Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 22:




“Caroline!”
Matt gào lên bực tức. Anh đã gọi nàng không biết bao nhiêu lần từ lúc dạ dày anh kêu réo mách bảo rằng đã đến giờ ăn trưa, vậy mà anh hoàn toàn không nhận được một câu trả lời nào cả. Nếu không chắc chắn rằng nàng đang ở dưới nhà qua tiếng nồi niêu va vào nhau lách cách và tiếng một khúc gỗ được ném huỵch vào lò sưởi, thì anh đã lo lắng đến phát điên lên rồi. Nhưng vì thừa biết nàng đang cố tình lờ mình đi nên anh càng lúc càng thêm giận dữ.
“Caroline!”
Matt gào đến rát cả họng. Nhưng anh đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng nàng đâu cả.
“Caroline!”
Dạ dày sôi ùng ục nhắc nhở anh rằng hiện đã quá trưa, và từ sáng đến giờ anh chưa hề có gì bỏ bụng. Cô nàng chết tiệt, chỉ vì anh đã phạm phải một sơ suất nhỏ mà dám bỏ đói anh! Ừ thì anh thấy nàng hấp dẫn, và phạm phải sai lầm là để cho nàng biết được điều đó! Nhưng nàng cũng bị anh hấp dẫn cơ mà! Anh không ngây thơ đến độ không nhận ra những dấu hiệu ấy. Nàng không cần phải cư xử như thể bị anh xúc phạm chỉ vì một phản ứng tự nhiên của cơ thể anh đối với cơ thể nàng, bởi điều đó vốn dĩ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Nếu Matt có thể kiểm soát được nó, thì dẫu phụ nữ trên đời này có biến mất hết anh cũng chẳng đời nào cho phép mình phản ứng với nàng. Caroline là một thành viên trong gia đình anh, là em vợ của anh, lại còn là một cô nhỏ xấc xược, nóng tính, rắc rối nữa chứ!
Quỷ tha ma bắt nàng đi! Nàng đâu rồi nhỉ?
“Caroline!”
Giá mà nàng biết rằng anh cũng kinh ngạc thế nào trước những gì đột nhiên xảy ra giữa họ. Từ sau lần hoài thai Davey do ma xui quỷ khiến trong một khoảnh khắc yếu lòng, Matt đã chủ động quay lưng lại với những ham muốn xác thịt. Sau khi nhận ra ham muốn chính là thứ tội lỗi ám ảnh, đồng thời cũng là thủ phạm gây ra hầu hết những rắc rối trong cuộc đời mình, anh đã thề sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước nó một lần nữa.
Và tính đến thời điểm này anh đã làm tốt điều đó. Cưỡng lại sự cám dỗ của Elizabeth chẳng có gì khó khăn. Cô ta đã chẳng còn sức hấp dẫn với anh từ rất lâu rồi; anh mò tới giường cô ta và hoài thai các con chỉ vì thèm khát dữ dội một cơ thể đàn bà, cho dù đó là cơ thể của cô ta chăng nữa. Sau đó, khi anh nhận ra mình đã chìm xuống đáy sâu dục vọng, anh đã thấy kinh tởm sự hèn hạ của chính mình.
“Caroline!”
Nhưng trong con mắt của Chúa và người đời, Elizabeth là vợ anh. Điều đó đã ngăn không cho anh đưa bất cứ người đàn bà nào khác lên giường. Matt sửng sốt khi nhận ra mình đã có sáu năm chay tịnh. Sáu năm không được bao bọc trong thân thể ấm áp của phụ nữ! Vợ anh đã mồ yên mả đẹp được hai năm. Đã đến lúc anh tìm kiếm cho mình một người đàn bà khác, để có thể thỏa mãn khao khát của mình cho đến khi nó không còn quấy rầy anh nữa. Còn hôn nhân, Matt không tài nào chịu đựng nổi ý nghĩ ràng buộc mình với một người vợ khác. Anh đã có một cuộc hôn nhân tồi tệ mà bất cứ ai trải qua cũng phải xin cạch cả đời.
“Caroline!”
Nhưng Matt chưa bao giờ thực sự có ý định duy trì trạng thái chay tịnh trong suốt phần đời còn lại. Có lẽ, vào mùa đông, khi anh đã lành lặn và công việc thư thả hơn, anh sẽ tới Boston một chuyến. Ở những thành phố lớn, chỉ cần một xu là có được một ả điếm, và anh có thể bí mật thỏa mãn dục vọng đê hèn ẩn sâu trong đáy lòng mình.
Suy cho cùng, anh đã trở lại là một người đàn ông độc thân, nên chuyện này chẳng phải tội lỗi gì lớn lắm. Vả lại, các em trai anh cùng Caroline có thể chăm sóc John và Davey.
Matt đã phải tự kiềm chế bản thân suốt sáu năm rồi, Caroline thật xinh đẹp, và vô cùng nữ tính. Vậy nên chẳng có gì lạ khi nàng hấp dẫn anh ghê gớm đến thế. Nhưng bây giờ Matt đã già dặn hơn, và khôn ngoan hơn nhiều so với hồi anh cưới Elizabeth mười lăm năm trước. Thuở đó anh chỉ là một chàng trai trẻ ham mê sắc dục, hành động theo bản năng hơn là lý trí. Còn bây giờ, anh đã là một người đàn ông trưởng thành, biết rằng tất cả mọi hành động, dù tốt hay xấu, đều sẽ phải trả giá. Nếu anh cho phép cơ thể mình chi phối đầu óc về chuyện Caroline, anh sẽ có nguy cơ mất đi một đầu bếp tài ba, một quản gia tận tụy, một y tá khéo léo, và các con trai anh sẽ mất đi hình bóng một người mẹ. Nàng lại làm tất cả những việc đó mà chẳng đòi hỏi điều gì.
“Caroline!”
Nhưng bây giờ, khi thời gian và hoàn cảnh đã đồng tâm hiệp lực đánh thức con quái vật đang say ngủ ấy, anh e rằng nó sẽ không chịu nằm yên lần nữa cho đến khi được thỏa mãn. Anh sẽ phải ráng hết sức kiềm chế bản thân cho đến khi anh có thể tới Boston và giải quyết vấn đề này.
Điều trớ trêu là với tình trạng tàn phế hiện nay, anh không có cách nào tránh được Caroline. Nàng sẽ tiếp xúc gần gũi với anh hàng ngày cho đến khi nào anh lành lặn. Để giữ được sự sáng suốt của mình, Matt cần phải thuyết phục nàng, và cả chính anh, rằng sức nóng đã bùng lên giữa họ chỉ là kết quả tự nhiên của sự tiếp xúc thân thể quá gần gũi, chứ không có ý nghĩa gì khác.
Anh ham muốn nàng chỉ đơn giản vì nàng là một người đàn bà; chắc chắn anh không ham muốn nàng vì nàng là Caroline. Nếu nàng chịu lên gác, anh sẽ nói với nàng điều đó.
“Caroline!”
Nàng thình lình hiện ra trên ngưỡng cửa, nét mặt lạnh lùng cứng rắn khi cố tình không nhìn về phía anh. Khuôn mặt trắng mịn chẳng còn vương chút dấu vết dù là nhỏ nhất của những giọt nước mắt. Những đường nét thanh tú thật điềm tĩnh, và đôi môi phớt hồng mím chặt nghiêm nghị. Mái tóc đen tuyền bị xổ ra trong lúc khóc lóc giờ đã được chải lại và búi thành một búi dày sau gáy. Nhưng dù đã cố gắng hết sức để tỏ ra giản dị, trông nàng vẫn thật ngọt ngào và hấp dẫn. Cơ thể anh lại phản ứng với sự hiện diện của nàng.
Ơn Chúa vì nhờ có chiếc chăn mà nàng không nhìn thấy phản ứng đó! Cảm thấy mặt mũi nóng bừng vì xấu hổ, Matt quyết tâm xua tan nỗi ngượng ngùng.
“Em lề mề quá đấy!” anh càu nhàu, tâm trí tập trung vào vấn đề của mình và ngọn nguồn của nó hơn là những gì đang nói.
Caroline trừng mắt nhìn anh giận dữ.
“Tôi không phải là súc vật hay trẻ con để anh mặc sức quát tháo và ra lệnh!” Giọng nàng cũng nhuốm vẻ thù địch như ánh mắt nàng. Bàn tay nàng siết chặt mép chiếc khay đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
“Tôi không ra lệnh cho em. Tôi chỉ đang cố gọi em lên đây thôi!”
“Anh đạt được mục đích rồi đấy.” Câu trả lời lạnh lùng của nàng rất ăn nhập với cái lưng vươn thẳng lên kiên quyết. Matt dõi theo nàng khi nàng tới đặt chiếc khay lên cái bàn cạnh giường. Cho dù đang tức tối, Caroline vẫn xinh đẹp và hấp dẫn vô cùng. Ký ức buổi sáng nay ùa về khiến anh phải nghiến chặt răng. Anh cứ nhắc đi nhắc lại với chính mình cho đến khi thuyết phục được cả cơ thể lẫn trí óc rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng được. Không cần phải là Caroline…
“Nhấc đầu lên.”
Tuy nhiên anh vẫn chưa sẵn sàng khi Caroline quay lại từ chỗ cái bàn để cúi xuống anh, nhét cái gối thứ hai rồi cái gối thứ ba xuống dưới đầu anh. Mùi của nàng, thứ hơi men pha trộn giữa mùi gia vị và mùi đàn bà vây phủ anh, khiến đầu óc anh quay cuồng trong thoáng chốc. Thắt lưng anh nhức nhối; hai nắm tay siết chặt; và để tự bảo vệ mình, anh còn không dám thở. Nàng đang ở quá gần. Anh sẽ không cho phép mình lặp lại sai lầm lần thứ hai, đặc biệt là khi nàng chẳng có ý đồ gì với anh cả. Nàng hoàn toàn vô tội. Chính anh mới là người phải chịu trách nhiệm vì đã có những ý nghĩ tội lỗi.
Khi Caroline đấm thùm thụp cái gối trên cùng để chỉnh lại hình dáng của nó, vẻ mặt nàng chứng tỏ nàng đang ao ước cái gối đó chính là cơ thể anh. Có vẻ như – không, chắc chắn thì đúng hơn – nàng sẽ không thèm nghe anh nói. Nhưng anh cần phải thuyết phục được nàng rằng anh không hề có ý đồ gì với nàng, để cho tâm trí anh được nhẹ nhõm và bình yên. Cuộc sống chung giữa họ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu nàng tiếp tục đối xử với anh một cách thoải mái như ngày trước.
Chạm vào nàng rất có khả năng là một sai lầm. Nhưng nếu anh không nắm bắt lấy cơ hội này để thu hút sự chú ý của nàng, có khi nàng sẽ ném phịch cái khay vào lòng anh rồi lập tức rời khỏi phòng, và anh sẽ không thấy mặt nàng nữa cho đến sẩm tối. Nghĩ vậy, Matt bèn tóm lấy cổ tay Caroline.
Nàng giật dữ giật tay ra, nhưng anh không chịu buông. Đôi mắt Caroline ánh lên màu vàng giống như con mèo chết tiệt của nàng vậy. Matt tưởng tượng, nếu nàng có một cái đuôi, nàng sẽ quất ngay nó vào người anh.
“Thả tôi ra.”
“Caroline…”
“Tôi nói là thả tôi ra!”
“Em làm ơn nghe tôi nói được không?” Sự tuyệt vọng khiến giọng anh trở nên gấp gáp. “Chuyện xảy ra sáng nay không phải do tôi cố ý đâu, cũng giống như em vậy thôi. Cái… cảm giác nảy sinh giữa hai chúng ta không phải là do ai trong hai chúng ta cố tình tạo ra, mà là do bản năng thúc đẩy đàn ông và đàn bà ham muốn lẫn nhau. Không phải là lỗi của em… hay của tôi.”
Nỗ lực xoa dịu nàng của Matt nghe thì rất lọt tai, nhưng rõ ràng nó đã đi chệch mục tiêu đến cả dặm. Đôi mắt nàng lóe lên nhìn anh; cổ tay lại giật mạnh.
“Ham muốn… anh ư? Nói cho anh biết, tôi không… tôi chưa từng… như thế.” Giọng Caroline run lên vì tức giận.
“Nếu em nói vậy,” anh nói, không muốn tranh cãi để thổi bùng cơn thịnh nộ của nàng, “tôi sẽ không phản bác.”
“Chính anh mới là người… người…” Nàng giật cổ tay ra. Matt càng siết chặt hơn. Mặt nàng đỏ bừng vì giận dữ, đôi mắt lóe lên sáng rực. Đôi lông mày đen mượt cau lại thành hình chữ V bên trên cái mũi nhỏ nhắn. Khi nàng nói, anh còn nhìn thấy cả hàm răng trắng bóng và cái lưỡi hồng như màu quả mâm xôi, loang loáng ướt của nàng. Một cảm giác nóng rực lan tỏa khắp người khi anh nghĩ đến việc được nếm thử nó. Anh khó chịu cựa mình, gắng sức rời mắt khỏi miệng nàng.
“Ham muốn em?” Trong cơn bối rối, sự thật là vũ khí phòng thủ duy nhất mà anh dám tin cậy. “Ừ, tôi thừa nhận điều đó. Tại sao lại không chứ? Em thật xinh đẹp, và quá nữ tính. Khi em lao lên giường tôi…”
“Tôi không,” Caroline phẫn nộ ngắt ngang, “lao lên giường anh! Chính con chó quái đản của anh đã làm tôi ngã!”
“Thôi được rồi,” anh thừa nhận. “Khi Raleigh làm em ngã vào giường tôi, và em bắt đầu khóc…”
“Tôi không bao giờ khóc!”
“Em làm ơn đừng ngắt lời tôi được không?” Matt tiếp tục, hơi bực tức. “Khi, chẳng cần biết là vì cái gì, em nằm trong vòng tay tôi, cũng là bình thường thôi nếu…”
“Nếu anh nói điều đó một lần nữa…” Caroline đột nhiên cứng người lại. “Tôi sẽ đánh anh đấy. Tôi thề là tôi không dọa suông đâu!”
“Điều gì?” Matt ngơ ngác.
“Rằng chuyện đã xảy ra giữa chúng ta là ‘bình thường’!” Giọng nàng đầy căm phẫn.
“Nhưng đúng là thế mà!”
“Không phải! Điều đó thật đáng xấu hổ, ghê tởm, và…”
“Thôi đi, Caroline!” Sự sắc lạnh trong giọng Matt khiến nàng im bặt. Nàng giật mạnh cổ tay, cố gắng thoát ra nhưng vô ích, bàn tay anh lại càng siết chặt hơn. Rồi anh hoảng hốt khi thấy nàng nhăn nhó; anh đã không nhận ra mình đang siết nàng chặt đến thế. Anh lập tức nới lỏng gọng siết, nhưng vẫn không để nàng thoát ra. Anh không muốn làm nàng bị thương. Cổ tay cô gái này quá đỗi mỏng manh đến nỗi những ngón tay anh thừa sức bao trọn nó. So với một người phụ nữ cao ráo, thân hình nàng quá sức mảnh mai. Ngay cả làn da ở cổ tay nàng cũng mịn màng như lụa.
Cảm giác nóng rực lại lan tỏa khắp người Matt khiến anh sửng sốt đến nỗi suýt buông tay nàng. Nhưng anh nheo mắt, nghiến răng, và vẫn giữ nàng thật chặt. Để tiếp tục sống yên ổn với nhau, họ cần giải quyết chuyện này một lần dứt khoát. Nếu anh thả nàng ra, chắc chắn nàng sẽ chạy mất.
“Sáng nay chính xác thì chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta? Chẳng có gì cả, chỉ trừ một điều em đã phát hiện ra tôi là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, và em không căm ghét đàn ông như em tưởng.”
“Tôi căm ghét đàn ông! Tôi căm thù đàn ông, đặc biệt là anh!” Nàng lại giật tay ra.
“Em làm ơn đứng yên và lắng nghe được không?” Bực tức vì nàng không chịu bình tĩnh suy xét theo lý trí, Matt vô tình siết chặt cổ tay Caroline mạnh đến nỗi nàng hét toáng lên. Anh kinh hãi thả tay nàng ra. Caroline lập tức chạy ra xa khỏi tầm với của anh.
“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm em đau.”
“Đàn ông đều cùng một giuộc như nhau cả! Toàn là những con quái vật dơ dáy, hung bạo…”
“Chỉ là do vô tình thôi mà!!”
“Tôi cầu cho anh chết rục xương đi! Tôi cầu cho cái chân anh rụng ra! Tôi cầu cho anh không bao giờ đi lại được nữa!” Sự kích động khiến cho giọng Caroline trở nên the thé. Matt nhận ra rằng thay vì giải quyết vấn đề, nỗ lực khiến nàng nghe theo lẽ phải trái của anh chỉ càng khiến mọi chuyện giữa họ tồi tệ hơn. Đáng lẽ anh nên ngậm chặt miệng và để mặc cơn giận dữ của nàng tuôn trào. Nhưng dĩ nhiên, sự sáng suốt bao giờ cũng xuất hiện quá muộn.
“Caroline! Caroline, nghe này! Tôi…”
“Tôi cầu cho anh chết đói rũ xác!” nàng kết thúc hộ anh và quay ngoắt người chạy ra khỏi phòng.
“Quay lại đây đi!” Matt gào lên, vừa giận dữ vừa sợ hãi trước vẻ mặt Caroline.
Nhưng dĩ nhiên là nàng không quay lại. Matt bị bỏ lại một mình, lo lắng và cáu kỉnh cả ngày, trong khi mùi thơm của món thịt nai hầm cứ vờn vỡ như trêu ngươi trước mũi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.