*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa lớn vừa tạnh, núi Phúc Minh hiện ra vẻ xanh tươi mát mẻ, núi đồi nối tiếp liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp.
Phía bên sườn núi xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh, dùng cả hai tay hai chân mà bò theo đường núi.
Một giọt mồ hôi theo đuôi lông mày chảy xuống, Bạch Đường giơ tay lên, lau một lượt qua khuôn mặt.
Thời điểm đứng dưới chân núi nhìn lên, nàng không nghĩ rằng ngọn đồi này thế mà lại xa như vậy, đã leo hơn một canh giờ mà còn chưa tới nửa sườn núi.
Muội muội của nàng - A Duyệt, hôm nay cũng đòi cùng nàng lên núi, may mà bị nàng ngăn lại.
Vốn dĩ mẫu thân vừa mới trở bệnh tháng trước, thân thể hiện tại không được tốt lắm, ngay cả đệ đệ cũng bị lây cảm, ho khan suốt ngày, vậy nên A Duyệt cần ở nhà để chăm sóc bọn họ.
Nàng xoa đầu A Duyệt, lặp lại dặn dò, hứa rằng sẽ về nhà trước khi mặt trời xuống núi.
Trước khi ra ngoài, nàng còn cố ý dùng dây thừng đã chà xát buộc trên chân, cố định giày thêm chắc chắn, đế giày cũng có lực ma sát hơn, nếu có dẫm trúng bùn lầy thì cũng bớt phần nguy hiểm.
Giẫm lên lớp bùn dưới chân, Bạch Đường hít sâu một hơi, đôi tay bám trụ vào vách đá, dùng sức ở chân, nghiêng nửa thân mình về trước để thấy rõ loài hoa trước mặt.
Giữa những bụi cây xanh biếc, từng đóa hoa cẩm miêu(1) màu tím phớt nở rộ, đây đúng là thứ nàng đang tìm.
Bạch Đường thả xuống sọt nhỏ sau lưng, đôi tay mười phần nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc liền đem toàn bộ hoa cẩm miêu cho vào trong sọt.
Nàng ước lượng bên trong sọt, có tầm bốn năm chục cây, nhắm chừng có thể đổi được hai mươi đồng tiền.
Bạch Đường đến bên phiến đá to, ngồi xuống, lấy ra túi nước, uống một hớp. Nàng nghĩ đến mẫu thân cùng tiểu đệ đang nằm trên giường bệnh, không khỏi thở dài một hơi.
Nàng xuyên qua đến nơi này cũng đã hơn một năm, lúc ban đầu thực sự khó chấp nhận, nhưng giờ cũng đã từ từ thích nghi.
Có đôi khi, ngày ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, nàng đã thật sự nghĩ mình là người cổ đại, là người thật sự sinh ra ở thế giới này.
Nơi này tên là nước Đại Thuận, là một quốc gia hoàn toàn không được nhắc đến trong sách giáo khoa lịch sử.
Nhà nàng hiện giờ ở trấn Bình Lương, cạnh thôn Bạch Vu, trong nhà ngoài cha mẹ thì còn một người muội muội, một đệ đệ. Mọi người đều chăm chỉ lao động, mẫu thân nàng là Từ thị còn có tay nghề thêu thùa, có thể kiếm thêm thu nhập, mọi người cũng được xem là sống yên ổn qua ngày.
Nhưng năm nay thời tiết lại không tốt, nông nghiệp khó mà phát triển. Năm trước nhà nàng vay tiền mua hạt giống, mượn gia súc cày cấy đất đai, nghĩ rằng cuối năm nay ắt có thu hoạch, ấy thế mà không những không có được gì, miễn cưỡng chỉ thu được hai phần, còn không đủ trả lại tiền vốn.
Nhà nàng cũng không ngờ khoản tiền vay lúc trước lại là cho vay nặng lãi, hiện giờ người đến trước cửa đòi tiền, con số nợ lại nhân lên đến mười lăm lượng bạc.
Phụ thân gấp đến độ sức đầu mẻ trán, phải đi chạy vạy khắp nơi mới được năm lượng bạc, còn lại mười lượng kia thì chẳng biết phải xoay sở thế nào.
Tối hôm qua, cách vách tường mỏng, nàng lại nghe thấy tiếng phụ thân trở mình trằn trọc, hiển nhiên phụ thân nàng lại một đêm không yên giấc.
Trời vừa sáng, phụ thân nàng nói là đi tìm cách, rồi vội vàng ra ngoài.
Bạch Đường nhìn phụ thân ra cửa, nghĩ đến bản thân khi xuyên qua thân thể này, trong một năm nay đã ghi nhớ được những ký ức lúc trước.
Một cỗ máu nóng chảy qua toàn thân, nàng kinh ngạc phát hiện ra bản thân mình đối với những loại rau dại vô cùng thông thuộc đặc tính.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Bạch Đường đã ghi nhớ được tên gọi, dược tính, phân biệt được loại thực vật này là có độc tố hay có giá trị dược liệu. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng trong nhà chỉ là người làm nông, mặc dù nàng có bóng gió hỏi han, nhưng cũng không tìm ra được gì.
Nàng cũng coi như đây là bản lĩnh trời cho, vui vẻ tiếp nhận.
Sau đó, trong một lần đi lên trấn, nhờ biết được một chút rau dại có thể làm dược liệu, có một tiệm thuốc muốn mua lại, nàng nhờ vậy mà có thể giúp nhà có thêm chút thu nhập.
Nghỉ ngơi được một chút, Bạch Đường đứng lên, định theo đường cũ trở về thì khoé mắt liếc thấy ở góc núi cao cao, một tán cành khô nghiêng ra, hơi lệch xuống dưới, đứng từ chỗ nàng có thể ngửi thấy mùi hương trái cây.
Bạch Đường biết đây là quả sơn lí, quả đỏ mọng nước, vị chua ngọt, có thể tiêu đàm, nếu hái về đưa người nhà ăn thì có thể chóng khỏi bệnh.
Nàng thử dùng sức nhảy lên, sau vài lần cố gắng thì vẫn còn cách tán cây một khoảng, mà xung quanh lại không có chỗ để trèo lên.
Bạch Đường không chịu bỏ qua, nàng ngó trái ngó phải, tìm được mấy hòn đá tương đối, dùng tay hướng về phía trước ném mạnh, lặp lại vài lần thì có vài hòn đá đập trúng vào tán cây, tán lá đung đưa vài cái rồi rớt xuống vài quả.
Nàng khom lưng nhặt từng quả một, cũng bỏ vào sọt nhỏ sau lưng, tự nhủ lần sau đi lên thì phải mang theo một cái giỏ nhỏ, như vậy có thể mang thêm nhiều trái cây trở về.
Có thêm thu hoạch ngoài ý muốn này, tâm trạng Bạch Đường tốt hơn rất nhiều, tốc độ xuống núi cũng nhanh hơn, chỉ một canh giờ đã trở lại chân núi.
Núi Phúc Minh cách trấn trên khoảng năm dặm đi đường, nàng đội lên mạng che, tiếp tục bước về phía thị trấn, đem hoa cẩm miêu vừa thu hoạch giao cho tiệm thuốc.
Chưởng quầy đã giao dịch với nàng vài lần, cười nói: "Loại cẩm miêu này chỉ có ngươi là khéo thu nhất, lúc nào hoa giao tới cũng tươi mới."
Bạch Đường cúi đầu đếm tiềm, thấy đủ hai mươi đồng, mà chưởng quầy rõ ràng vẫn còn định há miệng nói tiếp, nàng liền nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, sửa soạn ra về.
Chưởng quầy gọi với lại, nói cùng nàng: "Ngươi thật là, giao dịch bao lâu nay, ta còn không biết ngươi họ tên là gì. Đừng nóng vội, chỗ ta còn cần mấy vị thuốc, thu mua giá cao hơn chút, ngươi muốn xem qua không?"
Bạch Đường lập tức dừng bước, chưởng quầy cúi người xuống lấy ra một quyển sổ ghi chép, chậm rãi đưa đến trước mặt nàng.
Nàng vừa định bước lên xem, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, bày ra bộ dáng mơ hồ: "Ta không biết chữ, chưởng quầy cứ đọc tên cho ta nghe xem, nếu có thể thì ta sẽ nghĩ cách."
Chưởng quầy suy xét nhìn nàng một cái, đọc mấy cái tên lên, có vài loại cũng khá phổ thông, có vài loại quả là thuốc hiếm.
Bình thường tiệm thuốc có dán bố cáo bên ngoài, cũng sẽ có dược đồng ở ngoài đọc cho người qua đường nghe. Chỉ riêng cô nương trước mặt này, mỗi lần đến đều đội mũ che, không thấy được diện mạo, chỉ nghe thanh âm thì hẳn là còn trẻ tuổi.
Chưởng quầy không khỏi để ý nhiều hơn, đây là lần đầu nàng đáp lời nhiều đến vậy.
Bạch Đường ghi nhớ tên những vị thuốc này, lại nói hai câu cảm tạ, nhanh nhẹn bước ra khỏi tiệm. Vừa ngẩng đầu đã thấy mặt trời lặn xuống phía tây, từng tầng mây đỏ sậm tỏa ra nơi chân trời, đã đến lúc về nhà.
Nàng cất bước nhanh hơn, vừa về đến cửa, tay còn chưa chạm vào mở cổng thì đã nghe tiếng A Duyệt khóc la: "Các ngươi không thể làm vậy! Cha ta không có nhà, chờ cha ta trở về, nhất định sẽ trả lại tiền cho các người!"
Bạch Đường kinh ngạc, đẩy thẳng cửa bước vào, thấy hai nam nhân xa lạ đứng ở trong nhà, mẫu thân Từ thị ôm chặt tiểu đệ, thân mình cuộn tròn lại, cả hai đều run rẩy.
A Duyệt cũng vô cùng sợ hãi, răng cắn chặt môi, sắp sửa chảy máu, đôi tay cố giơ ra che chở phía trước mẫu thân và tiểu đệ, trên mặt đều là nước mắt nước mũi lẫn vào nhau, khóc lóc kêu la. Khi thấy Bạch Đường bước vào, chân nàng cũng mềm nhũng, liền la lên: "Đại tỷ, bọn họ tới đòi nợ, cha còn chưa về nhà."
Bạch Đường đem mũ mạng bỏ xuống, đặt sọt tre ở cạnh cửa, liền thấy ánh mắt của hai người đối diện sáng lên, rõ ràng là vì diện mạo của nàng.
Chỉ là lúc này không phải so đo điều đó.
Nàng bước lên trước hai bước, đôi tay chống nạnh, la lên: "Cha ta không ở nhà, ở đây không ai làm chủ được chuyện này, các người về trước đi!"
(1) Cẩm miêu: một loài hoa thuộc họ Anh túc, có tên khoa học là Corydalis Sheareri.
(2) Quả sơn lí