Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!

Chương 6:




Đàn ông là loài động vật rất tự tôn, ham hư vinh, họ luôn hi vọng sẽ nhận được sự tôn trọng từ phái đẹp.
Sắc mặt Dương Lập Hân tối lại.
“Em đang ám chỉ rằng tôi coi em là bạn gái sao?
“Anh nghĩ quá rồi.”
“Có thật thế không?”
“Anh đã mời tôi một bữa tối rất tuyệt, tôi không muốn nói những lời không hay.”
“Ý em là gì?”
Mặt cô khó chịu như muốn kêu lên rằng anh đang áp bức cô.
“Anh không phải là mẫu bạn trai lý tưởng trong mắt phụ nữ, những việc mà một người bạn trai phải làm, anh lười không làm, hoặc có thể nói là anh không rảnh để làm. Còn nữa, anh rất lạnh lùng, anh không biết làm chiều lòng bạn gái đúng không?” Cô khoát tay lên, ra hiệu cho anh khiến anh không kịp nói gì. “Dù sao anh cũng là tổng giám đốc Dương cơ mà! Chỉ cần anh liên hôn cùng thiên kim tiểu thư của một công ty hay tập đoàn nào đó thì anh muốn gì được nấy, không được mười thì cũng được tám phần. Anh chính là một con rùa vàng số một, cho dù anh không có hứng thú với ai thì đàn bà con gái vẫn cứ tranh giành, đòi cưới được anh! Số anh quả là may mắn.”
May cái gì?
“Em vòng vo nửa ngày, chỉ có em là khác biệt so với những người phụ nữ đó, đúng không?”
“Anh đang lo hão rồi, Dương Lập Hân.” Xuân Phàm cười khẩy, “Đáng lẽ anh nên vui mừng chứ? Nếu như tôi giống họ, có khi anh sẽ nói tôi si tâm vọng tưởng mất!”
Anh lạnh lùng không đáp lại.
Nhìn xem! Cho dù chỉ là giả vờ cũng được, vậy mà đến cả một câu an ủi nhẹ nhàng như bao người phụ nữ khác cô cũng lười nói.
“Tôi nói anh không phải là người bạn trai lý tưởng bởi chỉ đứng hoặc ngồi bên cạnh anh thôi cũng rất áp lực rồi.”
Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm về tình yêu, nhưng Xuân Phàm cũng biết yêu một người là cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào, không giống như việc cô sống chung với Dương Lập Hân.
Mẫu đàn ông suốt ngày chỉ biết đến công việc như anh chỉ thích hợp với những cuộc hôn nhân kinh tế, chính trị, không hợp với những chuyện yêu đương, trai gái.
Nhìn thấy sắc mặt anh thâm trầm bất định, cô cố nghĩ cách để chuồn đi một cách gọn lẹ. Cô cảm thấy thật hối hận vì những gì mình vừa nói. Đàn ông là loài động vật rất tự tôn, ham hư vinh, họ luôn hi vọng sẽ nhận được sự tôn trọng từ phái đẹp. Đàn ông còn rất thích đi chinh phục hết người này đến người khác, chơi con nhà người ta chán rồi thì mong khi chia tay sẽ không có chuyện cầu xin, khóc lóc hay đòi thắt cổ tự tử.
Haizz, cô mới mở miệng ra đã chê đàn ông đủ đường, cũng như anh không nói được cái gì lãng mạn, xem ra cô cũng không phải là một người bạn gái lý tưởng của cánh đàn ông.
Một người con gái đáng yêu là phải biết yêu chiều, nghe theo lời bạn trai của mình!
Thôi, dù sao cô trước giờ cô cũng không đáng yêu, Xuân Phàm tự ý thức được bản thân.
“Xin tổng giám đốc hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi xin phép về trước.” Trước khi đi cô còn tặng anh một khuôn mặt chân thành, tươi tắn, hi vọng ngày mai anh đi làm lại, mọi thứ sẽ “bình thường” trở lại.
Dương Lập Hân bất ngờ giữ chặt cổ tay cô, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một nét thâm trầm, anh trầm ngâm nói: “Nếu như tôi muốn em ở lại cùng tôi đêm nay thì sao?”
Dù anh kiên cường đến mấy cũng vẫn là con người, phải đối mặt với nhiều việc ngay cả bản thân anh cũng không thể kiểm soát được (như bị cảm, bị ốm chẳng hạn) thì rốt cuộc anh cũng phải lộ ra sự mệt mỏi.
Tiếc rằng một lời nói nhất thời của anh cũng khiến Xuân Phàm khó mà tiêu hóa kịp.
Xuân Phàm kinh ngạc nhìn anh chằm chằm: “Anh anh anh… Anh vẫn còn bị sốt à?”
Này này này… Đây là có phải là phản ứng vô tình nhất của cô không?
Dương Lập Hân hít sâu một hơi, anh cảm thấy mình đang vô cùng bế tắc, đúng lúc định buông tay cô ra, cô lại đặt bàn tay mình lên tay anh nắm thật chắc, sau đó hỏi anh với vẻ thắc mắc: “Lòng bàn tay của anh cũng không nóng ran như lúc bị sốt, hay là anh sắp bị lên cơn sốt nữa rồi? Có cần cặp nhiệt độ để kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể một chút không?”
“Em đang lo cho tôi?” Cho dù cô chỉ quan tâm tới anh một chút thôi cũng hơn là không thèm để ý đến anh.
Xuân Phàm liếc anh một cái, “Nhiệt kế để đâu?”
Tự nhiên cô mềm lòng. Tuy rằng từ hồi còn đủ bố mẹ, bố cô thường bận họp tới tận tối mịt, nhưng cô vẫn được mẹ chăm sóc từ lúc mới sinh ra cho đến lúc trưởng thành, cô lại có một người bạn tốt như Phạm Ti Ti ở bên nên ít nhất cũng không cảm thấy cô đơn, lạc lõng. So với cô, Dương Lâp Hân từ bé đã thiếu sự quan tâm từ bố, tình yêu thương từ mẹ, chắc hẳn anh rất cô đơn.
“Tôi không bị sốt.” Anh bắt đầu lộ tính trẻ con, lại tỏ ra mạnh mẽ, ghét bị thương hại và khinh thường, “Thôi em về sớm đi cho an toàn.”
Nhạc Xuân Phàm lập tức khó chịu, cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh chằm chằm: “Hết muốn tôi ở lại rồi lại đuổi tôi đi, tôi không phải là thú nuôi của anh, anh đừng tưởng anh có thể sai bảo được tôi, gọi đến là đến, bảo đi là đi! Nếu tôi cứ nghe theo lời của anh, chẳng phải trong mắt mọi người tôi rất rẻ mạt lại không có chính kiến sao? Bà đây không đi đấy!”
Nói rồi cô đặt mông xuống ghế, ngồi lì ở đó.
Đến lượt anh bất ngờ: “Em đang làm gì đấy?”
“Anh phải xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không về!”
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”
Đột nhiên anh nói với giọng bình thản, hòa nhã.
“Thế thì tôi sẽ ở lại nhà anh!” Dọa cho anh sợ chết luôn!
Đôi mắt đen láy của Dương Lập Hân bỗng nhấp nháy lên hai ngọn lửa đầy nguy hiểm, anh tiến tới gần cô, “Tôi mà không xin lỗi thì em sẽ cắn tôi chắc!”
Tức thì anh ôm chặt lấy cô, cắn người ta trước, à không, là hôn vào cái cổ trắng nõn của cô.
“A! Tôi không phải là ô mai để anh cắn mút!” Cô kháng nghị, đẩy anh ra.
“Tôi lo cho em mà! Tôi không muốn đem bệnh cảm truyền cho em…” Giọng nói của anh lúc này trầm trầm, đầy tình tự lại như đang nhè nhẹ than, “Hãy ở lại cùng tôi đi, đừng về.”
Xuân Phàm bị giọng nói tình tự, nhẹ nhàng của anh làm cho rối loạn, Đột nhiên cô cảm thấy người mình mềm nhũn trước anh, sau đó lại sợ mình sẽ không cẩn thận mà rơi vào vực thẳm của tình yêu, cứ thế mà cắm đầu lao xuống cái vực đó, dù cho dãy dụa, cố gắng hít thở đến mấy cũng rất khó khăn.
Chỉ cần một đêm thôi cũng tốt lắm rồi, hãy cho cô một đêm bỏ lại hết tất cả những nguyên tắc, kiêng kị trước giờ để được lạc vào khu vườn Địa Đàng, nơi có anh.
Rồi ngày mai sẽ lại là một ngày mới, mọi thứ đều sẽ trở về với vị trí của nó.
***
“Ôi ôi, chị Xuân Phàm, đúng là chị có bạn trai rồi!” Liễu Nghi cười toe toét, chỉ lên dấu hôn trên cổ cô, mờ ám nói: “Có bạn trai mà lại giấu kĩ như thế, không thành khẩn khai báo gì cả! Em mà có bạn trai là mọi người đều biết hết, sợ gì chứ.”
Cho xin, ai mà không biết chứ? Các người diễn cả một vở kịch, làm náo loạn trước cửa công ty như vậy cơ mà.
Xuân Phàm thầm lôi ai đó ra chửi liên tục ba lần, nhanh chóng lại ra hộp phấn để soi vùng cổ, “A, đồ đáng ghét! Tự nhiên lại cộp dấu to đùng lên trên cổ mình thế này!” Vừa nói, cô vừa thoa phấn lên chỗ dấu hôn ám muội kia.
Cứ làm theo cảm tính đúng là sai lầm. Cô nhất thời bị tên ma đầu đáng ghét làm mềm lòng, sau đó bị anh ta ôm vào phòng ngủ gặm đông gặm tây, cũng may anh ta còn chút lương tâm, không hôn môi cô kẻo cô bị lây cúm. Cuối cùng là cô phải chạy vội về nhà lúc tờ mờ sáng, nhanh chóng thay quần áo để kịp đến công ty đúng giờ. Cô chỉ trang điểm qua loa và măc đồ công sở trang nhã, không kịp để ý đến trên cổ mình có một dấu hôn đỏ hồng.
“Đồ ghê tởm, nhất định phải bắt anh ta mua mĩ phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất đền bù mình. Dám làm cho quầng mắt mình thâm sì lại như gấu trúc, biết ngay là ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc mà, không thế tha thứ được!” Xuân Phàm vừa soi gương, vừa thầm lảm nhảm chửi vài câu.
Dương Lập Hân và Sa Chấn ở trong phòng làm việc nhìn thấy cảnh “nữ thư kí có khí chất nhất” vô tư mở miệng mắng “đồ ghê tởm”, hai người đồng thời trợn tròn mắt nhìn nhau.
Bây giờ Xuân Phàm chỉ muốn đào ngay môt cái hang để trốn ở trong đó, cô nhìn thật thê thảm.
Nhưng hay tỏ ra lạnh lùng ở công ty cũng là một ưu thế. Cô nhanh chóng lấy lại hình tượng thư kí hoàn hảo, tiến vào phòng của tổng giám đốc để kí một số công văn. Khi Xuân Phàm mới vào phòng đã thấy Sa Chấn đang lén cười khi thấy cô.
Liễu Nghi vỗ vỗ lên bộ ngực vĩ đại của mình, “Nguy hiểm thật đấy! Chị Xuân Phàm này, may là tổng giám đốc không nói gì, chắc là anh ấy không nghe thấy chị đang mắng bạn trai chị đâu.”
Tôi chửi anh ta là do cô chứ ai!
Xuân Phàm lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm nói, “Chị không có bạn trai.” Chỉ có bạn giường thôi.
Đôi mày của Liễu Nghi khẽ nhíu, “Em không cướp bạn trai của chị đâu, sao chị lại sợ nói cho em về anh ấy thế?”
Xuân Phàm nhún vai, tỏ vẻ vô tội, “Bởi vì chẳng có gì đáng để khoe khoang cả, cho nên chị không muốn cho em biết. Anh ta không như Paul của em, vì em mà cái gì cũng làm được, nên chị thà giữ bí mật còn hơn.”
Liễu Nghi ra vẻ thông cảm với cô, tỏ ra khiêm tốn, “Chúng em thỉnh thoảng mới làm gì đó lãng mạn một chút thôi, dù sao anh ấy cũng không phải là cậu ấm con chiêu gì cả. Thật ra chị cũng đừng nên buồn, đa số các cặp chỉ cần sống chung với nhau lâu một chút sẽ coi nhau như người nhà, không còn là tình nhân nữa.”
“Thế sao?”
“Tất nhiên em với Paul tuy không phải như thế, nhưng em quen rất nhiều cặp là ví dụ điển hình của việc này.”
“Chị hâm mộ em thật đấy, có thể quang minh chính đại nói về bạn trai mình như thế.” Xuân Phàm khó mà nói thật lòng được. Những chuyện nhạy cảm như thế này nếu cứ nói thẳng toẹt những gì mình nghĩ chẳng khác nào tự mình tìm đến cái chết.
Liễu Nghi hiểu sai ý của cô, “Nếu như điều kiện của bạn trai không được tốt như mong đợi thì cũng đừng để ý quá, điều quan trọng nhất ở đàn ông khi yêu là họ thật lòng chờ đợi mình.” Cô cho rằng điều kiện của bạn trai Xuân Phàm rất tệ nên mới không muốn ai biết về anh ta.
Liễu Nghi biết được một chút về Xuân Phàm lời kể của các đồng nghiệp. Nhạc Xuân Phàm không còn cha mẹ, anh chị em cũng không có nốt, một người có hoàn cảnh gia đình như vậy không tốt lắm, liệu cô ấy được mấy người đàn ông có điều kiện tốt để mắt tới?
Xuân Phàm đành nói bâng quơ thêm vài câu với Liễu Nghi, coi như ngầm thừa nhận những gì cô nàng nghĩ.
Nếu không nói về thân phận và tài sản, quả thật Dương Lập Hân cũng không đạt tiêu chuẩn của một tình nhân hay bạn trai. Thói người đời thường hay lôi một đống điều kiện không biết lấy từ đâu ra để bình luận về giá trị của một người, nhưng ma đầu lại vượt quá so với những tiêu chuẩn đó.
Bản thân Xuân Phàm cũng không chắc chắn được về cái ngày có một người con gái chính thức làm người yêu Dương Lập Hân xuất hiện bên anh, liệu cô có thể ung dung, bình thản như bây giờ?
Vài ngày sau cuộc trò chuyện kia, cả công ty đều xôn xao vì một scandal. Càng bất ngờ hơn, tin đồn đó lại liên quan đến tổng giám đốc Dương Lập Hân. Nghe đâu mọi người truyền nhau rằng vào ngày cuối tuần vừa rồi có hai nhân viên nữ rủ nhau tới công ty bách hóa Empire, tình cờ họ bắt gặp tổng giám đốc đẹp trai, tuấn tú khiến toàn bộ phái đẹp trong công ty rung động lại xuất hiện ở quầy mĩ phẩm. Chỉ cần là một người siêng làm đẹp liếc mắt qua là biết hãng mĩ phẩm đó rất nổi tiếng, giá cả của hãng này lại vô cùng “thượng lưu”, dù lương của nữ nhân viên đó là ba vạn một tháng thì cô ta cũng chỉ dám mua một chiếc son môi để thưởng cho bản thân.
Cuối cùng, hai người bọn họ phát hiện tổng giám đốc còn hỏi han một cô gái ăn mặc sành điệu đứng bên cạnh. Hình như anh hỏi cô ta muốn gì, cô nàng đó không biết ngượng mà bảo muốn một loạt các loại kem dưỡng da cùng muôn vàn đồ trang điểm rực rỡ sắc màu, cô ta còn không quên vơ thêm mấy hộp mặt nạ dưỡng da cao cấp đắt tới mức muốn lấy mạng người. Nếu tính kĩ đống đồ đó thì ít nhất cũng phải trên dưới năm vạn nhân dân tệ đấy!
Ban ngày ban mặt mà lại như thế! Tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng là vậy mà lại đi cùng bạn gái, tỏ ra chiều chuộng, liên tục mua mĩ phẩm cho cô ta dù giá đắt cắt cổ. Ai chứng kiến chuyện này chắc mắt rơi khỏi tròng mất!
Ai cũng tò mò muốn biết cho bằng được con hồ ly tinh đó là ai. Hai nữ nhân viên kia thề sống thề chết kể, vẻ mặt của cô ta không khác gì bọn tình nhân gian xảo, lẳng lơ không chịu được, không xứng với tổng giám đốc oai phong, tuấn tú của họ!
Mọi người giục, rốt cuộc đó là ai? Đừng có thừa nước đục thả câu nữa!
Hai người đó nghiến răng nghiến lợi, cùng phun ra ba chữ: “Phạm-Ti-Ti!”
“Sao cơ? Con hồ ly tinh đó dám dụ dỗ tổng giám đốc của chúng ta ư?”
“Đồ không biết xấu hổ, tôi thấy ả ta chắc chắn có ý đồ muốn lợi dụng tổng giám đốc…”
“Huhuhu, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tổng giám đốc lại mắc phải mồi câu của loại đàn bà như cô ta…”
“Nếu người mà chúng tôi nhìn thấy hôm đó là một thiên kim tiểu thư của công ty hay tập đoàn nào đó, bọn tôi cũng chấp nhận. Ai bảo chúng ta không sinh ra là một thiên kim tiểu thư chứ! Nhưng, nhưng mà, đó chính là Phạm-Ti-Ti! Hoàn toàn phản lại sự mong đợi của chúng ta…”
“Thế mới nói! Trừ mùi khai của hồ ly tinh trên người, mình đâu có kém cạnh gì cô ả chứ?”
“Tôi cũng thế.” Có người phụ họa theo, chẳng lẽ con gái nhà lành lại thua cả hồ ly tinh?
“Nói thật nhé, cái loại đàn bà như cô ả thì nhiều nhất là làm tình nhân cho tổng giám đốc chơi đùa một tí, làm gì có chuyện leo cành cao dễ dàng thế?”
“Cô nói đúng, chuyện đàn ông có tiền bao nuôi tình nhân bên ngoài là bình thường.”
“Ôi, nếu đối tượng là tổng giám đốc thì dù có phải làm tình nhân mình cũng nguyện theo anh ấy. Cho dù ném cho mình một trăm cái cổ phiếu mình cũng vứt!”
“Ôi… Cô nói nghe can đảm thật đấy.”
“Chẳng lẽ cô không muốn như thế? Cô không muốn sao?” Người kia gãi đúng chỗ ngứa của cô nàng vừa cảm thán.
“Huhuhu… Ôi trời ạ…”
Dù chỉ một câu nói cũng có thể trở thành lời đồn, nhưng một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng cũng đã truyền đến tầng hai mươi sáu của tổng giám đốc, Liễu Nghi khí thế bừng bừng kể lại cho Xuân Phàm nghe.
Tim Xuân Phàm không khỏi thót lên một cái.
Dương Lập Hân cùng Phạm Ti Ti ư?
Trò quái gì đang xảy ra thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.