Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 26: Vô Lễ




A Lục ngơ ngác, không hiểu tại sao lại là nàng!
Bạch Đường bình thản trả lời, nàng vốn dĩ là nha hoàn, hầu hạ quý nhân vốn là bổn phận của nàng.
A Lục nhìn khuôn mặt bình thản của nàng, thật sự cũng không bắt bẻ được gì.
"Đại nhân đang ở nơi nào?"
"A! Ngươi đang nói chủ tử nhà ta sao, ngài đang ở trong phòng."
Bạch Đường gật đầu, vị quý nhân này vừa nhìn đã biết là kẻ thông minh, xem ra cũng đoán được là vị đại nhân kia sẽ không xuất hiện, liền lười xem những màn biểu diễn kiểu đấy của vũ cơ.
Có người xem là báu vật, lại có người xem là cỏ rác.
Vốn là từ quận Tuân Lăng đến, có gì mà chưa thấy qua?
Nàng không hỏi nhiều thêm, rất tự giác đẩy cửa tiến vào, thật sự là giường nệm dành cho khách quý, bố trí rất tinh xảo chu đáo.
Có điều, sao trước mắt lại lượn lờ sương khói thế này?
Tinh thần Bạch Đường căng lên, cố làm ra vẻ nghiêm túc, vì sao không ai nói với nàng là quý nhân đang tắm chứ!
Khiến nàng tiến không được, lui không xong.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, chả trách tên A Lục kia, thấy nàng tiến vào mà mặt hắn cứ như cười như không.
Nàng cọ cọ mũi chân trên đất, liền nghe âm thanh của quý nhân bên trong truyền ra: "Vào đây."
Thật sự không có đường lui.
Bạch Đường căng thẳng bước vào, tự hỏi nếu Đại quản sự đưa nàng tới đây như món tráng miệng, vậy làm gì mới có thể thoát thân đây?
Vị quý nhân ngồi giữa bồn tắm, nước ấm không quá bờ vai, tóc rối tung, đưa lưng về phía nàng.
"Đun nóng nước đi."
"Vâng!" Bạch Đường nhanh nhẹn cầm lấy gáo gỗ bên cạnh, múc từng gáo nước nóng vào bồn.
Quý nhân nghe giọng nói thanh thuý, liền biết thân phận của nàng, giọng nói không nhanh không chậm: "Là tới hầu hạ à?"
Bạch Đường thầm mắng, cái loại hầu hạ mà hắn nói tới chỉ có thể giữ trong bụng, còn khi nói ra lại mang đầy ám chỉ, khiêu khích.
Giờ phút này, nàng chính là nha hoàn đứng đắn của Dư phủ, mắt mũi nghiêm chỉnh, đôi tay rũ bên người: "Đại nhân, nước đã đủ nóng chưa?"
"Thêm chút nước nóng đi."
Từ đầu đến giờ hắn vẫn không xoay người, khiến nàng cũng bớt khẩn trương hơn, dẫu sao nàng cũng không muốn cùng một nam nhân làm gì quá mức thân cận.
Bạch Đường tiếp tục thêm nước ấm, hơi nước làm mặt mũi nàng trở nên đỏ bừng.
Thấy đối phương không hề hé răng, ngược lại khiến nàng không biết nên làm gì, đành hỏi thật cẩn thận: "Đại nhân có muốn chà lưng hay không?"
Nếu là tắm rửa thì chà lưng cũng là trình tự cần thiết mà.
Vị quý nhân chậm rãi quay đầu, khoé mắt gian xảo nhếch lên, cong môi cười nói: "Ngươi sẽ chà lưng cho ta à?"
Bạch Đường vừa nghe lời này, lập tức vén hai ống tay áo lên trên: "Đại nhân cứ thử xem tay nghề của nô tì."
"Được, vậy thì thử xem." Hắn nhắm mắt lại, che đi cảm xúc bên trong con người.
Dư gia rốt cuộc đang đi nước cờ gì? Liệu có phải Dư lão nhị đã tò mò thân phận của hắn, sắp không kìm nén được, thế mà lại phái một nha đầu ngây ngô tới đây?
Hay đơn giản là vì trong bữa tiệc hôm qua, hắn không tỏ ra ghét bỏ nàng, nên bọn họ cho rằng nàng có thể tiếp cận và tìm hiểu hắn?
Hắn đã xác nhận được tin tức, người mà hắn đang chờ đợi sẽ không xuất hiện ở Dư gia, vậy nên hắn cũng không định lãng phí ngày thứ ba ở đây, ngay cả yến hội cũng lười tham dự.
Kết quả là, bọn họ trực tiếp đưa người đến phòng, lại còn ngay thời cơ hắn đang tắm.
Mà vừa mở miệng là nói muốn chà lưng cho hắn.
Hắn liếc mắt nhìn, để xem nàng bày trò chà lưng thế nào.
Bạch Đường nghe hắn đáp lại, mắt lướt một vòng xung quanh nhà tắm, không thấy xà bông thơm đâu, chỉ có một chiếc hộp ngọc sáng, bên cạnh là xơ mướp hảo hạng.
Bạch Đường mở hộp, lấy ra một ít chất lỏng sền sệt màu xanh đậm, mùi hương nhàn nhạt, mũi nàng rất nhạy, lập tức nhận ra là hương thơm của lá dâu và hoa cúc.
Không nghĩ Dư phủ tiên tiến như vậy, cũng đã chuẩn bị sữa tắm tốt thế này.
Bạch Đường đem xơ mướp ngâm qua nước ấm, cho dung dịch sữa tắm vào, biến thành bọt biển, nàng chắp hai tay xoa xoa, bắt đầu từ bả vai hắn. Hai bên vai đều bị chà đến đỏ lên, nàng không quên hỏi: "Lực đạo thế này được chưa? Có muốn nhẹ hơn hay mạnh hơn không?"
Lực tay nha đầu này quả thực rất lớn, hắn không nghĩ rằng sau khi dò hỏi, nàng thật sự chỉ chuyên tâm chà lưng, động tác còn rất tốt, khiến người ta có thể thả lỏng nhanh chóng.
"Lực đạo thế này rất tốt, tiếp tục đi."
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mà A Lục cũng không phải kẻ vô dụng, Dư gia khó mà qua mặt hắn để theo dõi động tĩnh của hai người.
Cho nên, trong lòng hắn bắt đầu có chút hứng thú, chờ tới khi nàng dùng xơ mướp chà xát nửa người trên, chỉ còn nửa người ở trong bồn tắm, nàng bắt đầu chần chừ, với chiều dài cánh tay của nàng thì hẳn là với không tới.
Đây là đang chờ hắn chủ động đứng dậy sao?
Hắn vươn tay tới, dễ dàng cầm được mu bàn tay của nàng, dùng sức một chút, đem người từ phía sau lôi đến trước mặt.
Mi mắt vừa chớp, nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Đường.
Bạch Đường có ảo giác rằng, chắc là do nhiệt độ quá cao, vậy nên đôi mắt đối phương mới hơi ươn ướt, rõ ràng cô đã cảnh cáo bản thân, đừng để diện mạo của đối phương mê hoặc mình.
Nàng chỉ cần làm tốt bổn phận của nha hoàn.
Khoảng cách của hai người không đến nửa thước, chỉ ngăn bởi bồn tắm.
Hắn từ từ thò qua, rất rõ ràng là hắn chuẩn bị đứng lên.
"Phía sau lưng còn chưa chà xong!" Bạch Đường cả gan la lên, nàng muốn ngăn cản hành động của hắn, nếu là thật sự nhìn từ chính diện, vậy thì tròng mắt của nàng sẽ bị móc đi rồi!
"Ta biết." Mặt hắn càng lúc càng gần.
Bởi hương thơm và khói nước lượn lờ, Bạch Đường cảm thấy hô hấp của mình ngày một dồn dập hơn.
Nàng làm sao bây giờ? Hắn liền bắt lấy cổ tay nàng, nàng không tránh kịp, mà cũng không có năng lực tránh được.
Ở đây phải ứng phó một người, bên ngoài còn có Đại quản sự như hổ rình mồi, trước khi tiến vào, nàng cũng đã nghe hết những lời vừa đấm vừa xoa của bọn họ, quả thực Dư phủ là nơi mà nàng tạm thời không thể đắc tội.
"Động tác của ngươi không tệ, trước kia từng chà lưng cho ai sao?" Giọng hắn nghe rất vừa lòng, nàng cố gắng trấn tĩnh cơn run rẩy vừa rồi.
Có những phản ứng hoàn toàn thành thật, không thể giả vờ được.
Hắn cười bảo nha đầu ngây ngô như nàng, hẳn không làm gian tế được.
"Nô tì học từ thím, bà ấy nói chà lưng rất tốt, chẳng những có thể thoải mái, lại còn giúp thân thể cường tráng." Ánh mắt Bạch Đường dừng dưới cằm hắn.
Lúc nào nói dối thì đừng nên nhìn vào mắt đối phương, đây là đạo lý xưa nay.
Nàng nhìn xuống bộ ngực trần lộ ra trong nước, cơ ngực rắn chắc, khác hẳn dáng vẻ khi mặc quần áo.
Bạch Đường không dám ngẩng đầu, cả cơ thể đều trở nên run rẩy.
Rõ ràng nàng không sợ hãi, mà đối phương cũng không lộ ra khí thế doạ người, song nàng vẫn không nhịn được mà run rẩy.
"Cái miệng nhỏ này thật lắm lời." Tay hắn rời khỏi bồn tắm, nâng lên mấy tắc.
Gương mặt Bạch Đường bị hơi nóng hun ướt, lại bị tay hắn sờ so.ạng, càng khiến mặt nàng nóng hầm hập hơn.
Lần này, Bạch Đường không còn run nữa, mà cả người đều hoá đá luôn!
Bớ người ta! Quý nhân vô lễ với nha hoàn kìa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.