Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 27: Thất Công Tử




Bàn tay chạm vào gò má Bạch Đường, thuận thế dời xuống đôi môi rồi dừng lại ở đó.
Môi mỏng khẽ nhếch, song trong mắt lại không hề có ý cười, hắn dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve đôi môi tinh tế của Bạch Đường, thấp giọng nói: "Vừa rồi líu lo giống chim sẻ nhỏ cơ mà, sao giờ lại không nói gì?"
Bạch Đường sợ hãi, nếu nàng mở miệng nói chuyện thì ngón tay hắn còn đặt ở đâu nữa!
Nếu ngón tay vói vào trong miệng, thì nàng nên cắn một cái hay tiếp tục cam chịu thế này?
Khoảng cách giữa nàng và hắn lại càng gần, môi hắn sát vào vành tai nàng, hơi thở ấm áp cùng hơi nước toả ra khiến tai nàng càng hồng, hắn không nói gì, chỉ khẽ cười nhẹ.
Lỗ tai Bạch Đường càng lúc càng nóng lên, muốn lùi về sau, nhưng tay vẫn còn bị hắn nắm chặt.
Phía dưới dùng lực, nàng vốn không thể tránh đi.
Khuôn mặt hai người càng lúc càng gần, ngay cả hô hấp Bạch Đường cũng phải cực kỳ cẩn thận, rất sợ hơi thở của mình chạm vào đối phương.
"Ngươi muốn thân thể cường tráng như thế nào?"
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng dùng tư thế như vậy, ngữ điệu như vậy, liền trở nên vô cùng lôi cuốn.
Trong lòng Bạch Đường sốt ruột, nếu dựa theo ý tứ Đại quản sự, vậy là muốn nàng thi triển mỹ nhân kế để dò la chi tiết đối phương.
Hiện giờ, rốt cuộc là ai dụ hoặc ai đây?
Bạch Đường cắn răng, đột nhiên rút tay ra, trực tiếp quỳ xuống trước bồn tắm, hai mắt không hề dám nhìn hắn, vầng trán ướt đẫm đập xuống mặt đất, chỉ chừa lại bả vai run run.
"Ngươi muốn làm gì vậy!"
"Đại nhân tha tội, đại nhân tha tội!"
Nàng liên tục cầu xin, lại liên tiếp dập đầu.
Bạch Đường nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hạ sách giày vò bản thân thế này thôi.
"Ta có nói ngươi làm sai à?"
Bạch Đường cắn môi, không dám lên tiếng.
"Ngẩng đầu lên."
Bạch Đường lại tiếp tục dập đầu không nghỉ.
"Dừng lại, ngẩng đầu lên!"
Hắn khẽ quát một tiếng, lúc này Bạch Đường mới khựng lại một chút, hai mắt nhắm nghiền, từ từ ngẩng đầu, tóc mai ướt dầm dề, trang điểm tỉ mỉ cũng bị nàng làm lem nhem.
Bộ dạng nhìn vừa chật vật vừa đáng thương.
Bên tai nghe vang một tiếng rầm, rõ ràng là hắn đứng dậy, sau đó là hơi nước ấm áp lan đến người nàng.
Nếu vừa rồi là do Bạch Đường giả vờ đáng thương để lấy lòng thương hại, thì lúc này nàng thật sự không dám mở mắt, sợ nhìn phải thứ không nên nhìn, bị chọc mù mắt.
"Không phải là ngươi sợ ta, mà là ngươi sợ một kẻ khác ở nơi này."
Hắn không hề đợi nàng trả lời, lòng bàn tay dừng trên đỉnh đầu nàng, giống như đang vuốt ve một con mèo rơi xuống nước: "Bọn họ phái ngươi tới nói gì với ta?"
"Đại nhân, nô tì..."
"Ta đứng hàng thứ bảy trong nhà, ngươi có thể gọi ta là Thất công tử."
Đột nhiên hắn có chút chán ghét hai từ đại nhân, bọn quan lại ngoài kia cũng được xưng là đại nhân, hiênn giờ đang ở giữa đại sảnh ra vẻ đạo mạo mà làm những sự tình bỉ ổi.
Bạch Đường thấp giọng rên. rỉ, hoá ra là vì xưng hô.
"Còn muốn hỏi cái gì?"
"Nô tì, nô tì không có."
Bạch Đường hoang mang trả lời, mà không riêng nàng, có lẽ Dư Tuấn hay Đại quản sự cũng không biết rõ ràng tin tức mà bọn họ muốn tra hỏi từ vị Thất công tử này.
Vốn dĩ không rõ ngọn nguồn, cũng không dám đắc tội, làm gì cũng là sai.
"Thế ngươi còn muốn hỏi, có thật sự ta đến từ quận Tuân Lăng không?"
Bạch Đường kiên quyết im lặng, tình hình lúc này thì nàng có nói thêm gì cũng không đúng, nếu hắn là người thông minh, vậy ắt hẳncung đa đoán được sự tình.
"Trở về nói cho bọn họ, ta đúng là đến từ quận Tuân Lăng, lúc ra khỏi cửa, quận phủ đại nhân đích thân đưa tiễn ta lên xe, nếu Dư gia còn không yên tâm, có thể trực tiếp đến quận phủ."
Lời nói lạnh lẽo, mà lòng bàn tay lại nóng bỏng như lửa, khiến Bạch Đường mấy phen muốn nhảy dựng lên.
"Con người ta, không thích gây khó dễ thuộc hạ, cũng không muốn làm khó dễ nữ nhân, đứng lên đi."
Tay hắn rời khỏi đỉnh đầu, khiến nàng buông lõng hơn.
Bạch Đường nghe câu cuối cùng hắn nói, thở phào nhẹ nhõm một hơi, người này kiêu ngạo mười phần, nếu là trực tiếp nói ra thì sự thật đúng là như vậy.
Thất công tử lui về sau hai bước, thấy Bạch Đường vẫn bất động, liền thấy kỳ quái: "Thế nào, không tin ta nói à?"
"Không phải, không phải." Bạch Đường lắc đầu như trống bỏi.
Thất công tử là người thông minh, thấy cả hai tai và cổ nàng đều đỏ, không nhịn được mà bật cười: "Ngươi cho rằng ta thật sự không mặc gì, để một nữ nhân xa lạ tuỳ ý nhìn sao?"
Bạch Đường hít vào rồi lại thở ra, chầm chậm hé mắt nhìn một cái, rồi mới mở to mắt ra.
Sao không nói sớm, trên người hắn đã mặc quần lụa trắng tinh, bên trên là áo khoác dài nửa mặc nửa để trần, ánh mắt mang vẻ trêu đùa, khiến mặt nàng lại đỏ lên.
"Thất công tử, nô tì hầu hạ người mặc y phục." Đây là bộ dạng chủ động nịnh bợ.
Hắn lùi lại một bước, nhanh nhẹn mặc xong rồi nói: "Vốn dĩ ta cho rằng Dư gia còn để lại chút việc vui, hiện giờ xem ra cũng chỉ có thế mà thôi."
Đột nhiên hắn chỉ tay sang trái: "Sang kia đi, tự mình soi gương xem."
Bạch Đường đi theo ngón tay hắn chỉ, khói nước lập lờ, thì ra là một mặt gương đồng.
Nàng từ từ đi qua, dùng ống tay áo lau qua gương, hoá ra, mi mắt dính nước, dọc theo đuôi lông mày lem thành hai đường cong đen tuyền, son phấn nhìn không hề giống người.
Hai hàng lông mày bị lem thành một đường thẳng, toàn bộ trang điểm có thể hình dung bằng bốn từ "thảm không nỡ nhìn".
Có những lời không tiện nói thẳng.
Trong lòng Bạch Đường hiểu rõ, với vẻ ngoài này, Đại quản sự còn vọng tưởng dùng mỹ nhân kế, đây quả thực là mơ mộng hão huyền.
May mà hắn chủ động nói ra mấy câu, vậy nàng cũng có thể trở về báo cáo kết quả công tác.
"Hôm đó, ta nghe ngươi nói chuyện cùng A Lục, cảm thấy lá gan của ngươi không nhỏ, đầu óc cũng không ngu ngốc."
Thất công tử vừa nói, vừa cầm lấy áo ngoài đặt trên lưng ghế, mặc vào chỉnh tề.
Hắn cũng đã nghĩ đến, Dư gia sau khi lấy danh thiếp của hắn đã luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn, chắc chắn sẽ cho thăm dò.
Mà thay vì phái những tên quản sự xấu xí kia, chi bằng đưa tới một cô nương coi như là thuận mắt.
Cho nên, ngày hôm qua trước khi rời đi, hắn cố ý làm mất cái hành động kia, nha đầu kia vốn không biết, A Lục tay thính mắt tinh, hắn đè nàng xuống án kỷ gần một khắc, ít nhất cũng có ba bốn cặp mắt nhìn chằm chằm vào.
Hắn lại làm ra vài cử chỉ thân mật, thế là hôm nay nàng bị tắm rửa sạch sẽ, tỉ mỉ đóng gói đưa tới trước mặt hắn.
"Vậy nên ta nghĩ đùa ngươi một chút cũng vui mà."
Bạch Đường nghe hắn nói chuyện, không nhịn được lớn tiếng: "Vậy là ngươi biết ta sẽ đến à?"
Hắn nghiêng đầu, sau đó hướng về phía nàng vẫy tay.
Chờ Bạch Đường đi tới trước mặt, hắn dùng mu bàn tay vỗ vỗ gương mặt nàng: "Đừng thế chứ, ngươi cái gì ta cái gì, thật là không quy củ, phải gọi là Thất công tử."
Động tác có hơi mạnh, Bạch Đường bị đau, vừa chớp mắt đã bày ra bộ dạng nước mắt lưng tròng: "Vâng, Thất công tử."
"Như thế mới đúng, ngươi có thể cút rồi." Hắn chỉ nói vậy, rồi đẩy bả vai nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.