Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 48: Đừng Sợ




Bạch Đường cũng không quá sợ hãi, vừa rồi nàng chắn ngang cửa sổ mới là thời khắc sinh tử, nếu hắn không dùng nệm mềm chắn lại thì nàng đã không còn ở đây.
Nàng không tự chủ cúi đầu nhìn xuống lồng ngực của mình, nếu không có hắn, chắc nàng đã biến thành con nhím nhỏ.
Một lát sau, bên ngoài an tĩnh trở lại.
A Lục gõ mấy cái theo nhịp lên miếng sắt: "Chủ nhân, không sao rồi."
Tô Tử Triệt khẽ ừ, chạm vào cơ quan kia, đem tấm sắt đẩy lên.
"Là nhị nhi tử Dư gia đào tẩu, lá gan thật không nhỏ." Trên thân A Lục có vài vết tích.
Bạch Đường nhanh chóng nhìn lướt qua, là vết máu vẩy lên, vừa rồi bên ngoài trải qua chém giết sao?
"Nhị nhi tử Dư gia là tên vô học bất tài, vậy mà cũng có mấy phần can đảm, hắn dám trở về trấn Bình Lương, ngược lại khiến ta rất ngạc nhiên."
"Chủ nhân, hẳn hắn vẫn chưa biết thân phận thật sự của ngài."
"Người đâu rồi?"
"Đã giữ mạng lại, cho người nhốt lại rồi."
"Tốt lắm, một lát quay lại thẩm tra." Tô Tử Triệt nói đến đây thì ngừng lại.
Bên trong xe không phải chỉ có mỗi hắn, vẫn còn một đôi tai đang nghe ngóng bên cạnh.
Bạch Đường thấy hắn quay đầu nhìn mình, nghĩ đến một lời đừng sợ của hắn, miễn cưỡng cười lại.
"Đợi lát nữa rồi nói tiếp." Tô Tử Triệt vẫn có chút kiêng kỵ, hắn biết Bạch Đường chỉ là một thôn nữ không có thân phận gì, bối cảnh tầm thường, một loạt hành động của nàng đều là vì tài sản của mình, vì tính mạng mình, nhưng nàng vẫn nên biết càng ít càng tốt.
"Vâng, nô tài sẽ tìm thử xung quanh, xem có gặp kẻ đào tẩu nào nữa không."
Tô Tử Triệt vung tay, lực tay không nhỏ, rèm cửa vừa cuốn lên lại rơi xuống.
"Vừa rồi chúng ta nói tới đâu?"
"Công tử bảo tiểu nữ đừng sợ."
Tô Tử Triệt giật mình, cười rộ lên: "Không phải, ta hỏi là trước đó kìa."
Trong đầu Bạch Đường thực chất trống rỗng, hoàn toàn không đọng lại chút lời nào.
"Đúng rồi, là cô nói không còn chuyện gì nữa, cô muốn cáo từ."
Bạch Đường run rẩy trong lòng, trong tay nàng cò khối bạc nhỏ kia, phụ mẫu đang chờ nàng trở về, A Duyệt cũng đang đợi nàng.
Linh chi của nàng đâu?
Ánh mắt Bạch Đường lướt qua đống lộn xộn trong xe, nệm mềm bị mũi tên xé nát, gốc linh chi mà nàng hao tâm tổn trí phí sức lại bị Tô Tử Triệt đè lên lúc đang tránh tên, bị gãy thành vài khúc.
Đặc biệt là phần đầu củ, đã bị bẻ gãy, rơi ra một bên, nhìn vô cùng thảm thương.
Nàng cứ nhìn linh chi chằm chằm, tay chân căn bản không nghe lời, không còn sức lực cử động.
"Vừa rồi sao lại đứng chắn ở cửa sổ vậy?"
Tô Tử Triệt vẫn cất tiếng hỏi, vốn dĩ nàng cũng không phải bị doạ sợ đến mức mất phương hướng, hành động kia tuy không có tính toán kỹ lưỡng, nhưng vẫn có chủ đích của nó.
"Tiểu nữ nghĩ đối phương nhất định muốn lấy mạng Thất công tử, mạng ngài quý giá."
"Cho nên?"
"Cho nên..." Bạch Đường biết, bây giờ nàng nên nói là, cho nên nàng việc nghĩa chẳng từ, chuẩn bị chắn trước người hắn, chắn ở vị trí nguy hiểm nhất, nếu quả thật có người bắn lén thì cũng chỉ bắn trúng nàng.
Nói như vậy nhất định có thể chiếm được hảo cảm của Thất công tử, dù sao lúc nàng hành động, hắn đều nhìn thấy toàn bộ.
Nhưng mà, có mấy lời không phải mở miệng là có thể nói, đặc biệt là sau khi trải qua một màn mạo hiểm như vậy.
"Cho nên!" Tô Tử Triệt nhấn mạnh.
"Cho nên tiểu nữ cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, may mà thời điểm đó Thất công tử kịp thời phản ứng, giúp tiểu nữ ngăn chặn một kiếp, đẩy tiểu nữ vào góc khuất."
Bạch Đường cười khổ, da mặt nàng chưa đủ dày, công lực nói dối không đủ, đã không nắm chặt cơ hội tốt nhất.
Trong mắt Tô Tử Triệt loé lên ánh sáng, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn: "Dưới tình huống như vậy, cô đã làm rất tốt rồi, cô muốn cáo từ thì cứ về đi."
Bạch Đường đáp vâng, mặc dù không đạt được sự tin cậy của hắn, nhưng ít ra cũng không đắc tội hắn.
Nàng đeo sọt trúc vào, lại từ từ mò mẫm ra khỏi toa xe, thân xe có hơi cao, nàng chống hai tay, thả chân xuống trước, đến khi chân chạm đất thì mới buông lõng cánh tay.
"Bạch Đường." Tô Tử Triệt gọi thẳng tên nàng.
"Thất công tử." Bạch Đường vẫn chưa rời khỏi.
"Lần sau gặp lại."
Tô Tử Triệt đương nhiên biết nàng mong muốn cái gì nhất, hắn giơ tay ra, là chiếc túi nàng dùng để chứa linh chi.
"Linh chi bị gãy, nếu ăn ngay lập tức thì vẫn có công hiệu, cô mang về bồi bổ cho thương tích phụ thân cô đi."
Bạch Đường tiếp nhận lấy, bên trong nặng trĩu.
Trong túi ngoại trừ linh chi đã gãy mất còn có mười lượng bạc.
"Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như cô không lấy tiền, tiền này là ta an ủi cô, hôm nay là ta sơ hở."
Tô Tử Triệt nói xong thì ngồi lại vào trong xe, không đợi nàng trả lời.
Hắn cũng không cần câu trả lời của nàng.
Bạch Đường hướng về phía xe ngựa, hơi nghiêng mình hành lễ.
Thật ra, người này là một người tốt.
Kỳ thật, kể cả khi không có biến cố lần này, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn mười lượng bạc.
Bạch Đường quay người, vừa đi vừa suy nghĩ.
A Lục phân phó quan binh áp giải Dư Tuấn rời đi, giờ lại vòng trở lại, đứng phía trước cửa sổ, thấp giọng nói: "Đã kinh động chủ nhân rồi."
"Cũng tốt, còn hơn là suốt ngày ở địa phương âm u tử khí này."
"Ba phụ tử Dư gia đều đã bị bắt lại, tài sản trong nhà đã được kê biên, có rất nhiều vàng bạc không rõ lai lịch, còn có khế đất, khế nhà."
Tô Tử Triệt nghe A Lục hồi bẩm, ngón tay gõ trên bàn trà.
"Những cái này vẫn chưa phải là trọng yếu, trong nhà có ba phong thư, cho thấy bọn họ có qua lại với Cao tướng quân mưu đồ phản nghịch năm năm về trước."
Tô Tử Triệt nghe được câu này, chậm rãi thở dài một hơi.
"Ba phong thư này ở đâu?"
"Ở đây ạ, trong thư phòng Dư gia có mật thất, lúc thần cho người vào kê biên tài sản thì đi lấy phong thư, sau đó đã sai người chuyển ra thành rương vàng bạc châu báu."
"Nói vậy là, chỉ có ngươi thấy qua thư này."
"Phải, chỉ có mỗi thần biết."
"Đốt đi." Tô Tử Triệt nói khẽ.
"Chủ nhân, thư này trọng yếu, ngài không muốn lưu lại sao?"
"Đốt đi, đêm nay ngươi đích thân thẩm vấn Dư Trường Sở, cứ nói rõ việc này, ông ta đa mưu túc trí, tự nhiên hiểu rõ nên làm thế nào."
"Dạ, chủ nhân." Mặc dù A Lục không hiểu rõ ràng quyết định của Tô Tử Triệt, song không dám phản bác.
Cao Tướng quân có giao hảo với Hoàng thúc đương triều, chuyện này người người trong triều đều biết, chỉ là ai cũng không ngờ, năm năm trước Cao Tướng quân không những mưu phản, mà sau khi bại trận còn mất tích hoàn toàn, không ai rõ sống chết.
Cũng bắt đầu từ đó, trong mắt Hoàng thượng, Hoàng thúc Tô Tử Triệt cũng có một hàm nghĩa khac
Loại tình cảm thúc tử kia vốn mỏng như trang giấy, chỉ cần có gió lướt qua liền ráng mất.
Tô Tử Triệt căn dặn xong xuôi, mới sai người đánh xe rời đi.
Nếu như tâm khí bình tĩnh, có thể nghe được mùi hương thảo dược thanh đạm thoang thoảng trong xe, hẳn là Bạch Đường lưu lại.
Trong lòng Tô Tử Triệt dần mê man, bắt đầu thích mùi thảo dược này, vừa êm dịu an lòng, có thể khiến tâm tình nóng nảy bực bội của hắn chậm rãi bình ổn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.