Tuy rằng nói phải sớm rời khỏi đây một chút, nhưng ba người vẫn không có cách nào tìm ra được con đường chính xác.
Bầu trời u ám càng ngày càng đen đặc, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng mưa rơi, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng lại cực kì chói tai trong rừng rậm yên ắng.
Cả ba người không nói chuyện nữa, đặt toàn bộ sự chú ý vào con đường dưới chân, bởi vì trời quá tối, Lục Thanh Tửu không thể không bật đèn pin điện thoại ra để chiếu sáng, cậu nhỏ giọng nói: “Doãn Tầm, cậu biết đường xung quanh chỗ này không?”
Doãn Tầm lắc đầu, bởi vì cậu ta đi ở phía trước nên Lục Thanh Tửu không nhìn thấy sắc mặt của cậu ta, nhưng có thể thấy được từ trong giọng nói của cậu ta cho thấy hình như tâm trạng cậu ta không được tốt cho lắm: “Chưa thấy nơi này bao giờ……”
Màn đêm buông xuống, núi rừng vốn quen thuộc trở nên vô cùng xa lạ, cảm giác như chưa tới bao giờ.
Ngay lúc Lục Thanh Tửu đang suy nghĩ xem nên làm gì, thì ở nơi sâu trong rừng rậm, cậu nhìn thấy một tia sáng, ánh sáng kia chợt lóe lên, như là muốn hấp dẫn bọn họ đi qua vậy.
“Chỗ đó có ánh sáng kìa!” Chu Miểu Miểu kinh ngạc vui mừng kêu lên.
“Từ từ, khoan hãy qua.” Doãn Tầm vươn tay ngăn Chu Miểu Miểu lại, cậu ta nói, “Tôi từng nghe người già nói, khi bị quỷ dựng tường*, nhìn thấy ánh sáng thì không được đi qua, có thể là bẫy của thứ dơ bẩn nào đó.”
(1)*Quỷ dựng tường(quỷ đả tưòng): là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong 1 vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Ở đây cũng có thể gọi là “ma đưa”.
Chu Miểu Miểu vừa nghe thì càng sợ hãi, run giọng nói: “Thanh Tửu ơi, cuộc sống ở đây của cậu toàn chơi mấy trò cảm giác mạnh thế này sao?”
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ: “Đây là lần đầu tiên của em đó……”
Ba người đang nói chuyện, ánh sáng kia lại càng ngày càng gần chỗ bọn họ, cạnh tia sáng mơ hồ ấy thì thấy được một bóng người, Lục Thanh Tửu nói: “Ai đó?!”
“Tôi.” Giọng Bạch Nguyệt Hồ truyền tới.
“Nguyệt Hồ, sao anh lại tới đây?” Nghe được giọng của hắn, trong lòng Lục Thanh Tửu nhẹ nhõm thở phào một hơi, cậu biết Bạch Nguyệt Hồ không phải người thường, nếu có thể tìm được bọn họ, vậy nhất định sẽ có cách đưa bọn họ rời khỏi ngọn núi đen sì này.
Bạch Nguyệt Hồ không trả lời Lục Thanh Tửu, hắn xuyên qua hàng cây cối rậm rạp, xuất hiện ở trước mặt mấy người Lục Thanh Tửu. Bởi vì không che dù nên trên người hắn cũng hơi ướt, bóng dáng đứng bên trong màn mưa có vẻ hơi mơ hồ, hắn vẫy vẫy tay nhìn ba người, ý bảo bọn họ đi qua.
Lục Thanh Tửu gật đầu, nắm lấy tay Chu Miểu Miểu đi về phía Bạch Nguyệt Hồ. Không biết từ lúc nào, trên mặt đất đã có mấy vũng nước cạn đọng lại, khi đạp chân lên đó sẽ phát ra tiếng nước bõm rất nhỏ.
“Đi thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nhìn thấy ba người đã tới gần thì xoay người về phía trước dẫn đường.
“Sao anh tìm được chúng tôi?” Lục Thanh Tửu nhỏ giọng dò hỏi.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi đói.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ quay đầu liếc mắt nhìn cậu một cái: “Ăn cơm trưa xong rồi, cơm chiều không ai nấu.”
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm cũng may không ai nấu cơm chiều, nếu không chẳng phải bọn họ sẽ bị lạc đường cả đêm ở trên núi sao……
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Nguyệt Hồ, bọn họ dần dần từ núi rừng xa lạ về tới đường nhỏ mình quen thuộc, Doãn Tầm thở phào nhẹ nhõm, nói đây đã là lần thứ hai cậu ta gặp phải quỷ đập tường.
Lục Thanh Tửu ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ cậu từng gặp rồi sao?”
“Gặp rồi.” Doãn Tầm trả lời, “Lúc ấy lên núi câu cá cùng thằng bạn, kết quả lại gặp phải……”
Lục Thanh Tửu nghe xong câu này luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được, vì thế chỉ có thể từ bỏ.
Đại khái đi được tầm hai mươi phút, cuối cùng họ cũng thấy được ánh đèn trong thôn. Mưa lúc này đã hơi nặng hạt, cơ thể mấy người đã ướt sũng hết, ngay cả Bạch Nguyệt Hồ cũng không ngoại lệ.
Vất vả mãi mới về đến nhà, Lục Thanh Tửu để Chu Miểu Miểu vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo trước.
Chu Miểu Miểu gật đầu, cầm quần áo sạch sẽ vào WC, có vẻ chuyến đi lần này đã dọa đến cô, suốt đường về nhà cũng không nói gì.
Mấy người Lục Thanh Tửu cầm khăn lông khô lau đầu tóc trước, Doãn Tầm nói mình có hơi mệt muốn về nhà ngủ, Lục Thanh Tửu đưa cậu ta chiếc ô rồi nhìn cậu ta biến mất sau cánh cửa.
Trong nhà chỉ còn lại có Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ híp hờ mắt, vẫn là dáng vẻ lười biếng như không tỉnh ngủ, vốn Lục Thanh Tửu muốn hỏi hắn vài việc, nhưng lại cảm thấy có một số việc vẫn nên không biết thì tốt hơn, vì thế hai người liền ăn ý giữ vững sự im lặng, cho đến tận khi tiếng nước trong WC ngừng lại.
Lục Thanh Tửu thấy tiếng nước đã ngừng, nhưng một hồi lâu vẫn chưa thấy Chu Miểu Miểu ra khỏi WC, Lục Thanh Tửu cảm thấy có chút kỳ quái liền đứng ở bên ngoài kêu lên: “Miểu Miểu? Chị tắm xong chưa?”
Trong WC yên tĩnh không một tiếng động, không có ai đáp lại câu hỏi của Lục Thanh Tửu.
“Miểu Miểu?!” Lòng Lục Thanh Tửu sinh ra dự cảm không lành, cầm cái ghế vọt tới cửa WC, đập một phát, “Miểu Miểu? Chị có ở bên trong không?”
Vẫn không có người trả lời.
Lục Thanh Tửu cảm thấy tình huống không đúng, dùng sức phá cửa, cũng may khóa cửa này vốn đã cũ, Lục Thanh Tửu không phí quá nhiều công sức đã mở được cửa, nhưng sau khi phá cửa cậu lại choáng váng, Chu Miểu Miểu vốn tắm ở trong WC nay lại không thấy bóng dáng, trước mắt chỉ còn lại phòng tắm trống rỗng và vệt nước đầy đất.
“Miểu Miểu!!” Lục Thanh Tửu lập tức luống cuống, quay người vọt tới phòng khách, hô lớn, “Nguyệt Hồ, không hay rồi! Không thấy Miểu Miểu đâu cả!”
Bạch Nguyệt Hồ nâng mắt lên, giọng điệu không khác mấy với lúc bình thường: “Không thấy hả?”
“Đúng vậy, không thấy đâu hết.” Lục Thanh Tửu gấp gáp đến nỗi đổ một lớp mồ hôi lạnh trên trán, cậu nói, “Vừa nãy còn tắm trong WC mà, bây giờ trong WC không có ai hết!!
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy, bấy giờ mới đứng lên rồi đi về phía WC. Hắn đi tới cửa WC thì chợt dừng bước chân lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía cửa WC.
“Làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu run giọng hỏi.
“Nước.” Bạch Nguyệt Hồ chỉ mặt đất, “Lúc trước chỗ này không có nước.”
Lục Thanh Tửu cúi đầu nhìn, hô hấp gần như ngưng lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, trên mặt đất có thêm hai vệt nước, hình dạng vệt nước này trông rất kỳ quái, quả thực như dấu vết của một người bị ép buộc kéo đi, hai tay muốn túm lấy mặt đất, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đi thật mạnh bạo.
“Miểu Miểu!!” Lục Thanh Tửu có chút luống cuống, “Nguyệt Hồ, Miểu Miểu bị thứ gì bắt thế?”
Bạch Nguyệt Hồ vẫn không sốt ruột tí nào, hắn nói: “Cậu biết ngày sinh bát tự của cô ta không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi chỉ biết dương lịch, không biết lịch âm.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy chữ Miểu tên cô ấy là chữ Miểu nào?”
“Chữ miểu mà có ba chữ thủy ấy (淼).” Lục Thanh Tửu nói, “Cái này có liên quan gì sao……”
Bạch Nguyệt Hồ: “À, vậy thì chẳng trách.” Hắn vừa nói, vừa đi ra ngoài sân. Lúc này trời còn đang mưa, đám gà con đã trốn hết vào chuồng, vì thế cái sân trở nên rất yên tĩnh, hắn nói, “Tên là thứ rất quan trọng, đã thế tên lại có nhiều thủy như vậy, khó trách lại thu hút thứ kia đến.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy nên làm sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt Hồ cúi đầu nhìn nước mưa trong sân, sau khi im lặng một lúc thì chợt mở miệng: “Ngày mai tôi muốn ăn thịt bò hầm.”
Thiếu chút nữa thì Lục Thanh Tửu bị sặc nước miếng của mình, cậu còn tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ nói cái gì, vậy mà lại phun ra một câu như vậy, vì thế chỉ có thể như dỗ trẻ con mà nói: “Được được được, ngày mai sẽ mua thịt bò cho anh, mua mười cân luôn!”
Lúc này Bạch Nguyệt Hồ mới gật đầu, sau đó hắn liền cong lưng, đưa tay vói vào vũng nước nhỏ trong sân, đáng lẽ vũng nước này vốn rất cạn, nhưng tay Bạch Nguyệt Hồ lại như là với vào bên trong một cái hồ sâu vậy, cho đến khi nước tới tận khuỷu tay, mới ngừng động tác lại.
Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh nhìn trong căng thẳng, cậu thấy mày Bạch Nguyệt Hồ hơi nhăn lại, sau đó dùng lực nơi cánh tay, có vẻ là đã bắt được thứ gì đó.
Tiếp theo, Lục Thanh Tửu liền nghe thấy một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, chỉ thấy cánh tay Bạch Nguyệt Hồ nâng lên, bắt được một thứ không thể miêu tả nổi từ trong vũng nước, thứ này vừa nhìn thì giống con khỉ, nhưng lại có mặt người, lông tóc trên người dính bết vào nhau, hơi giống như một bức tranh màu nước lem nhem, mơ hồ không rõ, khiến người xem rất không thoải mái.
“Người đâu?” Bạch Nguyệt Hồ bắt lấy thứ kia hỏi.
Thứ kia gào mồm khóc lên, không chịu trả lời, cho đến khi Bạch Nguyệt Hồ hơi hơi mở miệng nhìn nó, thứ kia mới dừng giãy giụa, cơ thể nó bắt đầu tan chảy như băng gặp nắng, những giọt nước chảy xuống không ngừng từ trên người, mà khi những giọt nước này rơi xuống đất lại dần dần biến thành hình dạng của một người, Lục Thanh Tửu thấy đó chính là Chu Miểu Miểu!
Thân hình Chu Miểu Miểu chuyển từ nhạt sang đậm, cuối cùng những giọt nước đã ngưng kết thành hình dáng một con người, đôi mắt cô nhắm thật chặt, đang ở trong trạng thái hôn mê, hoàn toàn không biết mình đã xảy ra chuyện gì.
Thấy thứ kia đã giao Chu Miểu Miểu ra, Bạch Nguyệt Hồ vung tay ném thứ đồ chơi này xuống mặt sân, thứ kia được đụng vào mặt đất liền hòa tan trong nháy mắt, biến thành một vũng nước sâu không thấy đáy.
Lục Thanh Tửu thấy thế vội vàng nói cám ơn với Bạch Nguyệt Hồ, sau đó ôm Chu Miểu Miểu đang nằm trên mặt đất lên rồi đưa vào trong phòng.
Bạch Nguyệt Hồ đứng mãi ở trong sân không vào nhà, chờ đến khi Lục Thanh Tửu thu xếp xong cho Chu Miểu Miểu, thấy hắn vẫn còn đứng đó thì nghi hoặc nói: “Nguyệt Hồ, sao anh không đi vào?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi đang suy nghĩ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh nghĩ cái gì?”
Bạch Nguyệt Hồ liếc ánh mắt sâu xa nhìn Lục Thanh Tửu một cái: “Tôi còn chưa ăn cơm chiều.”
Lục Thanh Tửu: “……” Hình như cậu đã hiểu ra cái gì đó.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Bạch Nguyệt Hồ là: “Hay nên ăn nó cho đỡ đói nhỉ.”
Cũng không biết có phải ảo giác của Lục Thanh Tửu hay không, khi Bạch Nguyệt Hồ nói ra mấy câu này, hình như Lục Thanh Tửu thấy vũng nước trong sân hơi hơi run rẩy một chút.
Lục Thanh Tửu nói: “Đừng, đừng ăn cái kia, chẳng phải đã nói là không thể ăn sao? Anh đợi chút, tôi đi nấu cho anh bát mì.”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy, lúc ấy mới vừa lòng gật đầu, quay người vào nhà.
Lục Thanh Tửu thấy thế rồi trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, biết chắc hồ ly tinh nhà cậu không còn muốn ăn thứ kỳ quái đó nữa.