Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)

Chương 20:




Tiệm may váy Derek đưa Kelsey tới chắc chắn không phải nơi nàng đang trông đợi. Nơi kinh doanh của người phụ nữ rất tao nhã. Ghế và trường kỷ bọc sa tanh để đầy căn phòng trước, nơi một vài những mẫu mã đẹp tuyệt được trưng bày theo hình thức, cũng như hàng tá sách cập nhập những xu hướng thời trang mới nhất. Có một căn phòng chờ thoải mái dành cho các quý ngài, nếu họ muốn, trong khi các quý cô quý bà lựa chọn.
Và những quý cô lui tới cửa tiệm này rất thường xuyên. Nhưng rồi Kelsey đã thấy rằng bà Westerbury có rất nhiều căn phòng thử đồ riêng biệt, cho nên bà chẳng có vấn đề với việc tách riêng những khách sộp của mình khỏi những khách hàng ít đáng kính hơn. Bà chỉ là kinh doanh kiếm tiền, chứ cũng chẳng thiên về việc phán xét. Bà không từ chối những khách hàng chỉ vì bà không ưa nghề nghiệp của họ, cho dù bà có thể gợi ý đôi chút về việc họ sử dụng cửa sau thay vì vào bằng cửa trước.
Nhưng cân nhắc tới việc cửa hàng dường như là để phục vụ cho tầng lớp cao cấp của London, Kelsey không còn chắc về việc Derek muốn nàng được trang bị thế nào nữa. Dĩ nhiên, có thể anh mang nàng tới đây chỉ vì anh không còn biết cửa hàng may váy nào khác nữa.
Nàng quyết định giao phó hoàn toàn mọi chuyện vào tay anh và nói vậy với anh. Anh không chờ đợi điều đó, nhưng chấp nhận trách nhiệm và đi nói vài lời riêng tư với bà Westerbury. Khi anh quay lại, anh nói với nàng rằng anh sẽ để nàng lại với những đôi tay có khả năng và sẽ quay lại đón nàng trong vài giờ nữa.
Điều đó tuyệt đối chẳng nói được với Kelsey chuyện gì về cái nàng được sắp xếp, hay nàng được sắp xếp ra sao, hay bất cứ điều gì khác. Nhưng hi vọng rằng người thợ may đã có những câu trả lời cho mấy chuyện đó, và hi vọng rằng Kelsey sẽ không quá thất kinh với chúng. Derek chỉ trông có vẻ hơi xấu hổ sau cuộc nói chuyện, một chút màu sắc ửng lên trên má anh. Nhưng anh cũng nhanh chóng thoát khỏi chút ngượng ngùng sau đó.
Bà Westerbury nhanh chóng quay lại và dẫn Kelsey vào khu sau của cửa hàng để lấy số đo và lựa chọn. Nếu chỉ nhìn một lần thì không biết được rằng bà đã được nói rằng Kelsey là tình nhân của Derek và nên được ăn mặc cho phù hợp.
Việc lấy số đo không mất thời gian lắm, với một trong những người trợ lý của cửa hàng vẫy cái thước dây vòng quanh và dọc theo tay chân của Kelsey và nhanh chóng ghi chép những lưu ý, tán chuyện một cách hòa nhã trong lúc đó. Mặc dù vậy, việc lựa chọn chất liệu, thiết kế, phụ kiện có thể mất tới cả ngày, bà Westerbury có rất nhiều thứ để lựa chọn. Nhưng cũng chẳng thực sự có sự chọn lựa nào. Người phụ nữ gợi ý, và Kelsey đơn giản là gật hay lắc đầu. Và nó cũng chẳng tệ như nó đáng lẽ có thể.
Những gợi ý hầu hết đều là những màu sắc rực rỡ và những kiểu kết hợp mà Kelsey sẽ không bao giờ tự lựa chọn cho mình, nhưng ít nhất những chiếc váy đã được thực sự hoàn thành cũng không lòe loẹt giống như chiếc váy đỏ đó.
Khi họ chưa hoàn toàn xong việc thì có một khách hàng khác tới, một quý cô trẻ tuổi xinh đẹp người từ chối sự giúp đỡ của bà Westerbury, nói rằng cô chỉ tới đổi chất liệu cho bộ váy dạ hội cô vừa đặt. Tuy nhiên, cô cũng thân thiện đủ để tự giới thiệu bản thân với Kelsey, người đáng lẽ cũng sẽ cực kỳ thô lỗ nếu không làm giống thế, việc đó làm cho người thợ may không thoải mái lắm. Người phụ nữ trẻ lựa chọn nhanh chóng, nhưng cô không rời đi ngay. Kelsey nhận ra cô ấy đang nhìn nàng cho tới khi cô ấy lên tiếng lần nữa:
- Không, không, cái màu đó chẳng hợp với cô chút nào. Nó quá là, ừm, quá xanh, cô nghĩ thế không? Những màu bạc và xanh da trời đằng kia, kể cả màu xanh ngọc bích sapphire nữa, sẽ làm nên điều kỳ diệu với đôi mắt cô.
Kelsey mỉm cười, đồng tình với cả trái tim. Nàng đã nhìn thấy đống vải xanh da trời với chất liệu óng ánh biến đổi liên tục với sự nuối tiếc. Và bà Westerbury bắt buộc phải thừa nhận điểm đó, với quý cô vẫn đứng đó, chờ đợi câu trả lời cho lời khuyên của mình:
- Đúng thế, thưa cô – người phụ nữ nói, và đi tới lôi ra vài súc vải, bao gồm cả loại nhung màu ngọc bích sáng, cái sẽ làm nên một chiếc áo vét và một chiếc váy đi chơi mới đáng yêu, và loại vải sa tanh thêu kim tuyến màu bạc và xám để mặc buổi tối.
Nhưng quý cô đó vẫn chưa rời đi, chờ đợi xem những đồ đi kèm nào sẽ được sắp xếp cho mỗi chất liệu. Và bởi vì thế, Kelsey hoàn thành tủ quần áo của nàng với một vài sáng tạo rất thanh lịch mà ngay cả mẹ nàng cũng sẽ rất tự hào khi thấy nàng mặc. Nàng cũng dường như sẽ phải quay lại và thay đổi một vài lựa chọn trước, nhưng điều đó sẽ thêm vận may cho nàng. Sau hết, bà Westerbury đã có những chỉ dẫn cho nàng, từ người sẽ trả tiền hóa đơn.
Derek cũng đã sắp xếp một bộ váy hoàn chỉnh để nàng có thể thay, khi nàng phát hiện ra nàng đã hầu như xong việc. Và điều đó dường như ngốn của anh thêm một ít nữa, chiếc váy dường như được lấy từ đơn hàng của khách hàng khác và được sửa lại cho vừa với nàng trong khi nàng bận rộn lựa chọn. Và rõ ràng, người khách đã bị lấy mất chiếc váy chẳng phải kiểu người thường được yêu cầu đi cửa sau.
Đó là một chiếc váy ăn tối với vải lụa màu hoa oải hương đậm với đăng ten mắt nhỏ tinh tế và sậm màu hơn viền trên tay áo ngắn phồng lên, trên cổ áo, cái eo chiết cao, và viền áo. Nó đi kèm với một áo choàng không tay đồng bộ cùng tím màu oải hương, cho dù bằng nhung nặng. Mặc chiếc váy quay trở ra cửa trước, Kelsey một lần nữa cảm thấy trở lại giống như con người cũ của nàng.
Derek không có ở đó, những một vài quý ông đang ngồi trên những chiếc trường kỷ, và mỗi một người đều trao cho nàng một ánh nhìn ngưỡng mộ. Quý cô trẻ người đã cho nàng lời khuyên cũng ở đó. Cô đang đeo găng tay vào chuẩn bị rời đi, và nhìn Kelsey một cách thân thiện.
- Mọi thứ xong rồi chứ? – Cô hỏi một cách vui vẻ.
Cô cũng để ý thấy những cái nhìn ngưỡng mộ, điều có thể khiến cho cô nói thêm:
- Cô cần đi nhờ tới đâu chăng? Xe ngựa của tôi ở ngay ngoài kia thôi.
Kelsey rất mong được nói Vâng. Quý cô dường như thân thiện một cách thành thực, và Chúa biết, cô có thể có một người bạn ở thành phố lớn này. Nhưng dĩ nhiên cô không thể nói vâng. Không khi cô có thể mạo hiểm làm bạn với một thành viên trong hàng đống người, những người sẽ xem thường nàng nếu biết Kelsey là ai. Cho nên nàng bắt buộc phải nói:
- Cô thật là tốt, nhưng người hộ tống của tôi sẽ tới đây sớm thôi.
Điều đó đáng lẽ kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng quý cô đó quá thân tình.
- Chúng ta đã gặp nhau trước kia chưa nhỉ? – cô hỏi một cách tò mò – Cô dường như hơi quen quen với tôi.
Thật là sáng suốt làm sao. Kelsey đã được nói hàng nghìn lần rằng nàng giống mẹ nàng như thế nào, và cha mẹ nàng thì thường xuyên tới London để tham dự tiệc tùng xã giao.
- Một sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng – Kelsey ướm thử - Cho dù tôi có ngờ chúng ta từng gặp nhau. Nhưng đây là lần đầu tôi tới London.
- Vậy chắc hẳn là cô rất vui nhỉ.
- Bị choáng ngợp thì gần giống hơn.
Quý cô phá lên cười:
- Đúng thế, đây là một thành phố lớn, phải không? Và rất dễ lạc, cho tới khi cô đã tới đây được vài lần. Nhưng đây –
Cô lục trong xắc tay để lôi ra một tấm card, đưa cho Kelsey:
- Nếu cô cần giúp đỡ gì, hay chỉ là thấy muốn nói chuyện phiếm, cứ ghé thăm tôi. Tôi ở không xa đây lắm, ngay trên đường Park Lane, và sẽ ở lại một tuần nữa hay đại loại thế.
- Tôi sẽ ghi nhớ - Kelsey nói.
Nhưng dĩ nhiên nàng sẽ không rồi, và trong một thoáng, nàng thấy thất vọng là nàng không thể. Quý cô trẻ có thể, và rõ ràng, kết bạn thật dễ dàng. Một vài tuần trước, Kelsey cũng có thể thế, nhưng giờ không còn nữa. Nàng rũ khỏi sự nuối tiếc. Than khóc cho số mệnh mới trong cuộc đời nàng là vô ích. Nàng sẽ bước qua nó với đôi mắt mở to. Nàng chỉ là phải học cách sống cùng nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.