Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!

Chương 2.3:




Một tiếng sau, Dương Lập Hân từ phòng họp quay về.
“Thư kí Nhạc, vào đây tôi nhờ một chút.”
“Vâng.”
Xuân Phàm thuận tay lấy thêm ba tập công văn, mang vào cho anh ký. Anh đã tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi cao thẳng, sau đó tỉ mỉ đọc công văn qua một lần rồi mới ký tên.
Rõ ràng không bị cận mà sao cứ đeo kính để tự hành hạ mình nhỉ? Đúng là con người kì quái. Chỉ trách rằng anh còn rất trẻ mà đã tiếp nhận quản lí công ty, không những thế còn xây dựng hình ảnh uy tín cho công ty rất tốt.
Tự nhiên Xuân Phàm cảm thấy lực sát thương của anh càng tăng dữ dội khi không đeo mắt kính.
“Quản lí Phạm có lên đây báo cáo gì không?” Thông thường chuyện nhỏ nhặt này anh không quan tâm mấy, nhưng hôm nay tự nhiên lại để ý.
“Dạ có, cô ấy bảo đã mời vị tiên sinh đó ra về.” Cô kể qua vài nét tình hình cho anh.
“Có thật là không phải bạn của cô?”
Cô tao nhã cười, “Giá ngoài thị trường của tôi không cao đến vậy.”
Anh nhếch môi cười châm chọc, “Cô hi vọng có người đàn ông nào đó làm tương tự với cô à?”
“Tuyệt đối không, tôi không muốn thành người nổi tiếng.” Cô nói với giọng điệu nhàn nhạt, “Tôi không cần người đàn ông đầu gối tay ấp với mình có thể làm ra vàng, nhưng loại đàn ông chỉ cần quỳ xuống là nghĩ có thể giải quyết được mọi vấn đề thì không bao giờ tôi đoái hoài tới.”
Đôi mắt sắc nhọn của anh trở nên ôn hòa, “Ra nói với Liễu Nghi, việc này mà còn xảy ra lần thứ hai thì mời cô ấy và bạn trai cùng nhau rời khỏi đây.”
“Vâng.” Cô lấy công văn anh đã ký, xoay người rời đi.
“Xuân Phàm,” Anh đột nhiên đổi xưng hô, không để ý tới cô đang trợn trừng mắt đầy bất ngờ, “có thấy tờ chi phiếu và giấy nhắn tôi để lại không?” Khuôn mặt anh bình thản như mọi khi.
“Giám đốc, anh phạm quy.” Cô quay mặt lại với anh, nở nụ cười xinh đẹp đầy tươi tắn, mềm mại, lộ ra vẻ bình thản, “Tôi có thấy, cũng xé rồi.”
Dương Lập Hân nhìn cô lạnh lùng, không nói một lời.
Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, anh đứng dậy, đi tới sát Xuân Phàm.
Cô đứng bất động, ý chí dường như không bị ảnh hưởng chút nào. Cô không sợ anh, cũng không yêu anh. Anh thấy điều ấy rất rõ ràng, ngay tại giây phút này.
“Vì sao?” Vẫn với giọng bình thản, anh hỏi cô, gần như ép cô phải đưa ra câu trả lời thích đáng.
“Ở công ty, giữa chúng ta là quan hệ giám đốc và thư kí. Ở trong nhà tôi, chúng ta cũng chỉ là bạn tình an ủi nhau, không thể để việc tư ảnh hưởng tới việc công, đúng không? Vậy mà sao anh có thể nằm ngủ trên giường của tôi, hại tôi mất ngủ cả đêm như vậy?” Xuân Phàm dứt khoát phản đối, hạ quyết tâm nói ra hết, có bị sa thải cũng không quan tâm. “Không, tôi sẽ không sống cùng người đàn ông nào, nhà tôi là không gian của riêng tôi, bất kì người đàn ông nào cũng không được quyền xâm phạm hay chiếm dụng, dù chỉ là một chút.”
“Kể cả vài cái dao cạo râu cũng không được?”
“Không được.” Đừng nói tới dao cạo râu, cả kem cạo râu, khăn mặt, nước hoa, bàn chải đánh răng, kem đánh răng… cũng không được!
“Em đúng là…”
“Không giống người phụ nữ bình thường! Tôi biết, nếu như anh không chịu nổi tôi, tôi cũng không có ý giữ anh lại.”
Dám cắt ngang lời nói của anh, quả thực chỉ có cô! Dương Lập Hân nhìn chằm chằm cô, nghĩ tới chuyện ngoài anh ra chưa có ai từng chạm qua cô. Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào lại không biết nắm cơ hội mà “mượn gió bẻ măng” như cô.
Thời đại này phụ nữ toàn mong mỏi được bắt lấy rùa vàng, không phải tiêu chí là nhanh, tàn nhẫn, chuẩn sao? Cô đang có toan tính gì? Rốt cuộc anh nên tức giận, bực bội hay thở dài nhẹ nhõm đây?
Chẳng phải lúc trước khi anh đề nghị việc này, cô đã đồng ý luôn mà không có biểu hiện chán ghét hay vui mừng? Trong lòng hai người đều rõ một điều rằng, giữa họ có một khoảng cách rất lớn, không thể có cùng một tương lai.
Trong lòng anh không thoải mái, cứ thế mà nói ra. Anh chỉ là không quen việc mình bị tự chối.
Đúng, nhất định là vì thế.
“Nếu như giám đốc không còn việc gì phân phó thì tôi xin được ra ngoài.”
“Ừ.”
Xuân Phàm biết rõ anh vẫn đang chăm chú nhìn theo mình. Cho dù trong lòng quả thật có một chút bất an, nhưng cô tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện thực ra cô rất thích công việc hiện nay, thế nên dù có xin lui ra ngoài cũng phải trông thật tao nhã.
Ha… Cuối cùng cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Xuân Phàm thật bội phục bản thân đã có dũng khi đối diện với cái mặt lạnh lùng kia, thẳng thắn phản đối anh ta, kiên quyết cự tuyệt không để anh ta xâm lấn vào thế giới nhỏ bé của riêng mình.
Nhưng cảm giác ấy quả thật rất dễ chịu!
Cô đúng là anh hùng, dũng cảm đứng lên bảo vệ ngôi nhà nhà của mình.
Liễu Nghi nhỏ giọng hỏi: “Chị Xuân Phàm, giám đốc có nhắc tới việc của Paul không?” Cô đã nhận được hai cú gọi từ bạn cùng phòng làm việc hồi trước. Họ gọi điện cho cô để chứng thực liệu anh chàng đẹp trai quỳ trước cổng công ty kia có phải bạn trai cô không với giọng điệu cực kì hâm mộ.
Xuân Phàm lạnh nhạt nói: “Lần sau nếu như lại cãi nhau thì phạt anh ta đến trước cửa nhà em mà quỳ! Giám đốc bảo nếu có lần thứ hai thì mời hai người cùng nhau đi ra ngoài.”
Liễu Nghi lè lưỡi, “Sẽ không có lần thứ hai đâu! Paul đã được em dạy dỗ lại rồi, không dám phản bội em nữa đâu.”
Có thật vậy không? “Chỉ hy vọng là thế.”
“A a, chị Xuân Phàm, phải chăng chị đang ghen tị với em?
“Ghen tị với em cái gì?”
“Bạn trai em vì em mà gì cũng chịu làm hết! Anh ấy liên tục bảo sẽ chịu quỳ một cách công khai để chuộc tội.” Liễu Nghi đắc ý.
Xuân Phàm lắc lắc đầu, không bình luận gì thêm.
Đồ phụ nữ ngu ngốc, quỳ xuống thì có gì khó? Người đàn ông chân chính là như thế nào, chẳng lẽ cô không biết? Đơn giản thôi, đó là người sẽ không làm ra việc khiến cô bị tổn thương, là người đàn ông không bao giờ phải quỳ xuống mà cầu xin sự tha thứ.
Liễu Nghi lại là loại người thích được người ta hâm mộ, ghen tị mà quên đi cảm giác tổn thương khi bắt gặp bạn trai bắt cá hai tay ngay trước mặt. Cô ta cứ ngu ngốc tin tưởng rằng bạn trai mình chỉ nhất thời bị một người phụ nữ khác mê hoặc, sau đó biết đường quay lại, thật lòng sám hối mà không ngần ngại tha thứ cho anh ta.
Xuân Phàm biết rằng mình có khuyên cũng vô dụng, chỉ tổ gây ra xung đột, ảnh hưởng tới công việc. Chuyện đó không đáng.
Gần tới giờ nghỉ trưa, Xuân Phàm nghĩ xem có nên hỏi giám đốc có cần cô đặt giúp cơm trưa không. Anh ta hôm nay không có cuộc hẹn nào buổi trưa. Cô chuẩn bị nhấn nút gọi phòng bên trong bằng máy nội bộ thì hướng mắt lên, nhìn hai người đang đi tới. Thôi, có lẽ không cần.
Người đang tiến vào phòng làm việc của anh là một cặp vợ chồng đẹp đôi tầm tuổi trung niên. Đó chẳng phải cha của giám đốc – Chủ tịch tổng công ty Empire – cùng mẹ kế Lâm Á Trúc mà giám đốc chán ghét sao?
Chính người đàn bà này, Lâm Á Trúc, đã dạy Dương Lập Hân rằng đối với kẻ thứ ba hay tình nhân thì đều đáng căm hận, đáng chán ghét. Cũng vì bà ta mà anh đâm ra ghét bỏ người em gái cùng cha khác mẹ.
Cho nên, Dương Lập Hân nhất định không bao giờ yêu Nhạc Xuân Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.