Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 16:




“Cha sẽ chết ạ?”
Đang dấp nước lạnh lên cái trán nóng bừng của Matt, Caroline liền ngẩng lên và thấy John đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng. Giờ đã nửa đêm, và lũ trẻ đã bị các chú bắt đi ngủ từ lâu. John mặc áo ngủ và đi chân trần. Qua ánh sáng của ngọn nến duy nhất bập bùng trên cái bàn cạnh giường, trông thằng bé thật non nớt và yếu đuối. Nó sợ hãi nhìn chằm chằm vào người cha đang nằm bất tỉnh trên chiếc giường lớn. Trái tim Caroline bỗng đau nhói: nàng đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng này.
“Không, cha cháu sẽ không chết đâu.”
Ít nhất đó cũng là điều nàng mong ước. Từ lúc trích máu xong, Matt đã yếu đi nhiều, và anh vẫn sốt cao.
Caroline chỉ đánh thức anh dậy một lần để đút cho anh vài thìa xúp và một liều thuốc. Ngoài ra, anh hoàn toàn mê man.
Chân Matt bị sưng to tướng và tấy đỏ ở vùng da phía trên và dưới thanh nẹp mới. Khi tháo băng để kiểm tra vết thương, nàng nhận thấy nó vẫn đang chảy máu ri rỉ. Mất máu là một điều rất nguy hiểm. Caroline đã rắc bột cây húng quế lên vết thương và bó lại chặt hết mức có thể bằng những miếng xơ vải sạch sẽ. Sau vài tiếng không thấy máu thấm ra bề mặt băng vải nữa, nàng nửa đoán nửa hy vọng rằng cuối cùng thì máu cũng đã ngưng chảy.
Bây giờ lại có hai mối đe dọa lớn khác. Nếu cơn sốt lên quá cao và chân có dấu hiệu bị hoại tử, thì nàng cũng chẳng dám chắc rằng Matt sẽ sống sót, cho dù chân anh có bị cắt bỏ hay không. Nhưng con trai anh không cần biết điều đó.
John trông quá đáng thương, nên Caroline bèn mỉm cười với nó. Hành động đó thật lạ lùng, ngượng nghịu - vài tháng qua nàng chẳng mấy khi cười. Nhưng thằng bé không mỉm cười đáp lại mà chỉ nhìn cha mình do dự.
“Nếu cháu chúc cha ngủ ngon, thì cha có nghe thấy không?”
“Ồ, dì nghĩ là có.”
Giọng điệu Caroline nghe tự tin hơn cảm giác trong lòng nàng rất nhiều. Nụ cười của nàng đã tắt, nhưng lòng trắc ẩn dành cho thằng bé thì không. Nàng ra hiệu cho John lại gần. Nó tới đứng bên cạnh nàng. Cái đầu có mái tóc đen rối bù chỉ cao đến vai Caroline. Nó gầy đến nỗi, qua cái cổ áo ngủ để mở của nó, nàng có thể nhìn thấy xương vai nhô lên.
“Chúc cha ngủ ngon,” John thì thầm gần như không thành tiếng và ngập ngừng chạm một ngón tay vào bàn tay cha.
Không có lấy một tiếng mấp máy trả lời. Caroline định nói gì đó, bất cứ điều gì cũng được, để giúp thằng bé cảm thấy khá hơn. Nhưng nàng chưa kịp thốt ra lời, đôi mắt đỏ hoe của nó đã mọng nước.
Dù John đã cố gắng bình tĩnh, nhưng thằng bé vẫn bật ra một tiếng nấc, trước khi kìm chế lại và cắn môi dưới thật chặt. Caroline vội choàng tay ôm lấy nó. Nhưng nó lại càng thổn thức, gạt mạnh nàng sang một bên và quay người bỏ chạy khỏi phòng.
Caroline hiểu tại sao nó phản ứng như vậy. Nghe tiếng bước chân John chạy huỳnh huỵch xuống gác, nàng liền nhíu mày. Thằng bé không quay lại giường mà lao vội xuống dưới nhà, có lẽ để khóc cho thỏa thích. Trong lúc đau đớn thế này, nó cần có ai đó ở bên cạnh, nhưng rõ ràng người đó không phải là nàng.
Kéo cái áo choàng sát vào người - bên dưới nó là chiếc váy ngủ - Caroline nhẹ nhàng bước dọc theo hành lang: tối hẹp để tới cửa phòng Daniel, và đứng ngập ngừng ở đó một lát. Đáng lẽ mình không nên thay váy ngủ, nàng nghĩ. Nhưng cái váy mà nàng mặc ban ngày đã bị dính máu và bẩn thỉu quá. Khi cánh đàn ông đã đi ngủ, nàng lui về phòng để đồ và tắm qua loa ở đó vì trở thành phòng riêng của nàng. Sau khi tắm xong, nàng muốn mặc một thứ gì đó sạch sẽ và rộng rãi nên đã chọn chiếc váy ngủ này. Nàng đã định tranh thủ chợp mắt ở cái nệm rơm trên sàn phòng Matt.
Nhưng khi đứng bên ngoài cửa phòng Daniel, nàng chợt thấy ngại ngần. Không hẳn là nàng sợ mình ăn mặc tuềnh toàng như thế này sẽ khơi gợi cho anh ta những ý nghĩ dâm đãng hoặc tệ hơn nữa, thế nhưng...
Và rồi tình thế tiến thoái lưỡng nan cũng được giải quyết khi Daniel đột ngột mở toang cửa phòng. Họ há hốc miệng nhìn nhau kinh ngạc. Trong bóng tối âm u của cái hành lang chỉ được rọi sáng bởi ánh đèn lờ mờ hắt ra từ phòng Matt, Caroline thấy rằng anh ta không mặc gì đi ngủ. Rất may là anh ta đã quấn một cái chăn quanh người trước khi ra cửa.
Như thể không nhớ ra cô gái trước mặt mình là ai, Daniel chớp chớp mắt nhìn Caroline. Ánh mắt anh ta lướt dọc cơ thể nàng, rồi lập tức quay trở lại khuôn mặt nàng. Lần này vẻ mặt anh ta đầy hốt hoảng.
“Matt?” Anh ta chỉ thốt lên được vậy. Caroline lắc đầu.
“Là John,” nàng thì thào để khỏi làm kinh động đến những người đang ngủ. Nàng không muốn đánh thức ai khác. “Nó đang khóc dưới nhà. Nó tới thăm bố, rồi chạy ra khỏi phòng. Nó không muốn tôi an ủi, nhưng tôi nghĩ ai đó nên ở bên nó.”
Daniel liếc nhìn về phía cầu thang. “Đúng vậy,” anh ta nói, rồi quay ngoắt vào và đóng cánh cửa lại trước mặt nàng. Caroline đã bắt đầu quen với sự thô lỗ không chủ định của cánh đàn ông nhà Mathieson nên chẳng buồn mếch lòng. Đoán rằng anh ta đang mặc đồ, nàng bèn quay trở lại phòng của Matt. Chỉ vài phút sau, nàng đã nghe tiếng cửa phòng Daniel mở ra và tiếng bước chân anh ta đi dọc theo hành lang rồi xuống gác.
Biết rằng John sẽ được vỗ về, nàng cảm thấy yên tâm hơn. Nhét một lọn tóc dài bị tuột vào bím tóc, Caroline lại hướng sự chú ý vào Matt.
Anh đang nằm trên giường, hai cánh tay buông thõng, lòng bàn tay ngửa lên và những ngón tay gập lại. Bàn tay to lớn gân guốc với làn da chai sạn vì làm lụng của anh giờ đây trông yếu ớt đến nao lòng. Đôi bàn tay ấy sinh ra đâu phải để trở nên vô dụng thế này. Lúc nãy Caroline đã kiên quyết nhóm lửa lên trong cái lò sưởi rõ ràng đã nguội ngắt từ lâu. Bây giờ nó đang cháy sáng rực rỡ, giúp căn phòng trở nên ấm áp. Vậy nên nàng không cần phải lo ngại về đôi cánh tay và bờ vai đang để hở của anh, hay thân thể trần trụi của anh dưới tấm chăn. Nhưng nàng phải thừa nhận rằng việc chăm sóc cho một người đàn ông nam tính thế này khiến lòng nàng bối rối không yên. Những bắp thịt cuồn cuộn ở cánh tay, chiều rộng của bờ vai, lớp lông dày dặn tạo thành hình cái nêm chạy dọc theo ngực cùng với đám lông trên cánh tay và ống chân anh khiến nàng nôn nao khó chịu mỗi khi chú ý đến nó. Ý nghĩ về những gì đang ẩn dưới tấm chăn càng khiến nàng bứt rứt hơn nữa. Vì vậy, nàng cấm bản thân nghĩ về nó. Matt đang đau yếu, đang cần nàng chăm sóc, và nàng sẽ không để vẻ đàn ông rắn rỏi của anh tác động đến mình. Anh đã đối xử tốt với nàng, theo kiểu riêng của mình, và nếu không có anh chẳng biết nàng sẽ ra sao trong ngôi nhà này. Chỉ riêng lý do đó thôi - và nàng sẽ không thừa nhận bất cứ lý do nào khác cả - anh xứng đáng được nàng tận tình chăm sóc. Nàng sẽ làm đúng như thế. Hơn nữa, nàng không thể để một người bố được các con trai yêu thương như Matt phải chết. Trái tim nàng như tan vỡ khi nghĩ đến chuyện mấy đứa trẻ phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Nhưng chỉ riêng việc giữ được tính mạng của anh chưa nói tới cái chân bị thương, đã là một nhiệm vụ khó khăn. Cho dù có cố gắng tỏ ra lạc quan thế nào, Caroline cũng phải công nhận rằng trông anh không ổn cho lắm. Đám râu đen lởm chởm phủ rợp hai gò má và hàm khiến nước da anh trông càng thêm tái nhợt. Một điều đáng ngại nữa là anh không còn đổ mồ hôi nữa; da anh nóng và khô rang.
Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trán anh, Caroline cau mày khi thấy những ngón tay mình như phải bỏng. Nếu cơn sốt không sớm qua đi, nàng sẽ phải dùng những biện pháp mạnh tay hơn, dù độ rủi ro của chúng không hề nhỏ chút nào.
Matt chưa mở mắt ra lần nào từ lúc lão thầy thuốc nắn lại xương cho anh. Nàng không rõ liệu anh đang bất tỉnh hay đang ngủ vùi do liều thuốc mà nàng đều đặn cho anh uống để ngăn anh khỏi quẫy đạp. Hơi thở anh hổn hển nặng nề. Môi anh hé mở, mấp máy để hớp không khí. Chúng đã bắt đầu nứt nẻ vì khô khốc.
Rót một ít nước vào trong tách, Caroline nhúng khăn xuống đó rồi vắt lên đôi môi hé mở của Matt. Ban đầu anh có vẻ không biết gì; hơi thở của anh vẫn không thay đổi. Nhưng rồi khi nước chảy dọc theo lưỡi anh, anh liền nuốt lấy nó. Như được khuyến khích, nàng tiếp tục vắt nước vào miệng anh. Vào lúc này, điều quan trọng nhất là giữ cho anh được yên tĩnh và thoải mái nhất có thể. Và nàng chỉ biết đợi xem cơn sốt của anh sẽ tăng lên hay hạ đi.
“Anh ấy thế nào rồi?” Giọng nói của Daniel bỗng vang lên từ ngưỡng cửa khiến Caroline giật nảy mình. Tay nàng vô tình vắt cái khăn quá mạnh khiến nước chảy cả lên má Matt. Nàng phải tạm thời bỏ mặc Daniel để chùi vệt nước lạc lối đó, rồi nàng mới ngẩng lên nhìn Daniel.
“Vẫn như vậy.” Nàng đáp bằng giọng khàn khàn.
Daniel đã mặc quần áo, nhưng lại không cài khuy áo, phơi bày cả một khoảng ngực rậm rạp. Anh ta cũng không đi giày và tất. Trong khoảng sáng bập bùng của ngọn nến đang cầm trên tay, tóc anh ta ánh lên màu đồng xỉn. Đôi mắt cũng lóe lên, dẫu chỉ trong chớp nhoáng, khi chúng chiếu vào nàng. Trước ánh mắt đàn ông không thể nhầm lẫn đó, Caroline theo phản xạ liếc xuống cơ thể mình và thấy rằng chiếc áo choàng của nàng đã tụt xuống tận eo, để lộ một khoảng hình chữ V hẹp của chiếc váy ngủ may từ vải batit mỏng manh. Nàng vội vã khép chặt hai mép áo choàng, cảm thấy dạ dày nhộn nhạo. Phải nỗ lực lắm nàng mới nén lại được cảm giác ghê tởm sinh ra bởi ánh mắt tán thưởng của anh ta, và thậm chí phải ráng hết sức mới ngẩng được lên nhìn anh ta lần nữa.
“John đi ngủ rồi. Lúc tôi xuống tới nơi thì nó đã thôi khóc. Nó là một thằng bé cứng cỏi.” Daniel nói cộc lốc, đôi mắt nheo lại khi nhìn như dán vào khuôn mặt nàng. Cho dù chúng đã di chuyển xuống bên dưới cổ nàng một lần theo bản năng, nhưng qua vẻ mặt kiên định của anh ta, rõ ràng anh ta sẽ không cho phép mình phạm phải sai sót đó thêm lần nào nữa. Caroline cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút. Daniel là một người đàn ông đứng đắn, nàng nhủ thầm. Ánh mắt khi nãy của anh ta không hề ẩn chứa ý đồ gì cả và anh ta chắc chắn không phải là một mối đe dọa với nàng.
“John còn chưa quá mười tuổi. Nó không thể nào cứng rắn được.”
“Ai trên đời này cũng đều phải cứng rắn để tồn tại, và John mới chín tuổi thôi.”
“Thằng bé rất cao so với tuổi của nó. Nhưng gầy quá.”
“Đúng thế. Nhưng hồi còn nhỏ Matt cũng vậy. Tất cả chúng tôi đều vậy. Hồi tôi gặp Elizabeth lần đầu, tôi chừng mười, mười một tuổi gì đó - tôi kém Matt sáu tuổi mà - và tôi nhớ rằng chị ấy đã cười tôi vì, như chị ấy nói, tôi chẳng khác nào một bộ xương di động dài ngoằng ngoẵng.”
Đó là lần đầu tiên Caroline nghe ai đó nhắc đến Elizabeth mà không tỏ vẻ dè chừng.
“Anh không thích Elizabeth, đúng không? Tại sao anh không nói cho tôi biết lý do? Tôi hầu như không còn nhớ gì về chị ấy mà.”
Vẻ mặt Daniel chợt trở nên khó hiểu. Rõ ràng anh ta hối hận vì đã lỡ nói ra điều đó.
“Nếu muốn biết về Elizabeth thì cô phải hỏi Matt. Khi nào anh ấy hồi phục ấy.”
“Tôi không muốn khơi dậy nỗi đau của anh ấy bằng việc nhắc đến Elizabeth.”
Daniel cười, tiếng cười khô khốc. “Tôi nghĩ cô không cần phải sợ điều đó.”
“Ý anh là anh ấy không cảm thấy đau khổ?”
“Tôi chẳng ám chỉ gì cả. Như tôi nói đấy, cô phải hỏi Matt.” Daniel lập tức quay đi. “Nếu cô cần tôi giúp gì thì cứ gọi. Tôi là người thính ngủ.” Đôi mắt anh ta liếc ra sau để nhìn nàng. “Một đặc trưng nữa của nhà Mathieson đấy.”
Rồi anh ta trở ra hành lang để về phòng. Caroline cau mày, lắng nghe tiếng cửa phòng anh ta mở ra rồi đóng lại. Có điều gì đó rất không ổn về Elizabeth. Nàng sẽ không bỏ qua vấn đề này cho đến khi khám phá ra nó là gì.
Bỗng Caroline cảm thấy hình như Matt đã tỉnh lại. Nàng nhìn xuống và thấy đầu anh khẽ nhúc nhích. Cơ thể anh cứng ngắc, đôi mắt xanh thăm thẳm mở to. Chúng đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở ngay đằng sau nàng, một nỗi sợ hãi điên loạn ngập tràn đáy mắt.
“Matt...” nàng cất tiếng, liếc nhìn ra sau theo bản năng.
Nhưng nàng chưa kịp nói hết câu, Matt đã hét toáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.