Nơi Nào Hạ Mát

Chương 23: Năm tháng yên bình và đẹp đẽ




Tiết trời tháng Ba, nắng vàng rực rỡ, Lâm Huyên ngồi trong nhà hàng đợi cậu bạn trai lại một lần nữa trễ hẹn.
Cô vô cùng buồn chán nhìn ngó khung cảnh xung quanh nhà hàng, người vào người ra, nghĩ hay cứ đi cho xong chuyện, cái tên này lần nào cũng để cô phải đợi nửa tiếng đồng hồ, không bằng cô đi làm, còn kiếm được một trăm tệ.
Lâm Huyên nhìn thấy hai cha con từ cửa bước vào, cô không kìm được đưa mắt nhìn về phía họ, người đàn ông tướng mạo khôi ngô, tuấn tú đang bế một thằng bé vô cùng đáng yêu, trông giống con lai.
Lâm Huyên nhìn theo đến khi họ đến trước quầy hàng để gọi món, thực ra không chỉ có cô, mọi người xung quanh cũng đều dừng lại nhìn.
Người đàn ông đó gọi món để mang về, cho nên mười phút sau họ đã rời đi. Còn cô khi đó không biết nghĩ thế nào, cũng đứng dậy đi theo.
Lâm Huyên đi theo qua một con phố, đứa trẻ cuối cùng đã tỉnh dậy, gọi “bố, bố”, cô nghe thấy tiếng người đàn ông thì thầm rất dịu dàng, ấm áp: “về nhà rồi ngủ tiếp nhe?”
“Mẹ nói ban ngày không được ngủ nhiều quá, đêm lại không ngủ được.” Giọng nói của cậu bé ngây ngô, ngọt ngào khiến ai cũng phải yêu mến.
Người đàn ông đó mỉm cười: “Mẹ đã nói thế thì con phải nghe lời mẹ.”
Lâm Huyên nhìn thấy hai người bước lên chiếc xe màu đen đỗ ở phần đường cho phép đỗ xe. Chiếc xe rời đi, cô vẫn đứng rất lâu, cuối cùng không kìm được thầm cảm khái: Mẹ của thằng bé trông thế nào mà sinh được đứa con xinh đẹp đáng yêu đến thế?
An Kiệt uống hai ngụm nước ấm, sau khi về nước cô hay bị cảm, may là không nặng lắm, nếu không lại bị đưa đi viện cho xem.
Cô đang nghĩ thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở trong vườn, biết là bọn họ đã về, cô cầm chiếc cốc sứ bước ra cửa sổ, nhìn một lớn một bé xuống xe, thằng bé thật tinh mắt, nhìn thấy mẹ thì vui mừng gọi toáng lên “mẹ, mẹ” rồi lao về phía cô.
An Kiệt kéo cửa sổ, cúi xuống đỡ lấy thằng bé, dịu dàng nói: “Đừng chạy nhanh quá!”
Người đi phía sau cũng bước tới, cầm lấy chiếc cốc trên tay cô.
An Kiệt đứng dậy, nắm tay cậu con trai hỏi: “Thần Thần đi chơi cả ngày có mệt không?”
“Không mệt ạ, chỉ nhớ mẹ thôi.” Cậu bé vừa bước sang tuổi thứ tư, bình thường rất ngoan ngoãn, nghe lời, là một tiểu quý ông thực sự, nhưng với mẹ thì vẫn thích nũng nịu.
Hôm nay, cậu bé đến nhà bác chơi cả ngày. Khi Tịch Hy Thần đến đón, cậu bé đang cùng con của Phác Tranh ngủ ngon lành trong phòng dành cho trẻ, cứ nghĩ về đến nhà là sẽ lao ngay lên giường, ai dè vừa nhìn thấy mẹ đã tỉnh như sáo. Trong căn phòng ấm áp và tỏa ngát hương thơm, giọng trẻ ngây ngô kể lại những chuyện diễn ra trong ngày, Tịch Hy Thần lắng nghe, trên khuôn mặt ánh lên nụ cười dịu dàng.
Bữa tối ăn nhẹ, mua một ít súp ở ngoài, Hy Thần nấu cháo. Cổ họng An Kiệt rất khó chịu nhưng khẩu vị vẫn tốt, ăn hết hơn nửa bát. Ăn tối xong, Tịch Hy Thần thu dọn bát đĩa, An Kiệt bế con đi tắm rửa rồi kể vài câu chuyện thú vị, cậu bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hy Thần đứng dựa vào cửa, khẽ gõ gõ cửa, An Kiệt bước xuống giường, đi đến nắm tay anh, cười nói: “Thằng bé vừa về nước đã tràn đầy sức sống.”
Hy Thần bế con sang phòng của nó rồi hai người trở lại phòng mình. An Kiệt ngồi xuống chiếc sofa phía cuối giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay ngủ suốt ngày, giờ chẳng thấy buồn ngủ tí nào.”
“Vậy, có muốn làm chút gì không?”
An Kiệt cười nói: “Không muốn.” Sau đó, cô giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cơ thể anh tỏa hương thơm khiến cô có cảm giác thoải mái, dễ chịu. Họ đã cưới nhau được bảy năm, bốn năm trước cô sinh em bé, năm đó anh một khắc cũng không rời cô, cho đến khi mẹ tròn con vuông anh mới như trút được gánh nặng, mặt mày nhẹ nhõm. Vẻ gầy gò, mảnh mai thấy rõ của người đàn ông đang đứng bên cạnh khiến cô cảm thấy đau lòng.
“Ngày mai cùng nhà Phác Tranh đi chơi, chắc thằng bé lại chơi cho ra trò cho xem.”
Tịch Hy Thần vuốt nhẹ lên má cô, cười nói: “Tính cách thằng bé chẳng biết giống ai?”
“Giống anh và cũng giống em nữa.”
An Kiệt cảm thấy giờ phút này cô thật hạnh phúc. Chồng cô yêu cô, con trai khỏe mạnh, đáng yêu. Đời người còn có gì quý giá hơn nữa.
Ngày hôm sau đi chơi, đúng chín giờ vợ chồng Phác Tranh đã có mặt ở cửa nhà họ, cậu bé vừa nghe thấy tiếng xe trong vườn liền hào hứng hét lên: “Mẹ, mẹ ơi!”
Cậu bé về nước, cái gì cũng thấy háo hức lạ thường. An Kiệt cười nói: “Từ từ đã, phải thay quần áo đẹp nữa chứ.” An Kiệt mặc chiếc áo khoác cao bồi màu đen cho con, cậu bé tuy trong lòng rất hào hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay lên để mẹ mặc áo. An Kiệt bảo cậu bé nhấc chân lên để cô xỏ cho nó đôi bốt nhỏ, cậu bé đáng yêu ngay lập tức trở thành một tiểu cao bồi mang dáng vẻ khí khái, anh hùng.
An Kiệt khẽ véo véo khuôn mặt đỏ ửng của cậu bé, nói: “Được rồi, đi
Cậu bé vui mừng gật đầu, thơm má người mẹ mà cậu yêu nhất trên đời rồi chạy ra ngoài.
Khi An Kiệt đem những thùng đồ ăn và thuốc đã chuẩn bị chu đáo từ hôm qua ra thì Tịch Hy Thần cũng lái xe quay về, sáng sớm anh đã đi đón Giản Ngọc Lân.
Giản Ngọc Lân năm nay mười ba tuổi, trở thành một cậu thiếu niên khôi ngô, tuấn tú, tính tình cũng trở nên ôn hòa và chu đáo. Thần Thần vừa nhìn thấy cậu bé đã trìu mến gọi “anh, anh”, đáng lẽ phải gọi là cậu, nhưng theo Tịch Hy Thần, bọn trẻ không cách nhau nhiều tuổi, gọi anh cũng được.
Giản Ngọc Lân rất quan tâm, chăm sóc Thần Thần, giống như một người trưởng thành thực thụ, nhìn cậu bé như bảo mẫu nhỏ vậy. Cậu bé hỏi Thần Thần: “Có lạnh không? Đã ăn sáng chưa?”
Thần Thần cao hứng hết lắc đầu lại gật đầu.
Con trai Phác Tranh tên là Gia Dực, năm nay bảy tuổi, vừa vào lớp một, tính tình vô cùng hiếu động, lúc này cũng chạy đến góp phần: “Thần Thần, anh Ngọc Lân, lát nữa chúng ta đi bắt thỏ hoang nhé?”
Phác Tranh cốc cốc nhẹ lên trán con trai: “Có tiền đồ đấy!”
Mọi người cùng phá lên cười.
Hy Thần lái chiếc xe việt dã đi trước, xe của Phác Tranh đi đằng sau. Xe của Hy Thần tốt, chịu được điều kiện khó đi hơn nên cả ba đứa trẻ đều ngồi ở xe này, cài dây an toàn cẩn thận, cả đoạn đường vui mừng hớn hở.
An Kiệt ngồi ở ghế phụ lái, nhìn con trai đang nghe Ngọc Lân chỉ dẫn sinh động nơi này là nơi nào, dãy núi kia tên là gì, cô bất giác mỉm cười.
Cô nghiêng đầu sang nói: “Nếu đói thì ở bên cạnh có sữa và bánh quy đấy, có thể ăn trước một ít.”
Ngọc Lân e thẹn cười nói: “Vâng ạ!” Sau đó, thằng bé quay sang hỏi Thần Thần và Gia Dực: “Có muốn uống sữa không? Anh lấy cho hai em nhé?”
Thần Thần đang hào hứng nghe kể chuyện liền nói: “Không cần. Anh kể tiếp đi.”
Trong xe tràn ngập tiếng thuyết minh tỉ mỉ của cậu thiếu niên cùng tiếng cười khúc khích của các bạn nhỏ.
Tịch Hy Thần chú ý quan sát đường, họ không vội nên lái xe rất cẩn thận, thong thả.
Sau một giờ đi đường, trước mắt hiện ra vô cùng mỹ lệ. Cậu bé bám vào cửa sổ nhìn ngó vẻ rất hào hứng: “Mẹ ơi, kia có phải là trâu không ạ?”
“ừm.” An Kiệt cười, thằng bé chưa bao giờ được nhìn thấy trâu thật, chỉ được bố mẹ chỉ cho trên ti vi hay tranh ảnh, cô thầm nghĩ rồi quay sang nói với Hy Thần: “Chúng ta dừng lại ở đây đi, xuống dưới đi dạo một lúc. Em gọi cho Phác Tranh nhé?”
“Được.”
Rất nhanh, hai chiếc xe đã dừng lại trên đường, vợ Phác Tranh hào hứng đi lên trước: “Phong cảnh ở đây thật đẹp!”
Bao quanh là núi non hùng vĩ, xanh ngút ngàn, xa xa dưới chân núi có một con sông nước trong vắt, chảy hiền hòa, êm đềm uốn quanh những dãy núi trập trùng, đối diện là một thôn trang, thấp thoáng những ngôi nhà tường trắng, ngói đen như điểm xuyết giữa triền núi xanh mướt.
Tịch Hy Thần thấy con trai nhanh như chóp đòi chạy xuống ruộng, anh vội vàng kéo cậu bé lại. Cậu bé dễ thương quay sang mẹ cầu cứu, giọng ngọt như mía lùi: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ, con muốn đi sang bên kia!”
Vợ Phác Tranh cười nói: “Thần Thần sống ở nước ngoài đã lâu, chắc là thích phong cảnh làng quê lắm nhỉ?”
Phác Tranh nói: “Thần Thần nhà chúng ta yêu nước mà.”
Mọi người cùng cười ồ lên.
Bọn trẻ đã thuyết phục được người lớn cho đi về phía đồng ruộng chơi. Vợ Phác Tranh nói: “Em đi cùng bọn trẻ, để tránh Tiểu Dực kích động quá lại đòi bắt cả trâu thì chết.”
Phác Tranh vừa nghe thấy bắt trâu cũng hứng thú, lập tức đi cùng vợ.
Chỗ đỗ xe chỉ còn lại Tịch Hy Thần và An Kiệt, họ dựa vào cửa xe, ngắm nhìn bầu trời xanh trong, hít một hơi thật sâu: “Thoải mái quá!”
Tịch Hy Thần nắm lấy tay cô: “Đi dạo cùng anh nhé?”
An Kiệt mỉm cười gật đầu.
Hai người đi về phía dòng suối nước trong vắt, những đỉnh núi thấp thoáng phía xa xa, xanh um tươi tốt, An Kiệt bỗng nhiên nghĩ lại chuyến đi Nepal cùng anh ngày trước: “Thực ra cảnh quan thiên nhiên của nước mình cũng chẳng thua kém gì nước khác.”
Hy Thần nghe thấy thế thì mỉm cười. Hai người vượt qua một con dốc nhỏ, đến bên bờ sông, An Kiệt ngồi xuống, vốc một vốc nước, nháy nháy mắt: “Nước hơi ấm.
“ừ.” Tịch Hy Thần dịu dàng nói: “Chắc là do ánh nắng mặt trời chiếu xuống.”
Chẳng biết phải bác bỏ thế nào.
Bỗng có tiếng gọi cách đó không xa: “Bố ơi, mẹ ơi!”
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn về một phía. Cậu bé chạy về phía bọn họ, trên tay cầm một bó hoa để tặng mẹ, cười rạng rỡ, đáng yêu như một thiên thần nhỏ.
Mọi người đều nhất trí ở lại đây nên đến nhà người dân trên núi làm thủ tục thuê phòng, sau đó đến một nhà hàng dân tộc ở lưng chừng núi ăn trưa.
Bữa trưa rất thịnh soạn, đa phần là rau dại và nấm ở trên núi, có cả thủy sản bắt được ở những khe suối nhỏ, hương vị thật thơm ngon, Thần Thần không cần ai bón, tự ăn ngon lành.
Chủ nhà hàng nhìn thấy khách ở bàn đó toàn những người nổi bật, ngay cả cậu bé nhỏ nhất cũng rất tuấn tú, liền nói đùa: “Nhìn các bạn như các minh tinh ấy. Đến vùng núi chúng tôi nghỉ ngơi à?”
Phác Tranh cười nói: “Vâng... Quay phim xong thì đi chơi một chuyến.”
Vợ Phác Tranh cười, đánh anh một cái: “Nói linh tinh gì thế!” Sau đó, cô quay sang nói với ông chủ nhà hàng: “Không phải đâu ạ, chúng tôi chỉ đi ngang qua, thấy phong cảnh nơi đây đẹp quá nên ở lại chơi thôi.”
Ông chủ nghe thấy thế thì hào hứng nói: “Ở đây không phải là điểm du lịch cấp quốc gia nhưng phong cảnh tự nhiên cũng chẳng kém những khu du lịch nổi tiếng khác.”
“Đúng thế, đúng thế.” Sau đó, vợ Phác Tranh vô cùng hào hứng cùng ông chủ bắt đầu bình luận đủ chuyện.
Ông chủ nhà hàng hỏi vợ Phác Tranh: “Đôi bạn kia của hai người là vợ chồng à? Thật sự rất đẹp đôi.”
Vợ Phác Tranh cười nói: “Đúng thế, là vợ chồng, rất tình cảm.”
Ông chủ nói: “Thật xinh đẹp, tôi cứ nghĩ là minh tinh cơ đấy. Đang định chụp một bức ảnh, sau này khách khứa đến tôi sẽ giới thiệu với họ là đã có người nổi tiếng đến nhà hàng chúng tôi ăn cơm.”
Vợ Phác Tranh cười hì hì rồi không nói gì nữa. Thân phận của ông xã An Kiệt cũng chẳng khác gì minh tinh. Nói thực, đối với Tịch Hy Thần, cô không sao quen được, mặc dù những ngày lễ ngày tết thường xuyên gặp nhau, ăn cơm nhưng cái cậu Tịch Hy Thần nà vợ ra, đối với người con gái khác đều luôn giữ khoảng cách, nếu không phải vì có quan hệ thông gia thì chắc cả đời này cô cũng không được tiếp xúc với những hạng người đứng ở trên mây như thế.
Vợ Phác Tranh nhìn thấy An Kiệt đang lau tay cho con, Tịch Hy Thần ngồi bên cạnh, mặc dù không nhìn cô nhưng khung cảnh này lại khiến người ta có cảm giác mãi mãi, vợ Phác Tranh thầm nghĩ, năm tháng bình yên và đẹp đẽ có lẽ chính là như thế.
Hôm đó, ăn cơm xong, mọi người cùng nhau leo núi, đợi đến khi ánh tịch dương buông xuống mới miễn cưỡng xuống núi. Ăn tối xong, họ mới trở về nhà nghỉ, Thần Thần vui vẻ cả ngày, nói cười không ngớt, buổi tối vẫn muốn ngủ cùng các anh. An Kiệt không biết phải làm sao, vợ Phác Tranh nói: “Để chị trông chừng bọn trẻ cho, phòng bên đó có hai giường, chị sẽ ngủ cùng Thần Thần, để Ngọc Lân ngủ cùng Tiểu Dực.”
An Kiệt không còn cách nào khác, đành dặn dò cậu bé vài câu rồi mới cùng Tịch Hy Thần đi sang phòng khác.
Hôm nay, An Kiệt đi chơi cũng rất vui, sau khi tắm rửa, ngồi trên giường xem ti vi, Tịch Hy Thần mang cho cô một cốc nước ấm và cho mình một cốc trà xanh.
Ti vi đang chiếu một bộ phim của Anh, nói về âm nhạc và tình yêu.
An Kiệt đắm mình trong câu chuyện đó, cho đến khi bộ phim kết thúc, một kết cục bi thương, cô tắt ti vi rồi nói: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, không phải thế sao?”
Hy Thần không nói gì, đặt chiếc cốc sứ trên tay hai người lên mặt tủ, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi hôn.
An Kiệt sững sờ giây lát, sau đó hai tay từ từ vòng qua cổ anh, anh bế cô nằm xuống giường, âu yếm nhìn cô một lúc, rồi một lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô quyến luyến. Cảm xúc trào dâng mãnh liệt, họ quấn lấy nhau tự lúc nào. Tịch Hy Thần cẩn thận nhẹ nhàng đi vào trong cô. Mỗi lần làm tình anh đều vô cùng thận trọng, sợ cô bị tổn thương, nhưng lần nào anh cũng thảm bại vì không thể kìm chế được cảm xúc của mình.
Khi tất cả đã gió yên biển lặng, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ giảm xuống, mặt của Hy Thần kề sát cổ cô, hai thân thể vẫn quấn quýt, có thể nghe rõ hai trái tim đang đập rộn ràng. An Kiệt nhắm mắt, cảm nhận được Tịch Hy Thần đang ve vuốt, mè nheo trên cơ thể cô.
Hai người đi tắm lần nữa, trở lại giường đã là mười một giờ hơn. An Kiệt cảm thấy hơi mệt, nhưng cũng rất thoải mái, ôm anh ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, khi An Kiệt tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, vừa ra hành lang liền nhìn thấy trên sân, Tịch Hy Thần đang cho cậu bé bốn tuổi ăn cháo, thần sắc tinh tế, nhẹ nhàng.
An Kiệt nhìn thấy, bỗng cảm thấy cuốn hút.
Trên thế gian này, có thể khiến anh trở nên ấm áp và dịu dàng như thế chỉ có hai người, một người là cô, còn một người là con trai của họ.
Còn cô, cô yêu anh vô cùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.