Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 17: Thức Thời Là Đức Tính Tốt




Không thể không nói, loại ca vũ đồi phong bại tục này mang là hiệu quả thật sự cao.
Trong bữa tiệc, độ ấm trong nháy mắt tăng lên rất cao, bắt đầu có tiếng hít thở dồn dập, lại tựa hồ có tiếng ậm ừ của thiếu nữ thẹn thùng.
"Dư gia quả là cho chúng ta thêm phần thưởng thức." Vị quý nhân hơi thở vẫn vững vàng như lúc ban đầu, trong giọng nói có phần hơi châm biếm.
Một bàn tay lại gắt gao đè lên mu bàn tay của Bạch Đường, Bạch Đường cả kinh, nhiệt độ cơ thể từ hắn truyền qua tay nàng, căn bản không cho nàng giãy giụa, lòng bàn tay bị miết chặt không rút nổi.
Bạch Đường do dự một chút, vẫn không thấy hắn có thêm cử chỉ nào quá mức.
Mà vị quý nhân chỉ đem tay nàng xoa nắn vuốt ve, khóe mắt thậm chí còn không liếc nhìn nàng một cái.
Hô hấp của hắn vẫn rất bình ổn, do vậy Bạch Đường lại trộm liếc nhìn ca vũ giữa sân, giờ đã thành một đoàn xuân cung đồ sống sờ sờ.
"Như vậy cũng tốt."
Vừa dứt bốn từ này, vị quý nhân đã nắm chặt vòng eo thon của Bạch Đường, sức lực của hắn mạnh kinh khủng, nàng không cách nào trốn thoát, hai chân cách mặt đất, cả người bị đè trên án kỷ.
Chén rượu và bình đều rơi xuống, mảnh vỡ đầy đất.
Bạch Đường váng đầu hoa mắt nhìn nam nhân sắp ngã lên người mình, cho rằng hắn ta cũng bị ca vũ bên ngoài kích thích.
Nhưng hắn chỉ nắm lấy cằm nàng, ánh mắt chăm chú nhìn, tựa hồ như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì, cũng chỉ duy trì động tác này mà không có hành động xâm phạm tiếp theo.
Lần đầu tiên hai người nhìn thẳng vào đối phương.
Bạch Đường căn bản không dám nhìn hắn, tránh ánh mắt đi.
"Dư gia an bài chỗ ở luôn sao?"
"Gia, nô tì được ở đây ba ngày."  
"Ừ."
Vị quý nhân ung dung rời khỏi người Bạch Đường, cũng lấy tay ra khỏi mặt nàng.
Bạch Đường vẫn nằm thẳng trên án kỷ, cũng không dám nhúc nhích.
Nhưng trong mắt người khác thì chỉ cho rằng là nàng bị dọa đến choáng váng.
"Ở ngoài còn chưa tan cuộc."
"Lui xuống đi, thật khó coi, mau rời khỏi đây, đúng là làm bẩn mắt ta."
Vị quý nhân vừa bước chân ra khỏi bình phong tứ sắc, lại dừng lại,  quay đầu nhìn Bạch Đường: "Ngươi đi trước dẫn đường."
Bạch Đường vốn dĩ muốn xoa xoa ngón tay bị hắn nắm đến phát đau, nàng còn đang xoa xoa tay vào vạt áo, lại xém chút bị hắn nhìn thấy.
"Gia bảo ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta rời khỏi đây trước."
Vẻ mặt của A Lục có chút không đành lòng, tựa hồ là bất mãn trước cảnh tượng này.
Bạch Đường không dám nói, nàng cũng mới đến Dư phủ một ngày, căn bản không biết đông tây nam bắc, da đầu căng lên, đành phải bước về trước.
Trong sảnh ánh đèn càng thêm tối tăm, cũng không biết phía A Mai ứng phó thế nào.
"Đi từ hướng này!" A Lục thấy nàng đi ngược về hướng vào, quát khẽ một tiếng.
Bạch Đường nhanh nhẹn vòng lại, nàng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, Dư phủ nếu chuẩn bị phô trương thế này, nhất định sẽ tính toán cặn kẽ từng chi tiết.
Nàng căn bản không cần lo lắng chuyện lạc đường.
Ồ? Người này từ lúc nào lại đội mũ sa màu lục, đem dung mạo che đi bảy tám phần, khiến người khác không thể nhìn rõ.
Con mắt hình viên đạn của A Lục liếc qua, vừa rồi bị nàng chế nhạo một câu, hắn vô cùng bất mãn, chỉ là một nha hoàn nho nhỏ ở Dư phủ mà thôi, nếu không phải bọn họ che giấu thân phận mà đến, hẳn là chỉ vừa nói ra danh xưng cũng có thể khiến nàng ta bị hù chết trước mặt mọi người.
Bạch Đường nhớ lại lúc hai người này tiến vào, liền đi vòng qua lối đi ở tiểu khu, chỉ vừa mới đến cửa đã thấy Như Bình cô nương xuất hiện.
"Quý nhân muốn nghỉ ngơi sao?"
A Lục đáp lời: "Phải, chủ nhân nhà ta đường xa mà đến, có chút mệt mỏi."
Như Bình cô nương dịu dàng cười nói: "Nếu đã như vậy, mời theo nô tỳ."
Bạch Đường không động đậy, nàng biết thức thời là một đức tính tốt, cũng là biện pháp tốt để bảo hộ chính mình.
Chuyện không nên nghe thì không nghe, chuyện không nên nhìn thì không nhìn.
Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đến khi Như Bình cô nương quay trở lại, thấy nàng vẫn giữ bộ dạng bất động này, liền cảm thấy có chút thích nàng ngoan ngoãn.
"Ngươi đi theo ta."
Bạch Đường một chữ cũng không hỏi nhiều, thành thật đi theo sau.
Hai người rất nhanh ra khỏi sảnh chính, không khí bên ngoài có chút lạnh lẽo.
Bạch Đường hít sâu một hơi, so với mùi hương nồng nặc trong phủ, nàng ngược lại càng thích khí trời trong lành thế này.
Như Bình cố tình cách xa sảnh chính mười mấy bước mới hỏi: "Hoắc quản sự có nói qua là ba ngày này cần phải ở Dư phủ hay chưa?"
"Đã nói rồi."
"Trong nhà có biết không?"
Bạch Đường lắc đầu: "Nô tỳ lén trốn ra."
"To gan thật, thời điểm ta bằng tuổi ngươi cũng không dám làm vậy." Như Bình cô nương cười cười nói.
Bạch Đường theo bản năng cảm thấy Như Bình còn dễ ở chung hơn là Hoắc quản sự.
"Ta dẫn ngươi tới phòng nghỉ, ba ngày này, nếu quý nhân mà ngươi phục vụ rời đi thì ngươi có thể trở về nghỉ ngơi, không cần ở lại đại sảnh."  
Như Bình cô nương chỉ cho nàng một cánh cửa nhỏ: "Đừng lạc đường, cứ đi theo đường mà ta dặn, sẽ không gặp rắc rối."
Bạch Đường minh bạch, một câu như vậy đã xem là đặc biệt chiếu cố, liền xoay người hành lễ với Như Bình cô nương.
"Đa tạ tỷ tỷ chỉ giáo."
Như Bình cô nương gật đầu, theo đường cũ trở về.
Bạch Đường đẩy cánh cửa nhỏ bước vào, bên trong là một sân nhỏ có ba gian phòng.
Bên trái là nơi ăn cơm, hai gian còn lại là phòng ngủ chung, mỗi gian có thể chứa bảy tám người.
Bạch Đường là người đầu tiên trở về, nàng đẩy cửa bước vào gian phòng bên phải.
Nàng cầm theo một tay nải ở bên cửa, bên trong là một túi lớn để xiêm áo, túi nhỏ là vài đồ dùng chải đầu rửa mặt, một cây lược gỗ, hai chuỗi hạt bạc, một khăn rửa mặt, còn có một hộp phấn thơm nho nhỏ.
Nàng cũng đang nhàn rỗi, bèn mở hộp phấn thơm, đưa lên mũi ngửi, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, so với đồ A Mai đưa còn tốt hơn một chút.
"Về trước thì qua đây tắm rửa!"
Một giọng nói thô lỗ của bà tử vang lên ngoài cửa sổ.
Bạch Đường còn tưởng rằng trong tiểu viện không có ai, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ta chỉ kêu ngươi đi tắm rửa, đừng có nhát cáy như thỏ vậy chứ."
Bạch Đường nghe trong giọng bà tử không có ác ý, liền chạy nhanh ra mở cửa.
Bà tử trên dưới đánh giá nàng một chút: "Ngươi cũng thật hưởng thụ, vậy mà trốn ở bên trong chuẩn bị ngủ luôn à?"
"Không có, không có, nô tỳ cũng vừa mới trở về."
"Qua bên kia." Bà tử bĩu môi. "Nhà bếp phía sau tiểu gian, nước ấm đang đun, tự mình qua bếp múc nước ở thùng gỗ mang vào."
Bạch Đường đáp vâng, rồi đẩy cửa vào nhà bếp.
Bà tử ngẫm lại cũng không an tâm, bèn theo nàng vào: "Làm được không đó? Đừng có xối cả thùng nước ấm lên thẳng người, tới khi đó thì không ai đưa ngươi đi xem bệnh."
"Bà bà yên tâm, nô tỳ cũng thường làm việc này."
Bạch Đường mang qua thùng gỗ, nhìn vẫn mới tinh và sạch sẽ.
Trên bệ bếp có gáo hồ lô, nàng đem nắp nồi mở ra, nước bốc hơn lên nóng hôi hổi.
Bà tử nghe nàng nói chuyện khách sáo, trong giọng điệu không kiêu ngạo, động tác lại thuần thục, nên cũng lui về sau một bước, nói: "Lấy vừa đủ nước thôi, đừng múc nhiều kẻo đổ."
"Nô tỳ sẽ cẩn thận, đa tạ bà bà nhắc nhở."
Một thùng nước ấm, một thùng nước lạnh đều chuẩn bị xong, Bạch Đường đem quần áo sạch để trên giá cao.
Bà tử bên ngoài lại hỏi: "Có cần xà bông thơm không?"
Bạch Đường mở cửa ra tới, cầm khối xà bông trên tay, lại liên tục nói lời cảm tạ, khiến vị bà tử này có chút ngượng ngùng.
"Hai bà ngày tới, nếu có thiếu gì cứ gọi Tôn bà bà, ta là người quản tiểu viện này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.