận ra rằng sẽ không có thêm đau đớn – hay sung sướng – đêm đó. Thậm chí sự trần truồng của họ không làm nàng bận tâm, đơn thuần là thêm vào hơi ấm đang đẩy nàng vào giấc ngủ. Nàng đã hầu như gật gù khi nàng nghe thấy tiếng anh:
- Cám ơn, Kelsey Langton, vì đã tặng anh sự trong trắng của em.
Nàng không chỉ ra rằng nàng có rất ít sự lựa chọn trong chuyện này. Và nó cũng không tệ như nó có thể xảy ra với những người khác. Đã có rất nhiều niềm sung sướng trước nỗi đau. Vậy nên với giọng nói cũng trang trọng như thế, cho dù nửa nói nửa ngáp, nàng trả lời:
- Anh được chào đón mà, Derek Malory.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.