Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 45: Đặc Biệt




Bạch Đường có chút giận dữ, cởi xuống mũ mạng, thật phí công mang vào, người có tâm nhãn thì cách hơn ba dặm cũng nhận ra nàng.
Vẫn là cỗ xe ngựa kia, Bạch Đường nghĩ thoáng qua, dùng tay lau mặt mày, tục ngữ có câu không ai đánh kẻ chạy lại, ngàn vạn lần nàng không thể đắc tội vị quý nhân này.
Càng nghĩ, chuyện của Dư gia nhất định có liên quan đến người này.
Cả một gia nghiệp lớn như thế nói đánh là đánh, cả người nàng gầy gò mảnh khảnh, liệu có đủ nhét kẽ răng hắn không?
"Hôm nay sao lại giống khúc gỗ thế này, lên xe nói chuyện."
Thanh âm êm dịu như trước.
Bạch Đường đeo sọt trúc, dùng tay chân trèo lên xe, nếu thứ gọi là hình tượng mà có tác dụng thì khi nãy nàng cũng không cần đến đây.
Tô Tử Triệt nhìn một lát, thấy nàng thật sự vất vả, vươn tay đưa ra.
Bạch Đường không thấy A Lục bên cạnh, liền giật mình đến mức muốn rơi cầm, bàn tay trước mặt quá đẹp mắt, ngón tay thon dài, móng tay được chăm sóc cũng bóng loáng, nàng làm sao có phúc khí chạm vào.
Cho nên, nàng rất thức thời, cố gắng nâng người lên, có người có thể ngẫu nhiên thử chạm vào, có người trời sinh là độc dược, chỉ có thể đứng xa mà nhìn thì mới mong sống lâu được.
Tô Tử Triệt buông tay xuống, nàng đã lên xe, hít hà cái mũi, cười rộ lên: "Trà thơm quá."
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua bàn tay trống không, nhìn khuôn mặt tươi cười nàng, đúng là không thể tức giận được.
"Ngũ Nương, cô đi dạo lung tung trên trấn này làm gì?"
Trước mặt Tô Tử Triệt là một chén trà nóng vừa pha xong, trên mặt còn nổi bọt khí, nước trà xanh trong.
"Tiểu nữ đến tiệm thuốc gửi bán chút thảo dược." Bạch Đường thành thật đáp, lại chủ động cởi sọt trúc xuống, lộ ra lớp vải mềm bày lên trên.
Lúc nàng lên xe, Tô Tử Triệt đã ngửi được hương vị thảo dược tươi mới, rất thanh sạch.
Khi đó, hắn còn nghĩ mùi vị trên người nàng là gì, không giống mùi son phấn, hoá ra là mùi hương cũng những loại thảo dược ám vào.
Bên trong sọt trúc được sắp xếp ngăn nắp, chí ít có ba bốn mươi gốc thảo dược, mà Tô Tử Triệt chỉ nhìn lướt qua.
"Tiệm thuốc này của Dư gia, Dư gia phạm tội, sẽ không thể mở lại trong thời gian ngắn, cô cũng nên tìm đường mưu sinh khác đi."
Lời hắn nói đơn giản, dứt khoát, Bạch Đường nghe được rất rõ ràng, ý nói là nàng cũng có dính dáng, tốt nhất nên thành thật một chút.
Nàng đã đem hết ngọn ngành bày trước mặt hắn, còn muốn thành thật thế nào!
Tô Tử Triệt không nói lời nào, hắn chậm rãi uống chén trà kia, màu trà ánh lên ngón tay hắn, khiến làn da ánh lên sắc lục nhàn nhạt, càng thêm đẹp mắt.
Bạch Đường mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mở miệng nói.
"Ngũ Nương không phải là tên thật của tiểu nữ, tiểu nữ vốn họ Bạch, tên có một chữ Đường."
""Đường" trong "đường đỏ"?"
"Là "Đường" trong "hải đường"."
Không biết tại sao lúc nói đến hai chữ "đường đỏ", hắn còn hơi nhếch miệng cười, tựa như nàng là một khối bánh ngọt ngào có thể ngậm trong miệng.
Loại cảm giác này khiến toàn thân nàng cảm thấy không được tự nhiên, lại còn đang nói chuyện cùng nhân vật này, tâm nhãn hắn sâu không thấy được, nếu nói sai điều gì thì không cứu vãn được.
"Bạch Đường, Bạch Đường." Tô Tử Triệt lẩm bẩm hai lần.
"Gia, gia!"
"Đến Dư gia làm nha hoàn còn dùng tên giả, là nhà nào phái cô tới?"
"Nhà nào?" Bạch Đường thốt ra, mới hiểu rằng hắn xem nàng là gian tế.
Một gian tế được phái đến Dư gia, một gian tế suýt nữa là người của Dư gia.
Đến mức độ này, Bạch Đường cũng xem như là bình tĩnh, cố gắng thành thật nói: "Kỳ thật, cô nương như tiểu nữ đến Dư gia làm nha hoàn không ít, Thất công tử cứ tuỳ tiện tìm mấy người đến hỏi thì sẽ rõ ràng, bọn ra đều ở làng lân cận, chẳng qua đến đấy làm chút việc vặt, kiếm tiền nuôi gia đình."
"Tuỳ tiện tìm mấy người?" Tô Tử Triệt liếc mắt qua, cười như không cười.
"Hỏi ba người, cả ba đều được phái đến, cho nên ta mới đặc biệt đến hỏi cô, dù sao cô nương cũng gần gũi với ta nhất."
Tô Tử Triệt lúc nói đến hai chữ "đặc biệt" còn cố ý nhấn mạnh.
Đã hỏi ba người, cả ba đều được phái đi, Bạch Đường cố gắng tiêu hoá câu nói đơn giản này.
Tức là, những cô nương tiến vào Dư gia cùng với nàng, trong đó có ba người là có mục đích khác.
Nàng không biết gì hết, còn ngốc nghếch bảo hắn đi hỏi, càng hỏi thì lại càng đáng nghi.
"Nói đi." Tô Tử Triệt đặt chén trà xuống. "Mấy cô nương kia đều do A Lục tra hỏi, cũng chỉ có cô là còn có thể ngồi trước mặt ta."
Bạch Đường cúi đầu, không hề nói gì, không phải nàng không muốn nói, mà nàng cần nghĩ kỹ rồi mới lên tiếng.
Nàng thật sự không phải gian tế, nàng thật sự chỉ muốn kiếm thêm tiền, nói ra có người tin sao, có người tin sao!
Từng lời hắn bói từ lúc lên xe lần lượt hiện lên trong đầu nàng, làm sao nàng biết hắn không lừa gạt nàng chứ?
Hắn hỏi ba người liền đúng ba người có vấn đề, hắn đâu phải thần tiên.
Bạch Đường hắng giọng, bày ra vẻ chân thành tha thiết vô cùng: "Thất công tử, nếu ngài không tin tiểu nữ, lúc ấy sẽ không mang tiểu nữ rời khỏi Dư gia, cho nên ngài đã tin tưởng tiểu nữ từ khi đó, bây giờ xin hãy tiếp tục tin tưởng tiểu nữ."
Không có phản ứng, không có động tĩnh.
Bạch Đường không thể dừng lại, nhất định phải kiên trì nói ra, mặc kệ đối phương muốn nghe hay không, đem hết chuyện nợ nần trong nhà ra nói không sót một chữ.
Nếu nói trước mặt người khác thì còn cảm thấy mất mặt.
Nhưng trước mặt vị này, xét độ mặt dày thì nàng có cỏi giày phi ngựa ba ngày ba đêm cũng không đuổi kịp, thành ra nàng chẳng quan tâm.
Đoán chừng, vốn liếng của Dư gia đều không lọt vào trong mắt hắn.
Nói thật về mười lượng bạc này, ngược lại có thể giúp hắn dễ tin hơn.
Tô Tử Triệt nghe nàng kiên nhẫn nói thật lâu, lúc đầu nét mặt nàng còn có chút khẩn trương, càng về sau càng nói đến tức cảnh sinh tình, vành mắt cũng đỏ hoe.
Hắn nghĩ ngợi lung tung, cả nhà này cũng thật xui xẻo, vừa thiếu nợ, gia chủ té gãy chân, một năm thu hoạch không tốt, mặc kệ một cô nương chưa xuất giá phải ra ngoài kiếm sống.
"Tiểu Bạch Đường, sao lúc cô hầu hạ ta lại không nhắc chuyện trong nhà thiếu nợ?"
Miệng Bạch Đường méo xệch, Tiểu Bạch Đường, tên này có thể thông minh tới cỡ nào mới nghĩ ra cho nàng biệt danh này vậy!
Người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng không đắc tội nổi Thất công tử, hắn thích gọi Tiểu Bạch Đường thì Tiểu Bạch Đường, nàng sẽ không so đo.
"Lúc đó chỉ nghĩ, kiếm bạc thật nhanh rồi về nhà."
"Nếu không thể về thì sao?"
"Hả? Không thể về? Không đâu, họ nói qua ba ngày thì có thể rời đi."
Bạch Đường len lén liếc nhìn Tô Tử Triệt, ý tứ trong câu nói vừa rồi của hắn rõ ràng là nếu không có hắn ra tay, nàng chắc chắn không thể rời khỏi Dư gia, hoặc sẽ bị một vị nào đó coi trọng, trực tiếp mang đi.
"Là Thất công tử cứu tiểu nữ sao?"
"Chưa nói tới cứu hay không, cô có nhớ rõ ta đã đáp ứng cô không?"
Đáp ứng cái gì hả?
Bạch Đường lại lục lọi mọi ngóc ngách trong đầu.
Phải rồi, lúc hắn tắm rửa, quả thật đã đáp ứng, sẽ cho nàng bình an về nhà.
Nếu theo lời này, vậy chuyện này rời khỏi Dư gia không đơn giản như nàng tưởng tượng.
Động tác Tô Tử Triệt rất nhanh, Bạch Đường không kịp phản ứng, ngón tay của hắn hơi lạnh, chạm vào cổ áo nàng.
Sau đó thẳng tay cởi cổ áo nàng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.