Nơi Nào Hạ Mát

Chương 9: Mãi mãi không xa




An Kiệt từ phòng Phác Tranh thăm em bé đi ra, em bé trắng nõn, nhìn cực kỳ dễ thương, thế nhưng trẻ một trăm ngày tuổi lại rất thích ngủ, tỉnh giấc không được bao lâu lại nằm trong lòng mẹ ngủ say. An Kiệt không dám quấy rầy, nhanh chóng ra ngoài.
Tịch Hy Thần ở ngoài phòng khách cùng Niên Ngật đánh cờ. Phác Tranh đi siêu thị mua đồ ăn, bà Phác thì đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp.
An Kiệt ngó trái ngó phải, nhăn mặt tỏ vẻ buồn chán, sau đành phải tới bên cạnh Tịch Hy Thần xem đánh cờ.
Luật cờ vua và luật cờ tướng có chỗ giống, có chỗ khác, An Kiệt từ nhỏ đã cùng Phác Tranh chơi cờ vây, cờ phi hành(1), còn cờ tướng thì chưa từng đánh, thế nhưng xem một lúc cô cũng dần dần hiểu được chút ít, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
“Hy Thần, tượng đi nước đằng trước kìa, ăn con mã kia đi.”
Tịch Hi Thần ngước lên nhìn cô “Tượng không thể đi thẳng.”
An Kiệt cứng miệng, hai phút sau lại có ý kiến: “Xe kìa, xe kìa!”
Tịch Hy Thần lần này không quay đầu lại, nói: “Xe không thể đi chéo.”
An Kiệt bị đả kích, xem một hồi, không dám phát biểu ý kiến nữa, mặt tiu nghỉu vẻ không có gì thú vị, định rời đi thì bàn tay đặt trên bàn nhẹ nhàng kéo tay cô lại.
“An Kiệt thích đánh cờ tướng không?” Niên Ngật ngồi đối diện hỏi.
An Kiệt nghĩ một lát, thực ra cũng không phải là thích lắm, cô chỉ cảm thấy có chút mới mẻ.
“Em có thể bảo chồng em dạy, Tịch Hy Thần hồi học đại học là kiện tướng cờ tướng đấy.”
“Thật sao?” Nghe thấy thế, tinh thần cô đã bay đi ít nhiều.
Niên Ngật cười: “Ở trường Đại học F của bọn anh ngày trước, câu lạc bộ cờ tướng ít được chú ý lắm, nhưng từ khi Tịch Hy Thần gia nhập, cờ tướng lại trở thành bộ môn hot nhất lúc ấy.”
“Anh ấy lợi hại đến thế sao?”
“Lợi hại là một chuyện. Thời ấy, bao nhiêu cô gái xinh đẹp chỉ vì Tịch Hy Thần mà tham gia câu lạc bộ cờ tướng, một đám nữ sinh đến cả con mã cũng không phân biệt nổi, haizz, tất cả đều đến để ngắm anh chàng đẹp trai này. Lúc ấy, câu lạc bộ của bọn anh cũng có một anh chàng bảnh trai, là hội trưởng, năm thứ tư đại học mà chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng ấy, đêm vui mừng đến mức không ngủ được, chạy tới phòng Tịch Hy Thần van xin chàng ta nhận chức phó hội trưởng, cố sống cố chết trước lúc tốt nghiệp giữ Tịch Hy Thần ở lại câu lạc bộ”, Niên Ngật sôi nổi nói.
Tịch Hy Thần đi một nước cờ, đáp: “Tiền bối, tôi nhớ anh hơn tôi năm tuổi, còn nữa, chúng ta không phải bạn cùng trường.”
“Ha ha!” Niên Ngật cười. “Bình thường hay nói chuyện với Vương Thành, nghe nhiều nên quen tai.”
“Anh Vương là bạn học cùng anh Tịch sao?”
“An Kiệt, em Vương Thành là anh nghe sao thuận tai thế, vậy mà lúc nào cũng gọi anh là Niên tiên sinh này, Niên tiên sinh nọ.” Niên Ngật hướng về phía Hy Thần: “Hay là do cậu nói xấu gì tôi làm cô ấy xưng hô với tôi như người xa lạ thế?”
Niên Ngật nói, cũng không thèm trả lời, chỉ cúi đầu nhìn những quân cờ, cánh tay ở dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại.
Niên Ngật bình thường cũng không mong Hy Thần đáp lại lời anh: “Vương Thành với Hy Thần là bạn thời đại học, nghe nói còn ở chung phòng nữa.” Niên Ngật quay người về phía An Kiệt tiếp tục “ký ức năm xưa”: “An Kiệt, ngày trước chồng em là hot boy của trường đấy!”
“Hot boy?...” An Kiệt ngạc nhiên, quay sang nhìn Hy Thần, định cười thì bàn tay ở dưới bàn đã từ từ ấn mạnh vào tay cô.
Niên Ngật nhiệt tình bổ sung: “Nghe nói ngày ấy có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ta, lúc ấy à, lợi hại nhất phải kể đến hoa khôi khoa Ngoại ngữ, theo đuổi hai năm liền, thế mà Tịch Hy Thần cứ trơ ra không cho người ta lấy một cơ hội, sau này người con gái ấy quá đau lòng mà đồng ý người theo đuổi cô ấy ba năm, Vương Thành luôn miệng nói thật đáng tiếc, cô ấy vừa cao ráo vừa xinh đẹp. Hy Thần, có đúng là bông hoa đó rất đẹp không?”
Hy Thần vẫn chăm chú vào bàn cờ: “Không nhìn kỹ mặt.”
Niên Ngật “Hả?” một tiếng rồi tiếp tục: “Sau này có một tài nữ ở bên khoa Thương mại quốc tế yêu tha thiết công tử Tịch đây nhưng cũng nghe đồn rằng Tịch Hy Thần trong tim có người khác rồi, tài nữ năm lần bảy lượt theo đuổi, cuối cùng đành chọn cách bỏ cuộc, nói tóm lại tôi rất tò mò, Elvis, tin đồn đấy có thật không?”
Hy Thần cầm quân tướng lên: “Chiếu tướng, tiền bối, anh thua rồi.” Tịch Hy Thần đứng lên, nở nụ cười tự nhiên. “Tiền bối, hóa ra anh và Vương Thành ở công ty nhàn hạ đến thế, tôi nghĩ, kỳ nghỉ của tôi kéo dài thêm một thời gian nữa chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?!”
Niên Ngật ngó lại bàn cờ, chớp mắt rồi lại chớp mắt.
Tịch Hy Thần cười, ôm An Kiệt đi ra khỏi cửa.
Niên Ngật với tay ra: “Hai người định đi đâu vậy?”
“Tôi cùng An Kiệt ra ngoài đi dạo một chút.” Dừng lại một lát, Tịch Hy Thần quay lại, nở một nụ cười: “À, đúng rồi, tiền bối, An Kiệt cũng học ở trường phổ thông trung học thuộc Đại học F đấy.”
Thời khắc chạng vạng, mặt trời sắp lặn đỏ rực phía chân trời, trên đường người đã thưa hẳn, An Kiệt đi trước, Tịch Hy Thần theo sau. An Kiệt quay đầu lại nói, Tịch Hy Thần đáp hoặc cười. Anh đi gần bên cô, rất gần, không bao giờ quá xa.
Chú thích:
(1) Gần giống trò chơi cá ngựa ở Việt Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.