Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!

Chương 7:




Nếu cứ có hứng thú một cách thái quá với đời sống riêng tư của người ngoài thì hãy cẩn thận, bằng không lửa sẽ cháy ngược lại. Hơn nữa, cái gọi là tin đồn vốn chỉ là chuyện truyền miệng, vô căn cứ.
“Anh giải thích đi! Anh giải thích rõ ràng cho tôi ngay!” Tiếng thét chói tai như của bệnh nhân tâm thần vọng ra phòng làm việc, “Vì sao tôi chỉ đi mua vài thứ đồ trang điểm với anh thôi, thế mà lại bị toàn công ty nói thành hạng hồ ly tinh chuyên ăn thịt người, đã thế ăn xong còn không thèm nhả xương hả?!”
Phạm Ti Ti một tay chống nạnh, một tay chỉ trước mặt Dương Lập Hân gào lên, điệu bộ yêu mị thường ngày của cô nàng chẳng thấy đâu, chỉ thấy một bà chằn dữ dằn đang quát tháo người.
Dương Lập Hân tỏ ra vô tội, “Tôi cũng không biết.”
“Ruỳnh” một phát, Phạm Ti Ti đem giày cao gót bảy phân giẫm lên mặt bàn trà, vô cùng khí thế gào lên: “Anh là tổng giám đốc, ai dám đến trước mặt anh nói năng huyên thiên, tán dóc vớ vẩn? Còn tôi lại là người bị hại, trở thành trò cười trong mắt mọi người, rốt cuộc anh có hiểu được tôi khổ sở thế nào không? Mỗi ngày đi làm là phải nghe không biết bao nhiêu lời dao kiếm tra tấn, toàn những từ thô bỉ coi thường. Tại sao tôi lại xui xẻo thế chứ? Tai sao tôi lại đáng thương như vậy? Tât cả đều là do anh hại tôi!” Âm cuối cô nàng kéo dài, hét chói tai.
Chậc, cãi nhau đúng là có thể chết người.
Dương Lập Hân mất kiên nhẫn, không nhìn nổi Phạm Ti Ti đang phát điên lên nữa. Anh liếc sang phía người bên cạnh, Xuân Phàm đang rụt người, bịt tai đứng ở một bên.
“Em cũng biết việc này à?” Anh kéo tay cô xuống.
“Biết gì?”
“Mấy cái tin đồn nhảm này.”
Xuân Phàm quay đi, “Ừ, từ trên xuống dưới xôn xao suốt ngày, tôi là người cuối cùng biết tin này.”
Dương Lập Hân quan sát sắc mặt cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Em có tin không?”
“Tôi không tin.” Anh ta qua lại với Phạm Ti Ti? Chuyện này không thể xảy ra. Nhưng cô không ngốc mà đi nói những chuyện đó nên đành đánh lạc hướng sang chuyện khác: “Nhưng chuyện đồn đại này xảy ra cũng tiện, vừa vặn che đi chuyện giữa chúng ta, tôi cũng phải không tốn công nghĩ cách giấu diếm. Mọi người đều bất ngờ về anh đấy, giám đốc lạnh lùng thế nhưng cũng chiều bạn gái, cùng đi mua mĩ phẩm cho cô ấy.” Qua chuyện này, cô cũng nhận ra rằng mình vẫn để ý đến những việc có liên quan đến anh.
Dương Lập Hân nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Không phải em soi gương rồi mắng tôi, muốn tôi mua đồ mĩ phẩm đắt tiền nhất đền bù cho em sao? Tôi cũng không hiểu rõ mấy chuyện làm đẹp của phụ nữ lắm, vừa đúng lúc gặp Phạm Ti Ti đang dự một bữa tiệc gần đó nên tôi nhờ cô ấy cùng đi chọn đồ cho em.” Mỹ nhân nổi tiếng đẹp từ tận xương tủy, làm gì cũng duyên dáng Phạm Ti Ti là nhân tài có năng lực nhất ở phòng ngoại giao, chắc chắn cô ấy có thể giúp anh mấy chuyện mĩ phẩm này.
Xuân Phàm giật mình, “Anh nghe thấy à?”
“Rất rõ ràng.”
“À à, tôi chỉ buột miệng càu nhàu thôi ấy mà, có nằm mơ cũng không có chuyện anh sẽ thật sự mua cho tôi.” Cô ngây ngô cười.
Dương Lập Hân cũng không nghĩ tới có ngày mình sẽ đích thân đi làm những chuyện kiểu này, chỉ là cô khác với nhiều người, rất ít khi mở miệng nói với anh rằng cô “Muốn” gì đó. Hôm ấy dù nghe cô đang mắng mình nhưng anh bỗng cảm thấy cần phải làm gì đó khiến cô bất ngờ, được thỏa mãn.
Sau khi nhận được quà, Xuân Phàm vô cùng thích thú, cô vui tới nỗi mặt mày hớn hở. “Anh mua nhiều thật đấy.” Chiếc bàn ăn nhỏ ở căn hộ của cô đầy những túi giấy đựng mĩ phẩm.
“Chuyện nhỏ mà, chỉ cần em thích là được rồi.” Anh không hiểu được vì sao phụ nữ lại cần nhiều chai chai lọ lọ đến thế, lúc anh nhìn em gái trang điểm cũng vậy, em gái anh dùng rất nhiều mĩ phẩm mỗi lần trang điểm. Nhưng anh cũng tỏ ra hết sức thông minh, không nói ra những suy nghĩ của mình để khiêu khích ham muốn mua sắm của phái đẹp.
Anh không phải loại đàn ông keo kiệt, nhưng cô lại từ chối thu tiền thuê nhà và phí sinh hoạt của anh, anh cảm thấy cô như thế là phải chịu thiệt. Nhớ tới em gái rất thích trang sức nên anh mua cho Xuân Phàm những đồ như dây chuyền, nhẫn, hoa tai, tùy vào tâm trạng của cô mà tặng. Thấy em gái có chiếc khăn lụa đẹp, ví da tốt, anh cũng mua mỗi thứ một cái rồi tặng cho cô. Nếu như cô không thích thì kệ cô, dù sao cô cũng xứng đáng với những thứ đó khi cho anh ở cùng. Ai bảo cô cứ hay xoát xoát tay từ chối khi anh ngỏ lời muốn đưa cô đi mua sắm.
Anh không thích tặng hoa hay chocolate vì anh rất bận, không có thời gian mà chọn lựa hay mua mấy thứ đó. Mọi quà tặng trước giờ đều là anh nhờ em gái mua hộ, chỉ có duy nhất lần này là anh tự mình mua đồ trang điểm cho cô.
Bình thường tổng giám đốc hay nhờ thư kí mua quà biếu khách hàng lớn hoặc quà sinh nhật cho người thân, Xuân Phàm là người giúp anh chọn rồi gửi những món quà đó, thế nên những thứ anh tặng cô đành phải nhờ em gái chọn hộ.
Nếu như không phải là Nhạc Xuân Phàm thì anh cũng sẽ không để nữ thư kí của mình thành tình nhân bí mật. Anh luôn công khai phản đối chuyện thỏ ăn cỏ gần hang[1], thế nên chuyện giữa hai người thật sự không thể để công khai.
[1] Thỏ ăn cỏ gần hang: Tức là yêu hay có quan hệ với những người thân cận với mình, ví dụ như giám đốc và nhân viên, giáo viên trong cùng trường,…
“Này này này!” Phạm Ti Ti nhanh chóng lên tiếng để cho thấy sự tồn tại của mình, “Hai người tưởng hôm nay được âu yếm nhau hả, bồi thường cho tôi đến khi tôi vừa lòng thì thôi đi, nếu không tôi làm loạn các người cả đêm đấy!” Thật kinh khủng, tự nhiên bị coi thường, cô là “vật thế thân” cũng bị tổn hại tinh thần lắm chứ, thế mà hai con người ấy còn đứng đó liếc mắt đưa tình với nhau.
Cho dù có là tổng giám đốc ma đầu, Phạm Ti Ti cô cũng phải đòi lại quyền lợi!
Dương Lập Hân cũng không chịu thiệt, anh cười lạnh, “Phạm Ti Ti, cô nhân lúc tôi mù mờ về đồ trang điểm của phụ nữ đã tùy tiện chỉ tới hai, ba mươi dạng sản phẩm khác nhau, tôi không nói hai lời mà chỉ trả tiền. Đúng là tôi không biết Xuân Phàm dùng mĩ phẩm thế nào, nhưng nhìn qua bàn trang điểm của cô ấy cũng nhận ra cô ấy không dùng nhiều đồ đến thế. Cô lợi dụng cơ hội này để bảo tôi mua nhiều mĩ phẩm, có những thứ Xuân Phàm không dùng được sẽ chuyển sang tay cô.”
Phạm Ti Ti hơi sững người lại: “Tôi đâu có làm như anh nói?” Khí thế cô nàng rõ ràng giảm đi nhiều.
Dương Lập Hân hừ lạnh: “Xuân Phàm sẽ dùng màu son đỏ rực như lửa hay màu nho mê hoặc hả? Còn đồ trang điểm cho lông mi, cô chọn tận mười hai cái mascara, cô nghĩ Xuân Phàm sẽ dùng được hết mấy cái đấy không? Ngoài ra còn kem chống nắng, BB cream, một lần mua có cần phải mua tới sáu hộp không? Tôi không hiểu nhưng không ngốc.”
Xuân Phàm buồn cười, hơi mím môi. Bạn cô đúng là có hơi mượn gió bẻ măng thật.
Phạm Ti Ti cười ha ha: “Ôi ôi, không hổ danh tổng giám đốc, trí nhớ anh tốt thật đấy, khiến tôi cũng phải bội phục nha!” Cô nàng đánh trống lảng.
“Mới vừa rồi cô còn tới trước mặt tôi quỷ khóc thần gào cơ mà, sao không tiếp tục đi!” Anh nhanh chóng nhìn ra chiêu trò của cô.
“Anh không giải quyết hậu quả à?”
“Tôi chưa nhàm chán đến mức đấy.” Dương Lập Hân nở một nụ cười quỷ dị. “Xem như cô là mũi tên nhử giặc cũng tạm được.” Nếu không đống tin đồn đao kiếm kia sẽ rơi xuống đầu Xuân Phàm của anh, anh sợ về sau không có ai để ôm.
“Gì cơ? Anh tiện thật đấy.” Phạm Ti Ti ôm ngực khóc thét.
“Cho cô lựa chọn đấy.”
Không sai, vài thứ sản phẩm kia toàn là cô chọn, lúc hai người họ đứng ở quầy sản phẩm cô đã cố ý một cách vô tình dựa sát vào tổng giám đốc, ra vẻ thân mật với anh ta để làm anh ta lúng túng. Cuối cùng không lợi dụng được anh ta mà ngược lại, cô còn mang họa vào thân.
Thật ra Phạm Ti Tii cũng không để ý chuyện đồn đại đến vậy, chỉ cần Anata của cô không hiểu lầm cô là được. Còn những con người thích ngồi lê đôi mách, đồn đại linh tinh thì cô chỉ coi như cái rắm. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn chẳng có lời nói khó nghe nào mà cô chưa từng nghe qua.
Cô luôn bị nhầm lẫn bởi có một gương mặt lả lơi giống tình nhân, phong thái trên người cô cũng toát ra một vẻ mị hoặc như hồ ly tinh, nếu cùng tổng giám đốc lắm tiền lại đẹp trai, tuấn tú dính phải một vụ lùm xùm tình cảm thì thế nào nhỉ?
“Ôi chà, có khả năng được tổng giám đốc “trọng dụng” cũng là một sự vinh hạnh của tôi!” Đôi mắt hạnh mị hoặc, hút hồn người mới chớp chớp vài cái, ngay lập tức trở thành ánh mắt sáng quắc như ma nữ muốn giết người, Phạm Ti Ti cong môi cười khẩy: “Haiz, đáng tiếc là mọi người sống trên đời đều bị hỏng mắt rồi, tôi là mẫu phụ nữ hoàn hảo, giỏi việc nước, đảm việc nhà, trên giường lại vô cùng hoang dã, tôi đã có Anata đáng yêu nhất trên đời rồi! Tôi tốt đẹp hơn người nào đó ở trong công ty lúc nào cũng được coi là thục nữ đảm đang của gia đình, đừng nói đến việc giúp người yêu là quần áo, đến cả rán một con cá cũng không biết làm.”
Xuân Phàm nghe đến đó chột dạ, mở to mắt.
Dương Lập Hân còn cố ý quay lại nhìn cô, hỏi: “Cô ấy đang châm chọc em sao?” Nếu đúng vậy thì anh đã hiểu tại sao Xuân Phàm quyết không chịu cái danh “tình nhân”. Tình nhân bình thường luôn nịnh bợ ông lớn của mình bằng cách nấu ăn theo khẩu vị của người đó hoặc thỉnh thoảng pha cà phê,… để moi thêm tiền.
Ma đầu thối, thấy ấm nước nào không sôi thì nhấc ấm đó!
Xuân Phàm cãi lại: “Tôi không biết rán cá đấy, thế thì sao?”
Dương Lập Hân vỗ vỗ lên tay cô, “Không sao cả, tôi cũng không biết rán cá, tôi chỉ biết làm thịt bò bít tết thôi.”
Phạm Ti Ti không nhịn được mà cười một phát nhưng vẫn giữ được sự duyên dáng vốn có: “May là Xuân Phàm quyết định không kết hôn đấy, nếu không tôi sẽ phải dạy cô ấy nấu mì tôm trứng với rau cải đấy. Lần trước cô ấy suýt thì chết đói vì tôi phải đi công tác nước ngoài, không có ở đây nấu cho cô ấy ăn được.”
Xuân Phàm thẹn thùng cắn môi nói: “Cậu đừng nói quá như thế, dưới tầng cũng có tiệm tạp hóa cơ mà, hơn nữa lần đó mình cũng đã mua mấy hộp đồ ăn nhanh quay nóng lò vi sóng được để trữ trong tủ lạnh rồi mà.”
“Tiểu Phàm Phàm, có một lần chúng ta đi leo núi, đến cả một tiệm tạp hóa cũng không có, cậu còn nhớ chứ?” Phạm Ti Ti vẫn tiếp tục nói khoa trương lên như độ cao của ngọn núi, giọng cô nỉ non: “Nếu khi đó không nhờ Anata của mình không sợ gian nan vất vả, trèo đèo lội suối, chẳng ngại bị rách cả quần mà tiếp tế hai túi đồ lương thực lớn, chắc bọn mình đã chết đói ở đó rồi! Ôi, chỉ cần thế thôi cũng đủ chứng minh tình yêu giữa hai đứa mình vĩ đại như trời cao, biển rộng, lãng mạng tựa như chuyện tình của Romeo và Juliet, khắc cốt ghi tâm,…”
Cái cô nàng này, rốt cuộc muốn hát đi hát lại bài ca chuyện tình đó bao nhiêu lần mới thôi? Dương Lập Hân đưa tay lên xem đồng hồ, ám chỉ muốn tiễn khách.
Pham Ti Ti cũng kinh qua nhiều chuyện nên thấy hành động của anh thì rất thức thời, làm nên một cái kết nhanh chóng: “Tôi biết mấy người vô cùng hâm mộ lẫn ghen tị với tôi, tôi biết hết. Nhưng tôi chẳng thừa thời gian để nhận lấy những ánh mắt ghen ghét của các người đâu! Xuân Phàm, mình lấy hai hộp mặt nạ dưỡng da nha!” Vừa nói cô nàng vừa vơ lấy những đồ trang điểm mình thích, đến lúc túi mình chật cứng thì mới thỏa mãi, thầm nghĩ ông chủ của mình cũng thật tốt bụng.
Xuân Phàm “ừ” một tiếng, không phản đối.
Có được chiến lợi phẩm nên Phạm Ti Ti vô cùng hài lòng mà thở dài một hơi đầy thỏa mãn. Vừa đúng lúc đó điện thoại cô nàng vang lên, nhìn thấy tên người gọi, cô nở một nụ cười rạng rỡ, nũng nịu nói với cái điện thoại: “Em yêu, em tới rồi à, anh đang chuẩn bị về nhà đây! Anh bảo này, hôm nay anh đã giúp em tiết kiệm không biết bao nhiêu tiền rồi đấy, nhất định sau hôm nay em sẽ ủng hộ cách anh tiết kiệm và cho anh làm người quản lí tiền của chúng ta…”
Cuối cùng cửa chính cũng được đóng lại, hồ ly tinh đã về hang ổ của mình.
Phòng khách không lớn lắm bất chợt trở về với vẻ im lìm, tĩnh lặng.
Thật ra Xuân Phàm rất hâm mộ cái cách mà Phạm Ti Ti đối với người yêu nhiệt tình, phóng khoáng, đôi lúc lại nũng nịu như vậy, đáng tiếc trước mặt cô là một tảng đá bất động, cô không thể làm nũng với tảng đá suốt ngày nhăn mặt như vậy được.
Dương Lập Hân hơi trầm ngâm, “Tôi chưa từng được nghe em nũng nịu với tôi, em đã từng làm nũng với ai chưa?” Anh rât tò mò về việc này.
“Đương nhiên là rồi.”
“Cũng đúng, con gái thường hay làm nũng mẹ.”
“Không phải.” Xuân Phàm lắc đầu.
“Sao lại không phải?” Cô ấy nói vậy là sao?
“Mẹ tôi rất yêu tôi, nhưng bà ấy muốn kiếm thật nhiều tiền để cho tôi có một cuộc sống đầy đủ nên thường về muộn, về nhà cũng không nói chuyện vì bà đã quá mệt mỏi khi trở về từ chỗ làm rồi. Vậy nên tôi không thể làm nũng mẹ tôi được.” Giọng nói của cô có chút cay đắng.
“Vậy em đã làm nũng ai?”
“Chỉ một tí thôi, tôi từng làm nũng với bạn trai cũ.”
“Bạn – trai - cũ?” Ngữ khí của anh có chút bất ngờ.
“Anh xem thường tôi à? Tất nhiên tôi cũng từng có bạn trai rồi.” Xuân Phàm bảo vệ danh dự của mình.
Dương Lập Hân không để ý tới chuyện cô có bạn trai trong quá khứ hay không, anh chú tâm tới việc cô lại có thể làm nũng với đàn ông!
“Nhưng phải làm thế nào mới là làm nũng chứ? Tôi không hiểu lắm.” Tâm trí Xuân Phàm hơi rối loạn. “Tôi chỉ biết là hai người ở cùng một chỗ với nhau sẽ cư xử rất nhẹ nhàng, thoải mái, rồi cùng nhau cười nói vui vẻ, nhiều khi còn đùa nhau tới mức lăn trên sàn nhà. Ti Ti tốt bụng bảo với tôi rằng cô ấy và Anata cũng hay như vậy với nhau. Nếu như thật sự làm nũng là như vậy, thì người bạn trai trước của tôi cũng mang đến cho tôi cảm giác ấm áp như gió xuân, tôi có thể…”
Dương Lập Hân cúi đầu, không hề nói trước mà đã hôn lên đôi môi cô.
Cô gái này, em nói nhiều thật.
Cô mở to mắt đầy bất ngờ. Một bàn tay của anh đã ôm lấy khuôn mặt cô khiến cô không thể quay đi, chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn của anh. Đầu lưỡi của anh ngang ngược, nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô một cách đầy đắm say.
Xuân Phàm hít vào một hơi, cô rất sợ nụ hôn sâu của anh, cảm giác thật dài, nụ hôn cứ kéo dài mãi, dường như đến cả trái tim cô cũng phải tan chảy, nhanh chóng lấn át lý trí cùng sự kiêu ngạo mà cô vốn dựng sẵn.
Cô muốn lui lại một bước để né tránh, sự nhiệt tình đã khiến cho cô quay cuồng, cơ thể dường như không làm theo ý thức nữa. Vừa lúc ấy, bàn tay kia của anh đã di chuyển trên tấm lưng cô, nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay anh truyền vào da thịt cô, xuyên qua lớp áo váy, mỗi nơi anh mơn trớn đều lưu lại cảm giác thật tê dại…
Dương như anh đã quá quen thuộc với thân thể cô, cơ thể cô cũng hưởng ứng theo sự dẫn dắt của anh, xem ra càng ngày cô càng lấn sâu hơn rồi.
***
“Xuân Phàm à ~” Phạm Ti Ti lại nũng nịu kéo dài âm cuối cùng, đôi môi màu hồng đào được phủ một lớp son bóng căng mọng chu ra, cất tiếng nói: “Màu son này hợp với mình thật đấy! Gợi cảm, nóng bỏng mà dễ thương, đàn ông nào nhìn mình đều lộ ra vẻ đói khát, này này này, đã có hơn mười cô nàng đồng nghiệp nhờ mình mua màu son này hộ họ rồi đấy.”
Tranh thủ đang giờ nghỉ trưa, Xuân Phàm thuận tay sắp xếp lại vài văn kiện, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc nhìn ngắm bạn một lúc rồi cười nói: “Rất hợp với cậu, con mắt thẩm mĩ cậu luôn chuẩn xác, so với người mẫu còn đẹp hơn nhiều.”
Phạm Ti Ti cười toe toét, so với chim công xòe đuôi còn kiêu ngạo hơn.
“Tí nữa mình nói chuyện nhé, trưa nay mình mời.” Cô nàng rất vui vẻ.
“Không được, mình phải mời cậu.”
May là có Phạm Ti Ti khoe khoang tứ phía, làm bia đỡ đạn cho cô để đánh lạc hướng mọi người không nghi ngờ nữ thư kí đoan trang như cô lại léng phéng cùng tổng giám đốc.
Liễu Nghi lại hiểu lầm, “Chị Xuân Phàm à, chị khách khí làm gì. Chị ta bây giờ là tình nhân của tổng giám đốc, chỉ muốn lấy lòng chị thôi.” Cô thật sự không ưa nổi Phạm Ti Ti, cô ta rất lẳng lơ, Paul đã mấy lần hỏi cô về tình hình của cô ta, cô nổi một trận lôi đình như quỷ Dạ Xoa tái xuất thì Paul mới không dám hé miệng hỏi thêm một lời nào.
Cô ả là loại hồng nhan họa thủy!
“Sao thế? Cô em ghen tị hả? Nhìn cô em ghen tị đến nỗi mắt đỏ ửng lên kìa.” Phạm Ti Ti đột nhiên suồng sã, tiến tới gần cô. “Liễu Nghi đáng yêu à, em muốn chị mua giúp em màu son môi giống chị không? Paul sẽ càng yêu em hơn đó nha!” Đôi mắt biết nói của cô mê hồn tới nỗi có thể làm rung động phái đẹp.
“Tôi không cần!” Liễu Nghi luôn tự hào rằng mình là người con gái đủ công, dung, ngôn, hạnh, cô vô cùng khinh thường hạng người cợt nhả như Phạm Ti Ti. “Tôi và Paul yêu nhau thật lòng, chị đừng hòng giả vờ săn sóc, đùa giỡn như vậy.”
“Chậc chậc chậc!” Phạm Ti Ti lộ ra điệu bộ muốn chọc người, cô cất giọng ngọt ngào tới tận xương tủy: “Chị bảo này, loại đàn bà như em là dễ bị cho ra rìa lắm nha! Cho dù em đã kết hôn thì cũng nên biết chuẩn bị nội y hay áo ngủ khêu gợi, ăn diện sao cho thật đẹp vừa là trò chơi hấp dẫn, vừa là cách thức cơ bản nhất để quyến rũ đàn ông. Em còn phải học nhiều!”
Liễu Nghi châm chọc nhìn cô, “Chị tự nhìn lại mình đi đã, loại như chị chỉ có thể làm loại tình nhân rẻ mạt, làm hồ ly tinh cho người ta bao nuôi, đã vậy còn dám lên mặt dạy tôi làm thế nào để trở thành phụ nữ cuốn hút ư? Tôi và Paul đã lên kế hoạch cho đám cưới vào năm sau rồi! Còn chị thì sao chứ, đến bao giờ chị mới có cơ hội được mặc váy cưới lụa trắng ngọc ngà hả? Ba lăm, hay bốn mươi…”
Sắc mặt Phạm Ti Ti hơi biến đổi, vừa rồi Liễu Nghi đã chọc đúng vào nỗi đau của cô. Cô cùng Anata dù yêu nhau đến thế nào đi nữa cũng không thể công khai kết hôn.
Nhạc Xuân Phàm không mấy vui vẻ, nói: “Liễu Nghi, em không cần phải hung hăng hóa thành công kích như thế, huống chi cô ấy còn là trưởng phòng bộ phận ngoại giao, em đã bất lễ rồi!”
Liễu Nghi không phục ra mặt. Các người căn bản là cùng một giuộc!
Phạm Ti Ti lúc này đã không còn dáng điệu mị người nữa, chỉ trong chớp mắt, ánh mắt cô trở nên rét buốt, nhìn chằm chằm Liễu Nghi, “Cô em bảo chị là người tình của tổng giám đốc, vậy em đã thấy bọn chị ngủ chung một giường chưa? Đã vậy còn dám ăn nói hỗn hào, không sợ chị đây sẽ kể lại với người khác, nói với chồng tương lai sao?”
Liễu Nghi cảm thấy bất an nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi: “Tổng giám đốc không phải loại người công tư bất minh như vây…”
“Ô, nói được vậy xem ra em còn hiểu tổng giám đốc hơn cả tôi đấy!”
Vừa nhắc đến Tào Tháo đã tới.
“Hiểu tôi làm sao?” Dương Lập Hân bước ra từ phòng làm việc, chuẩn bị xuống phòng ăn tập thể cùng chủ tịch Dương.
“Tổng giám đốc ~” Phạm Ti Ti nắm lấy cơ hội đang bày ra trước mắt, cô thân mật bám vào anh, “Mọi người đều rất thích màu son mà anh mua tặng em đấy, anh xem này, có đẹp không? Cây son này do anh chính tay chọn lựa, em nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Để cảm ơn anh, hôm nào anh cần “dùng” đến em thì cứ dùng, không cần hỏi trước nha!”
Xuân Phàm có chút nghi ngờ, Liễu Nghi thầm chửi số phận.
Trong mắt Dương Lập Hân có chút khó hiểu, giọng anh trầm xuống, “Không cần chờ đến hôm nào, bây giờ tôi đang cần cô, cô theo tôi dùng bữa trưa.”
Phạm Ti Ti nở mày nở mặt vẫy tay chào Xuân Phàm: “Tiểu Phàm Phàm, ngày mai chúng ta lại ăn cơm trưa cùng nhau nhé!” rồi nguýt Liễu Nghi một cái, sau đó cô nàng cao cao tại thượng cùng tổng giám đốc đi ăn một bữa tiệc thịnh soạn.
Liễu Nghi thầm than một tiếng xui xẻo, xem ra trong khoảng thời gian sắp tới tổng giám đốc còn gần gũi với con hồ ly cợt nhả kia, cô cần phải cố gắng nhẫn nhịn.
“Liễu Nghi, vừa rồi là làm nũng sao?” Cô không ngại mà hỏi.
“Sao cơ ạ?”
“Cô ấy hành xử như vậy trước mặt tổng giám đốc…”
“Phì phì phì! Đó không phải là làm nũng, là cợt nhả ấy!”
Vậy sao? Thật đáng nghi.
***
Buổi chiều.
“Chị Xuân Phàm, chị có nhận thấy rằng sau khi tổng giám đốc cùng Phạm Ti Ti trở về từ bữa trưa, sắc mặt anh ấy rất khó coi không? Anh ấy liên tục nhìn em.” Vẻ mặt Liêu Nghi như mừng thầm, bình thường cô sợ sếp như sợ nhà bị phát hỏa.
Xuân Phàm nghĩ, là vì anh ta nói chuyện không hợp với chủ tịch nên khó chịu sao?
Liễu Nghi cười nhạo: “Lần làm nhân tình này của Phạm Ti Ti xem ra là lần ngắn ngủi nhất của cô ta rồi.” Cô nhất định phải mua một chuỗi hạt bồ đề tạ ơn mới được.
Xuân Phàm trả lời một cách sâu xa: “Nếu cứ có hứng thú một cách thái quá với đời sống riêng tư của người ngoài thì hãy cẩn thận, nếu không lửa sẽ cháy ngược lại. Hơn nữa, cái gọi là tin đồn vốn chỉ là chuyện truyền miệng, vô căn cứ.”
Liễu Nghi bĩu môi, “Chị và Phạm Ti Ti có tình bạn sâu đậm thật đấy!” Cô nàng một mực bao che khuyết điểm bản thân.
“Có rất ít người chị coi là bạn và nhận được sự tin tưởng từ chị.” Xuân Phàm thong thả thừa nhận, cô lại nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, Liễu Nghi này, lần trước chị khuyên em tìm lớp học thêm để tăng cường tiếng Anh giao tiếp, em đã bắt đầu học chưa?”
Trên khuôn mặt Liễu Nghi lộ ra một nụ cười vô tư, “Paul phản đối việc sau giờ làm em còn đi học thêm, như vậy sẽ làm giảm thời gian mà chúng em ở bên nhau. Hơn nữa em cũng không muốn đi học lắm nên thôi.
“Vì sao? Mỗi ngày em đều có thời gian để tới lớp học thêm mà!”
“Chị quên rồi à? Bọn em đã lên kế hoạch, sang năm sẽ làm đám cưới.”
“Sau khi kết hôn cũng vẫn phải đi làm chứ…”
“Ôi, chị này, chị đừng cưỡng ép em, em không muốn làm một người phụ nữ quá độc lập đâu!”
Ai cưỡng ép cô chứ? Hơn nữa cũng chẳng liên quan đến việc làm một người phụ nữ độc lập, mà là xét theo yêu cầu của công việc, lúc nào cũng cần phải tăng cường thực lực của bản thân để không bị đào thải khỏi công ty.
Liễu Nghi cười ngọt ngào, nói: “Paul là người rất có trách nhiệm và mạnh mẽ, anh ấy luôn giải quyết tốt mọi công việc, anh ấy còn bảo anh ấy có đủ khả năng kiếm tiền để nuôi gia đình, hi vọng em sẽ trở thành cô vợ nhỏ xinh của anh ấy.”
Ở nhà làm “cô vợ nhỏ xinh”, đi làm lại phải trưng ra dáng vẻ chuyên nghiệp, chuyện này có gì mâu thuẫn không? Xuân Phàm không nghĩ việc này có vấn đề gì cả. Ai chẳng có hai tác phong khác nhau khi đi làm và khi về nhà chứ.
Nói thẳng ra là Liễu Nghi vốn không có ý chí, cũng lười không muốn nỗ lực làm việc.
Đến mức này thì đành chịu chấp nhận vậy, Xuân Phàm không ở lại khuyên nhủ cô nàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.